Bách Luyện Thành Thần

Chương 411

<!---->Tông Duệ là một phù văn sư, giá trị bản thân có thể coi là vô cùng giàu có, bất luận là những nghề như phù văn sư hay là luyện khí sư thì thời kì đầu khi bồi dưỡng quả thực có vẻ đốt tiền, nhưng sau khi bồi dưỡng ra thì liền thành một cỗ máy kiếm tiền, vì vậy mười viên đá chân nguyên cực phẩm cắn răng vẫn là có thể lấy ra.

Mà của cải của Thương Lỗi có thể dùng tuy nhiều hơn Tông Duệ rất nhiều nhưng phù văn định thần vốn không dùng cho chiến đấu, mà dùng để “định thần” khi võ giả tu luyện, giá trị của nó cũng không tính là quá cao.

Vấn đề lớn nhất là Tông Duệ không biết La Chinh lấy bức phù văn này ở đâu ra.

Những phù văn mất đi hiệu quả của Phong Quan Ngọc – Phù Văn Chi Tử kia vì sao vẫn có thể bán ra với giá trên trời? Bởi vì đó là tuyệt bút của Phong Quan Ngọc! Từ sau khi Phong Quan Ngọc chết đi, trong Trung Vực không còn ai có được phút pháp hoàn mỹ, vì vậy những phù văn kia của Phong Quan Ngọc cho dù đã mất hiệu quả nhưng vẫn có giá trị sưu tầm rất lớn.

Bức phù văn trước mắt này còn có thể kích phát, vậy thì người vẽ phù văn chắc chắn là người còn sống, sau này tác phẩm của người này dần dần lưu truyền ra thì sẽ không còn giá trị sưu tầm lớn như vậy nữa, thậm chí vì sự tồn tại của người này mà đến cả giá trị sưu tầm của những bức phù văn mà Phương Quan Ngọc để lại cũng sẽ giảm giá mạnh, e là đột ngột sụt giá.

Trừ phi người vẽ bức phù văn này đã chết, bức phù văn định thần trước mắt trở thành tuyệt bút thì giá trị mới có thể tăng vọt. Nhưng phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ… đặt ở trong bất kì một tông môn nào cũng đều là sự tồn tại sánh ngang với quốc bảo, muốn một phù văn sư đột nhiên mà chết, há có chuyện dễ dàng như vậy?

Cuối cùng Thương Lỗi lựa chọn từ bỏ.

“Được! Mười viên đá chân nguyên cực phẩm, giao dịch thành công!” La Chinh khẽ cười nói.

Tông Duệ lấy mười viên đá chân nguyên cực phẩm từ trong nhẫn tu di ra ném qua. Nhìn mười viên đá chứa đầy chân nguyên thuần khiết, trong lòng La Chinh cười tươi như hoa nở. Mười viên đá chân nguyên cực phẩm đó! Nếu đổi ra Phương Tinh thì là 1.000 vạn viên! Đây còn tính bằng tỉ lệ hối đoái(1), nếu đổi theo giá thị trường thì có thể đổi được 2.000 vạn viên Phương Tinh!

(1)Hối đoái: tỉ giá trao đổi ngoại tệ, là tỉ giá khi trao đổi một đồng tiền này sang một đồng tiền khác.

Lúc trước La Chinh cảm thấy luyện hóa Thiên Diễn Tinh Hoa đã có thể kiếm được rất nhiều tiền, nếu cho hắn đủ thời gian, quả thực có thể kiếm được không ít. Có điều, đó là chỉ so trong Đông Vực, nếu đặt ở Trung Vực này thì cũng không đáng là gì.

Sau khi Tông Duệ đưa đá chân nguyên cực phẩm ra thì vô cùng cẩn thận lấy bức thần văn định thần về tay, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ giống như bế một đứa trẻ con, trong ánh mắt đầy vẻ say mê. Có thể tưởng tượng một chút rung động khi ông ta từng tận mắt chứng kiến bút pháp hoàn mỹ trong đại trận hộ tông của Hư Linh Tông! Hiện giờ ông ta lại tự mình có được một tác phẩm của bút pháp hoàn mỹ, mặc dù tác phẩm này chỉ là một bức phù văn định thần mà thôi, nhưng mỗi nét vẽ bên trên đều khiến hắn yêu thích vô cùng.

Thương Lỗi chỉ có thể giương mắt nhìn Tông Duệ lấy được bức phù văn định thần. Là một thương nhân nên đầu óc phải bình tĩnh hơn Tông Duệ rất nhiều, Thương Lỗi cũng có sở thích sưu tầm, thậm chí đã từng giám định qua bút tích thật của Phong Quan Ngọc, nếu nói không thích tác phẩm này thì chắc chắn là giả, nhưng mười viên đá chân nguyên cực phẩm khiến ông ta thực sự có chút đau lòng.

Lúc này Thương Lỗi đột nhiên nhìn La Chinh, căn bản không tin bức phù văn định thần này do La Chinh vẽ. Có điều nếu La Chinh đã có thể có được bức phù văn định thần này thì chắc chắn biết tin tức của vị phù văn sư kia.

Thế nên sắc mặt Thương Lỗi lại cười ân cần nói: “La thiếu hiệp, xin hỏi bức phù văn định thần này của ngươi từ đâu mà có?”

La Chinh cũng đắm chìm trong niềm vui sướng khi có mười viên đá chân nguyên cực phẩm trong tay, căn bản không quan tâm Thương Lỗi có tin mình hay không, chỉ cười nói: “Ta đã nói với các người mấy lần rồi, đây là do ta tự vẽ, hôm qua ta còn mua vật liệu ở chỗ ngươi, ngươi quên rồi sao?”

“La thiếu hiệp đừng nói đùa nữa.” Nghe La Chinh nói vậy, Thương Lỗi càng cho rằng La Chinh căn bản không chịu nói ra sự thật, thế nên chỉ có thể thay đổi sách lược hỏi: “La thiếu hiệp, nếu huynh quen với vị phù văn sư này thì mong huynh giới thiệu một chút, ta có thể thu mua số lượng lớn tác phẩm của vị phù văn sư này.”

“Được! Chỗ ta vẫn còn bảy bức phù văn nữa, nếu ngươi muốn mua thì ta sẽ bán cho ngươi” La Chinh cười hì hì nói, sau đó lấy bảy bức thần văn định thần còn lại trong nhẫn tu di ra, tùy ý ném lên bàn.

Tông Duệ vốn đang cẩn thận tỉ mỉ quan sát bức phù văn định thần như bảo bối của hắn, lúc này ngẩng đầu lên nhìn cả người lập tức ngây ngốc.

Làm sao, sao lại vẫn còn nhiều như vậy…

Khi Thương Lỗi nhìn thấy bảy tấm thần văn định thần này, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Gừng càng già càng cay, Thương Lỗi có thể kiên định không tranh giành bức thần văn định thần thứ nhất tuyệt đối là một quyết định sáng suốt nhất.

Bất cứ thứ gì trên thế gian này đều như vậy, một khi trở thành thứ độc nhất vô nhị thì giá trị sẽ tăng vọt, số lượng vừa nhiều lên thì không đáng giá nữa. Vừa rồi Thương Lỗi đúng là đã ôm suy nghĩ mạo hiểm này.

“Những phù văn này đều có thể kích hoạt sao?” Thương Lỗi nhìn bảy bức thần văn định thần, hỏi.

La Chinh không nói thêm lần thứ hai, trong tay hắn phát ra bảy luồng chân nguyên tràn vào trong bảy bức thần văn định thần, khiến chúng đồng thời sáng lên cùng một lúc, lấp lánh ánh sáng rực rỡ, nhất thời trong cửa tiệm tràn đầy ánh sáng màu xanh.

Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng màu xanh, cặp mắt của Thương Lỗi cũng phát sáng: “Không tồi! Bảy bức phù văn này ta lấy hết, nhưng còn về giá tiền…” Thương Lỗi chắc chắn sẽ không lấy giá mười viên đá chân nguyên cực phẩm ra mua, vì vậy lúc này ông đang ước định theo giá thông thường.

“Tác dụng của phù văn định thần có hạn, nhưng thứ cấu thành phù văn của ngươi hình như hoàn toàn là loại mới, hơn nữa vì bút pháp hoàn mỹ nên công hiệu so với phù văn định thần thông thường tăng lên hơn 30%, bảy bức phù văn định thần này ta lấy giá năm viên đá chân nguyên cực phẩm ra mua, ngươi thấy thế nào?” Thương Lỗi cười hắc hắc nói.

Cái giá mà Thương Lỗi đưa ra cũng coi là có lý. Những thần văn này dù gì cũng không phải thần văn loại tấn công, hơn nữa chỉ là tác phẩm luyện bút của La Chinh, cho dù hiệu quả định thần của thần văn này tốt hơn so với phù văn định thần của Trung Vực nhưng cũng không thể bán ra với giá cao. Mà cho dù Thương Lỗi có đưa ra cái giá này thì cũng là vì suy nghĩ tới việc, hoa văn dùng để vẽ phù văn này rất có giá trị nghiên cứu này, bởi vì đây là một loại hoa văn hoàn toàn mới, lúc trước căn bản chưa từng xuất hiện ở Trung Vực.

Bức phù văn đầu tiên có thể bán được mười viên đá chân nguyên cực phẩm, là kết quả từ sự kích động của Tông Duệ, vì vậy khi Thương Lỗi tăng giá đến năm viên đá chân nguyên cực phẩm thì đã quả quyết từ bỏ, không ngờ Tông Duệ vừa mở mồm đã hét lên mười viên…

La Chinh cười tủm tỉm gật đầu: “Giao dịch thành công!”

“Không được!” Lúc này Tông Duệ đã gấp lắm rồi, đùa kiểu gì vậy! Vừa nãy ông ta tốn mười viên đá chân nguyên cực phẩm mới mua được một bức phù văn định thần, còn chưa qua được một tuần nhang La Chinh đã bán cho Thương Lỗi với giá một nửa là thế nào? Chuyện này đổi lại là ai cũng không cách nào chấp nhận được.

“Sao lại không được?” La Chinh thản nhiên nhìn Tông Duệ. Vừa rồi ông ta cố ý đả kích La Chinh, tuy hắn không phải một người thù dai nhưng lời của Tông Duệ này cứ rõ ràng vang lên bên tai hắn.

“Ngươi bán cho ta với giá mười viên đá chân nguyên cực phẩm, vậy mà bán cho lão ta chỉ năm viên, hơn nữa còn là bảy bức, giá tiền của ngươi cũng chênh lệch quá lớn rồi!” Mặt Tông Duệ cay đắng, cảm giác hạnh phúc khi có được một bức phù văn bút pháp hoàn mỹ cũng biến mất không còn dấu vết. Giờ ông ta chỉ cảm thấy bản thân đã bị La Chinh chơi xỏ! Mười viên đá chân nguyên cực phẩm đó! Cho dù Tông Duệ là một phù văn sư, kiếm tiền rất dễ, nhưng mười viên đá chân nguyên cực phẩm đối với ông ta cũng tuyệt đối không phải số tiền nhỏ!

“Giá cả chênh lệch quá lớn?” La Chinh nhìn chằm chằm Tông Duệ cười lạnh nói: “Vừa rồi ta có ép ông mua không?”

“Không!” Tông Duệ lắc đầu: “Nhưng…”

“Vậy chẳng phải được rồi sao?” La Chinh cười lạnh lẽo, tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, chẳng thèm nhìn Tông Duệ lấy một cái, nói với Thương Lỗi: “Ông chủ Thương, thanh toán và chuẩn bị thêm cho ta chút vật liệu, danh sách đây!”

Trên mặt Thương Lỗi thì đầy vẻ tươi cười đắc ý, vừa cẩn thận sắp xếp bảy bức phù văn vừa dặn dò tiểu nhị đi lấy vật liệu theo danh sách.

Sắc mặt Tông Duệ lúc này vô cùng khó coi, nhìn bức phù văn tốn mười viên đá chân nguyên cực phẩm để mua trên tay, chỉ có thể nói với bản thân rằng kích động chính là ma quỷ…

Ông ta có ý muốn uy hiếp La Chinh để lấy lại mười viên đá chân nguyên cực phẩm, nhưng lúc này Tông Duệ mới nhớ ra sứ mệnh của mình, Điện chủ phái mình tới để đả kích La Chinh, sao lại quên mất chuyện này cơ chứ?

Đợi đã, vừa rồi tên nhóc này luôn miệng nói những phù văn định thần này là do hắn tự vẽ, lẽ nào thật sự có khả năng này? Nếu không trên người tên nhóc này sao lại có tám bức phù văn giống hệt nhau? Phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ thì tối thiểu cũng có thể đạt đến cấp bậc đại sư! Nhân vật như vậy cho dù là ẩn sĩ vô danh thì làm sao lại có thể giao tác phẩm của mình cho một tên nhóc?

Tông Duệ bị phán đoán của bản thân làm giật mình, nhìn La Chinh hỏi: “Những phù văn này thực sự là ngươi tự vẽ?”

La Chinh tùy tiện gật đầu: “Muốn ta nói lại trăm lần nữa không?”

“Nhưng, nhưng mà…” Tông Duệ đột nhiên đập vào đầu mình một cái, lấy một chiếc bút phù văn ra khỏi nhẫn tu di của mình, sau đó lại lấy một trang giấy dùng để vẽ phù văn ra bày lên bàn, lại phối mực xong xuôi rồi bày ra, “Ngươi vẽ một chút cho ta xem, một nét vẽ là được! Chứng minh cho ta xem!”

Nhìn thấy bút phù văn chuyển đến trước mặt mình, La Chinh chớp chớp mắt hai cái: “Tại sao ta phải chứng minh cho ông xem?”

“Hãy chứng minh một chút đi! Ngươi nói là phù văn của ngươi vẽ, nói mà không có bằng chứng sao ta có thể tin được ngươi!” Tông Duệ vội vàng nói. Ông ta là phù văn sư cấp cao nhất của Vân Điện, cường giả Thần Đan Cảnh, đứng trước mặt La Chinh lại không hề có chút mặt mũi nào.

“Không có hứng!” La Chinh nhận đá chân nguyên cực phẩm và một lô vật liệu từ tay Thương Lỗi rồi quay đầu chuẩn bị rời đi.

Tông Duệ đi lên trước một bước chặn trước mặt La Chinh, vẻ mặt van xin nói: “Cầu xin người vẫn không được sao?”

Thương Lỗi nghe thấy lời Tông Duệ nói cũng lắc đầu, địa vị của Tông Duệ ở Vân Điện cũng quan trọng như trưởng lão bình thường, ai có thể tưởng tượng người như ông ta lại có thể hạ giọng đi cầu xin một hậu bối…

La Chinh dừng bước, nhìn bút phù văn màu xanh trong tay Tông Duệ, đột nhiên khẽ cười: “Được, nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Tông Duệ giương mắt nhìn La Chinh hỏi.

“Nếu ta chứng minh được bức phù văn này là do ta vẽ thì bút phù văn này của ông thuộc về ta, được không?” La Chinh cười hắc hắc.

Lúc này Tông Duệ lại lộ ra vẻ khó xử, nguồn gốc cái bút phù văn của ông ta không phải là bình thường!
Bình Luận (0)
Comment