Bách Hợp Yêu Thương

Chương 26

Viên Quỳnh rốt cuộc cũng đã từng bước một tiếp cận được trung tâm của nhóm buôn lậu ma tuý, nhưng mà Ngô Phong cũng không có hoàn toàn buông bỏ đề phòng với nàng.

Viên Quỳnh mặc dù là ở nhà họ Ngô, nhưng vẫn đề cao cảnh giác.

Ở nhà họ Ngô, đồng đội bên ngoài muốn liên lạc với nàng rất khó, chỉ có thể tự Viên Quỳnh nghĩ cách tống xuất tin tức ra ngoài, nếu có xảy ra chuyện gì thì động đội ở bên ngoài cũng không thể kịp thời ứng cứu, hiện tại nàng chính là đơn thân độc mã đi vào miệng cọp.

Ngô Phong có một chiếc máy tính xách tay, bình thường luôn để trong phòng ngủ của cô, ngoại trừ cô cũng không ai có thể động vào nó.

Bên trong máy tính là hồ sơ mật của tập đoàn buôn ma tuý, Viên Quỳnh nếu có thể lấy được nội dung bên trong cũng coi như đã nắm lấy được toàn bộ hành động của tập đoàn buôn ma tuý.

Từ con đường vận chuyển hàng, nơi trữ hàng, người mua hàng, cùng với phương thức liên lạc, đến thu chi cụ thể của bọn chúng - đây là chứng cứ hữu hiệu nhất để đưa Ngô Phong ra vành đai pháp luật.

Quan trọng hơn chính là, bên trong có khả năng chứa thông tin của Mông sa, đây là mục tiêu cuối cùng của Viên Quỳnh.

Nhưng mà nàng phải kiên nhẫn, mặc dù đã vào ở trong nhà họ Ngô, Ngô Phong trên cơ bản lúc nào cũng ở chung một chỗ với nàng.

Viên Quỳnh rất khó tiếp cận đến máy tính của cô.

Hơn nữa máy tính của cô còn phải dùng mật khẩu bảo mật để mở, dựa vào chỉ số thông minh của Ngô Phong sẽ không có khả năng tuỳ tiện dùng đại một cái mật khẩu, nếu muốn vô hiệu hoá mật khẩu của cô, thì chỉ có thể mạnh mẽ bẻ khoá một đường, nhưng làm như vậy chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, sẽ làm cho Ngô Phong nghi ngờ.

Lần này giao hàng rất thuận lợi, nhưng do lần trước nhận hàng xong Viên Quỳnh bị cảnh sát mang về cục thẩm vấn, do đó nàng không thể biết được nơi bọn chúng giấu hàng.

Bọn họ mỗi lần tàng trữ hàng đều sẽ đổi chỗ không cố định một địa điểm, sau khi hàng đến nơi, chúng sẽ từ kho trữ hàng đem đến đến các hang ổ chế biến theo từng đợt.

Các hang ổ chế biến của bọn họ không chỉ có ở khu dân cư Mạch Đương Nô mà Viên Quỳnh mới biết được gần đây, còn có vài nơi chế biến mà Viên Quỳnh chưa biết.

Vào buổi tối, Ngô Phong đang nghe điện thoại, Viên Quỳnh ngồi gần cô, dùng đầu lưỡi liếm lấy vành tai Ngô Phong, Ngô Phong cười đem nàng đẩy ra.

Viên Quỳnh lại tiến lên, nhẹ nhàng gặm cắn cổ cô, Ngô Phong đang nói chuyện, không chịu được nàng làm phiền, cười lấy tay bịt miệng nàng lại, Viên Quỳnh lại giống con mèo nhỏ, vươn đầu lưỡi liếm lấy lòng bàn tay cô, Ngô Phong liền cảm thấy mình như bị điện giật, cả người tê dại không cầm nổi điện thoại.

Ngô Phong quay đầu nhìn Viên Quỳnh, nhìn Viên Quỳnh nửa ngồi nửa quỳ trên sô pha, vẻ mặt vui vẻ khi thực hiện được trò đùa dai y như đứa con nít, làn da trắng nõn do mấy tia khúc xạ của ngọn đèn mà lộ ra một mảng hồng nhạt mê người.

Trong lòng Ngô Phong lại dâng lên một loại cảm giác, muốn đặt nàng dưới thân chà đạp một phen, thật sự không có bao nhiêu tâm tư tiếp tục nghe điện thoại.

Đối phương vẫn tiếp tục nói, Ngô Phong không thể làm gì khác ngoài phải nhẫn nại nghe, trong lòng lại tới hình ảnh Viên Quỳnh loã thể làm lộ ra cơ thể mảnh mai không chịu nổi, cả người liền dâng lên một luồng nhiệt.

Lại nói với người trong điện thoại: “Trong lòng cậu rõ ràng là tốt rồi, cậu nợ tôi, cái gì cũng không tính, tôi nợ cậu, chúng ta có thể thương lượng”.

Vừa nói vừa nhìn Viên Quỳnh ngoắc ngón tay, Viên Quỳnh tới gần, Ngô Phong hôn mặt nàng, thấp giọng nói: “Yêu tinh”.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói: “Cái gì?”.

Ngô Phong cười nói: “Không có gì, không nói nữa, gặp mặt nói tiếp”.

Nói xong liền tắt điện thoại, một phen ôm lấy Viên Quỳnh, áp nàng thả lên giường, cắn lỗ tai nàng nói: “Em học cách dụ dỗ người khác hồi nào vậy?”.

Viên Quỳnh nói: “Ai bảo chị nghe điện thoại cả ngày không để ý đến em”.

Ngô Phong cúi đầu hôn nàng, một lúc sau, mới ngẩng đầu lên nói: “A Quỳnh, tôi thật rất thích em”.

Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh nằm ở dưới thân mình, cảm thấy tim của mình đập rất nhanh, đã bao lâu rồi mới có một người khiến cô động lòng? Cho tới nay cô đối với người khác chỉ có đề phòng và nghi ngờ, bao bọc tim mình trong tầng tầng lớp lớp bức tường thép, chỉ sợ bức tường xuất hiện một cái khe nhỏ cũng tự mình huỷ hoại bản thân.

Đối mặt với Viên Quỳnh, cô vẫn như trước không thể buông bỏ sự đề phòng, từ đầu tới cuối cô vốn chưa bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào, ngoại trừ chính mình cùng ba ba.

Nhưng là cô không khỏi bất giác từ từ buông bỏ đề phòng với Viên Quỳnh, tuỳ ý để Viên Quỳnh từng bước từng bước phá tan bức tường thép trong lòng cô.

Hai người kẻ thù, nhưng là họ đều có một chút giống nhau, hai người bọn họ đều là kẻ cô đơn, đều là từ trong áp lực cực lớn họ tự mình dựng lên bức tường thép, nghìn nghìn lớp lớp để bảo vệ trái tim yếu ớt của mình, cũng là để bảo vệ bản thân mình, nhưng họ cũng không tránh được việc cô lập trái tim mình với người khác, khiến họ chìm vào nỗi cô đơn vô tận.

Mà họ lại một lần nữa khao khát cùng người khác tiếp xúc mà không hề có khoảng cách, khát vọng lấp đầy nỗi cô đơn trong lòng mình.

Ngô Phong ngồi dậy, ôm Viên Quỳnh vào trong lòng, nói: “Em tại sao lại không hỏi tôi gọi cho ai?”.

Viên Quỳnh bĩu môi nói: “Em không nên hỏi mới đúng, biết thêm một chuyện, lỡ sau này xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu em”.

Ngô Phong cười nói: “Em còn đang giận chuyện tôi hiểu lầm em sao?”.

Viên Quỳnh nâng cằm cô lên, còn thật sự như đang dỗi, nói: “Em mới không phải người nhỏ mọn như vậy”.

Ngô Phong cười nói: “Là Bành Vượng Thành gọi tới, thân ái, tâm tình của tôi hiện tại rất tốt”.

Viên Quỳnh hỏi: “Hắn nói cái gì?”.

Ngô Phong đáp: “Hắn hẹn tôi ngày mai gặp mặt, A Quỳnh, em đi đi”.

Ban đầu Viên Quỳnh nghe theo lời Ngô Phong bày mưu đặt kế, nói địa chỉ một cái cửa khẩu cho Bành Vượng Thành.

Bành Vượng Thành hai lần phái người đi hẹn người của bên kia ra gặp mặt, muốn trực tiếp nhập hàng của phía bên kia, người bên kia cũng nói là hàng của họ bị Ngô Phong ép giá rất thấp, cũng nghĩ muốn tìm người lấy hàng mới.

Kêu Bành Vượng Thành ra gặp mặt bàn chuyện, Bành Vượng Thành kêu người qua bên đó thăm dò hai lần, cũng thấy đối phương rất có thành ý, vì thế tự mình đi qua chỗ bọn họ.

Kết quả lại là một cái bẫy, người hắn mang theo bao nhiêu người đều bị đối phương giết chết, chỉ còn hắn may mắn sống sót trở về, còn bị mù một con mắt.

Sau này hắn mới biết là Ngô Phong tính kế hắn, nhưng nếu hắn còn muốn kiếm ăn trên con đường này thì vẫn phải lấy hàng từ trong tay Ngô Phong, đành phải gọi điện cho Ngô Phong ăn năn sám hối giải thích, còn muốn mời Ngô Phong ăn bữa cơm để chuộc tội, nói là phải xin lỗi trước mặt Ngô Phong.

Ngô Phong tự châm cho mình điếu thuốc, nghịch bật lửa nói: “Mối quan hệ mà ba tôi xây dựng mấy chục năm nay, hắn tưởng muốn phá là phá được sao? Cũng không biết nghĩ xem bản thân có bao nhiêu phân lượng”.

Viên Quỳnh lấy điếu thuốc từ trong miệng cô ra, chính mình hút một hơi, nói: “Hẹn gặp ở đâu?”.

Ngô Phong nói: “Nhà hàng Đông Phương, em cũng dẫn theo vài người đi”.

- --------------------------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment