Bách Luyện Thành Thần

Chương 589

Mặc dù chiêu kiếm thiên biến vạn hóa, nhưng chung quy thì vẫn không thoát khỏi vạn biến. Kiếm pháp có tinh diệu đến mấy thì cũng chỉ là thay đổi dựa trên kiếm pháp khác mà thành, sẽ tuân theo quy luật.

Khi Mộc Thanh Dương đấu với các kiếm khách khác, chỉ cần cổ tay đối phương khẽ động là gần như nàng có thể dự đoán được ý đồ của họ. Nhưng kiếm pháp của La Chinh2căn bản không có quy tắc, nàng không nhìn thấu được.

Sau khi hai người giao đấu vài kiếm, La Chinh dễ dàng phá vỡ tuyến phòng ngự của Mộc Thanh Dương, trường kiếm chỉ thẳng vào lồng ngực nàng, cuối cùng Mộc Thanh Dương không thể không xuyên không gian một lần nữa để tránh khỏi lưỡi kiếm của La Chinh.

Thực ra việc không phá giải được chiêu kiếm của La Chinh đã nằm trong dự liệu của Mộc5Thanh Dương. Khi nàng quan sát La Chinh và Nguyệt Thủ giao đấu thì đã hiểu rõ rằng, bản thân không phá vỡ được kiếm pháp vô cùng quỷ dị này của hắn…

Có điều không phá vỡ được kiếm pháp của La Chinh không có nghĩa là nàng không đánh bại được sự tự tin của hắn.

Khi võ giả giao đấu, kiếm pháp không phải là thứ duy nhất. Mà rất nhiều lúc, thứ để dựa vào lại là6chiêu bài chưa lật!

Sau khi nàng xuyên qua không gian để kéo giãn khoảng cách với La Chinh thì con ngươi linh động khẽ lóe lên, môi đỏ khẽ hé: “Tam Nguyên Chi Ảnh!”

“Viu viu viu…”

Trong cơ thể nàng đột nhiên phóng ra ba cái bóng, phân bố xung quanh sàn đấu.

La Chinh quay đầu đánh giá ba cái bóng một lượt, lông mày khẽ nhăn lại, không biết Mộc Thanh Dương này muốn làm gì.

Ngay sau khi Mộc5Thanh Dương đưa ba cái bóng ra thì thân người đột nhiên sáng lên, nhảy lên cao, lại chém xuống một kiếm từ trên trời!

“Phá Sương Kiếm!”

Một đường kiếm quang vô cùng sắc bén chém xuyên về phía La Chinh.

La Chinh cười lạnh một tiếng, lại vung trường kiếm trong tay lên lần nữa. Kiếm này phản công lên trên, không chỉ chém đứt kiếm quang của Mộc Thanh Dương mà còn lật ngược lại, chém về phần vai3của nàng. Nếu Mộc Thanh Dương không thể tránh được thì cơ thể nàng sẽ bị trường kiếm của La Chinh chém đứt!

Mắt nhìn thấy kiếm của La Chinh chém xuống, cơ thể Mộc Thanh Dương lập tức chuyển hướng, giống như trên không trung xuất hiện một lực hút quỷ dị, kiên quyết kéo nàng đi, cả người nàng hợp nhất với bóng người ở góc bên cạnh!

Sau khi Mộc Thanh Dương hợp thể với cái bóng được phân bố ở góc thì cơ thể nàng lại lần nữa phóng ra một bóng người, đứng ở một góc khác, sau đó trên mặt nàng liền nở nụ cười. Từ đầu đến cuối, trên sàn đấu vẫn luôn duy trì ba bóng người.

“Những cái bóng này không ngờ lại được dùng như vậy…” La Chinh lầm bầm nói.

Nếu Mộc Thanh Dương kết hợp những cái bóng này để tấn công La Chinh, mỗi lần tấn công không thành thì lập tức xuyên vào một cái bóng khác, thì gần như nàng ở thế bất bại.

“Ta xem ngươi làm thế nào để phá giải Tam Nguyên Chi Ảnh của ta!” Mộc Thanh Dương khẽ cười một tiếng, bóng dáng lại lần nữa lay động. Lần này nàng không nhảy lên mà hạ thấp người lao về phía La Chinh.

“Keng!”

La Chinh nhăn mày chém xuống đất, kiếm ý dữ dội phủ xuống phạm vi ba trượng ngay trước mặt hắn. Thế nhưng Mộc Thanh Dương lại xuyên qua không gian, nhẹ nhàng vượt qua kiếm ý đó để tiếp cận đến ngay trước mặt hắn. Trường kiếm trong tay Mộc Thanh Dương đã kề trên cổ La Chinh. Ngay khi nàng chuẩn bị kéo nhẹ để La Chinh đầu lìa khỏi xác, thì thân thể hắn lại hóa thành một luồng ảo ảnh, xuất hiện ở phía sau nàng.

Lần này, La Chinh vẫn không kịp vung kiếm chém xuống, Mộc Thanh Dương lại nhanh chóng kéo về phía khác một cách quỷ dị.

Nhưng La Chinh không cho Mộc Thanh Dương cơ hội nữa. Vừa rồi hắn cũng chỉ giả vờ tấn công mà thôi, đợi đến khi Mộc Thanh Dương chuẩn bị hợp thể với cái bóng khác thì La Chinh đã nhanh chân bước tới đó trước một bước để trấn giữ rồi.

Điều khiến La Chinh phải câm nín chính là Mộc Thanh Dương đột nhiên thay đổi phương hướng, không ngờ lại hợp vào một cái bóng khác!

“Đây là…”

Hắn nhìn khuôn mặt Mộc Thanh Dương đầy ý cười, trường kiếm trong tay khẽ lay động, trong đầu đang nghĩ cách phá giải.

Không ngờ Mộc Thanh Dương lại khó giải quyết như vậy…

Mỗi tộc đều có sở trường riêng của mình, sở trường của Nhân tộc trong thánh địa Tử Tâm là hệ thống chân nguyên, Ma tộc có sở trường là luyện thể, còn truyền thừa của Yêu Dạ tộc thì có vẻ đặc biệt hơn, đây là một tộc gần như hoàn mỹ, có thể tự do lựa chọn hệ thống tu luyện của mình, mà công pháp truyền thừa trong thánh địa cũng quỷ dị tương tự.

“Trong tình huống này thì chỉ có thể đấu tốc độ mà thôi.” Ngay khi trên mặt Mộc Thanh Dương bắt đầu nở nụ cười nhàn nhạt thì La Chinh cũng không dừng bước nữa, mà tiếp tục bước ra một bước, truy sát Mộc Thanh Dương một lần nữa.

Một kiếm chém xuống không có hiệu quả gì, hơn nữa trước khi Mộc Thanh Dương nhập thể vào cái bóng kia, thậm chí vẫn còn quay trở lại tặng cho La Chinh một kiếm.

Ngay lúc này, La Chinh tránh thoát được, sau đó đột nhiên gia tăng tốc độ lao về phía một cái bóng. Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng trắng trong tay La Chinh sáng lên, đó là thanh phi đao nát nhưng vô cùng cứng rắn. Thanh phi đao nát này của La Chinh trực tiếp phóng về phía một cái bóng khác!

Dùng phi đao khóa chặt một cái bóng, La Chinh cũng khóa chặt một cái, tiếp sau đó trên sàn đấu chỉ còn lại một cái bóng. Khi La Chinh lao lên được một nửa thì trở tay phi trường kiếm trong tay ra!

“Vèo!”

Trong tình huống gấp gáp, La Chinh không thể nào nghĩ ra được cách phá giải, chỉ có thể lập tức khóa chặt ba cái bóng của Mộc Thanh Dương!

Lúc này Mộc Thanh Dương thực sự đã hơi hoảng!

Tam Nguyên Chi Ảnh của nàng một khi đã khởi động thì bản thể có thể tự do lựa chọn bóng để di chuyển, nhưng lúc đã khởi động thì cũng giới hạn phương hướng di chuyển của nàng!

Mà lúc này dù nàng lao vào trong cái bóng nào thì đều bị La Chinh công kích cả! Đối với Mộc Thanh Dương, đây là một lựa chọn khó khăn!

Cuối cùng, trong tình huống gấp gáp, bóng người Mộc Thanh Dương lóe lên, không ngờ lại chọn vị trí mà La Chinh đang đứng.

Mặc dù Mộc Thanh Dương không biết rõ uy lực thanh phi đao nát của La Chinh, có điều nhìn thoáng qua thì mặc dù nó có nát, nhưng khí tức phát ra lại vô cùng sắc bén, không thể xem thường.

Nếu chọn cái bóng khác thì e là sẽ bị trường kiếm của La Chinh xuyên thẳng qua. Đó là bảo kiếm thánh khí, Mộc Thanh Dương tuyệt đối không thể ngăn chặn!

Chỉ có bản thân La Chinh… Nếu hắn đã ném bỏ bảo kiếm trong tay thì thực lực chắc sẽ giảm mạnh!

Trong suy nghĩ của Mộc Thanh Dương, thứ một kiếm khách trông cậy nhất là kiếm trong tay. Một kiếm khách nếu chịu phóng kiếm của mình đi thì có nghĩa là người này đã chuẩn bị được ăn cả ngã về không. Nếu La Chinh đã chịu lấy kiếm của mình phi về phía cái bóng, vậy thì nàng đã có cơ hội lớn để đánh bại hắn!

Kiếm khách mất kiếm giống như hổ mất răng.

Nhưng Mộc Thanh Dương lại không biết, đối với La Chinh, không dùng kiếm có khi còn đáng sợ hơn cả dùng kiếm!

Ngay trong nháy mắt Mộc Thanh Dương lao tới, nàng liền phải đối diện với nắm đấm của La Chinh!

Lúc này La Chinh cũng không hề khởi động Sao Chiến Thể. Đối phó với Mộc Thanh Dương không cần dùng Sao Chiến Thể.

“Phân Quang!”

Mặc dù La Chinh ra quyền trước nhưng Mộc Thanh Dương cũng không hề chậm trễ. Mũi kiếm nhọn của nàng ra sau mà đến trước, giống như một con rắn xanh linh hoạt, phóng ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, nhanh hơn một bước đâm về phía La Chinh.

Tuy uy thế trong kiếm của Mộc Thanh Dương nhìn có vẻ không lớn nhưng lại vô cùng tinh xảo, mỗi một kiếm đều có thể chỉ thẳng vào chỗ yếu.

Nếu La Chinh vung quyền tấn công, thì kiếm này của nàng chắc chắn sẽ đâm vào phần đầu của La Chinh trước!

Nhưng quyền của La Chinh lại không hề vung về phía Mộc Thanh Dương mà biến chiêu giữa đường, trực tiếp bắt được kiếm của Mộc Thanh Dương!

Kiếm của Mộc Thanh Dương cũng là thánh khí, gọi là “Khinh Tuyết”. Thanh trường kiếm này ngoài việc có cường độ là thánh khí ra thì cũng nhẹ một cách lạ thường, nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng, cầm trong tay giống như tuyết vậy.

Sau khi hai ngón tay La Chinh kẹp chặt thân kiếm, Mộc Thanh Dương đột nhiên kéo ra. Lúc này nàng đột nhiên phát hiện, kiếm của mình giống như bị mắc trong một khe đá, căn bản không thể rút ra được!

Cho dù Mộc Thanh Dương có là thân con gái, Yêu Dạ tộc không có sở trường về sức mạnh, thì sức mạnh của Mộc Thanh Dương song tu pháp thể cũng không phải là thứ võ giả thông thường có thể so sánh. Đừng nói mắc trong khe đá, cho dù là thanh kiếm này bị núi cao đè xuống thật thì nàng cũng có thể rút ra!

Nhưng nàng rút cả hai lần, thậm chí cương nguyên trong cơ thể cũng đồng thời bộc phát, thế mà trường kiếm trong tay vẫn không hề động đậy!

La Chinh khẽ cười, siết nhẹ tay.

Rắc một tiếng!

Hắn cứng rắn bẻ gãy thanh trường kiếm thánh khí này…

“Ngươi!”

Trên mặt Mộc Thanh Dương không thể duy trì nụ cười ung dung bình tĩnh được nữa.

Cho dù thân là thiên tài của thánh địa thì cũng chẳng dễ gì mới có được một món thánh khí. Huống hồ thanh “Khinh Tuyết” này vô cùng phù hợp với nàng, ngay cả ngày thường luyện kiếm, nàng cũng vô cùng yêu quý. Vậy mà không ngờ lại bị La Chinh nhẹ nhàng bẻ gãy!

Cường độ của thánh khí vĩnh viễn không phải là thứ mà vũ khí thông thường có thể so sánh được, nhưng thanh kiếm này của Mộc Thanh Dương quá nhỏ, quá mỏng, nếu đổi lại là thanh đao trảm mã kia của Nguyệt Thủ thì cho dù La Chinh mở hết cả lực vảy rồng, cũng khó có thể làm hỏng nó được.

Có điều với sức mạnh của La Chinh, phá hỏng kiếm của Mộc Thanh Dương không phải chuyện gì quá khó.

“Ta làm sao?” La Chinh cười nhàn nhạt.

“Chết đi!”

Mộc Thanh Dương tức giận, trên đầu đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh. Khi ánh sáng màu xanh đó xuất hiện liền trực tiếp nhập vào chính giữa đỉnh đầu của Mộc Thanh Dương!

Mắt La Chinh lóe lên, đột nhiên cảm thấy vô cùng nguy hiểm!

Với thực lực hiện tại của La Chinh, Chiến Tướng thông thường căn bản không thể nào khiến hắn có cảm giác như thế. Đừng nói là Chiến Tướng, cho dù là Chiến Tôn bình thường thì cũng không có uy hiếp quá lớn đối với hắn.

Cảm nhận được loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt này truyền tới, bóng người La Chinh chợt lùi nhanh về. Ngay lúc đó trên ngón tay của Mộc Thanh Dương đột nhiên xuất hiện mấy đường ánh sáng màu đen kéo dài giống như móng tay con gái, nhưng ánh sáng màu đen đó lại khiến tim La Chinh đập nhanh hơn!

Cho dù La Chinh có tự tin với thân thể tiên khí của mình thế nào, thì hắn cũng không dám để cô gái này cào cho một phát!

Nhưng rõ ràng Mộc Thanh Dương cũng không muốn bỏ qua cho hắn. Nàng vừa mãnh liệt lao về phía hắn, vừa điên cuồng vung vẩy móng vuốt sắc nhọn trong tay, giống như một con mèo rừng gặp phải con mồi liền điên cuồng gào thét!

Liên tiếp truy kích, móng vuốt sắc nhọn màu đen đó mấy lần suýt đe dọa đến tính mạng của La Chinh, nhưng vẫn bị La Chinh may mắn tránh được. Mặc dù tránh được đòn tấn công chính diện của Mộc Thanh Dương, nhưng hắn lại tính lệch một chút, trên sàn đấu vẫn còn bóng của nàng!

Khi La Chinh lùi về một góc khác của sàn đấu, Mộc Thanh Dương cũng nhanh chóng nhập vào trong cái bóng ở phía sau La Chinh rồi cào một vuốt sau lưng hắn.

“Hỏng rồi!”

Nếu bị cô gái này đánh trúng thì có lẽ không chết cũng sẽ bị thương nặng, lần này quả thực quá sơ ý rồi.

Trong tình huống cấp bách, kiếm linh Yêu Dạ trong cơ thể La Chinh đột nhiên phóng ra, cùng lúc đó là một thanh cự kiếm màu đen trong nhẫn tu di cũng được bắn ra ngoài!

Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng nhàn nhạt của Yêu Dạ được hình thành, tay đã đặt trên chuôi của thanh cự kiếm màu đen, nàng trực tiếp rút thanh cự kiếm ra khỏi nhẫn tu di của La Chinh, sau đó vung một kiếm lên chém về phía Mộc Thanh Dương.

“Xoẹt xoẹt!”

Mộc Thanh Dương không hề tránh né, nàng thấy trước mặt xuất hiện một thanh cự kiếm nhưng vẫn bất chấp không buông mà tiếp tục cào vuốt về phía trước, không có gì có thể ngăn cản ánh sáng đen trên ngón tay nàng!

Một vuốt này đã tạo ra năm đường hằn rất sâu trên bề mặt thanh cự kiếm màu đen kia. Nhưng ngay khi cự kiếm của Yêu Dạ chém xuống, Mộc Thanh Dương cũng nhìn thấy hình dáng của Yêu Dạ.

“Đây là!”

Mộc Thanh Dương nhất thời ngẩn người.

Mà cự kiếm trong tay Yêu Dạ cuối cùng lại cứng rắn dừng trên cổ của Mộc Thanh Dương, không hề chém xuống.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này thì cũng ngẩn người. Trên sàn đấu có chuyện gì vậy? Tại sao đang đấu kịch liệt liệt thì xảy ra chuyện này?

La Chinh thở hắt ra vài hơi rồi cũng lắc đầu. Vừa rồi đúng là nguy hiểm, thực ra hắn vẫn còn vài biện pháp đủ để đánh bại Mộc Thanh Dương, nhưng có một số chiêu không phải lúc sống chết diệt vong thì hắn không muốn dùng. Không ngờ cô gái Yêu Dạ tộc này nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng lúc tức giận lên lại hung ác như vậy, quả thực như là một con mèo hoang chán sống!

Có điều La Chinh đột nhiên nhận thức được một vấn đề, một vấn đề vô cùng quỷ dị!

Tại sao tự nhiên kiếm linh Yêu Dạ lại không nghe sai khiến nữa?

Kiếm linh này một lòng hành động theo mệnh lệnh của La Chinh. Hắn muốn nàng nghênh địch, vậy thì nàng sẽ đi truy sát đối thủ. Hắn muốn nàng phòng thủ vậy thì Yêu Dạ sẽ bảo vệ bên cạnh hắn.

Vừa rồi trong tình huống cấp bách, La Chinh chỉ để Yêu Dạ ra ngăn chặn Mộc Thanh Dương, nhưng khi sau khi Yêu Dạ xuất hiện, một kiếm đang chém xuống bỗng nhiên dừng lại! Chuyện này là sao?

Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.

“Sao đột nhiên lại không đánh nữa?”

“Đột nhiên xuất hiện một người con gái khác nữa? Cũng là Yêu Dạ tộc?”

“Ta cảm nhận được khí tức của kiếm linh trên người cô gái kia. Đó chắc là kiếm linh hóa hình của La Chinh!”

“Tạm chưa nói tới chuyện đó có phải kiếm linh hay không, ai có thể nói cho ta biết tại sao Mộc Thanh Dương đột nhiên lại không cử động nữa không?”

Trong tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người, Mộc Thanh Dương ngây ngốc nhìn kiếm linh Yêu Dạ của La Chinh, cuối cùng nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Vương…”

Sau đó nàng đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt Yêu Dạ.

Trong khu đấu trường vẫn còn không ít người Yêu Dạ tộc, lúc này cũng thi nhau đứng dậy, quỳ một chân xuống hướng về phía sàn đấu.

Ngay đến cả Bạch Huyễn, thân là người nắm giữ chỗ ngồi cũng quỳ một chân xuống đất, trên mặt lộ vẻ thành kính, hướng về phía sàn đấu mà quỳ một chân xuống hành lễ.

Cùng lúc đó, từ một bên khác của khu đấu trường có một vài vị Chiến Tôn của Yêu Dạ tộc đi tới, dẫn đầu cũng là một người nắm giữ chỗ ngồi của Yêu Dạ tộc, đó chính là Mai đại nhân mà Phỉ Nhi nhắc tới!

Sau khi Mai đại nhân nhìn kiếm linh của La Chinh thì cũng quỳ một chân xuống cùng mấy vị Chiến Tôn khác, hành lễ hướng về phía đấu trường.

Sau khi Phỉ Nhi phát hiện kiếm linh của La Chinh, nàng vừa truy tung La Chinh, vừa gửi tin tức trở về yêu cầu Mai đại nhân đích thân tới. Nhưng khi đó Mai đại nhân không ở trong tháp Tội Ác, cũng không ở trong thánh địa, bởi vì tạm thời có một nhiệm vụ cần phải hoàn thành.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Mai đại nhân nhận được tin tức, gần như đến đây ngay lập tức.

Lúc trước Phỉ Nhi luôn đi theo bên cạnh La Chinh, nhưng mặc dù nàng là Chiến Tướng lại không có quyền bước vào tầng mười của tháp Tội Ác, nàng chỉ có thể đợi ở tầng chín.

Hiện giờ Mai đại nhân vừa tới liền nhìn thấy La Chinh gọi Vương của Yêu Dạ tộc ra, lúc này dĩ nhiên phải hành lễ đã rồi nói!

“Chuyện gì vậy? Kiếm linh của La Chinh rốt cuộc là thứ gì?”

“Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Đừng có rước họa vào thân. Người nhìn thấy hai vị nắm giữ chỗ ngồi của Yêu Dạ tộc đều đã bắt đầu lễ rồi, ngộ nhỡ làm Yêu Dạ tộc nổi giận thì ngươi chết chắc!”

“Nhưng tại sao La Chinh lại có liên quan đến Yêu Dạ tộc?”

Sau khi Mai đại nhân và Bạch Huyễn hành lễ xong thì đi thẳng lên sàn đấu.

Nói nghiêm khắc thì võ giả từ tầng 11 trở lên mà đi lên sàn đấu cũng là phá vỡ quy tắc, nhưng trong mắt hai vị nắm giữ chỗ ngồi này thì so với Vương nhà họ, quy tắc cũng chỉ là mây bay! Căn bản không đáng để họ kiêng dè!

“Vương… là người sao?”

Mai đại nhân đi đến phía trước kiếm linh Yêu Dạ, run rẩy hỏi.

Nhìn thấy bộ dạng đầy kích động của Mai đại nhân và Bạch Huyễn, La Chinh nhếch miệng. Thông qua Phỉ Nhi, La Chinh đã biết kiếm linh của mình hình như có liên quan đến Vương nào đó của Yêu Dạ tộc. Nhưng là kiếm linh của hắn, đương nhiên hắn biết rõ Yêu Dạ căn bản không biết nói chuyện…

Chiến Tôn của Yêu Dạ tộc này kích động như vậy, có tác dụng không?

La Chinh đang nghĩ như vậy thì cảnh tiếp theo đã khiến hắn trợn ngược mắt. La Chinh liền nghe thấy kiếm linh của hắn đột nhiên mở miệng, nói thản nhiên: “Là ta.”

Trong giọng điệu thản nhiên của kiếm linh Yêu Dạ lộ rõ sự tôn nghiêm vô thượng. Chỉ hai chữ “Là ta” nhẹ nhàng nói ra thôi, mà mỗi một sinh linh nghe thấy đều lập tức cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé! Một số sinh linh không chịu nổi còn quỳ trước mặt nàng.

Còn Bạch Huyễn và Mai đại nhân lập tức quỳ “bịch” một tiếng xuống trước mặt kiếm linh Yêu Dạ.

Cho dù là đám người La Chinh, Mông Xung và cả Triệu Phần Cầm cũng phải dựa vào ý thức, để kiềm chế bản thân không kích động quỳ xuống!

Trong đó người kinh ngạc nhất phải nói đến La Chinh!

“Chuyện này, chuyện này…” Mặt La Chinh đầy vẻ kinh ngạc. Kiếm linh Yêu Dạ này, vì sao đột nhiên lại nói chuyện?

Kiếm linh là thứ được sinh ra khi kiếm khách không ngừng tôi luyện kiếm ý. Có điều kiếm linh của La Chinh đến rất dễ dàng. Ở Sát Lục Kiếm Sơn, La Chinh một lòng muốn trèo lên phía trên, không ngừng hấp thụ kiếm linh của các kiếm khách khác.

Theo lý mà nói, cho dù lúc đầu đã hấp thụ không ít kiếm linh thì cũng không dễ hóa hình như vậy.

Nhưng ngay sau khi hấp thụ phải kiếm linh của cô gái Yêu Dạ tộc này thì chuyện quỷ dị đã xảy ra, kiếm linh của hắn trực tiếp trở thành hình dạng như bây giờ.

Nhưng không cần biết hình dạng của nàng là gì, chung quy vẫn là kiếm linh của hắn. Kiếm linh không phải sinh vật sống mà hoàn toàn dựa vào ý chí của bản thân để hành động…

Lúc này kiếm linh Yêu Dạ lại mở miệng nói chuyện, làm sao mà không dọa cho La Chinh một trận được?

Chẳng trách vừa rồi kiếm linh Yêu Dạ đang vung cự kiếm mà lại kiên quyết dừng trên cổ của Mộc Thanh Dương. Nàng có tư duy của nàng, dĩ nhiên không muốn chém giết người tộc của mình.

Kiếm linh Yêu Dạ đột nhiên quay đầu, hờ hững nhìn La Chinh. Lúc này trên người nàng tỏa ra một luồng khí tức Vương giả vô tận, giống như trời sinh đã tài trí hơn người, tất cả sinh linh do trời sinh ra đều phải quỳ bái dưới chân nàng!

“Ngươi, ngươi….là ai?”

Theo lý mà nói thì dù La Chinh có gặp phải chuyện lớn đi nữa, cũng sẽ không hoảng loạn như vậy. Cho dù là khi đối diện với người Thiên Vị tộc gần như hoàn hảo hay ấn kí vong linh của chủ nhân tháp Tội Ác trong bia thiên phú, cũng không khiến La Chinh căng thẳng.

Vậy mà kiếm linh vốn dĩ thuộc về mình lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, chuyện quỷ dị như vậy vẫn khiến La Chinh cứng họng.
Bình Luận (0)
Comment