Bách Luyện Thành Thần

Chương 253

Vương Yến Diêu nhìn thấy quyền này, lông mày khẽ nhếch lên, vung tay tạo ra hàng trăm đóa hoa sen bay múa trước người hắn.

Hắn đã từng lĩnh giáo quyền ảnh của La Chinh ở Luyện Ngục Sơn, khi đó La Chinh mới là Nửa Bước Tiên Thiên mà thôi, vậy mà chỉ dựa vào một quyền ảnh lại liều mạng với mình một phen!

Tên nhóc Nửa Bước Tiên Thiên lại có thể liều đấu một quyền với mình! Lúc đó Vương Yến Diêu cũng vô cùng kinh ngạc thậm chí là hoang mang, cho nên vô cùng ấn tượng với quyền này.

Khi là Nửa Bước Tiên Thiên, La Chinh lợi dụng chân khí đã có thể đánh ra một quyền khủng bố như vậy, hiện tại đã bước vào Tiên Thiên Cảnh, chân khí chuyển hóa thành chân nguyên, một quyền này lại càng cứng hơn, nặng nề hơn, uy lực cũng càng mạnh hơn!

Vương Yến Diêu dù gì cũng có một nửa là thiên tài, hiện giờ hắn là niềm tự hào của cả Vương gia, có thể trở thành đệ tử thân truyền, hơn nữa còn trở thành người nổi bật trong đám đệ tử thân truyền đó, có chỗ nào thể hiện hắn là một cây đèn cạn dầu đây?

Đối với Thiên Ma Thần Quyền của La Chinh, hắn đã nghĩ ra đối sách từ lâu.

Hàng trăm đóa hoa sen bên cạnh hắn hợp thành một hình tam giác, giữa mỗi đóa sen cũng để lại không ít kẽ hở, cả một trận hình tam giác do hoa sen hình thành xông về phía quyền ảnh của La Chinh.

Khi quyền ảnh đâm vào hoa sen thì liền bắt đầu cắn nuốt hoa sen ở ngay hàng đầu. Từng đóa sen màu đỏ tuyệt đẹp chỉ trong nháy mắt đã bị chân nguyên Thiên Ma cắn nuốt rồi chuyển hóa hết...

Thực ra trận đấu của La Chinh với Châu Đan đã từng thể hiện đặc tính cắn nuốt của chân nguyên Thiên Ma, có điều lúc đó ngoại trừ Châu Đan ra thì những người quan sát trận đấu đều không nhìn rõ.

Dù gì Thiên Ma Mị Ảnh hóa thành từng điểm chân nguyên nho nhỏ đi tiêu hao chân nguyên trên Chính Khí Ca của Châu Đan cũng đã khiến rất nhiều người cho rằng hai người so đấu chân nguyên.

Chỉ có bản thân Châu Đan biết rõ chân nguyên Thiên Ma của La Chinh khủng bố thế nào. Chân nguyên đó căn bản là đang nuốt trọn Chính Khí Ca của hắn. Nếu không phải bên ngoài Chính Khí Ca có một lớp chính khí màu vàng thì chỉ e sẽ bị chân nguyên Thiên Ma chiếm đoạt trong nháy mắt!

Vừa rồi mọi người không nhìn ra cách thức chân nguyên Thiên Ma chiếm đoạt, nhưng hiện giờ đã nhìn thấy rõ ràng. Từng đóa hoa sen màu đỏ kia bắt đầu bị quyền ảnh màu đen không ngừng nuốt trọn, biến thành từng đóa sen màu đen.

“Ô? Sao lại là hoa sen màu đen?” Một vị đệ tử khó hiểu nói.

“Màu những hoa sen đó hình như giống với màu chân nguyên của La Chinh! Không đúng, hình như La Chinh đã khống chế hoa sen này rồi!”

“Đúng thế. Nói là khống chế thì chi bằng nói là chân nguyên của La Chinh trực tiếp nuốt trọn hết rồi. Công pháp mà La Chinh tu luyện rốt cuộc là gì? Tại sao lại quỷ dị như vậy? Chân nguyên không chỉ có thể tự tụ lại sau khi đã hóa hình, mà còn có thể chiếm đoạt chân nguyên của người khác. Có loại chân nguyên này thì khác nào bất bại? Nói nghe mà sởn tóc gáy!”

“Vốn nghĩ La Chinh gặp phải Vương Yến Diêu sẽ thảm bại, nhưng hiện giờ xem ra thắng bại vẫn chưa rõ! Có điều thủ pháp của Vương Yến Diêu cũng rất thông minh, hình như đã biết chân nguyên của La Chinh có thể chiếm đoạt hoa sen của hắn từ trước rồi. Ngươi xem, khoảng cách giữa mỗi đóa hoa sen phía sau rất rộng, như vậy sẽ tăng thêm độ khó cho việc chiếm đoạt của La Chinh.”

Người không chuyên xem náo nhiệt, người chuyên thì lại xem cách thức. Có người chỉ nhìn thấy hoa sen thay đổi màu sắc, có người lại nhìn thấy hoa sen của Vương Yến Diêu bị La Chinh chiếm đoạt, cũng có người có thể nhìn ra Vương Yến Diêu hình như sớm đã có cách ứng phó.

“Nếu ta không biết chân nguyên của ngươi có đặc tính chiếm đoạt, hôm nay e là rất khó ứng phó. Có điều, đã có vết xe đổ lúc trước, ta làm sao có thể giẫm lên đó lần nữa?” Vương Yến Diêu cười lạnh một tiếng, vung tay một cái, tất cả hoa sen cùng nở ra trong nháy mắt.

“Ầm ầm…”

Một đóa sen đỏ nổ tung đã sinh ra năng lượng thực kinh khủng, huống gì mấy chục đóa sen đồng thời phát nổ. Hồng Liên Dị Hỏa cuồn cuộn lập tức bao trọn quyền ảnh của La Chinh và những đóa hoa sen màu đen bị chiếm đoạt kia, chỉ chốc lát đã đốt cháy hầu như không còn gì.

Cùng lúc phát nổ cả hoa sen của mình và quyền ảnh của La Chinh là chuyện bất đắc dĩ, Vương Yến Diêu cũng hết cách. Quyền ảnh màu đen đó của La Chinh quả thực quá biến thái, hắn phải nghĩ rất lâu mới phát hiện ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác có thể phá giải.

Cho dù đã nghĩ ra cách ứng phó, nhưng Vương Yến Diêu cũng chỉ đánh ngang tay với La Chinh mà thôi.

Nếu không làm như vậy, chân nguyên chứa trong quyền ảnh của La Chinh đều sẽ chiếm sạch hoa sen của hắn. Đến lúc đó người thua sẽ chính là hắn!

“Quyền pháp của ngươi đã bị ta phá rồi, ta muốn xem xem, tiếp sau đây ngươi còn gì để trông cậy vào?” Vương Yến Diêu nhàn nhạt nói, tiếp đó càng có thêm nhiều hoa sen không ngừng nở ra ở bên cạnh hắn. Công pháp La Chinh tu luyện đặc biệt hiếm thấy, nhưng Liên Hoa Bảo Giám hắn tu luyện cũng không kém. Hơn nữa Vương Yến Diêu hắn còn có ưu thế tuyệt đối về cảnh giới, cho nên hắn không vội.

Thực tế từ sâu trong lòng Vương Yến Diêu, hắn cũng cảm thấy hơi kinh sợ với sự phát triển của La Chinh.

Tốc độ phát triển của La Chinh quá nhanh. Chỉ trong thời gian nửa năm, La Chinh đã có thực lực để đối đầu chính diện với hắn. Nếu thực sự cho La Chinh thời gian ba năm để phát triển, e là thực sự giống như những gì La Chinh nói, sau ba năm, có lẽ Vương Yến Diêu hắn không thể nào so được!

Cho nên Vương Yến Diêu buộc phải hành động. Hắn muốn ép La Chinh phải dùng hết tất cả năng lực, tất cả chiêu bài, tất cả những gì La Chinh trông cậy, sau đó từ từ đánh bại La Chinh. Như vậy liền có thể đả kích sự tự tin của La Chinh đến mức tột cùng, nghiền nát cái tâm võ đạo của La Chinh thành mảnh vụn!

Tâm võ đạo là động lực cỗ vũ một võ giả tiến về phía trước, là một loại tâm cảnh không bao giờ bỏ cuộc. Nhưng khi gặp phải thất bại, tâm võ đạo sẽ chịu đả kích, nếu gặp phải đả kích quá lớn, vậy thì tâm võ đạo sẽ bị phá nát, biến thành tâm ma khiến hắn không cách nào tiến xa hơn trên con đường võ đạo!

Theo Vương Yến Diêu, La Chinh có thể tiến thẳng vào vòng trong đại hội toàn phong, tiến thẳng tới bước này thì thực lực của hắn là nhân tố rất lớn. Nhưng La Chinh có mạnh đi nữa thì cũng chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng, chỗ nương cậy duy nhất chính là chân nguyên màu tím đen quỷ dị kia mà thôi!

Chỉ cần tìm ra cách ứng phó khi đối diện với chân nguyên của La Chinh thì đồng nghĩa với việc có thể hạn chế được chiêu mạnh nhất của hắn!

Một La Chinh có thần lực trời sinh, đối với Vương Yến Diêu mà nói chẳng qua cũng chỉ là một tên hề mà thôi. Hắn có đủ thời gian để chơi đùa với La Chinh trên đấu trường này.

“Thứ ta trông cậy?” La Chinh cười nhàn nhạt.

Cho đến lúc này, con bài La Chinh chưa đánh ra vẫn còn rất nhiều, có điều tuy Vương Yến Diêu mạnh thật đấy, nhưng La Chinh cũng không có ý định dùng tới. Vương Yến Diêu cũng coi như là người nổi bật trong đám đệ tử thân truyền, nhưng không phải là kẻ mạnh nhất! Muốn tranh giành vị trí đệ nhất ở đại hội toàn phong, La Chinh buộc phải tiếp tục kiềm chế.

Đương nhiên hắn sẽ không vì vài câu khích tướng của Vương Yến Diêu mà đánh ra toàn bộ con bài của mình, đó là hành vi lỗ mãng.

“Cho hỏi, cho dù ta không còn cái gì khác để nương cậy vào, ngươi cũng có thể làm gì ta?” La Chinh lại nói.

Nói thẳng ra, thủ đoạn của Vương Yến Diêu quả thực không tồi, mới chỉ giao đấu một lần ở Luyện Ngục Sơn đã nhớ rõ đặc tính chân nguyên của La Chinh và nghĩ ra cách đối phó.

Thông thường kẻ mạnh sẽ không chủ động chú ý đến một kẻ yếu, mà lúc đó trong Luyện Ngục Sơn, La Chinh mới chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên mà thôi, đối với Vương Yến Diêu đã là Chiếu Thần Cảnh thì chẳng đáng nhắc tới. Nếu không phải La Chinh là ca ca của La Yên, e là đến liếc hắn cũng lười.

Giống như loài người sẽ không đi chú ý một con kiến, cho dù con kiến đó rất đặc biệt, nhưng đó vẫn chỉ là một con kiến mà thôi!

Nhưng Vương Yến Diêu lại có thể phát giác ra, hơn nữa còn nghĩ ra cách ứng phó với thủ đoạn của La Chinh. Nhìn từ điểm này cho thấy, tâm tư của Vương Yến Diêu cực kỳ tinh tế kín kẽ.

Có điều Vương Yến Diêu dĩ nhiên có thể ứng phó với chân nguyên Thiên Ma của La Chinh, nhưng cũng làm gì được hắn?

Với cường độ cơ thể ngang linh khí trung phẩm của La Chinh thì thủ đoạn của Vương Yến Diêu căn bản không thể làm gì hắn. Mặc dù Hồng Liên Dị Hỏa do hoa sen đỏ phát nổ ra có lực sát thương lớn, trong tình huống thiêu đốt chân nguyên thì quả thực có thể khiến hắn bị thương, thậm chí là đánh bại được hắn, nhưng Thiên Ma Mị Ảnh của hắn cũng không phải là vật trang trí!

Còn về trọng lực siêu cấp do Vương Yến Diêu dùng Liên Hoa Sát Ý tạo ra, ngoài việc có thể ấn La Chinh chết cứng trên mặt đất thì cũng không thể tạo ra bất cứ tổn hại nào cho hắn. Đối với Vương Yến Diêu, La Chinh là một hạt đậu cắn không nát, đập không vỡ.

“Làm gì ngươi? Ha ha ha… ngươi thực sự cho rằng có cơ thể mình đồng da sắt thì đã thiên hạ vô địch? Vậy ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ, cách biệt giữa ta và ngươi lớn cỡ nào!” Vương Yến Diêu vừa cười nhạt vừa thuận tiện rút ra một thanh kiếm.

Thanh kiếm đó của Vương Yến Diêu rất đặc biệt, thân kiếm chỉ rộng bằng hai ngón tay, dài ba thước ba. Trên thân kiếm hẹp dài khắc rất nhiều đường vân theo phong cách cổ xưa, rõ ràng là một thanh kiếm cổ.

Loại kiếm này còn gọi là Quân Tử Kiếm, ở thời cổ đại là một loại bội kiếm vô cùng thịnh hành, đặc biệt là quan lại quyền quý, đế vương tướng tá, lúc nào cũng đem theo một thanh bên người. Chỉ là kiếm này luôn theo đuổi mặt thẩm mỹ, thân kiếm vô cùng nhỏ nên dễ dàng bị chém gãy. Quân Tử Kiếm này dần dần tụt dốc, hiện giờ người Đông Vực chỉ coi Quân Tử Kiếm là một vật trang trí, treo ở trên tường mà thôi.

Nhưng không phải tất cả Quân Tử Kiếm đều dễ bị chém đứt. Những thanh Quân Tử Kiếm được chế tạo bằng vật liệu đẳng cấp thường dùng cho thần binh lợi khí thật sự, cũng có thể trở thành linh khí, tiên khí!

Mà thanh tiên khí trong tay Vương Yến Diêu được truyền lại từ thời cổ đại, bảo dưỡng rất tốt, thân kiếm mang đậm phong cách cổ xưa nhưng mũi kiếm vẫn duy trì được sự sắc bén!

Khi Vương Yến Diêu cầm thanh kiếm này trong tay, khí tức cả cơ thể cũng thay đổi.

Vương Yến Diêu vốn đang đứng ở trong đóa sen màu trắng, phát ra từng luồng bá khí quân chủ thiên hạ, nhưng sau khi hắn cầm thanh kiếm cổ này trong tay, luồng bá khí kia đột nhiên cũng nhiễm phong cách cổ thê lương. Loại ý cảnh này giống như một vị Đế Vương sống lại, tay cầm Quân Tử Kiếm dài ba thước, liếc nhìn khắp thiên hạ!

“Là tiên khí viễn cổ! Trong tay Vương Yến Diêu hình như là một thanh tiên khí viễn cổ!”

“Trời ơi, hắn không phải đi đào phần mộ của vị Đế Vương nào đó đấy chứ? Tại sao đến thứ như tiên khí viễn cổ cũng có vậy?”

“Khí thế mạnh quá! Chỉ là một thanh kiếm mà gần như khiến ta cảm nhận được khí thế to lớn của một vị Quân Vương thời xưa. Thanh tiên khí này tuyệt đối không phải là vật tầm thường, người từng sở hữu thanh kiếm này chắc chắn là một cường giả tuyệt thế!”

Lúc này mọi người đều bị thanh Quân Tử Kiếm trong tay Vương Yến Diêu làm cho kinh ngạc!
Bình Luận (0)
Comment