Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4437

Tuy làm như vậy khó tránh khỏi liên lụy người vô tội, tục ngữ có câu, vô độc bất trượng phu, kẻ làm đại sự sao có thể câu nệ tiểu tiết, vì con đường tu tiên sau này của mình, chỉ có thể xem tu sĩ Động Huyền kỳ này quá xui xẻo.

Lâm Hiên thở dài, thời điểm nào cần độc ác thì hắn tuyệt đối không nương tay, kẻ trước mắt tu vi không kém. Động Huyền kỳ ở Phiêu Miểu Tiên cung không tính là thấp, không nói đến việc có thể biết một vài bí mật thì ít ra cũng vô cùng quen thuộc đối với bản phái.

Dù sao toan tính của hắn cũng không tầm thường, chính là tất cả tài liệu, bảo vật mà Phiêu Miểu Tiên cung tích góp từ thời thượng cổ đến nay. Nếu kế hoạch diễn ra thuận lợi, chỗ tốt khỏi phải nói, nhưng phong hiểm cũng tăng lên theo thành quả, một khi thân phận bại lộ, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Dùng thực lực của một người đối đầu với loại siêu cấp tông môn này, nếu không cẩn thận thì vẫn lạc tại đây cũng chẳng có gì là lạ.

Lâm Hiên đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.

Sau thời gian uống một chén trà, Lâm Hiên mới ngẩng đầu lên, sở dĩ lần này thi triển Sưu Hồn thuật lại tốn thời gian như vậy là vì so với trước kia bất đồng, hắn phải tìm hiểu quá nhiều sự việc, thậm chí càng chi tiết càng tốt.

Hiện tại chuẩn bị kỹ một chút, đến khi gặp phải phiền toái còn dễ xoay trở, nguy hiểm theo đó cũng giảm đi phần nào.

Một chén trà công phu không tính là lâu, điều gì cần biết hắn đều đã nắm chắc, chỉ thấy tay áo phất lên, một hỏa cầu lớn cỡ nắm tay bay vút ra.

"Phốc..."

Thanh âm trầm đục vang lên, thi thể tu sĩ Động Huyền kỳ lập tức tan thành mây khói, không còn chút tung tích nào, giống như chưa từng tồn tại trên thế gian này.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, linh mang toàn thân nổi lên, hướng về phía chân trời bay vút đi.

.....

Ngự Linh phong, một trong những ngọn núi cao nhất Cửu Tiên sơn, đồng thời nồng độ linh khí ở đây cũng vượt xa những những nơi khác. Trên đỉnh Ngự Linh, thậm chí còn tồn tại Linh Nhãn Chi Thụ, cái này so với địa phương khác quả thực là có thể xưng là kỳ cảnh rồi.

Tuy chỉ ngoài Ngự Linh phong thì những nơi khác đều bình thường, nhưng chỉ cần có đoạn linh mạch này, cũng đủ ưu dị rồi. Phiêu Miểu Tiên cung chọn Cửu Tiên sơn làm tổng đà, nguyên nhân rất lớn cũng bởi Ngự Linh Phong.

Tuy nhiên linh mạch ưu dị như vậy, cũng không phải bất kỳ ai cũng được sử dụng, trái lại, Ngự Linh Phong chính là cấm địa của tông môn. Tu Tiên giả dưới Động Huyền kỳ căn bản không được bước vào, cho dù tu vi có đạt đến cấp độ này, cũng chỉ có thể mở động phủ ở chân núi. Từ lưng chừng núi trở lên đều dành cho những trưởng lão Phân Thần kỳ.

Mọi người đều biết, ở những ngọn núi có linh mạch, càng lên cao thì nồng độ linh khí càng tăng, ở nơi cao nhất, những tu sĩ được phép mở động phủ, cho dù nhìn khắp toàn bộ tông môn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Những lão quái vật này không ai không là tu sĩ Phân Thần hậu kỳ, bọn chúng mở động phủ ở nơi này, mục đích chính là chuẩn bị cho việc trùng kích Độ Kiếp kỳ.

Đương nhiên, Tiên đạo gian nan, cảnh giới càng cao thì việc tiến giai càng khó khăn, phải nói là mờ mịt vô cùng. Nếu không thì Phiêu Miểu Tiên cung với tu cách là tông môn lớn nhất giới diện này, cũng không có chuyện mấy chục vạn năm không xuất hiện bất cứ Tu Tiên giả Độ Kiếp kỳ nào.

Điều này cũng coi là may mắn, nếu không, cho dù Lâm Hiên có thêm mười lá gan nữa cũng chẳng dám mưu đồ với bảo vật trấn cung. Cho dù bảo tàng có khiến trân quý như thế nào thì phải còn sống mới hưởng được, tuy hắn tự cho mình thực lực không tầm thường, nhưng cũng không tự tin đến đi mức vuốt râu hùm tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Hành vi này không phải dũng cảm mà chính là đâm đầu vào chỗ chết.

Hiện tại, đương nhiên không cần lo lắng nguy cơ này, cho nên hắn nghênh ngang đi tới, không hề có ý che dấu độn quang. Ngược lại, nếu lén lút tiến vào, một khi bị người khác trông thấy thì không chừng còn khéo quá hóa vụng.

Dù sao, thân phận của hắn hiện giờ là Đại trưởng lão Phân Thần kỳ, trở về động phủ của mình là lén lén lút lút chẳng phải là quá mức kỳ quái sao?

Đương nhiên, Lâm Hiên cũng không tận lực khoa trương, trên đường đi, những tu sĩ Động Huyền kỳ nhìn thấy hắn đều đứng từ xa hành lễ, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính. Hiển nhiên, vị Linh Hư chân nhân này có địa vị vô cùng cao trong tông môn.

Tiếp tục phi hành một lát, đúng lúc tới sườn núi thì ngoài ý muốn gặp phải người quen cũ. Nói người quen thì hơi quá, nhưng đúng là lúc trước hắn từng gặp người này một lần.

Trước mắt là một đại hán râu quai nón, bề ngoài chừng bốn mươi tuổi, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn như sắt, tướng mạo vô cùng uy vũ, tu vi trên dưới Phân Thần trung kỳ, lúc trước chính người này đã dẫn Lâm Hiên nhập môn.

Nhưng giờ khắc này, hắn không thể khám phá ra thuật Dịch Dung của Lâm Hiên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Đại trưởng lão, sao ngươi lại trở về một mình, Vân sư huynh cùng Diệp sư tỷ đâu rồi, ồ, tu vi của ngài..."

"Aiii, một lời khó nói hết." Lâm Hiên thở dài, giờ khắc này, sắc mặt của hắn xám như tro tàn, bộ dáng như đang bị trọng thương. Dường như khí huyết bị tổn thương nghiêm trọng, điều này có thể giải thích vì sao mà tu vi của hắn đang từ Phân Thần hậu kỳ đại thành giảm xuống sơ kỳ.

Biểu lộ của Lâm Hiên vô cùng trầm trọng: "Vân sự đệ cùng Diệp sư muội đều đã vẫn lạc, bản thân vi huynh cũng bị trọng thương, phải vất vả lắm mới chạy về tới đây."

"Cái gì, sư huynh sư tỷ đều vẫn lạc, điều này sao có thể?"

Đại hán râu quai nón quá sợ hãi: "Chẳng lẽ các ngươi gặp phải Huyền Băng lão tổ?"

Phải biết rằng ba người đều là Tu Tiên giả Phân Thần hậu kỳ, liên thủ với nhau, trừ khi gặp phải lão quái vật Độ Kiếp kỳ, nếu không làm sao có thể hai chết một trọng thương. Mà phóng mắt khắp giới diện này, chỉ có một tồn tại Độ kiếp kỳ...

"Không phải Huyền Băng lão tổ, mà là một kẻ khác, trước hết lão phu phải về động phủ để ổn định lại thương thế rồi nói tiếp, mười ngày sau, ngươi truyền các vị trưởng lão khác cùng đến gặp ta." Lâm Hiên thở dài một hơi rồi nói.

Vừa nói, hắn vừa ho nhẹ mấy tiếng, dường như bị thương rất nặng, sau đó khoát tay áo rồi hướng về động phủ của mình bay tới. Đại hán râu quai nón mặc dù hết sức nghi ngờ, nhưng trong tình huống này, đương nhiên cũng không thể tiếp truy vấn, chỉ trơ mắt nhìn Lâm Hiên bỏ đi.

Rất nhanh, Lâm Hiên đã bay tới đỉnh Ngự Linh Phong, nhưng động phủ của Linh Hư chân nhân ở nơi nào thì hắn cũng không rõ lắm. Lúc trước mặc dù đã dùng Sưu Hồn thuật đối với tu sĩ Động Huyền kỳ kia, nhưng với tu vi của hắn, đương nhiên không có khả năng biết được động phủ của Đại trưởng lão.

Cũng may, diện tích nơi này không lớn lắm, thần thức của Lâm Hiên bao trùm toàn bộ cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, động phủ cũng không nhiều, Lâm Hiên đảo qua từng cái, rất nhanh đã tìm được động phủ của Linh Hư chân nhân.
Bình Luận (0)
Comment