Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 19


Mới vừa xuống xe, điện thoại của Ngụy Hải Đông vang lên, anh cầm lên nhìn một chút, có chút nhức đầu mà tắt tiếng lại.
Anh đã tưởng anh nói rất rõ với Ngô Trúc Thanh rồi, thế nhưng điện thoại vẫn vang lên liên tục, Ngụy Hải Đông cũng hơi sợ người khác làm phiền.
Lên lầu đến chỗ rẽ lại thấy được thầy trưởng khoa.
“Thưa thầy ạ, sao thầy lại ở đây?”
Thầy trưởng khoa xoay người lại, có kinh ngạc một chút, “Ôi, đây chả phải là Hải Đông sao, em thực tập  ở chỗ này à, thực sự là đã lâu không gặp.

Thầy qua đây để trao đổi chút chuyện với chánh án.”
“Chánh án Tề ạ?” Ngụy Hải Đông nghiêng đầu một cái, thấy Tề Hàn Bách sau lưng thầy.
Thầy nhìn phản ứng của anh mà hỏi: “Sao vậy? Em quen ngài chánh án à?”
“Dạ, em đi theo ngài ấy để thực tập.”
“Aiz, vậy có khéo không cơ chứ.” Thầy trưởng khoa vỗ tay mà cười,  “Cũng coi như là em có duyên với chánh án Tề rồi.”
“Có duyên ạ?” Ngụy Hải Đông đi tới bên Tề Hàn Bách, nghi hoặc hỏi.
“Em quên à? Lúc ngài ấy đi trường học của chúng ta để làm toạ đàm, em còn đặt câu hỏi cho ngài ấy nữa mà.

Sau buổi toạ đàm ngày hôm đó, chánh án Tề cũng hết lời khen em còn gì.”
“Ah ~ hóa ra là vậy ạ.” Ngụy Hải Đông cười nhìn thoáng qua biểu cảm tưởng như bình thản nhưng lỗ tai đã đỏ lên của Tề Hàn Bách, nói một câu đầy ẩn ý, “Đúng là có duyên thật đấy ạ.”
Sau khi tiễn thầy trưởng khoa đi rồi, Ngụy Hải Đông mới đè Tề Hàn Bách ở trên cửa, một chân kẹp vào giữa hai đùi của ngài chánh án, giọng nói trầm thấp lại ám muội,  “Thích em từ khi đó lận à?”
Tề Hàn Bách giương mắt lên nhìn anh một cái, mím môi môi mỏng không nói gì, lại tự tay ôm cổ của anh, ánh mắt nhìn anh chan chứa.
Ngụy Hải Đông cười một tiếng, hôn lên.
Nghe điện thoại vang, Ngụy Hải Đông không nhìn tên mà đã bắt máy,  “Sao vậy?”

“Hải Đông…  “
Nghe giọng của Ngô Trúc Thanh, Ngụy Hải Đông cũng chỉ biết thở dài, tiếp tục động tác với người ở dưới, “Không phải anh đã nói cho em biết rồi sao? Đừng có gọi điện thoại tới nữa.

Lo chuẩn bị cho chuyện đi du học đi!”
“Em không du học nữa! Hải Đông, em đúng là sẽ không đi nữa đâu, chúng ta đừng chia tay mà.” Ngô Trúc Thanh van xin nài nỉ, “Hải Đông à, anh đã nói là anh yêu em mà, đúng không anh.”
Lại đột nhiên nghe một tiếng rên rỉ, Ngô Trúc Thanh dừng một chút, biểu tình buồn bã mà nhắm hai mắt lại,  “Anh đang ở cùng chỗ với Nhiêu Bạch à?”
Ngụy Hải Đông  nhìn Tề Hàn Bách đang mang ánh mắt mê ly, “Ngô Trúc Thanh, chúng ta đã kết thúc rồi.

Sau này anh xem em như em trai.”
“Sao có thể là em trai được! Em đã ngủ với anh rồi mà!” Ngô Trúc Thanh quá đau đớn, nước mắt chảy ròng, lẩm bẩm nói:  “Em đã thuộc về anh rồi mà.”
Ngụy Hải Đông cuối cùng chỉ có thể nói một câu xin lỗi.
Anh cho rằng Ngô Trúc Thanh có thể nghĩ thông suốt sau đó xuất ngoại, nhưng không nghĩ tới, cũng không lâu lắm cha của hắn lại qua đời đầy bất ngờ.
Tuy là quan hệ hai nhà không hòa thuận lắm, thế nhưng tốt xấu gì cũng biết nhau, cả nhà đều đi dự lễ tang.
Vừa vào cửa, đã nhìn thấy Ngô phu nhân mặc quần áo quần đen đứng ở nơi đó, giữa chân mày có một chút u sầu, nhưng khuôn mặt vẫn dịu dàng hòa nhã như bình thường, mỉm cười tiếp đãi khách.
Mẹ Ngụy đi ra phía trước nắm tay bà vỗ vỗ, thở dài, an ủi bà mà nói: “Tôi xin chia buồn với chị.”
Ngô phu nhân gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt, nhẹ nhàng mà cười,  “Cảm ơn chị.”
Ngô Trúc Thanh nhìn bà một cái, bình thản thu hồi ánh mắt.
Hắn nhìn về phía Ngụy Hải Đông, tâm tình trong mắt là vô cùng phức tạp.
Như là linh cảm được điều gì, Ngụy Hải Đông cũng nhìn về phía hắn, hai mắt nhìn nhau, trong chốc lát không nói gì.
Tang lễ vẫn tiến hành đến buổi tối, vào thời điểm được thấy cha một lần cuối, Ngô Trúc Thanh lại cãi nhau to với mẹ của hắn.
Nguyên nhân là hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định đối với Ngụy Hải Đông.

Sau khi bị tát một bạt tai thật mạnh, Ngô Trúc Thanh chạy ra ngoài.
Ngụy Hải Đông đang muốn về nhà, lại bị gọi lại.
“Ngụy Hải Đông, em muốn nói chuyện riêng với anh.

” Ngô Trúc Thanh mắt đỏ quật cường nói rằng.
Bây giờ bộ dạng Ngô Trúc Thanh giống như con chó bị vứt bỏ, Ngụy Hải Đông cũng không thể nào mà thẳng thừng quay lưng được.
Ngụy Văn Sở hạ mắt nhìn thoáng qua Ngô Trúc Thanh, vỗ vỗ bả vai Ngụy Hải Đông, “Em cứ đi đi, có gì anh nói với bố mẹ một tiếng cho.”
Ngụy Hải Đông gật đầu.
Hai người đến vườn hoa ở sau biệt thự, Ngụy Hải Đông đứng yên xong, vừa định hỏi Ngô Trúc Thanh muốn nói chuyện gì, đã bị hắn kéo khóa quần tuột quần xuống.
“Ngô Trúc Thanh!” Ngụy Hải Đông vội vã muốn đẩy hắn ra, Ngô Trúc Thanh lại trực tiếp quỳ xuống ngậm thứ kia vào miệng.
Khoang miệng ấm áp ướt át và đầu lưỡi linh hoạt liếm láp làm cho Ngụy Hải Đông lập tức có phản ứng.
Ngụy Hải Đông  nhìn Ngô Trúc Thanh,  “Em không cần phải như vậy.”
Ngô Trúc Thanh lấy tay xoa xoa phần gốc của Ngụy Hải Đông, nhả ra cả cây xúc xích to bự kia, mở mắt van xin nói, “Xem như là một lần cuối cùng đi anh.”
Buổi tối ngày hè, cơn gió cũng ấm áp.
Ở phía sau vườn hoa tối om không bóng người, Ngô Trúc Thanh bị Ngụy Hải Đông đặt ở trên cây bách, nắm thắt lưng mà hung hăng ra vào.
“Ừm… A, hức, chủ nhân, chó dâm bị người ** sướng lắm.”
“Câm miệng.

” Ngụy Hải Đông giơ tay lên quay đánh một phát vào cặp mông thịt mịn màng, “Nói lớn quá!”

“Ưhm ahhh — “
Ngô Trúc Thanh ngoan ngoãn cắn môi để không phát ra tiếng, bị nắc vào mạnh như thế cũng chỉ phát ra một ít tiếng nức nở.
Ngụy Hải Đông vẫn rất thích cái l*ne nhỏ của hắn, không chỉ vì căng mịn, mà cũng là vì đường ruột tương đối ngắn, lúc chịch đến bên trong cũng có cảm giác đường  cong đi thay đổi, ở đỉnh quy đầu có thể cảm giác một đoạn đường ruột cong bị mình chịch vào đến thẳng ra, co bóp liên tục làm anh thấy rất sướng.
Đột nhiên, xa xa có tiếng nói chuyện vang vọng, Ngô Trúc Thanh trong lòng căng thẳng nên lỗ đít còn siết vào chặt hơn, siết lại tới nỗi Ngụy Hải Đông  suýt chút nữa tiết ra.
Anh bóp trên hông của Ngô Trúc Thanh để cho hắn yên tâm thả lỏng, lại làm cho hắn phát ra một trận thở dốc dồn dập.
Ngô Trúc Thanh vội vàng dùng mu bàn tay che miệng lại.
Ngụy Hải Đông cười gằn một tiếng, nổi lên tâm tư xấu, kề người vào cắn cổ của hắn.
“Ư ư — “
Cái cổ vốn là chỗ nhạy cảm của Ngô Trúc Thanh, không thể khống chế mà rên thành tiếng.
“Có tiếng gì vậy?” hình như là tiếng Ngô phu nhân đang nói chuyện.
“Thưa bà không biết ạ.”
Ngô phu nhân nhìn chung quanh cả một vườn hoa, thế nhưng cây bách kia hoàn toàn chặn lại dáng người của bọn họ, cho nên bà cũng không có phát hiện ra.
Bà quay đầu hướng về phía quản gia nói rằng:  “Ngô Trúc Thanh đâu?”
“Thiếu gia dường như mới vừa rồi đứng cạnh Ngụy thiếu gia ạ.”
“Ngụy Hải Đông? Hừ, đàn ông đúng là không đứa nào tốt đẹp gì.

Đúng là ta cũng không hiểu được rốt cuộc nó bỏ thuốc mê gì cho con ta nữa, làm cho nó nhớ nhung ngày đêm không quên, chỉ muốn đi tìm thằng đó.” Ngô phu nhân lạnh lùng nói rằng.
Quản gia không dám trả lời, chỉ có thể thấm mồ hôi đứng ở một bên.
Ngụy Hải Đông núp ở sau cây lại hết sức kinh ngạc, Ngô phu nhân trước mặt người khác vẫn luôn ra vẻ dịu dàng hiền lành, đối với bọn họ cũng là hòa nhã dễ gần, lại không nghĩ rằng đằng sau ấy là một bộ mặt hoàn toàn khác.
Chờ bọn họ đi rồi, Ngụy Hải Đông vẫn còn hơi tức giận, tiến đến bên tai Ngô Trúc Thanh, “Là anh bỏ thuốc mê cho em đấy à?”
Vừa nói dưới lưng còn dùng lực thúc vào người Ngô Trúc Thanh làm hắn cọ cọ vào cây.
Ngô Trúc Thanh lắc đầu,  “Không phải, không phải, là em quấn chân anh, là do em quá yêu anh.

A, đau quá!”

“Đau đớn thế này mới làm em nhớ dai được.” Ngụy Hải Đông đè xuống lưng của hắn, phần eo giống như chạy bằng mô tơ điện mà phập liên tục không ngừng vào lỗ đít của Ngô Trúc Thanh.
“A a, quá, quá nhanh, em, em chịu không nổi.


“Em có thấy em quá đĩ hay không, cha em mới vừa qua đời, mẹ em thì ở phía trước, còn em dám ở đây chổng mông để đàn ông **, hử…? ” Ngụy Hải Đông thật sự bị lời nói của Ngô phu nhân làm cho phát cáu, vừa chịch vừa mắng.
“Là em đĩ, em là chó dâm, em chỉ muốn anh thôi.

A a, em muốn ra.”
Ngụy Hải Đông siết chặt hông của Ngô Trúc Thanh, một tay khác duỗi ra nắm chặt vào thân dưới của Ngô Trúc Thanh, thấp giọng nói rằng:  “Lần này cũng muốn được ** ở đằng sau tới lúc lên đỉnh à.”
“Dạ…” mắt của Ngô Trúc Thanh đã ẩm ướt, trong đầu bị Ngụy Hải Đông  chịch mà đã mơ mơ hồ hồ, trước người da bị vỏ cây ma sát đến đau, sau lưng  cơn sướng lại liên tục không ngừng.
Hắn thở một ngụm lớn, dưới từng cú nắc vào của Ngụy Hải Đông mà lên được đến đỉnh.
Ngụy Hải Đông không lâu sau cũng đã bắn đi ra bên trong, anh sướng đến thả cả tay ra, rút ra khỏi lỗ hậu của Ngô Trúc Thanh.
Ngô Trúc Thanh không có chống đỡ nữa nên dần dần ngã trên mặt đất, hậu môn bị chịch đến mức không khép lại được, tất cả chất lỏng bên trong cũng đều tràn ra, rơi vào trên cỏ, dâm dục kinh khủng.
“Đã vừa ý chưa.” Ngụy Hải Đông nhìn Ngô Trúc Thanh trên mặt đất, nếu nói là sau chia tay vốn còn có chút ý không nỡ, bây giờ ở dưới đáy lòng lại không đọng lại chút xót thương nào nữa.
Cơ thể Ngô Trúc Thanh vẫn còn trong cao trào mà hơi co quắp lại, nói không ra lời.
Ngụy Hải Đông cũng bỏ đi bằng cửa phía sau.
Tỉnh táo lại, Ngô Trúc Thanh nghiêng người một chút,  nhìn bầu trời đêm, híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, hắn đứng dậy, mặc quần vào, lại để trần nửa người trên, chỉ khoác áo khoác, trực tiếp đi vào trong căn phòng có đèn đuốc sáng choang.
Trong phòng, Ngô phu nhân còn đang uống rượu, trừng mắt nhìn bộ dáng người đầy dấu hôn của hắn.
Hai người nhìn nhau, Ngô phu nhân run rẩy nắm chặt chén rượu trong tay, một giây kế tiếp đã ngã nhào xuống dưới đất.
Mảnh vụn thủy tinh vương vãi đầy đất, Ngô Trúc Thanh còn chưa từng chớp mắt.
Hai người giằng co một đêm, tất cả mọi thứ trong phòng khách bị đập nát bấy, Ngô Trúc Thanh quỳ gối trong những mảnh thủy tinh vụn, bình tĩnh nhìn hết thảy..

Bình Luận (0)
Comment