Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 11


[ Lời tác giả
Đông Đông thật ra có hơi bị bệnh thích sạch sẽ quá  ]
Ngụy Hải Đông chạy tới bệnh viện, hỏi phòng bệnh ở đâu, đẩy cửa ra thấy Ngô Trúc Thanh nằm ở trên giường mặt mày tái nhợt, anh bỗng có cảm giác như mình đã từng gặp phải tình cảnh này trước đây rồi.
Trước đây lúc Nhiêu Bạch nhập viện cũng giống như vậy, hai tay yên tĩnh được diếm vào cẩn thận dưới chăn, lại thò bàn tay ra ở mép giường, chính mình ngoài cửa xa xa nhìn cậu.
Chỉ có điều lần này lại đổi thành Ngô Trúc Thanh.
Ngụy Hải Đông nhẹ nhàng đóng cửa lại, yên lặng đi tới bên cạnh Ngô Trúc Thanh ngồi xuống.
Đây là một phòng bệnh VIP, cả gian phòng chỉ có mỗi một Ngô Trúc Thanh, có vẻ rất yên tĩnh.
Chắc có lẽ nghe được tiếng bước chân vào, Ngô Trúc Thanh chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Ngụy Hải Đông, đôi mắt còn có chút sưng đỏ, hắn đưa tay lên muốn nắm tay Ngụy Hải Đông.
Ngụy Hải Đông lại cho rằng hắn muốn ngồi dựng dậy, nên kéo cổ tay của hắn, giúp hắn nâng gối đầu lên để hắn có thể dựa vào.
Không nói gì thêm, Ngô Trúc Thanh yếu ớt tựa ở trên gối đầu, nói một câu  “Anh đến rồi à.”
“Ừm…, làm sao đột nhiên lại bị đau bao tử lại vậy, còn tới nỗi té xỉu mà người ta phải đưa vào bệnh viện.

Chả phải kiêng cữ nhiều năm như thế nên rất ít khi bị lên cơn đau sao?” Ngụy Hải Đông rót một ly nước nóng đưa cho Ngô Trúc Thanh.
Ngô Trúc Thanh nhìn ly nước nóng bốc hơi lên, chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng nói ba chữ,  “Không biết nữa.”
“Nhất định là  do em quên không uống thuốc.

” Ngụy Hải Đông thay hắn kéo chăn lên, “Giờ em thấy sao rồi?”
Ngô Trúc Thanh khẽ nhíu lại hai hàng lông mày, “Đau.


“Để anh đi gọi bác sĩ nhé.


Ngụy Hải Đông vừa muốn đứng dậy, đã bị Ngô Trúc Thanh kéo tay, “Không cần đi, ở lại bên cạnh em đi.”

Hắn ngửa đầu lộ ra gương mặt xinh đẹp thanh tú, nhẹ mím môi, như là cố lấy dũng khí, ở dưới tầm mắt đang nghi hoặc của Ngụy Hải Đông, đem tay anh kéo gần trong chăn, thả ở trên bụng của mình,  “Anh xoa xoa giúp em đi! Xoa vào em sẽ hết đau!”
Ngô Trúc Thanh hiếm khi lại xuống nước như thế, làm cho Ngụy Hải Đông sửng sốt một chút, nhưng vẫn là ngồi xuống mà bắt đầu chậm rãi xoa xoa ngay chỗ bụng phần dạ dày của hắn.
Cái bụng mềm mại của Ngô Trúc Thanh theo từng nhịp thở nhỏ mà phập phòng, sờ vào rất thoải mái.
Nhưng nhìn Ngô Trúc Thanh đang chịu để mình xoa vuốt, mắt híp lại, Ngụy Hải Đông hiện giờ có cảm giác rất mới mẻ kỳ lại, giống như là một con mèo vốn vẫn luôn lạnh lùng cao ngạo, giờ lại tự để lộ bụng của nó ra, kêu meo meo với anh.
Thế nhưng Ngô Trúc Thanh không có làm để anh xoa quá lâu,  chưa gì hai tay đã đè tay anh xuống, hai mắt nhìn thẳng vào Ngụy Hải Đông, cầm tay của anh mà từ từ đưa xuống dưới.
Ngụy Hải Đông sửng sốt một chút, cũng cảm giác Ngô Trúc Thanh mang lấy tay của mình dần dần chui vào trong quần áo, chỗ da thịt không có quần áo ngăn cản, xúc cảm càng thêm mềm mại ấm áp.
Như bị giật mình do sợ, Ngụy Hải Đông vội vã rút tay về.
Ngô Trúc Thanh lại cảm thấy do anh không muốn, mới cắn môi hỏi anh,  “Anh không thích em à?”
“Thích chứ.” Ngụy Hải Đông không hề do dự gật đầu.
“Vậy em với anh hãy quen nhau đi! Hải Đông, ở bên em anh nhé.

” Ngô Trúc Thanh ngồi dậy nắm vào ngón cái ở tay trái của Ngụy Hải Đông, giọng nói còn tha thiết mang theo vẻ cầu xin.
Ngụy Hải Đông nhìn hắn không chớp mắt, chỉ cho là đầu óc hắn đang không tỉnh táo, “Trúc Thanh à, em bình tĩnh lại một chút đi.”
“Em vẫn đang hết sức bình tĩnh mà.” Ngô Trúc Thanh choàng người qua ôm Ngụy Hải Đông, ghé vào lỗ tai của anh mà cọ xát “Hải Đông, em cũng thích anh, em cũng yêu anh mà.

Anh hãy cho em một cơ hội nhé! Có được hay không, Hải Đông.


Ngụy Hải Đông lúc này là đúng nghĩa là cũng hoảng theo, anh giơ tay đẩy Ngô Trúc Thanh ra, vội vã sờ đầu hắn một cái, “Đâu có sốt đâu.”
Ngô Trúc Thanh nhìn anh, ngơ ngác quỳ ngồi ở trên giường, nước mắt đã rơi, “Có phải là do anh không thích, không cần em nữa hay không.”
Nhìn gương mặt đã đầy nước mắt kia, Ngụy Hải Đông ngay lúc ấy cũng không biết nên làm gì bây giờ,  “Em cũng đừng khóc nữa mà, đâu phải là do anh không thích em.


“Anh hãy ở bên em nhé.”

Ngụy Hải Đông có chút do dự, chủ yếu là do dạo gần đây anh và Nhiêu Bạch có nhiều thân mật, tiếc nuối không muốn tách ra với cậu.
Ngô Trúc Thanh nếu muốn quen mình vào một lúc khác sau này thì tốt hơn nhỉ.
Thấy nét mặt anh đang do dự, Ngô Trúc Thanh rũ đôi mắt xuống, lau khô nước mắt.
Hắn không muốn mất đi Ngụy Hải Đông.
Nếu Ngụy Hải Đông thích cơ thể của Nhiêu Bạch, vậy hắn cũng sẽ trao cơ thể này cho anh, như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện anh ấy không muốn mình.
Hắn đã hạ quyết tâm, ngồi xuống trên hai gối, nhìn đôi mắt đen nhánh của Ngụy Hải Đông, bắt đầu cởi ra từng cái nút áo một của mình.
Thấy động tác quá vồn vã của Ngô Trúc Thanh, Ngụy Hải Đông lại cảm thấy quá do dự, cũng không biết chuyện này sẽ đi đến đâu.
Anh đè hơi thở xuống, nhìn Ngô Trúc Thanh cởi ra  tất cả các nút áo sơmi, lui về phía sau mà vén áo lên, áo sơmi theo cánh tay rũ xuống rơi lên trên giường.
Chỉ thấy da thịt trắng nõn nà, hai đầu ti ở ngay ngực lại rất hồng hào.
Hơi thở của Ngụy Hải Đông trở nên có hơi nặng nề.
Ngô Trúc Thanh kéo tay anh, để ở trước ngực của mình mà vuốt nhè nhẹ, nói như mê hoặc: “Anh hãy ôm em đi.”
Làn  da ở dưới tay cũng không thể non mềm giống như Nhiêu Bạch được, thế nhưng sờ cực kỳ trơn trượt như tấm vải tơ lụa, Ngụy Hải Đông không thể kìm nén được mà dùng sức ngắt một cái vào ngực của Ngô Trúc Thanh, khiến cho hắn phải thở nhẹ một tiếng.
Hắn bỏ hay tay ra, mặc cho Ngụy Hải Đông tự do vuốt ve, người lại tựa vào trên vai Ngụy Hải Đông, xích vào trong một chút, ý muốn anh cũng nhào lên giường.
Ngụy Hải Đông theo động tác của hắn, nghiêng người leo lên giường bệnh chật hẹp này, hai người ôm chặt nhau.

Quần Ngô Trúc Thanh cũng bị cởi ra ném xuống đất, khỏa thân mà nằm trong lòng Ngụy Hải Đông.
Hai người mặt đối mặt nhau ôm, ở giữa chỉ còn khoảng cách một tay của Ngụy Hải Đông.
Ngụy Hải Đông vuốt ve ngực Ngô Trúc Thanh, cúi đầu mút vào cái cổ thon dài của hắn.
“Ư hưm… –” Ngô Trúc Thanh ngửa đầu rên rỉ một tiếng.
“Cổ em mẫn cảm quá à?”
“Em, em không biết.”
Thấy Ngô Trúc Thanh đôi mắt đã mê man, Ngụy Hải Đông mới cười mà ngậm lên cổ của hắn, nhẹ nhẹ cắn vào lớp thịt.
“Ứ, ưm….


Ưm… ” Ngô Trúc Thanh ôm chặt đầu của Ngụy Hải Đông đầu, hơi thở rất gấp.
Ngụy Hải Đông vừa nhéo vào eo của Ngô Trúc Thanh, vừa vươn tay dò vào đến mông của Ngô Trúc Thanh.
Lần đầu tiên bị người ta mò tay tới giữa đùi, Ngô Trúc Thanh như là phản xạ có điều kiện mà mông nhíu lại, đem tay của Ngụy Hải Đông kẹp vào ở giữa.
“Thả lỏng ra.” tay Ngụy Hải Đông bị hắn kẹp ở giữa mà giật giật, muốn rút tay ra.
Ngô Trúc Thanh lúc này mới phản ứng được, thả lỏng cặp mông, hắn ngẩng đầu hỏi:  “Anh muốn đi vào không?”
“Hôm nay chưa phải là lúc.”
“Vì sao?” Ngô Trúc Thanh gấp đến độ muốn nhỏm dậy, lại bị Ngụy Hải Đông đè xuống,  “Ở đây không có gì, không thể mở rộng ra được.”
Hơn nữa phía sau Ngô Trúc Thanh còn chưa được ‘chuẩn bị’, không quá sạch sẽ.
“Vậy làm sao bây giờ?” Ngô Trúc Thanh đưa đầu qua, hôn lên đôi môi mỏng của anh, lông mày xoắn vào cùng một chỗ mang theo chút vẻ u sầu, Ngụy Hải Đông hôn một lên môi mềm, của hắn, “Em xoay ra đằng trước đi.”
Ngô Trúc Thanh nghe lời mà xoay người qua chỗ khác, sau đó liền có cảm giác bắp đùi của hắn bị Ngụy Hải Đông tách ra, một thứ gì đó nóng như lửa đang chen vào.
“Nóng quá đi!”
Ngụy Hải Đông ở phía sau hắn thấp giọng cười nói: “Thứ ấy của đàn ông thì làm sao mà không nóng được!”
Ngô Trúc Thanh mím chặt miệng lại, lỗ tai đỏ lên.
“Kẹp chặt chân vào.” Ngụy Hải Đông ấn xuống hai cái đùi của Ngô Trúc Thanh, để nó kẹp lấy thằng nhỏ của mình, sau đó bắt đầu đút vào.
Quy đầu đâm vào chọc trúng túi trứng của hắn, làm cho Ngô Trúc Thanh không tự chủ được mà lên tiếng rên rỉ.
Nghe tiếng  cơ thể ma sát, dương v*t  đã cương lên hẳn cũng đã bắt đầu rỉ nước.
Hắn rất ít khi làm những chuyện thế này, nên vô cùng hưng phấn.
Ngụy Hải Đông không hề kiêng dè gì hắn cả, đang bận sờ ngực và bụng của Ngô Trúc Thanh,  thân dưới ép chặt vào giữa hai đùi của Ngô Trúc Thanh mà nhấp ra vào.
Ngô Trúc Thanh thực sự nhịn không được, cũng bỏ qua sự xấu hổ mà tự sờ cu của mình.
Đột nhiên ở bên ngoài truyền tới một tràng tiếng gõ cửa, Ngụy Hải Đông nhớ nãy mình vô còn chưa đóng cửa, bèn tự tay cầm chăn đắp lên trên người hai người.
Ngô Trúc Thanh cũng bị giật mình một cái, cái tay đang đặt lên trên cu cũng đã cứng lại rồi.
Cửa bị mở ra, là âm thanh của một đôi giày đế thấp đang đi tới.
“Ai, đang ngủ sao?”
Là một giọng nữ nhẹ nhàng thoải mái,  chắc là y tá.
Hộ sĩ đi vào phát hiện là hai người đàn ông nằm ở trên giường, lúc đầu vẫn chưa thấy gì, bởi vì giường cho người nha trong phòng bệnh VIP rất cứng, nên cũng có người nhà sẽ nằm ngủ chung với bệnh nhân.
Thế nhưng lúc cô nhìn thấy được có cái quần ở trên đất, trong nháy mắt cô đã đỏ mặt lên, kinh hô lên nhất thanh, chạy ra ngoài.
Ngô Trúc Thanh cảm thấy quá mức nhục nhã, không riêng gì bởi vì y tá phát hiện bọn họ, cũng bởi vì lúc nãy sau khi y tá đi vào, con c*c của Ngụy Hải Đông vẫn dùng biên độ nhỏ mà chọc vào túi trứng của hắn, trong chốc lát hắn nhịn không được mà bắn đi ra.

Hắn cắn môi cố gắng nhịn xuống không để cho mình phát ra âm thanh, nhưng bởi vì bị người ta nhìn, nên khi bắn tinh lại có một loại cảm giác hưng phấn kỳ lạ.
Ngụy Hải Đông cũng mò tới chỗ ướt át kia, biết hắn đã bắn, rồi mới vươn tay mò tới trên bụng của hắn, “Bị người ta nhìn mà kích thích tới vậy à?”
Ngô Trúc Thanh ôm chặt cánh tay Ngụy Hải Đông không nói lời nào.
Lo lắng sẽ có người khác đi vào nữa, Ngụy Hải Đông mới nghiêng người, tăng nhanh tốc độ để thứ đặt giữa hai chân Ngô Trúc Thanh đứng lên, động tác kịch liệt đến mức cả giường bệnh đều vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Cuối cùng, anh lật người Ngô Trúc Thanh lại áp vào trên người của hắn, chĩa vào rốn của hắn bắn ra, tinh dịch màu trắng đọng lại ở rốn thành một vũng nhỏ, cuối cùng lại theo phần eo chảy xuống phía dưới.
Ngụy Hải Đông cuối người xuống ôm lấy Ngô Trúc Thanh, ghé vào lỗ tai hắn nói rằng:  “Lần sau sẽ chịch em ở đằng sau nhé.”
Nếu như là trước đây, Ngô Trúc Thanh sẽ không tưởng tượng nổi mình bị nói như vậy, nhưng mà bây giờ nghe lại chỉ thấy dưới thân căng thẳng, lời nói nghe thô tục như thế, thường lại khiến người ta bị quyến rũ, nghe kích thích vô cùng.
Ngô Trúc Thanh ôm cổ của anh, lấy mũi cọ cọ vào, có hơi dè dặt mà hỏi: “Vậy anh đồng ý quen với em rồi đúng không?”
Ngụy Hải Đông gật đầu, cắn cắn mũi hắn,  “Hiển nhiên rồi.”
Nội tâm Ngô Trúc Thanh mừng rỡ không thôi, chạm vào vành tai của Ngụy Hải Đông “Ngày mai chúng ta sẽ  nói cho mọi người trong trường.”
“Em muốn công khai à?” Ngụy Hải Đông ngoài ý muốn nhìn hắn.
“Ừm….

” Ngô Trúc Thanh kiên định gật đầu, “em muốn cho tất cả mọi người phải biết, anh là bạn trai của em.”
Ngụy Hải Đông vỗ vỗ cái mông của hắn, “Tùy em vậy.  “
Ngô Trúc Thanh tựa ở trong lồng ngực Ngụy Hải Đông, cảm nhận được cảm giác hạnh phúc to lớn khi  tưởng mất đi một thứ, nay đãtìm được lại.

Hắn đem mặt chôn vào trong cổ của Ngụy Hải Đông, cả linh hồn như muốn run lên vì phấn khích.
Con người này lại là của hắn, người này vẫn đang thích hắn, không có chuyện không muốn hắn.
Mà lúc này trong lòng Nhiêu Bạch đang lo lắng, nhìn hướng cửa nơi Ngụy Hải Đông đã rời đi.
Nỗi bất an to lớn bao phủ lấy cậu.
Muốn gọi điện thoại cho Ngụy Hải Đông, muốn hỏi anh đang ở đâu, muốn ngăn cản Ngô Trúc Thanh  gặp mặt với anh.
Nhưng mà như vậy là đã vượt quá mức, Nhiêu Bạch nhìn anh rời đi, cũng biết nguyên nhân, những chuyện này Ngụy Hải Đông đều là biết đến.
Nếu như cậu lại không biết thời biết thế mà gọi điện thoại, cũng sẽ chỉ làm Ngụy Hải Đông không thoải mái.
Dưới ánh sáng mờ tối, trong góc gian phòng còn có một số hành lý vẫn chưa được dời đi, như là bị chủ nhân vứt bỏ.
Nhiêu Bạch cảm giác mình giống như là một cái vali cũ, cũng bị bỏ quên trong hốc xó..

Bình Luận (0)
Comment