Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4338

Giờ phút này Lâm Hiên và thiếu nữ Hải tộc vẫn còn ở trong thành.

Sau khi gắp lửa bỏ vào tay thiếu chủ ngu ngốc kia, Lâm Hiên hoàn toàn có thể thoát khỏi sự truy đuổi Yêu cầm. Bất quá hắn không làm như vậy.

Thông qua thăm dò vừa rồi Lâm Hiên đã biết. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Vạn Thú tôn giả đã đi thực hiện âm mưu với Hồng Diệp tiên tử.

Như vậy còn điều gì phải cố kỵ. Lâm Hiên tính đục nước béo cò.

Hắn đem thần thức vô cùng cường đại thả ra. Rất nhanh liền xác định vị trí Phủ thành chủ.

Vạn Thú hiện không ở trong thành, khẳng định nơi đó còn những bảo vật a!

Lâm Hiên đang bay về phía Phủ thành chủ thì rất nhanh một tòa bài phường ánh vào tầm mắt, kiến trúc này chính là một khu phường thị.

Thần sắc Lâm Hiên vừa động, dừng độn quang hạ xuống.

"Người nào?"

Một đội giáp sĩ xuất hiện trong tầm mắt. Dẫn đầu là hai tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong, đám còn lại có cảnh giới cũng không yếu.

Hiện tại nhân thủ toàn đảo đã đi thủ thành nghênh địch, nhưng chỗ này đương nhiên vẫn còn lưu lại một đội giáp sĩ đề phòng có kẻ đục nước béo cò.

Thấy có người đến chỗ này, ánh mắt đám giáp sĩ lộ vẻ bất thiện đảo qua trên thân Lâm Hiên cùng thiếu nữ.

"Hai người các ngươi không đi hỗ trợ thủ thành mà lén lút chạy tới đây là muốn cướp bảo vật của phường thị sao! Như vậy giết không tha. A ... tu tiên giả Ly Hợp Kỳ?"

"Tiền bối... Tiền bối tha mạng."

Lời của giáp sĩ cầm đầu còn chưa dứt, đám tu sĩ đã trở nên sợ hãi vô cùng.

Vẻ mặt Lâm Hiên băng lãnh không nói hai lời, phất tay áo bào một cái. Mấy chục khối hỏa cầu cỡ nắm tay bay vút ra.

Đây là Hỏa Đạn thuật trong Ngũ Hành pháp thuật cơ bản, có điều do Ly Hợp Kỳ tu sĩ thi triển ra thì uy lực vô cùng kinh người. Trên mặt đám giáp sĩ tràn đầy sợ hãi, bất luận là nghiêng người né tránh hay tế ra phòng ngự pháp khí đều không chút hiệu quả.

Bị hỏa cầu đánh trúng, đám giáp sĩ lớn tiếng kêu thảm, lập tức thân thể biến thành hư vô. Hồn phách cũng trực tiếp bị thiêu đốt thành tro tàn.

Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn băng lãnh, mang theo thiếu nữ hóa thành một đạo kinh hồng bay vào bên trong phường thị.

Chỉ thấy hai bên đường là cửa tiệm lớn nhỏ san sát, diện tích rất rộng lớn.

"Trần Ký Điếm Phô"

"Cửu Linh Lâu."

"Thất Xảo Các."

"Vạn Phù Cư."

……

Đủ loại bảng hiệu ánh vào tầm mắt, những cửa tiệm lớn nơi đây có chừng gần trăm.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ mừng như điên, nếu đem cả phường thị cướp sạch không còn thì không biết thu hoạch lớn tới cỡ nào!

Ngoại trừ thu được tài hàng giá trị xa xỉ thì nhân thể thực hiện độc kế rút củi dưới đáy nồi đối với Vạn Thú tôn giả.

Phải biết rằng cửa tiệm trong phường thị phần lớn là do thế lực ngoại lai mở ra.

Bọn họ hàng năm cung phụng tinh thạch. Bạch Hổ Thành phải có nghĩa vụ đảm bảo kinh doanh trật tự, sinh mệnh chưởng quầy tiểu nhị cùng với tài sản cửa tiệm.

Những thế lực lớn dám mở cửa tiệm ở đây tự nhiên không sợ gì Vạn Thú đảo. Nếu tài hàng bị mất đi tự nhiên giận chó đánh mèo tới Vạn Thú tôn giả. Nếu Vạn Thú lão quái vật bị các thế lực này bắt bồi thường, như vậy chắc chắn khuynh gia bại sản.

Ý niệm trong đầu chuyển qua, trên mặt Lâm Hiên nở nụ cười sáng lạn, đối phó với địch nhân thì còn nói gì đến nhân nghĩa đạo đức.

Thân hình chợt lóe, hắn đã hiện ở bên trong một cửa tiệm.

Đủ loại tài liệu tu tiên ánh vào tầm mắt.

Đây là một điếm tạp hóa, lấy kinh doanh tài liệu là chủ yếu. Các loại da thú xương cốt linh hoa dị thảo nhiều không kể xiết.

Đương nhiên, vật phẩm bán ra trong phường thị không quá quý hiếm. Lâm Hiên đã nhận biết đại bộ phận trong này, ngoài ra còn có một số là vật phẩm xa xỉ nơi Linh giới.

Lâm Hiên liếm khóe miệng, sau đó tay áo bào phất một cái. Một đạo quang hà chói mắt hiện lên cuốn sạch các tài liệu dung nhập vào trong Tu Du túi ở bên hông.

Sau đó lại thân hình chợt lóe, đi vào quầy chính.

Hắn đem mở mấy một cái trữ vật mở ra. Quang hoa chợt lóe, mấy cái hộp gấm xuất hiện trong tầm mắt.

Đem phù triện dán trên thổi đi, không cần mở cũng biết bên trong là bảo vật gì. Không nói hai lời Lâm Hiên duỗi tay đem thu vào Tu Du túi.

Sau đó hắn lại cầm một cái túi trữ vật khác.

Một lát sau, Lâm Hiên đứng ở giữa cửa tiệm lấy tay vuốt trán, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Ngoài da thú xương cốt, linh hoa linh thảo thì còn có những đống lớn tinh thạch cùng tài hàng khác.

Vật phẩm trong Trần Ký Điếm Phô này thực vượt quá sự tưởng tượng.

Không gian bên trong Tu Du đai lưng quả thật vô cùng rộng lớn, muốn chứa hết chỗ này cũng không thành vấn đề.

Nhưng còn gần trăm cửa tiệm lớn nữa thì tính sao?

Cho dù Tu Du túi có lớn hơn mấy lần cũng khó mà chứa nổi nhiều tài hàng như vậy.

Tài hàng cả phường thị chất cùng một chỗ là con số khiến người vô cùng sợ hãi. Đừng nói tu sĩ Ly Hợp như hắn mà một lão quái vật Động Huyền Kỳ cũng phải đỏ mắt.

Vấn đề là muốn lấy những vật phẩm có giá trị trong này thật không dễ, không biết phải mất bao nhiêu thời gian. Cách tốt nhất là đem toàn bộ lấy đi sau đó mới từ từ lựa chọn.

Nhất thời Lâm Hiên lâm vào thế khó xử!

Đúng lúc này một thanh âm mềm mại truyền vào tai: "Tiền bối, có phải người muốn lấy toàn bộ những vật phẩm ở đây nhưng lại sợ không mang theo nổi chăng!. Nếu là như thế, tiểu nữ có một biện pháp."

"A?"

Lâm Hiên có chút kinh ngạc quay đầu nhìn nữ tử Hải tộc, theo bản năng mở miệng hỏi một câu:

"Ngươi nói thử xem"

"Tiền bối, nếu tiểu nữ không có nhìn lầm, phải chăng đai lưng trên hông người là Tu Du túi, đúng không?"

"Sao ngươi biết! Ngươi rốt cuộc là ai?" Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, không ngờ một tiểu tu Trúc Cơ Kỳ lại có nhãn lực khá tới như vậy.

"Vãn bối là Đông Phương Minh Kỳ, nhi nữ của Cự Kình Vương trong Hải Tộc Lục Vương."

"Cái gì, Hải Tộc Lục Vương?"

Lâm Hiên có chút kinh hãi, thời gian này hắn đã xem qua một số điển tịch cùng thông tin do Hồng Diệp tiên tử cung cấp. Đã hiểu đại khái về tình hình tam tộc nơi Đông Hải.

Nơi này quả thật là có tu tiên giả Động Huyền Kỳ!

Tam Yêu Hoàng, Lục Hải vương và mấy lão quái vật Nhân tộc cùng cấp.

Lục Vương Hải Tộc là chi chủ của sáu tòa tiên thành lớn nhất dưới đáy biển, có quy mô hơn vượt xa Lâm Hải Thành, số lượng tu sĩ lên tới hàng trăm vạn.

Thông tin giới thiệu về Cự Kình Vương trong điển tịch khá mơ hồ, không biết rốt cuộc cảnh giới hắn cao đến đâu, nhưng nghe đồn là lấy sự dũng mãnh mà trứ danh bên trong Hải tộc.

"Ngươi là quận chúa của Cự Kình Vương?" Lâm Hiên nhíu mày mở miệng.

"Không sai."

Đông Phương Minh Kỳ khẽ gật đầu, tu vị thiếu nữ này không đáng nhắc tới nhưng toàn thân tỏa ra khí chất tôn quý mà dường như hắn đã gặp qua ở đâu đó.

Tuy vậy Lâm Hiên cũng không có hứng thú đối với thân phận của nàng, hắn căn bản không có quan hệ cùng Hải tộc.

Quận chúa cũng tốt mà tán tu cũng được. Hiện tại Lâm Hiên muốn biết chính là, làm sao thiếu nữ này có thể đem toàn bộ tài hàng như vậy chuyển đi.

Đối diện sự nghi vấn của Lâm Hiên, Đông Phương Minh Kỳ hé mở đôi môi anh đào hỏi lại: "Tiền bối, bảo vật bên hông người phải chăng là Tu Du túi trong truyền thuyết"

"Không sai." Lâm Hiên gật đầu: "Không gian bên trong rất rộng nhưng không thể chứa đầy tài hàng phường thị này, rốt cuộc cô nương có phương pháp gì, mời thỉnh giáo cho ta."

"Tiền bối người quá khách khí." Đông Phương Minh Kỳ nghiêng thân thể mềm mại: "Tiền bối có ân cứu mạng tiểu nữ, vãn bối tự nhiên sẽ tận lực trợ giúp. Kỳ thật phương pháp rất đơn giản, tiền bối chỉ cần đem tài hàng để vào trong túi trữ vật, sau đó lại đem túi trữ vật cho vào Tu Du túi"

"Sao có thể, các túi trữ vật vốn không thể cho vào nhau "

Lâm Hiên ngạc nhiên, thanh âm có điểm không vui. Điều này là kiến thức cơ bản, cho dù là thái điểu Linh Động kỳ cũng rõ ràng. Thiếu nữ này đang đùa giỡn hắn sao?

"Tiền bối bớt giận, vãn bối nào dám trêu chọc người. Các túi trữ vật đương nhiên là không cho vào nhau được. Điều đó sẽ đảo lộn pháp tắc không gian, nhưng Tu Du túi vốn cao cấp hơn nhiều. Không gian bên trong đó vốn huyền ảo kỳ lạ, chuyện này vãn bối từng chính mắt thấy phụ vương làm, tuyệt không sai." Thiếu nữ không chút bối rối, trấn định mở miệng.

Ồ!

Lâm Hiên nghe xong đưa tay vuốt cằm, trên mặt cũng lộ chút suy nghĩ. Túi trữ vật cùng Tu Du túi đều là bảo vật không gian, nhưng một thứ mới là nhập môn còn thứ kia thì thâm ảo vô cùng, nếu thiếu nữ tự tin như thế thì cứ thử một lần sẽ biết.

Lâm Hiên phất tay áo một cái, đem một đống tinh thạch toàn bộ nhập vào một cái túi trữ vật.

Túi này cơ hồ bị lấp đầy, số lượng hạ phẩm tinh thạch chừng hơn mười vạn.

Lâm Hiên đem túi trữ vật đó trịnh trọng bỏ vào đai lưng trên hông. Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, túi trữ vật không hề gặp chút cách trở dung nhập vào bên trong.

Lâm Hiên không khỏi đại hỉ, ánh mắt nhìn về Đông Phương Minh Kỳ trở nên ôn hòa vô cùng: "Quả là như thế, đa tạ diệu kế của cô nương."

"Tiền bối, không có gì."

Lâm Hiên cũng không dài dòng, tay áo bào phất một cái. Một vàng hào quang màu xanh bay vút ra, đem trong các loại bảo vật cửa tiệm ào ào thu vào trong các túi trữ vật khác nhau. Sau đó lại đem toàn bộ cho vào Tu Du túi.

***

Gần nửa canh giờ sau, tại Phủ thành chủ nguy nga cao lớn phát ra khí thế hào hùng cổ kính.

Cũng giống như phường thị, thời khắc hiểm nguy này bên ngoài Phủ thành chủ vẫn có tu sĩ tuần tra.

Đầu lĩnh là một lão quái Nguyên Anh trung kỳ.

Có thể đảm đương trọng trách quan trọng này, đương nhiên là tâm phúc của Vạn Thú tôn giả. Lúc này lão quái đang đau khổ khuyên bảo Vạn Mạnh Hào: "Thiếu chủ, đây là thời khắc sinh tử tồn vong của Bạch Hổ thành, người về phủ thành chủ như vậy sẽ khiến chúng tu sĩ thất vọng..."

"Lê thúc, lời này của ngươi ý gì, bản thiếu chủ là thiên kim chi thể, chẳng lẽ ngươi muốn ta tới trên thành liều mạng cùng đám Yêu cầm ti tiện đó sao?" Sắc mặt Vạn Mạnh Hào tái mét, không ngờ lão gia hỏa này lại đón đầu không cho hắn hồi phủ, muốn tạo phản sao?

"Thiếu chủ, ngươi nghe lão thần nói. Lúc này nhìn thì sợ hãi nhưng thú triều chưa chắc công phá được phòng ngự Vạn Thú đảo. Người hãy tới noi gương cho binh sĩ, như thế chỉ hữu kinh vô hiểm mà thôi"

Hừ, cho bản thiếu chủ là ngu ngốc sao, làm gương cho binh sĩ? Sao có thể bằng hồi phủ uống rượu cùng mỹ nữ.

Ý nghĩ lưu chuyển, thiếu chủ họ Vạn chỉ muốn hồi phủ mà trưởng lão phòng giữ Phủ thành chủ do chịu đại ân Vạn Thú tôn giả nhất nhất muốn khuyên giải đối phương.

Song phương kìm chân nhau thời gian đã khoảng một bữa cơm. Vạn Mạnh Hào đang muốn phát hỏa thì chợt nghe một thanh âm truyền vào tai: "Thiếu chủ không cần tức giận. Kẻ này nói hươu nói vượn. Để Lâm mỗ giải quyết bọn họ rồi mang ngươi hồi phủ, ý của đạo hữu như thế nào?"

"Ai?"

Chúng tu sĩ đột nhiên biến sắc còn trên mặt Vạn Mạnh Hào lộ vẻ đại hỉ: "Là vị trưởng lão nào tương trợ, bản thiếu chủ nhất định có trọng thưởng."

Mặc dù thanh âm này có điểm quen tai cùng lời lẽ quỉ dị nhưng thời khắc này hắn còn để ý cái gì. Có thể bồi dưỡng gã ngốc tử này đến cảnh giới Nguyên Anh Kỳ, bản lĩnh Vạn Thú tôn giả thật không nhỏ!

Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, một thanh niên dung mạo bình thường dần dần hiện ra.

"A! …Là ngươi !!!"

Thấy rõ khuôn mặt Lâm Hiên, sắc mặt Vạn Mạnh Hào liền đại biến.

"Ly hợp tu sĩ!"

Vẻ mặt đám thủ vệ Phủ thành chủ cũng khó coi vô cùng. Nhất là lão giả Nguyên Anh trung kỳ càng như gặp ma quỷ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Thiện nhân thì không đến, giờ phút này đối phương xuất hiện tại đây, rõ ràng là có ý bất hảo.

Ly hợp lão tổ muốn sát diệt lão tựa như bóp chết một con kiến. Nhìn thoáng qua thiếu chủ bên cạnh, toàn thân lão giả lóe lên hồng quang, phá không giống nhằm phương xa bay đi.

"Muốn đi, đạo hữu không sợ chậm rồi sao?"

Lâm Hiên phất tay áo bào một cái, mấy đạo kiếm khí bay vút ra, sau một lát những tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai. Thủ cấp của lão giả cùng đám thủ vệ đã bị cắt hạ.

Lâm Hiên búng tay bắn nhanh ra mấy chục khối hỏa đạn, đem thi thể lão cùng toàn bộ giáp sĩ hóa thành hư vô.

Hiện trường chỉ còn lại có thiếu chủ họ Vạn ngu ngốc kia.

"Ngươi... Ngươi chính là tiền bối Ly Hợp?" Lúc này Vạn Mạnh Hào mới hiểu được đối phương giả heo ăn hổ, vốn cùng cấp bậc với phụ thân. Toàn thân hắn phát run, hai hàm răng đánh lập cập vào nhau, trong lòng không còn nửa điểm phản kháng: "Không... Không..."

"Ngươi muốn sống chăng?" Lâm Hiên lại khẽ mỉm cười. Nghe vậy Vạn Mạnh Hào cắn răng liều mạng gật đầu.

"Tốt, ngươi dẫn ta vào phủ." Lâm Hiên lạnh lùng nói.

Phủ thành chủ ngoại trừ có giáp sĩ tuần tra, khẳng định phòng bị sâm nghiêm vô cùng, cấm chế pháp trận tuyệt không chỉ có một.

Với thực lực Lâm Hiên có thể cường ngạnh xông vào, tuy thế hiện giờ đã có gã ngu ngốc này mở đường.

"Tiền bối... Thật sự khẳng định tha cho ta?" Vạn Mạnh Hào thật cẩn thận nói.

"Ta hứa. Không cần dông dài, còn nói nữa ta sẽ đem ngươi đi trừu hồn luyện phách." Thanh âm Lâm Hiên trở nên băng hàn vô cùng.

" Dạ, , vãn bối dẫn đường."

Vạn Mạnh Hào quá sợ hãi, vội vàng cất bước đi trước.

...

Nửa canh giờ sau Lâm Hiên rời phủ thành chủ. Quả nhiên bên trong thiết hạ rất nhiều cấm chế. Cũng may có tên họ Vạn, hơn nữa để được tha mạng hắn đã ngoan ngoãn khai ra Tàng Bảo Khố của phụ thân.

Lâm Hiên phá hủy cấm chế đi vào rồi một đường cướp sạch.

Thu hoạch tuy không bằng phường thị nhưng vật phẩm của Vạn Thú tôn giả tích lũy ngàn năm, hắn lại được thêm một khoản rất lớn.

Mà Lâm Hiên cũng không giết Vạn Mạnh Hào, không hiểu là do giữ lời hứa với gia hỏa này hay là muốn mượn đao kẻ khác.

Trở lại cuộc đại chiến giữa bầy Ngân Ngư Điểu cùng tu sĩ Vạn Thú đảo. Lúc này cả tòa Bạch Hổ thành bị ngàn vạn Yêu cầm vây chật như nêm. Phóng tầm mắt nhìn lại, khắp trời là một mảnh màu bạc. Tiếng huyên náo chồng chất cường độ cực lớn truyền vào tai, tu tiên giả tu vị thấp một chút nghe phải thì như muốn nổi điên.

Yêu khí bốc cao tận trời kéo hơn mấy trăm dặm, quầng sáng xanh thẳm rõ ràng rung động dữ dội.

"Tiền bối, chúng ta đang khốn ở trong thành, sao có thể ra ngoài?"

"Yên tâm, tự ta biết rõ."

Thấy thần sắc bình tĩnh của Lâm Hiên, tiểu quận chúa cũng an tâm không hỏi thêm. Toàn thân Lâm Hiên lóe lên thanh quang đem thân hình nàng bao bọc lại rồi bay vút đi.

Rất nhanh tường thành ánh vào tầm mắt. Song phương đang chiến đấu kịch liệt. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua toàn trường.

Lúc này ngoại trừ đại trận trấn thành, những cấm chế khác đều đã bị đám Yêu cầm phá hủy.

Ngân Ngư Điểu cũng tổn thất thảm trọng mất chừng sáu bảy trăm vạn.

Tuy nhiên số lượng Yêu cầm vẫn như vô biên vô hạn, tiếp tục đánh tới quầng sáng đã vô cùng ảm đạm.

Đột nhiên không gian vang lên những tiếng như hàng vạn tấm vải bị xé cùng một lúc, rốt cục quầng sáng bao bọc bảo vệ cho toàn thành đã bị phá hủy. Tan thành vô số những điểm linh quang mỹ lệ rồi biến mất.

Bình Luận (0)
Comment