Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 74

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

1239383_144070245767971_926417906124186932_njpg

“Rõ ràng mới lăn giường với một người, lập tức lại chạy tới nói yêu một người khác”Hai người chậm rì rì bay đi, cũng không cách mặt đất quá cao. Liên Hoa nhìn thực vật biến dị phía dưới mà ngứa ngáy, dứt khoát không che giấu hơi thở nữa.

Vừa mới thả ra! Bốp một tiếng, một sợi dây leo thật lớn liền phóng lên cao, đánh đến chỗ hai người.

Liên Hoa chộp lấy dây leo, vì ở trước mặt vợ nên hắn phải bảo trì tư thái huyễn khốc, sắc mặt không biến đổi, sau đó kéo dây leo một tấc một tấc lên.

Dây leo kia lập tức phát ra sóng âm chói tai. Liên Hoa trong lúc nhất thời bị chấn cho váng đầu ù tai. Má nó, mày còn là thực vật sao? Liên Hoa không đùa giỡn nữa, dứt khoát đạp phi kiếm đánh úp lại phía dây leo, chỉ chốc lát sau, lại bay ra, trong tay nắm một viên tinh hạch óng ánh trong suốt.

Liên Hoa nịnh nọt dâng tinh hạch cho vợ, Hạ Chí nhìn thoáng qua, trực tiếp thu vào không gian. Liên Hoa nhất thời như bong bóng xì hơi. Vợ không chịu khen hắn!

Vì thế, kế tiếp, thực vật động vật biến dị đánh tới đều gặp phải tai ương. Toàn bộ trở thành tinh hạch trong tay Liên Hoa.

Liên Hoa đánh nửa ngày, cảm thấy kỳ quái: “Vợ, nơi này sao lại không có lấy một con tang thi?”

Bọn họ bay đến biệt thự của cha nuôi, lại phát hiện không có một con tang thi nào. YN căn bản không có thành lập căn cứ, nơi này là địa phương lũ biến dị tiến hóa nhanh nhất ở Hoa quốc, cơ bản xem như không có người. Nhưng, không có người, cũng không phải không có tang thi!

“Đi xem.” Hạ Chí cũng muốn biết nguyên nhân.

Hai người bọn họ tới trấn Thanh Dương, nơi này trước mạt thế sắp tổ chức đại hội đổ thạch, người rất nhiều. Nhưng hiện tại, trấn Thanh Dương đã trở thành địa bàn của biến dị thú, không có tang thi, cũng không có người.

Hạ Chí và Liên Hoa nhìn một vòng trấn Thanh Dương, thật sự không phát hiện một con tang thi. Vì thế hai người trước tiên chỉ thanh lý biến dị thú trong trấn, sau đó vơ vét một vòng, đem toàn bộ Ngọc Thạch còn thừa trong trấn cướp sạch. Chỉ cần là thứ liên quan đến đổ thạch, bên trong có ngọc, Hạ Chí phân chia ra, lấy đi hết.

Liên Hoa nhìn nguyên thạch nhiều như vậy, chảy nước miếng, phát tài, phát tài!

Hạ Chí thấy Liên Hoa lại trưng ra bộ dáng không có chút tiền đồ, liền trừng mắt.

Hạ Chí tùy tiền đi vào một siêu thị nhỏ, nơi này vốn dĩ là một sào huyệt của chó biến dị cấp sáu, nhưng đã bị Hạ Chí giải quyết.

Đồ trong siêu thị hoặc là bị lấy đi, hoặc là bị chó biến dị lấy ra mài răng. Loại siêu thị nhỏ này cũng bán một ít quần áo đệm chăn gì đó. Hạ Chí nhìn đống quần áo, lại phát hiện mấy thứ này đã bị động qua. Chó biến dị đối với mấy thứ này không có hứng thú, như vậy, là ai động qua mấy thứ này?

Hạ Chí nhặt lên một cái tàn thuốc trên đất, nhìn nhìn, lại thuận tay ném xuống. Nghiền ngẫm cười, tại địa phương nguy hiểm như vậy còn có người không rời đi sao? Thú vị, thật thú vị.

“Vợ à, trấn trên cũng bị cướp sạch sẽ rồi, chúng ta đi thôi!” Liên Hoa ở bên ngoài nói vọng vào với.

“Ừ.” Hạ Chí đáp một tiếng, rời khỏi nơi này.

“Vợ à, xe của anh không thấy.” Hạ Chí vừa ra tới, Liên Hoa liền ủy khuất nói.

Liên Hoa vốn còn muốn đi tìm chiếc Hummer năm đó hắn đậu ở trong này. Kết quả ngay cả một cái rắm cũng không có. Ở bãi đỗ xe chỉ thấy không ít miểng thủy tinh và xe hư. Khẳng định là người chạy nạn hốt xe hắn đi rồi. Liên Hoa tủi thân, chiếc xe đó hắn phải bỏ giá cao để mua đó, còn chưa chạy được bao nhiêu lần đâu! Lúc vợ bắt hắn đi, hắn còn chưa kịp an bài tốt.

Hạ Chí nhìn bộ dáng Liên Hoa tủi thân, không biết sao lại có điểm chột dạ. Năm đó hắn cũng mang ác khí với người này, muốn chặn đầu người này trước, làm gì quan tâm người này vì sao năm đó tới đây?

“Đi thôi.” Hạ Chí trực tiếp dời đề tài.

“Ừm, đi thôi!” Liên Hoa quẩy mông đi theo sau.

Khóe miệng Hạ Chí cong lên, thật là một tên ngốc.

Liên Hoa và Hạ Chí theo một quốc lộ đi vào bên trong. Cây cối hai bên cao ít nhất 50m, dây leo thô to vây quanh, hầu như đã phá hư quốc lộ. Hai người cũng không sợ đi chậm, một bên giải quyết biến dị thú xông tới, một bên chậm rì rì đi. Cây cối đều rất cao lớn, trong rừng có chút u ám. Liên Hoa lại hưng phấn, rất có cảm giác như đang mang vợ về nhà.

Ở Hạ gia, hắn là ‘gả’ cho người ta, ở nơi này, hắn chính là mang vợ về nhà. Không kích động sao được? Không biết biệt thự có còn hay không? Có bị phá hay không?

Tâm tình Liên Hoa không yên, tốc độ càng nhanh, cuối cùng dứt khoát kéo Hạ Chí chạy như bay.

Càng tới gần biệt thự, Liên Hoa càng vui vẻ, rốt cục khi nhìn thấy căn biệt thự kia không đổi, Liên Hoa đã muốn vọt vào.

“Chờ một chút!” Hạ Chí kéo Liên Hoa.

Đầu óc Liên Hoa đang nóng lên rốt cục tỉnh táo lại, lúc này mới cẩn thận quan sát. Liền thấy có vấn đề.

Lúc trước hắn đã thanh lý thực vật bốn phía biệt thự, nhưng một năm trôi qua, không có khả năng vẫn sạch sẽ như vậy. Hay là, nơi này còn có người ở?

Liên Hoa liền phẫn nộ, cứ điểm này lúc trước hắn phải tốn rất nhiều tinh lực và tiền mới có được, chẳng lẽ cứ như vậy để cho người khác chiếm tiện nghi?

Hạ Chí kéo Liên Hoa lại, thân ảnh hai người biến mất.

“Đại ca, hôm nay thu hoạch không nhỏ!” Một người đàn ông trên vai khiêng một con biến dị thú chưa chết, mặt đầy nịnh nọt nhìn người sắc mặt lạnh lùng bên cạnh, người đàn ông nọ vẫn khó nén đắc ý.

“Ừm” Người nam kiêu ngạo hất đầu, một thanh đao sắc bén bằng đất đâm xuyên qua một con biến dị thú đang theo dõi.

“Thổ hệ dị năng giả cấp bảy.” Liên Hoa và Hạ Chí liếc nhìn nhau, che giấu hơi thở càng thêm kỹ lưỡng. Trách không được có thể ở chỗ này, thì ra là một dị năng giả cao cấp. Cũng đúng, loại rừng rậm này, cũng chỉ có dị năng giả cao cấp mới có thể mang theo người sống sót.

Hai người không quản chuyện có người đã chiếm cứ biệt thự, mà lặng lẽ đi lên lầu ba biệt thự. Liên Hoa âm thầm cầu nguyện mật thất ở lầu ba không bị phát hiện, sau đó lặng lẽ mở nóc nhà ra, kéo Hạ Chí đi vào.

Lầu ba vẫn loạn thất bát tao, tro bụi tích thật dày. Xem ra những người đó không lên lầu ba.

Liên Hoa cười hắc hắc, lôi kéo Hạ Chí đi vào WC, lấy chìa khóa ra, răng rắc mở mật thất. Hạ Chí không có biểu tình gì, Liên Hoa có chút thất vọng. Lúc trước hắn còn bởi vì lối vào của mật thất mà kinh ngạc một phen. Sao vợ lại không có phản ứng gì.

Liên Hoa dẫn đầu đi vào bên trong, Hạ Chí bày ra cấm chế, sau đó đi theo.

Cách hơn một năm, Liên Hoa lại thấy được ngọc tủy. Lúc trước có ba khối ngọc tủy, Liên Hoa cầm đi hồng phỉ, hiện tại còn lại mặc phỉ và lục phỉ. Liên Hoa si ngốc nhìn hai khối Phỉ Thúy xinh đẹp, hoàn toàn say mê.

Hạ Chí lại thấy Liên Hoa bày ra bộ dáng không có tiền đồ, trực tiếp tát hắn một cái: “Còn không lấy đi.”

“He he.” Liên Hoa vội vàng đem hai khối ngọc tủy đưa cho vợ mình, sau đó lại đem vật phẩm cha nuôi cất chứa lúc trước hắn dời vào mật thất cho vợ thu luôn. Cuối cùng, Liên Hoa nhìn lương khô và hạt giống hồi trước hắn tích trữ. Hạ Chí không nói gì, trực tiếp thu vào, mật thất liền sạch sẽ.

Thu xong, chỉ chờ dùng, Liên Hoa đang muốn ra ngoài, Hạ Chí lại nhỏ giọng nói: “Thì ra cậu lúc trước đã tính sẽ trốn ở chỗ này không đi ra?”

Mồ hôi lạnh Liên Hoa chảy xuống một chút: “He he, cái gì chứ, khi đó anh chỉ nghĩ muốn tìm một đường lui.”

“Thì ra đã sớm chuẩn bị tốt để chạy trốn như vậy…” Hạ Chí như có điểm thất vọng nói.

Liên Hoa lau mồ hôi một phen: “Vợ à, lúc trước anh không phải là sợ bị em trực tiếp ngược chết cái thân thể này hay sao? He he he…” Liên Hoa tranh thủ pha trò.

“Hừ!” Hạ Chí hừ một tiếng, quay đầu bước đi.

Xong rồi xong rồi, vợ giận rồi! Làm sao bây giờ?

Liên Hoa hối hận một phen, sau đó vội vàng đuổi theo.

Người nam ngồi thiền tu luyện ở lầu hai đột nhiên mở mắt ra, hắn cảm thấy môi trường tu luyện vốn dĩ rất tốt liền kém đi.

“Tiểu Thần, em làm sao vậy?” Người đàn ông bên cạnh vừa thấy liền quan tâm hỏi.

Thôi Thần thấy người đàn ông nọ quan tâm mình như vậy, lập tức nở nụ cười, “Anh Vũ, không có việc gì, em chỉ tu luyện thấy có một vấn đề thôi, không có gì đâu.” Thôi Thần tựa đầu vào vai Hoắc Vũ, mặt đầy hạnh phúc.

“Không có việc gì thì tốt, nếu Tiểu Thần có chuyện gì, anh biết làm sao bây giờ?” Tinh quang trong mắt Hoắc Vũ lóe ra, thần sắc nhìn người trên vai càng thêm nhu hòa.

“Yên tâm đi, anh Vũ, anh không có dị năng, nhưng em có, em sẽ bảo vệ anh thật tốt.” Thôi Thần vỗ ngực nói.

“Ừ, Tiểu Thần, anh Vũ tin em.” Hoắc Vũ hôn hôn miệng Thôi Thần, hai người lại lăn ra với nhau.

Liên Hoa và Hạ Chí nhàn nhã nằm trên cái giường bằng dây leo trên nóc biệt thự, trước mặt là một tấm Thủy Kính.

“Chậc chậc, cái người thường này cư nhiên có thể áp một dị năng giả cấp bảy dưới thân, thật đúng là lợi hại!” Liên Hoa cảm thán nói.

Hạ Chí không quan tâm tới Liên Hoa, Liên Hoa lập tức phản ứng: “Có lẽ cũng giống chúng ta, chính là chân tình!”

Hạ Chí liếc mắt nhìn Liên Hoa một cái: “Cậu hiện tại còn có tâm tình xem người ta lăn giường.”

Đối với chuyện vợ mình nói toẹt ra hai chữ ‘lăn giường’ như vậy, lòng Liên Hoa rung động. Nhưng lại nghĩ đến bây giờ không nên làm chuyện gì gì đó, liền ngượng ngùng. Liên Hoa khống chế giọt nước nhỏ, tiếp tục bay đến nơi khác.

Lực cảm ứng của dị năng giả cấp bảy không kém, hai người dùng thần thức cũng vô dụng. Không sai, khi vừa mới bắt đầu Liên Hoa không chú ý, chờ Liên Hoa lấy được ngọc tủy, lại nhìn biệt thự, mới phát hiện có chỗ bất thường. Nơi này không bị biến dị thú đột kích! Theo lý thuyết, nơi này có người sống, động vật biến dị trong rừng không có khả năng không phát hiện. Liên Hoa tinh tế cảm ứng một chút, mới phát hiện biệt thự được mộc khí che giấu.

Nơi này vốn dĩ có mộc khí nồng đậm, Liên Hoa vừa đến cũng không phát hiện, hiện tại cuối cùng biết vì sao mấy người này dám tùy tiện ở đây, nhìn nửa ngày mới biết thì ra người ta còn là Mộc hệ dị năng giả! Hơn nữa xem ra cấp bậc không thấp.

Nhưng cái vị Thổ hệ dị năng giả cấp bảy kia là thủ lĩnh, đi theo sau còn có bốn năm đứa đàn em, cũng không thấy Mộc hệ dị năng giả đâu.

Liên Hoa thấy trong này có cố sự. Vì thế tìm tới tìm lui trong biệt thự.

Quả nhiên, Liên Hoa rất nhanh tìm được một người nam đang ngồi trong góc ở lầu một. Người nam kia bị xích sắt khóa trong một căn phòng nhỏ hắc ám, trên người dơ bẩn, trừ bỏ một đôi mắt thập phần sáng ngời, thân hình thì gầy teo. Hơn nữa hắn một khắc cũng không ngừng phóng thích dị năng, duy trì toàn bộ kết giới nơi này ổn định, điều đó khiến hắn vô cùng suy yếu. Liên Hoa cẩn thận cảm ứng, lại phát hiện đó là một Mộc hệ dị năng giả cấp bảy! Đầu năm nay, khi nào thì dị năng giả cấp bảy đều bán sỉ như thế chứ? Người kia còn đem năng lượng cấp bảy ép xuống, khiến hắn thoạt nhìn như một dị năng giả cấp sáu. Nhưng vì cái lông gì mà một dị năng giả cấp bảy lại bị xích sắt thoạt nhìn không hề rắn chắc kia khóa lại? Còn cố ý giấu diếm cấp bậc?

Liên Hoa cảm thấy càng ngày càng thú vị, dứt khoát kiên nhẫn chờ đợi. Hạ Chí không có hứng thú, trực tiếp đi vào không gian, cũng không thể để Liên Ngọc đói.

Quả nhiên, kiên nhẫn đợi nửa giờ, hai người kia rốt cuộc lăn giường xong, Thổ hệ dị năng giả đại khái là mệt, ngủ mất, người thường kia lại cầm thịt nướng đưa vào chỗ người nam bị khóa nọ.

Vì thỏa mãn bát quái trong lòng, Liên Hoa dứt khoát tạo một cái ảo ảnh đơn giản, đến gần căn phòng nhỏ kia. Hắn cảm thấy mình hẳn nên đi xem, người tu chân đối với mấy chuyện huyền huyễn rất linh mẫn, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến chính sự. Chẳng lẽ người nam kia còn có liên hệ gì cùng kẻ nọ sao?

“Hi, anh đến đây.” Hoắc Vũ bất đắc dĩ cười với người nam nọ: “Hi, em nhất định sắp chịu không nổi rồi đi, rất nhanh anh sẽ đến cứu em.”

“Vũ, Vũ…” Người nam nọ thấy người này, lập tức cười rộ, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ: “Tên Thôi Thần kia có làm khó dễ anh không?” Người nam nọ muốn tới gần Hoắc Vũ, lại ngại sợi xích, chỉ có thể xa xa nhìn. Hai người bọn hắn không chỉ cách nhau một sợi xích sắt, còn cách một tấm cửa thép.

“Hắn có thể làm gì khó xử anh chứ? Đơn giản chỉ muốn lợi dụng anh để áp chế em mà thôi. Hi, em yên tâm, anh nhất định sẽ rất nhanh tới cứu em, đến lúc đó hai người chúng ta đi tới chân trời góc biển cũng được.” Trong giọng nói Hoắc Vũ tràn ngập hi vọng, ánh mắt người nam nọ cũng sáng lên.

“Ừ ừ!” Người nọ dùng sức gật đầu: “Vũ, em tin anh! Anh phải nhanh lên.”

“Ừm, anh cầm thịt nướng đến cho em, em ăn nhanh một chút, em thật gầy.” Hoắc Vũ đau lòng nhìn người nọ, sau đó ném thịt nướng trong tay vào: “Anh phải đi, lần sau lại đến xem em.”

Hoắc Vũ bước đi, trước khi rời đi còn quay đầu lại, nói một câu: “Lê Hi, anh yêu em, vì tương lai chúng ta, phải bảo trọng chính mình, về sau anh nhất định sẽ không kéo chân em, chờ anh, chờ anh mạnh lên.”

Lê Hi nhặt thịt nướng trên đất lên, rơi lệ đầy mặt gật đầu. Hoắc Vũ bước đi.

Trong đầu Liên Hoa vang lên một tiếng nổ tung ầm ầm. Người kia chính là Lê Hi! Liên Hoa vừa rồi còn thưởng thức diễn xuất của Hoắc Vũ. Rõ ràng mới lăn giường với một người, lập tức lại chạy tới nói yêu một người khác, này không phải là một bồn máo tró sao? Nhưng người bị khóa chính là Lê Hi!

Liên Hoa lấy ra từ trong ba lô một tấm ảnh chụp ố vàng, đối chiếu một chút. Quả nhiên, lúm đồng tiền giống nhau như đúc. Chỉ là thiếu niên trẻ tuổi trên ảnh chụp xinh đẹp đầy sức sống hơn rất nhiều, không tiều tụy, gầy yếu như Lê Hi hiện tại.

Nhớ tới năm đó hai vợ chồng chú Lê bán hạt giống cho hắn, Liên Hoa rốt cục biết vì sao mình lại có lòng hiếu kỳ với người này lớn như vậy. Liên Hoa lúc trước đến nơi đây, căn bản không kịp tìm người, thiếu chút nữa quên luôn chuyện này, không nghĩ tới âm sai dương thác liền đụng phải Lê Hi như vậy. Hơn nữa Lê Hi hiện tại thật sự thê thảm. Điều khiến Liên Hoa đau đầu nhất là, có vẻ như Lê Hi bị bạn trai hắn và tiểu tam bắt tay lừa gạt. Liên Hoa nếu còn không rõ tình huống mấy người bọn họ, vậy cũng phí thời gian cho hắn rình coi cả buổi như vậy.

Nghĩ nhiều không bằng hành động, Liên Hoa dứt khoát hiện thân.

“Ai? Anh là ai?” Lê Hi lập tức chú ý tới Liên Hoa.

“Khụ khụ.” Liên Hoa hắng giọng: “Cậu là Lê Hi?”

Lê Hi cảnh giác: “Anh không phải thủ hạ của Thôi Thần, làm sao anh đến được nơi này?” Lê Hi bày ra thái độ phòng bị với Liên Hoa.

“Cậu yên tâm, tôi không phải người xấu, cậu có nhận ra thứ này không?” Liên Hoa giơ ảnh chụp trong tay lên, sau đó dùng một sợi dây leo cuốn lấy đưa vào.

Đồng tử Lê Hi co rụt lại —— Mộc hệ dị năng giả! Liếc mắt nhìn qua thứ được đưa tới trước mặt, Lê Hi cẩn thận nhận lấy, hắn sợ Liên Hoa đùa giỡn mình.

“Làm sao anh có được thứ này?” Lê Hi chỉ nhìn thoáng qua, nhất thời như phát điên, xích sắt bị hắn giãy đứt cũng không biết.

“Suỵt, cậu nhỏ nhỏ giọng một chút.” Liên Hoa ngăn cản hắn, lại dựng lên một bức tường nước cách âm: “Đừng kích động, để tôi chậm rãi nói với cậu.”

Liên Hoa đem chuyện mình hồi trước gặp được ba mẹ Lê Hi kể lại.

“Ba! Mẹ!” Lê Hi tê tâm liệt phế khóc lớn. Liên Hoa chỉ có thể để hắn khóc cho đủ.

“Bọn họ thế nào?” Lê Hi hai mắt đỏ bừng hỏi.

“Lúc đó tôi đi nên không biết, bên S thị là khu nguy hiểm nhất khi đó, có thể bọn họ đã…” Liên Hoa ngồi bên người Lê Hi, không nói hết lời.

“Bọn họ… Thật sự không trách tôi sao?”

“Đúng vậy, bọn họ rất nhớ cậu, hi vọng cậu sẽ trở về!”

“Anh lợi hại như vậy, giúp tôi được không? Vũ bị bọn họ khống chế, một khi tôi có dị động, bọn họ sẽ giết Vũ, giúp tôi đảm bảo Vũ sẽ không chết. Tôi muốn về nhà, tôi về nhìn ba mẹ.” Lê Hi mặt đầy tuyệt vọng đột nhiên bắt lấy tay Liên Hoa, khẩn cầu.

“Cậu không phải dị năng giả cấp bảy sao? Sao có thể bị giam cầm trong này, cậu rốt cuộc đang lo lắng cái gì?” Liên Hoa nhíu mày, nhịn không được hỏi. Hắn rốt cuộc tin tưởng bạn trai mình bao nhiêu chứ?

“Trong cơ thể Vũ bị cấy dị năng bom, tôi tìm không thấy, chỉ có thể nghe theo bọn họ nói, ngoan ngoãn dựng tầng kết giới cách ly cho bọn hắn. Anh giúp tôi đi, nếu anh có thể đến được nơi đây, nhất định rất lợi hại! Tìm được dị năng bom kia, cứu Vũ!”

Liên Hoa đột nhiên đứng lên, vô cùng tàn khốc nói: “Cậu sở dĩ tìm không thấy dị năng bom kia, là vì trong thân thể bạn trai cậu căn bản không có! Cậu bị bọn họ lừa! Đứa ngốc này!”

Nghe Liên Hoa nói, Lê Hi sau một lúc lâu không nói gì: “Sẽ không, Vũ sẽ không gạt tôi. Anh nói dối!” Lê Hi như đê bị tháo nước, khí lực rút cạn, dường như xụi lơ: “Sẽ không, Vũ sẽ không gạt tôi…”

Liên Hoa cũng không đành lòng, nhưng tên này rõ ràng đang lừa mình dối người. Thử hỏi, một tù nhân, còn là một người bình thường, làm gì có khả năng tùy tiện qua mắt dị năng giả, đến đây gian díu với hắn? Căn bản chính là không có gì phải e dè đó.

“Cậu bình tĩnh một chút đi!” Liên Hoa trực tiếp dùng Thủy Kính cho Lê Hi nhìn bộ dáng ân cần hỏi han của bạn trai mình với tên Thôi Thần kia. Mà đối với hắn, là trực tiếp ném thịt xuống đất, lấy lá cây bao lại cũng không có! Lê Hi muốn tự gạt mình tới khi nào?

Lê Hi gục đầu, trong tay cầm chặt bức ảnh chụp, thịt nướng cũng lăn trên đất, càng thêm ô uế. Lê Hi như lâm vào bóng ma, nhìn không ra thần sắc gì nữa. Liên Hoa thở dài một hơi.
Bình Luận (0)
Comment