Bạch Lộ Ca

Chương 20

Hắn luôn luôn chỉ có một mình.

Hồi nhỏ, nương đưa hắn tới cho người kia.

Lớn một chút, người kia lại đưa hắn cho địch nhân.

Hắn từ sớm đã phát hiện, trêи đời này, không có gì là vĩnh viễn.

Mọi người sẽ vì ích lợi mà ngươi lừa ta gạt, vì bản thân mà nói dối, lâu dần thành quen, nói dối trở thành bình thường như ca hát.

Hắn lớn lên trong lời nói dối, thậm chí dựa vào việc vạch trần lời nói dối của mọi người để kiếm tiền qua ngày.

Lâu dần hắn thầm nghĩ một mình thì một mình.

Đến một mình, đi một mình, sống một mình sau đó một ngày nào đó hắn già đi thì sẽ chết một mình.

Điều đó không có gì đáng sợ, chết là hết, dù sao hắn thanh liêm, cái gì cũng không có.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ như người bình thường yêu thượng một nữ tử.

Nàng so với hắn thật khác biệt.

Vòng eo mảnh khảnh, ngón tay như ngó sen, nàng có ngũ quan tinh xảo thanh lịch của nữ tử phương Nam, còn có tiếng nói dễ nghe như tiếng đàn mùa xuân.

Tính tình của nàng phức tạp đè nén, không giống cô nương phương bắc hào sảng.

Khi lạnh lùng, nàng có thể ngoan tuyệt giống như băng mùa đông, khi ấm áp thì lại ôn nhu như nước mùa xuân.

Nàng mâu thuẫn như một đạo bùa mê, giống như một bài hát, mỗi khi hắn cho rằng hắn đã hiểu biết, một lần lại một lần ngâm nga hát thì lại phát hiện ra một điều khác, rằng dưới câu chữ đó còn chứa đựng những ý nghĩa sâu xa.

Nhu tình, trí tuệ, sự đè nén, ý nghĩ xoay chuyển, thậm chí lời nói dối của nàng đều làm cho hắn thật sâu mê muội, không thể kháng cự.

Hoàn cảnh nào lại có thể dưỡng ra một nữ tử giống nàng thế này?

Nàng đã gặp chuyện gì mà làm nàng trở nên ngoan tuyệt đến thế?

Lại là lý do gì khiến nàng có thể có được sự gang dạ, sáng suốt và dũng khí kinh người như thế?

Nàng là một bài hát, là một đạo bùa mê ở trong lòng hắn bồi hồi không đi, khiến hắn khó có thể quên mất, không ngừng nghĩ lại, không ngừng hồi tưởng dư vị.

Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, mỗi tiếng nói của nàng, hắn đều không tự chủ được mà nhớ.

Hắn để ý đến toàn bộ vui buồn của nàng, những gì nàng yêu, hận, muốn đem nàng ôm trong lòng, đặt trong tay, thay nàng chắn đi hết thảy mưa gió.

Vì thế, hắn phát hiện mình đã hãm thật sâu, không thể kiềm chế mà khắc nào vào trong tim.

Hắn muốn biết hết thảy về nàng, cần biết những sự tình có liên quan đến nàng, bức thiết khát vọng trong sinh mệnh của nàng, trong linh hồn của nàng có một chỗ nho nhỏ của hắn.

Hắn chính là yêu thượng nữ tử giống như bài ca đó —

*************

Bổ đầu đại nhân?

Tiếng gọi khách khí đó cực kì chói tai, hung hăng đâm vào lòng hắn, còn có ánh mắt nàng lạnh như băng, tràn đầy lửa giận, hoặc cũng bởi vì nàng một lần nữa muốn cứu hắn mà làm cho hết thảy mọi thứ đều rõ ràng.

Hắn nhìn nàng, đem tầm mắt quay lại tên kia, mở miệng hỏi.

“Là ngươi lột xiêm y của nàng ta?”

“Là ta.” Tống Ứng Thiên gật đầu thừa nhận.

“Ngươi ý đồ đem nàng nhốt tại trêи đảo này?” Hắn hỏi lại.

“Ta không giữ mà là mời nàng làm khách.”

“Đại nhân, ngươi đừng nghe hắn nói bậy…… Hắn muốn giam lỏng ta, đóng cửa nhốt ta……” Vị cô nương đang bị hắn chế trụ muốn quay đầu nhìn hắn, điềm đạm đáng yêu rưng rưng cầu xin: “Cầu xin ngươi, cứu ta, ta không muốn ở đây…… Là hắn mạnh mẽ đem ta mang đến……”

Hắn nghe tiếng cúi đầu, thẳng đến lúc này, mới thực sự thấy rõ bộ dạng của nàng kia, trong lòng không hiểu sao chấn động.

Ông trời ạ, lại là một mỹ nhân.

Cô nương này thật xinh đẹp, mặc dù bị áp chế chật vật thì nàng ta vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người.

Nhưng vẻ đẹp đó lại không giống với Bạch Lộ, mỗi nét trêи mặt nàng ta đều sắc nét, mũi cao mắt to, cặp kia kia đen như đáy hồ sâu ở phương Bắc hoang dã. Nước mắt nóng hổi tràn ra con ngươi đen như ngọc, chảy xuống khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn cùng với bộ dạng mảnh mai kia không hiểu sao lại khiến người ta mềm lòng.

“Đại nhân, van cầu ngươi……”

Nàng ta khẩn thiết cầu xin, nhưng bộ dạng nàng ta xuống tay hung ác vẫn còn đó, chưa tiêu tan. Hắn rất khó để đồng tình với nàng ta, đặc biệt là cặp mắt kia giống như muốn hút hắn vào trong đó —

Van cầu ngươi, cứu ta.

Lời xầu xin kia đột nhiên quanh quẩn trong đầu, bám chặt lấy ngực hắn, trong nháy mắt, nữ nhân trước mắt lại nhìn giống như Bạch Lộ.

Cứu ta.

Bạch Lộ cầu xin hắn, khóc cầu.

Hắn cơ hồ buông lỏng tay ra, nhưng lý trí nói cho hắn biết Bạch Lộ không có khả năng như vậy cầu hắn, nàng cũng không cầu xin, nàng thống hận bản thân phải đi cầu xin người khác.

Đòi mạng, là mê hồn thuật!

Hắn thấy không đúng, liền dời tầm mắt, mà chút nữa hắn làm không được. Nhưng hắn biết Bạch Lộ vẫn ở ngay bên cạnh, vẫn đang tức giận, và chán nản.

Hắn thành công đem tầm mắt nhìn thẳng tầm mắt không dễ thân cận, lạnh lùng nhưng lại thập phần đáng yêu của nàng kia.

Cô nương bị áp chế biết mình đã thất bại thì phát ra tiếng mắng chửi phẫn nộ. Hắn cũng không để ý nàng ta, chỉ nhìn Bạch Lộ hỏi.

“Nói cho ta, có lý do gì mà ta phải tin tưởng cái tên lấy độc hại người, mưu sát tính mệnh, lừa tài ham sắc này?”

“Ta đã nói rồi, hắn không có làm.”

“Hắn thừa nhận chính mình lột xiêm y của vị cô nương này, còn ý đồ đóng cửa nhốt nàng ta.” Hắn nhắc nhở nàng.

“Ta tin tưởng thiếu gia có lý do của hắn.” Bạch Lộ lạnh lùng nói.

“Ngươi tin tưởng hắn?” Hắn không quá vui vẻ hỏi.

“Ta tin tưởng hắn.” Nàng mắt cũng không chớp, giọng nói mang theo gai nhọn châm chọc nói: “Ít nhất hắn chưa bao lừa gạt ta.”

Thấy nữ nhân đang đứng trong màn sương trắng kia, hắn không hiểu sao bỗng thấy chán nản, bật cười.

Tiếng cười của hắn rõ ràng làm cho Bạch Lộ càng phát hỏa.

Không hề báo động trước, hắn buông lỏng tay thả vị cô nương kia ra, để nàng ta đứng lên.

Vị cô nương suy yếu kia xoay người muốn chạy ra sau lưng hắn, nhưng Tống Ứng Thiên lại nhanh hơn, từ trong tay áo lấy ra một cây châm dài, phóng tới đại huyệt phía sau cổ nàng ta. Nàng kia hô lên một tiếng, thân mình mềm nhũn, nháy mắt tê liệt ngã xuống trêи đất, ngất đi.

“Ngươi gọi đây là thương hương tiếc ngọc hả?” Tô Tiểu Mị nhíu mày, hỏi tên họ Tống kia.

“Lúc nàng ta có ý đồ thương tổn chính mình thì làm thế này là thương hương tiếc ngọc.” Tống Ứng Thiên vươn hai tay, đem nữ nhân kia ôm lấy. “Nàng ở trêи tòa nhà trêи đảo này so với ở bên ngoài càng an toàn hơn, nhưng nàng lại không tín nhiệm ta.”

Nói xong, Tống Ứng Thiên liền ôm vị cô nương kia vào phòng.

Tô Tiểu Mị có chút há hốc mồm, tiến lên đuổi theo: “Có ý tứ gì?”

“Bởi vì duyên cớ nào đó mà nàng trêu chọc đến thứ không sạch sẽ, trêи đảo có bố trí trận pháp, vài thứ kia không thể tới gần, cho nên ta mới không cho nàng đi ra ngoài.”

“Thứ không sạch sẽ sao?” Hắn nhíu mày.

Tống Ứng Thiên ôm nàng kia xuyên qua một gian phòng rộng mở, vòng quá một cái hành lang gấp khúc của một cái sân nhỏ, đi vào một gian phòng có cửa cũng mở, lại đặt nàng ta lên một tấm đệm, kéo vải trải giường thay nàng đắp tốt rồi mới xoay người nhìn hắn. “Yêu quái, quỷ quái, yêu ma, đại khái thế.”

Hắn một đường theo vào, trừng mắt nhìn tên kia, cười nhạo ra tiếng: “Ngươi thật cho là ta sẽ tin ngươi nói hươu nói vượn sao?”

“Không, nhưng ngươi sẽ tin tưởng hai mắt của mình.” Tống Ứng Thiên xốc tấm chăn trêи người nàng ta lên nói: “Ngươi hãy xem tay phải của nàng.”

Tô Tiểu Mị hồ nghi tiến lên.

“Lúc ta gặp nàng ta, cánh tay này đã bị chặt đứt, toàn bộ bị cắn mất, hiện tại tuy đã mọc lại nhưng phần ngón út vẫn chưa mọc hết.”

Hắn nói không sai, ngón tay út trêи bàn tay phải của cô nương kia có tỉ lệ không đúng, nó có vẻ vừa nhỏ vừa ngắn, tựa như ngón út của đứa bé vậy.

Hắn nâng lên mắt nhìn Tống Ứng Thiên, nói: “Mọi người ngẫu nhiên sẽ có điểm gì đó bất thường, ta đã thấy một người có sáu ngón tay.”

“Nhưng ngươi chưa từng thấy ai có ngón tay vài ngày sẽ dài ra như cũ phải không?” Tống Ứng Thiên đắp chăn lại như cũ nói: “Ít nhất từ lúc ta biết xem bệnh đến nay chưa từng gặp qua.”

“Ngươi là nói ngón út của nàng sẽ dài ra trong vài ngày hả?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Hai mươi mấy ngày trước, tay phải của nàng ta chỉ còn cánh tay mà thôi.” Tống Ứng Thiên tiến đến chum nước ở một bên, múc ít nước rót vào trong ấm trà, nói: “Hiện tại ngươi cũng thấy, chỉ còn ngón út chưa mọc ra, nếu ta cho nàng ăn nhiều một chút thì nàng sẽ lành mau hơn, nhưng rất kỳ quái, có lẽ mọi người sinh bệnh đều sẽ thích cáu gắt.”

“Đây không phải là bị bệnh.” Hắn tuy rằng không phải là đại phu, nhưng hắn cũng hiểu được đây không phải là bị bệnh, “Cũng không phải trúng tà.”

“Đúng vậy, không phải.” Tống Ứng Thiên cười cười đem theo ấm trà trở về, gác lên bếp lò nhỏ, thần sắc thản nhiên nói: “Ngươi có thể ở chỗ này chờ vài ngày, nhìn xem ngón tay thần bí của nàng ta, hoặc bây giờ ngươi có thể mang nàng ra khỏi đảo, thuyền ở ngay bên ngoài, Tam thẩm còn chờ ở kia. Nhưng nếu ngươi muốn đem nàng đi thì mời tự mình chèo thuyền, bởi vì chỉ cần ngươi vừa ra khỏi đảo, ra khỏi đám sương thì sẽ gặp những thứ kia ngay.”

Tô Tiểu Mị nhìn tên kia, lại nhìn vị cô nương kia, mắt nheo lại.

“Ngươi là nghiêm túc?”

“Đương nhiên.” Tống Ứng Thiên nâng tay, hướng hắn vuốt cằm mỉm cười. “Xin cứ tự nhiên.”

Hắn hai tay trống trơn tiêu sái đi ra.

Tục ngữ nói đúng, đừng truy đuổi giặc cùng đường, rừng sâu đừng vào, làm người không cần cứng đầu, nếu biết phía trước có cạm bẫy thì đừng ngây ngốc nhảy xuống.

Trọng yếu nhất là, tuy rằng hắn đối với chuyện thần quỷ đều bày ra bộ dáng không đúng nhưng đi đêm nhiều cũng sẽ có lúc động vào quỷ, hắn quả thật biết và cũng đã gặp qua yêu quái, quỷ quái.

Mà giang hồ đồn đãi rằng Lâu chủ của Phượng Hoàng Lâu đứng sau lưng Ứng Thiên Đường chính là một trong số đó.

Theo hắn biết, lời đồn đãi đều có vài phần chân thật —

Nhìn thấy Bạch Lộ không biết từ khi nào cũng theo lại đây, đứng ở bên sân, chỗ hành lang, hắn mới ngớ ra.

Thôi xong, hắn đã quên nàng còn đang tức giận, càng tệ hơn là, nàng đứng đó trông có vẻ không quá tức giận. Có phải nàng đã tha thứ hắn rồi không? Căn cứ theo kinh nghiệm thì nữ nhân chưa bao giờ dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của nam nhân, đặc biệt là hắn còn lừa nàng.

“Nàng phải biết ta lừa nàng cũng là bất đắc dĩ thôi.” Nói ngắn lại thì hắn phải chủ động giải thích trước.

“Bổ đầu đại nhân muốn tra án, thì xin cứ tự nhiên hỏi.” Nàng rũ mắt xuống, khách khách khí khí nói: “Dân nữ tự nhiên phối hợp.”

Chậc chậc, thật là chói tai, thực chói tai.

Hắn chỉ biết sự tình không đơn giản như vậy.

Được rồi, nàng đã muốn giải quyết việc chung thì hắn liền giải quyết việc chung.

Thở sâu, hắn đem hai tay ôm ngực, cao cao tại thượng nhìn nàng nói: “Ba năm qua, bên trong thành Nhạc Châu đột nhiên số người chết bất đắc kỳ tử hoặc bị bệnh cấp tính mà chết tổng cộng có hai mươi tám người. Trừ bỏ những người rất già, trẻ nhỏ, những người có bệnh sẵn thì còn lại bảy người chết không rõ lý do, tất cả đều là nữ. Ngoài điểm ấy ra thì nhóm những người bị hại còn có chung một điểm, chính là các nàng đều đến Ứng Thiên Đường xem bệnh, đều từng được đích thân Tống Ứng Thiên bắt mạch. Ta phụng mệnh tróc nã nghi phạm giết người chiếm tài sản ở Nhạc Châu, mà toàn bộ chứng cứ đều hướng đến hắn, vì thế ta phải tìm được hắn.”

“Đại nhân muốn tra án thì sao không trực tiếp tới thẩm tra.” Nàng lời nói mềm nhẹ, lại mang theo chỉ trích: “Dân nữ tự nhiên sẽ biết mà gọi thiếu gia trở về sớm.”

“Ta không xác định hắn có dính dáng hay không. Nếu hỏi nàng thì tất nhiên sẽ biết được hắn đang ở đâu nhưng ta muốn nói chuyện trực tiếp với hắn mới có thể xác định những liên quan trong đó.”

“Hắn không phải hung thủ.” Nàng bỗng nhiên ngước đôi mắt đẹp lên, chắc như đinh đóng cột nói: “Hắn không có giết người. Giết người rất phiền toái, thiếu gia lười làm. Người là do ta giết, chẳng liên quan gì tới thiếu gia cả.”

“Ta biết, nàng vừa nói rồi, hắn không phải tội phạm giết người.”

Trong mắt nàng lại thoáng hiện lên ánh lửa tức giận, giọng nói mang theo châm chọc hỏi: “Ta nói đại nhân sẽ tin sao?”

Hắn nhìn nàng, hoài nghi nàng có biết mình mới vừa quên tự xưng là dân nữ hay không, tự giễu cười cười, hắn mở miệng trả lời: “Đúng vậy, ta tin.”

Không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, Bạch Lộ ngẩn ra: “Cái gì?”

“Bởi vì nàng tin hắn, mà ta lại tin tưởng nàng.” Hắn cười khổ nói: “Ít nhất, ta muốn thử tin tưởng.”

Phấn môi của nàng khẽ nhếch, không thèm nói một lời, biểu tình không thể tin nhìn hắn, sau một lúc lâu, mới có thể phun ra một câu, “Ngươi bình thường đều phá án như vậy sao?”

“Không, bình thường ta chẳng bao giờ làm thế cả.” Thở dài, hắn nhìn nàng nói: “Bình thường ta đều nhạy bén hơn người, chỉ tin tưởng chứng cớ, không tin người ta nói bởi vì chỉ cần là người thì sẽ nói dối, nhưng chứng cớ sẽ không. Toàn bộ chứng cứ trước mắt đều nói cho ta biết Tống Ứng Thiên là mấu chốt.”

Hắn sờ sờ lên vết cào trêи mặt, tự giễu cười cười: “Hung thủ dùng độc giết người lợi dụng Tống Ứng Thiên để che giấu thế nên nàng nói hắn không dính dáng là nói dối. Hắn cho dù không phải hung thủ, cũng nhất định sẽ biết kẻ có khả năng làm chuyện đó là ai, cho nên ta mới muốn tìm đến hắn.”

Nói xong, hắn ngừng lại một chút, nhìn nàng nói: “Đương nhiên, chuyện trong Ứng Thiên Đường đều là do nàng quản. Ta sớm nên nghĩ đến nếu có người nào dính dáng tới thì nhất định có liên quan đến nàng, chỉ là ta luôn luôn không muốn tin tưởng.”

Một câu này, làm cho đồng tử trong mắt nàng hơi co lại.

Nàng hít vào một hơi, hỏi lại: “Hiện tại, ngươi tin sao?”

Nhìn nữ nhân vẫn hay rúc trong lòng hắn mỗi đêm, hắn lại thở dài, nói: “Ta tin.”

Nàng cực lực chịu đựng, nhưng khóe mắt lại hơi nháy. Hắn chú ý tới bàn tay nhỏ đang nắm chặt mà nàng giấu ở trong tay áo.

Nàng bỏ qua những lời hắn nói, nhìn thẳng hỏi lại: “Ngươi muốn đem ta về quy án sao?”

“Không.”

“Vì sao?”

Hắn hít vào một hơi, nhìn nàng nói: “Bởi vì, ta biết nàng không phải loại người tâm ngoan thủ lạt, bằng không nàng sẽ không có ý thay ta chắn đao.”

Hắn có thể thấy một cảm xúc rất nhỏ trong mắt nàng, có thể thấy được trêи mặt nàng một chút biểu cảm khó phát hiện.

Aizzz, cho nên hắn đã nói, lúc hắn thẩm vấn thì cần phải xem mặt người ta a.

“Có lẽ nàng thực sự động thủ, nhưng ta không nghĩ nàng thực sự giết người.”

Trong nháy mắt, nàng ngừng thở, trong con ngươi đen hiện lên vô số cảm xúc phức tạp, mà khi hắn muốn phân biệt chúng thì nàng đã rũ mắt, khách khí lại vô tình hạ lệnh trục khách.

“Nếu đại nhân cho rằng dân nữ không có hiềm nghi vậy thì quỷ đảo là đảo nhỏ tư nhân, không chào đón người ngoài đến thăm, mời đại nhân ngài tự mình rời đi, Bạch Lộ có việc bận, sẽ không tiễn.”

Nói xong, nàng vòng qua hắn đi vào cửa, trước mặt hắn, đem hai cánh cửa đóng lại, không còn một khe hở.

Đáng chết!

Trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hắn rủa thầm một tiếng.

Cho nên, hắn bây giờ là người ngoài hả?

Một canh giờ trước, nàng còn nằm ở trong lòng hắn, hiện tại hắn chính là người ngoài cơ đấy?

Mặc dù trong lòng sớm biết nếu chọc giận nàng thì sẽ gặp phải chuyện này nhưng hắn cảm thấy như vừa bị đâm một đao vậy.

Thôi, thôi, người ngoài so với đại nhân còn đỡ hơn.

Không, hắn quyết định làm đại nhân so với người ngoài vẫn tốt hơn, ít nhất làm đại nhân còn có thể quang minh chính đại làm vô lại,

Cho nên hắn nâng tay lên, nhẹ gõ hai cái lên cửa sổ, giương giọng báo cho nàng.

“Dân nữ cô nương, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, quốc pháp là cao hơn gia quy đó. Quỷ đảo ở hồ Động Đình này dù sao cũng là đất của Đại Đường, đại nhân ta đã phụng chỉ của Hình bộ tra án nên ta có quyền ở đây –”

Hắn là quan.

Bạch Lộ biết hắn đã từng lên chiến trường, nhưng nàng chỉ nghĩ hắn làm một binh lính bình thường thôi.

Nàng không sao nghĩ tới hắn thế mà lại là quan, lại còn là bổ đầu trực tiếp nghe lệnh của Hình bộ thượng thư.

Hắn không có cái bộ dạng làm bộ làm tịch, không có cái loại mắt chó nhìn người có địa vị thấp hơn mình, hoặc ỷ thế hϊế͙p͙ người. Nàng cũng biết người làm quan cũng có người tốt, nhưng hắn thoạt nhìn không một vị quan.

Nam nhân kia đúng lúc đó lại quát tháo ồn ào ở bên ngoài.

Nàng thấy mình đúng là sai rồi. Hắn quả nhiên là quan, vẫn là loại quan lại chó má!

Nghe nam nhân kia tuyên cáo, nàng chán đến mức muốn trở lại mở cửa, dùng sức cầm gói đồ trong tay ném vào mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nàng không có cái gan đó, cũng không có tư cách phát giận, phiền toái của nàng đã quá nhiều, không cần lại gia tăng thêm. Nàng còn có chuyện phải xử lý, không rảnh cùng hắn nháo loạn lên.

Bạch Lộ thở sâu, hướng về phía Tống Ứng Thiên lúc này đã ngồi xuống bàn thấp mà đi đến, gói đồ nàng cầm trong tay cùng giỏ trúc đều được để trêи bàn. Lúc nãy tụi nó bị rơi xuống đất, có chút bẩn nhưng may mắn đồ ăn Tam thẩm chuẩn bị không có nước canh, mới không làm cho cái đống đó bị ướt.

Nàng đem bánh bao ở trong giỏ trúc lấy ra, lại dùng nước hắn vừa đun pha một ấm trà.

“Hắn chính là cái kẻ khiến khí sắc của ngươi tốt hơn sao?” Nhìn nàng, Tống Ứng Thiên tò mò mở miệng.

Bạch Lộ đang pha trà bỗng cứng đờ, sau đó mới tiếp tục đem nước trà rót vào trong chén, nói: “Thật có lỗi, tôi không biết hắn sẽ theo đến.”

“Không trách cô được.” Hắn cười cười, cắn một ngụm bánh bao, nhìn nàng nói: “Là ta không nên để cô ra ngoài vào canh giờ đó. Có điều ta không muốn người ta biết mình đã trở về quá sớm.”

“Tôi không biết hắn là quan, nếu ta biết nhất định sẽ không để cho hắn ở trong dược đường.” Nàng đem nước trà đưa đến cho hắn.

Tống Ứng Thiên tiếp nhận nước trà, không thèm để ý nói: “Hắn là quan, nếu thật muốn đợi, ai có thể ngăn đón hắn? Cô đừng để bụng chuyện này, sớm muộn gì nó cũng phát sinh thôi.”

Nàng mím môi, áy náy nói: “Bạch Lộ đã gây phiền toái cho ngài rồi.”

“Cô không gây phiền toái gì đâu.” Hắn cười chỉa chỉa vị cô nương đang nằm ở một bên: “Nàng mới là cái phiền toái.”

Nhìn vị cô nương đang nằm ở kia, Bạch Lộ đem gói đồ vừa mới thu thập trong phòng cởi bỏ nói: “Tôi có đem tới một ít xiêm y cùng giầy, tất cả đều ở đây, nàng có thể dùng được.”

Nói xong, nàng cầm lấy một kiện xiêm y ngồi chồm hỗm ở bên cạnh giường, muốn giúp vị cô nương kia mặc vào nhưng lại thấy cả người nàng dính cát bụi, mới nhớ ra vừa rồi nàng bị cái tên chết tiệt kia ấn xuống đất trong lúc giao tranh.
Bình Luận (0)
Comment