Nửa canh giờ sau, Lâm về tới chỗ cũ, hắn đã ‘sửa sang’ qua một lần mọi thứ trong phương viên vạn dặm, phàm là ma tộc bước chân vào khu vực này đều bị gửi tới âm tào địa phủ
Không phải Lâm Hiên là người hiếu sát thị huyết mà do hắn cần bế quan ở đây, vì thế mà tuyệt đối không thể để lộ vị trí linh mạch được, nếu lộ ra tất sẽ mang đến cho hắn nguy cơ cực lớn.
Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu, tại thời điểm cần phải tâm ngoan thủ lạt, Lâm Hiên quyết sẽ không chùn tay, nếu không chẳng khác nào tự gây khó dễ cho mình.
Ngàn năm một giấc mộng, Lâm Hiên đã trải qua bao gian hiểm ở tu tiên giới há có thể không hiểu được đạo lý này, huống chi hiện giờ hắn đang ở yêu ma dị giới nên càng không có hạ thủ lưu tình.
Mà số lượng cổ ma trong vòng ngàn dặm kỳ thật cũng không nhiều, chỉ chừng mười tên mà thôi. Tất cả bọn hắn đều là bị dị tượng khi linh mạch xuất hiện hấp dẫn tới, nhưng kết quả chờ đợi chúng không phải là bảo vật mà là quỷ môn quan.
Lâm Hiên tỉ mỉ tìm tòi một lúc mới xác định không có con cá lọt lưới nào.
Sau đó hắn không trì hoãn nữa mà phất tay áo một cái, từng đạo thanh quang cuồn cuộn cuốn tới đám thiên tài địa bảo sinh trưởng trên linh mạch, tuy đây không phải là mục tiêu chính nhưng nếu đã gặp đương nhiên là phải lấy rồi.
Chân muỗi dù thịt ít nhưng cũng là thịt, bất quá Lâm Hiên rất nhanh liền chuyển sự chú ý của mình sang linh mạch.
Hiện tại các dị tượng trên trời đã chấm dứt, từng đoàn linh khí nồng đậm tuôn ra từ lòng đất bao phủ lấy phương viên hơn mười dặm, tuy phạm vi không rộng lớn nhưng nồng độ xác thực khiến người vừa lòng.
Đúng vậy, với lượng linh khí này dùng để đột phá Phân Thần kỳ là đủ rồi.
Lâm Hiên thì thào tự nói, sau đó bắt đầu tìm nơi thích hợp mở động phủ.
Sau khi nghiên cứu một lúc, rốt cục Lâm Hiên tuyển chọn một sơn cốc nhỏ gần suối, linh khí chỗ này nồng đậm hơn xung quanh, nói không chừng sẽ tăng thêm một phần trợ lực cho hắn.
Mà nó kỳ thật chỉ có dình dáng của sơn cốc mà thôi, nếu bàn về diện tích thì không khỏi có chút quá nhỏ, thật chẳng thích hợp để xây dựng động phủ.
Bất quá cũng không sao, Lâm Hiên vốn chỉ muốn tạo ra một chỗ trú chân tạm thời, nói chung là còn tùy vào thời gian hắn bế quan bao lâu, nhanh thì mấy ngày, chậm cũng không quá một hai tháng.
Dù thế nào thì thời gian hắn ngừng lại đây khá ngắn nên đâu cần mất công kiến tạo một động phủ đầy đủ tiện nghi làm gì nữa, có một gian mật thất là đủ rồi. Mà có khi như thế cũng chẳng cần, kiếm nơi sạch sẽ để đả tọa, miễn là có thể hấp thu linh khí là được.
Từ khi tu tiên có gian khổ nào mà Lâm Hiên chưa từng trải qua. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn tập trung về phía sơn cốc .
Tay áo vừa phất, một đạo kiếm quang bay ra, chỉ trong mấy lần hít thở mà nó đã thuần thục kiến tạo được một động phủ đơn sơ.
Dò xét một lát, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng. Hắn lấy ra vài cán trận kỳ đủ màu sắc, sau đó thành thục bày Ngũ Hành Uẩn Linh trận.
Bộ trận kỳ này là một bảo vật hiếm có, nhưng vì đồ tốt trên tay Lâm Hiên quá nhiều nên hắn không dùng mấy khi đối địch, dần dần hắn đem chúng ra để bày trận, cơ mà đánh bậy đánh bạ lại phát huy ra được uy lực thực sự của nó, ngay cả Động Huyền hậu kì một khi bị trận pháp vây khốn mà muốn thoát ra cũng phải phí không ít công phu…
Uy lực lớn như vậy, song Lâm Hiên thấy vẫn còn chưa đủ. Linh Nguyên Cốc giờ rồng rắn lẫn lộn, vạn nhất số mình quá đen mà đụng phại lão quái Phân Thần kỳ thì thật là không có chỗ mà khóc.
Cho nên tuy đã có Ngũ Hành Uẩn linh trận đủ làm người ta trố mắt nhưng Lâm Hiên vẫn không dừng lại, hắn lôi tiếp ra một bộ trận kỳ khác. Bộ trận kỳ này có màu đen nhánh, ẩn ẩn tiếng quỷ kêu gào khiến người ta tim đập chân run.
U quỷ chi trận!
Hai năm trước Lâm Hiên ly khai Tiên Vân Tông không phải là vì muốn có đủ thời gian để di chuyển hay thu thập tình báo. Hai việc này đều không khiến hắn mất nhiều thời gian đến vậy.
Lâm Hiên làm thế là vì có mục đích khác. Quả thực việc đột phá tại Linh Nguyên Cốc quá nguy hiểm, nên hắn muốn chuẩn bị thật chu đáo.
Mà mấy tên đệ tử Tiên Vân tông muốn theo giúp Lâm Hiên lại bị hắn từ chối, thứ nhất là thực lực bọn hắn vốn không đủ, thứ hai Lâm Hiên không tin tưởng đám yêu ma dị giới này. Tại thời điểm đột phá, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Vạn nhất đúng lúc đó, đan dược giúp che giấu thân phận mất đi hiệu quả, đưa mấy tên kia theo chẳng hóa ra biến khéo thành vụng, ngược lại bị mấy tên kia làm hại!
Sự tình ngu xuẩn lấy đá đập chân mình như vậy, Lâm Hiên tất nhiên sẽ không làm, cho nên hắn mới lựa chọn một mình tiến vào Linh Nguyên cốc. Bất quá hắn vẫn cần vài thứ giúp mình hộ pháp. Thứ đầu tiên Lâm Hiên nghĩ đến đúng là trận pháp.
Chỉ cần bố trí tốt thì cho dù không có người điều khiển vẫn có thể ngăn cản được kẻ thù, đây là phương pháp hiệu quả mà tốn ít sức nhất.
Đương nhiên giá cả của trận pháp vô cùng đắt, còn hơn những bảo vật cùng giai nhiều. Bất quá cũng không sao, Lâm Hiên cái khác không dám nói chứ thân gia của hắn rất dày, đương nhiên là chỉ dám so với đám tu sĩ cùng giai mà thôi chứ nếu so với mấy lão quái vật Độ Kiếp kỳ thì hắn chả khác gì tên ăn mày.
Trong hai năm thời gian, Lâm Hiên đã đi qua không biết bao nhiêu phường thị. Đối với trận kỳ bán trong các cửa hàng bình thường hắn không thèm để ý, nhưng nếu tham gia bí thị đấu giá cũng thu được không ít đồ tốt.
Ngoài ra, Lâm Hiên còn minh thương ám đoạt, hắn lẻn vào không ít tổng đà của các tiểu thế lực, trải qua rất nhiều vất vả mới kiếm được ba bộ trận kỳ khá tốt.
Theo thứ tự là U quỷ trận, Vạn bức trận, cùng Lục Mang Thiên Đương trận. Mỗi tòa trận pháp đều có uy lực khôn cùng, dù so với Ngũ Hành Uẩn Linh trận cũng không kém hơn bao nhiêu, hơn nữa ba bộ trận đồ này còn có thể bố trí trọng điệp, nói cách khác chúng có hiệu quả điệp gia.
Như vậy, coi như là lão quái Phân thần kỳ có đến cũng có thể kéo dài được một đoạn thời gian.
Lâm Hiên sau khi bố trí tốt ba bộ trận đồ này đồng thời đảm bảo không có sai sót gì, hắn lại lấy ra trận phù, tay vừa kháp quyết, nó liền không gió tự cháy.
Rất nhanh, một xoáy nước đường kính hơn trượng xuất hiện trong tầm mắt, từ tung tâm lốc xoáy tràn ra từng tầng sương mù trắng xóa dọc theo thế núi mà bao trùm toàn bộ sơn mạch lại.
Làm được thế cũng không khó bởi linh mạch này khá nhỏ, sương mù muốn bao trùm cả sơn mạch rất dễ dàng. Lâm Hiên tiếp tục đánh ra vài đạo pháp quyết vào sương mù.
Ngay sau đó, phàm là nơi bị sương mù bao phủ bắt đầu dần trở nên mơ hồ, tựa như hình ảnh in trên mặt nước đang gợn sóng vậy.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mấy lần hít thở, cả sơn mạch đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một hoang nguyên không có lấy một ngọn cỏ. Về phần linh khí cũng không lộ ra chút gì, không gian xung quanh chỉ truyền ra chút ma khí nhàn nhạt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, hắn thả thần thức ra tra xét kỹ xung quanh, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chút mánh khóe trong sương mù, nhưng nếu không để ý thì rất dễ xem nhẹ mà bỏ qua chỗ này.
Thần thông khác tạm thời không nói tới, Lâm Hiên tự tin thần thức của mình có thể sánh với Phân thần sơ kỳ đỉnh phong. Nói cách khác cho dù có cổ ma cấp bậc đó đi ngang qua đây mà không lưu tâm cũng sẽ không phát hiện ra dị trạng ở nơi này.
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, thân hình hắn chợt lóe lên hướng phía dưới bay đi. Mặt đất nhìn như có vẻ cứng rắn nhưng khi hắn vừa đặt chân lên liền nhộn nhạo gợn sóng, Lâm Hiên tựu biến mất không còn bóng dáng.
Đây là hiệu quả do ảo thuật mang lại. Thân hình Lâm Hiên biến mất nhưng kỳ thật hắn vẫn đứng đó.
Đánh giá thoáng qua những gì mình bố trí, Lâm Hiên nhẹ lẩm bẩm: “ Như vậy tạm ổn rồi.”
Lâm Hiên chỉ có thể bố trí được trận pháp trình độ này. Bất quá thủ đoạn của hắn không chỉ có thế, tay áo khẽ phất, một túi linh quỷ xám trắng được tế ra.
Vật ấy xoay tròn một chút, miệng túi vừa mở ra bên trong chợt truyền đến tiếng gầm bạo ngược, tiếp đến âm phong đại tố, một đạo thân ảnh xám trắng bay vút ra, chớp mắt liền hiện nguyên hình là con quái vật tướng mạo vô cùng dữ tợn.
Luyện thi!
Nhưng toàn thân nó lại có màu ngân sắc nhàn nhạt, so với những con luyện thi bình thường khác thì cao lớn hơn nhiều, thực tế làm người ta để ý chính là cặp cánh bạc tựa cánh dơi sau lưng nó. Ngân Sí Thi vương!
Tuy hiện tại cảnh giới không đủ nên Lâm Hiên chỉ có thể điều khiển được thời gian một nén nhang, bất quá có lấy ra trước cũng không thành vấn đề. Ngân sí thi vương đột nhiên rống lên mấy tiếng rồi nhắm mắt lại, thi khí cũng được thu liễm vào cơ thể, tựa hồ như đang ngủ say.
Trước dùng bí thuật để nó ở trong trạng thái chết giả, một khi có địch nhân xâm nhập nó sẽ tỉnh lại. Thời gian một nén nhang không nhiều lắm, bất quá Ngân sí thi vương có thể so với cao thủ Phân thần kỳ nên thừa sức ứng phó với đại bộ phận nguy hiểm.
Đây mới là đòn sát thủ cuối cùng của Lâm Hiên.
Ngó lại một lần nữa những gì mình đã bố trí thấy đã rất ổn thỏa, nếu không phải vận khí cực kém, Lâm Hiên tin chắc dù Linh Nguyên cốc nhiều nguy hiểm hơn nữa nhưng mình vẫn có thể bình an độ kiếp.
Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán mà thôi, chuyện tương lai mấy ai biết được, rốt cục vận khí là tốt hay xấu làm sao có thể tường minh(rõ ràng).
Tóm lại cứ tận nhân sự mà nghe thiên mệnh, Lâm Hiên đã dùng hết sức rồi, về phần tương lại sẽ gặp phải nguy hiểm gì tựu không phải hắn có thể không chế được. Chỉ mong ông trời có mắt đừng giáng xuống nguy hiểm quá lớn, mình có thể bình an độ kiếp. (giết người như ngóe ấy mà còn đòi ông trời có mắt >.