Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4471

Có lầm hay không? Dưỡng Thần Mộc quả thật là một trong bảy đại thần mộc của Tu Tiên Giới, danh cũng như nghĩa, vật này có tác dụng bồi dưỡng thần thức. Vì vậy các tu giả đều đổ xô vào tìm kiếm, nếu có thể lấy được một cây nhỏ, cho dù chỉ dài một tấc cũng có thể chế thành đồ vật mang theo bên người, chắc chắn sẽ có vô số chỗ tốt.

Tuy nhiên cho dù đó chỉ là mong muốn nho nhỏ nhưng rất khó để hoàn thành.

Nhưng cũng không có biện pháp nào cả, vì Dưỡng Thần Mộc quá quý hiếm!

Nhưng mà Nãi Long Chân Nhân thế nào lại đem Dưỡng Thành Mộc làm thành một chiếc thuyền hoa chứ. Bảo vật cấp bậc bảy đại thần mộc mà hắn cũng coi như là rác rưỡi như vậy sao? Như vậy có thể tưởng tượng được Nãi Long Chân Nhân đó có xuất thân cao đến trình độ nào rồi. Loại tồn tại này, Lâm Hiên thật sự không dám so sánh.

Nhưng có lẽ mức độ của cải mà bản thân hắn sở hữu đã không thua những tu tiên giả cấp độ Độ Kiếp Sơ Kỳ bình thường rồi.

Lâm Hiên đã vô cùng thỏa mãn, dù sao thì hắn chỉ mới ở cấp độ Phân Thần Trung Kỳ thôi.

Hiện tại, hắn lại có được chín khối tiên thạch, cái Chân Linh Khôi Lỗi mà hắn thu thập được ở Phiêu Miểu Tiên Cung, từ Băng Hải Giới bên kia, đã có thể phát huy tác dụng rồi!

Phải biết rằng Khôi Lỗi này không giống vật bình thường, từ tên cũng có thể nghe ra được điều này.

Lúc đầu hắn muốn dùng Chân Linh để so tài cao thấp. Về sau, mặc dù không có đạt được hiệu quả như vậy. Nhưng thực lực cũng có thể so sánh với lão quái vật Độ Kiếp Kỳ thông thường.

Đương nhiên Lâm Hiên chỉ nhìn thấy cái này thông qua miêu tả trong bảo khố thôi, kết quả cụ thể thế nào còn phải thử một lần mới có thể biết được.

Hóa ra là không có Tiên Thạch, dù muốn thử cũng không có biện pháp thử, hiện tại... Lâm Hiên có cảm giác nóng lòng không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa.

Nếu như những miêu tả kia không có thổi phồng sự thật, vậy thì hắn đã có thêm một vật có thể mang đến trợ giúp rất lớn, thậm chí có thể nói nó là đòn sát thủ lợi hại nhất cũng không hề quá đáng.

Độ Kiếp Kỳ! Cho dù ở giai đoạn sơ kỳ cũng hoàn toàn khác biệt với cảnh giới Phân Thần Kỳ. Cho dù bây giờ Lâm Hiên lại đem chân thân triệu hoán trở về, hợp lực chống lại thì kết cục vẫn là thua nhiều thắng ít.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Lâm Hiên cũng không nén nổi có một chút kích động.

Phất áo bào một cái, một cái hộp ngọc bay vút ra.

Hộp này lớn chừng bàn tay, nhìn bên ngoài, cũng không có bao nhiêu chỗ có thể thu hút sự chú ý của người khác.

Chỉ có trên nắp hộp có dán một Cấm Chế Phù.

Lâm Hiên bấm đốt ngón tay, một đạo pháp quyết bắn ra đầu ngón tay, phù chú kia không gió mà tự bốc cháy. Sau đó, một tiếng lách cách vang lên, nắp hộp mở ra, một con giao long nho nhỏ đập vào mắt, nhiều nhất chỉ dài một tấc.

Liếc nhìn lại, cho dù là ai cũng không thể đem nó cùng với Chân Linh Khôi Lỗi liên hệ với nhau được.

Nhưng mà nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cũng như không thể đo lường mực nước biển được, đạo lý này cũng có thể vận dụng trên Khôi Lỗi.

Mắt Lâm Hiên chỉ nhìn thấy vật này trong chốc lát, đột nhiên hắn tự vỗ đầu một cái, kinh ngạc bật cười.

Bản thân mình đúng thật là hồ đồ mà, ở nơi này thử báu vật cái gì chứ? Một cái động tiên nho nhỏ nhưng có thể chứa một Chân Linh Khôi Lỗi có kích thước không nhỏ hơn nó, nhất định phải đổi đến một nơi thích hợp khác mới được!

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Lâm Hiên lập tức bắt tay vào làm, tay trái run lên, một đạo Thanh Hà bay từ ống tay áo ra, đem Chân Linh Khôi Lỗi khẽ bao lại bên trong. Sau đó cùng với cả người thanh mang phá không bay ra ngoài.

Rất nhanh liền biến mất ở phía chân trời.

Lâm Hiên độn quang nhanh đến bực nào chứ? Thực lực đã đến cấp bậc như hắn, nói trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, tuyệt đối không có chút khoa trương.

Chỉ qua thời gian ngắn ngủn gần nửa ngày, Lâm hiên liền lướt qua thiên sơn vạn thủy, một phiến sa mạc mênh mông vô tận xuất hiện trước mắt hắn.

Liếc nhìn lại chỉ thấy một khoảng không vô biên vô tận, đừng nói là có người ở đó, mà coi như là tung tích của dã thú cũng khó mà tìm kiếm được. Thử nghiệm Chân Linh Khôi Lỗi ở chỗ này là thích hợp nhất.

Lâm Hiên đem thần thức tỏa ra phạm vi mấy dặm xung quanh, cũng không có phát hiện tung tích của bất kỳ sinh linh gì.

Lâm Hiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Giơ tay phải lên, không hề thấy động tác dư thừa nào, Chân Linh Khôi Lỗi liền hiện ra, dĩ nhiên vẫn là một vật nhỏ bé, thân chỉ dài một tấc.

Nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng không có bất kỳ chỗ thu hút nào cả.

Theo Chân Linh Khôi Lỗi xuất hiện còn có ba viên tiên thạch lớn bằng hạt táo.

Vầng sáng lấp lánh, ba màu linh quang hồng; vàng; lam biến ảo nuốt vào nhả ra.

Hiển nhiên, ba khối Tiên Thạch đó có thuộc tính không giống nhau.

Màu hồng đại biểu cho hỏa; màu vàng thì đại biểu cho tiên thạch ẩn chứa Thổ thuộc tính thần thông dày đặc; còn màu lam, không cần phải nói đại biểu cho sự hòa hợp cùng với năng lượng sinh mạng thủy thuộc tính.

Cái Khôi Lỗi này thực sự có thể so với tu tiên giả Độ Kiếp sơ kỳ, hiển nhiên có yêu cầu rất cao đối với năng lượng. Mặc dù một viên Tiên Thạch vẫn không đủ, cần phải có ba viên năng lượng mới có thể hoàn toàn khởi động được nó.

Cũng may là ngược lại không có yêu cầu gì với thuộc tính, thậm chí có thể đem những viên Tiên Thạch có thuộc tính bất đồng dùng xen lẫn với nhau.

May là như thế, nếu không thì ở Linh Giới, mà muốn thu thập đủ ba viên Tiên Thạch có thuộc tính giống nhau, thật sự là quá khó khăn.

Cũng quá không thực tế.

Mà căn cứ vào việc Tiên Thạch cung cấp ra thuộc tính pháp lực bất đồng thì con Khôi Lỗi này cũng có thể thi triển ra bản lĩnh bất đồng.

Lâm Hiên cầm trong tay một quả Ngọc Đồng.

Bên trong Chân Linh Khôi Lỗi có miêu tả tường tận, vật đó vốn là do một vị tổ sư khai phái của Phiêu Miễu Tiên Cung, cùng kỳ tâm trí, phải tốn hao vô số tài liệu nghịch thiên luyện chế thành.

Lấy tư cách người chế tạo ra, đương nhiên người đó có thể thuộc lòng được tất cả các tình huống của con Khôi Lỗi này như nắm trong lòng bàn tay.

- Nhanh!

Lâm Hiên giơ một ngón tay, điểm về phía trước, theo động tác của hắn, ba viên Tiên Thạch màu sắc bất đồng chợt lóe lên trước gió, cuối cùng lấy tốc độ cực nhanh mà thu nhỏ lại.

Vẻn vẹn trong chốc lát, tiên thạch liền biến thành một vật nhỏ cỡ hạt gạo.

Tuy nhiên thể tích vật đang thu nhỏ lại, tiên linh lực ẩn chứa bên trong vật cũng không hề có chút suy giảm nào.

Hơn nữa còn phảng phất như vật sống, như Lưu Tinh Nhứ Vũ, tự mình hướng Chân Linh Khôi Lỗi bay đi.

- Phốc. . .

Có chút âm thanh nặng nề truyền vào lỗ tai, ba viên Tiên thạch kia cư nhiên lại bị cái Khôi Lỗi này hoàn toàn thu nạp, tựa như hai thứ đó căn bản là nhất thể vậy.

- Ầm!

Sắc trời vốn quang đãng, nhưng chẳng biết tại sao lại thoáng cái trở nên ảm đạm.

Bầu trời như mực, tia chớp như một cánh tay to, như ngân sắc loạn vũ, đem bầu trời cao đen nghịt đâm rách.

Chân Linh Khôi Lỗi nhỏ bằng hạt gạo đã biến mất. Lúc này, chỗ chân trời trên đỉnh đầu lại mang theo một cổ uy áp kinh khủng, ầm ầm rơi xuống.

Cổ uy áp đó đúng là không thể coi thường, cho dù là Lâm Hiên thì trong khoảnh khắc đó, hắn thế nhưng cũng có cảm giác hít thở không thông.

Cảm giác hít thở không thông chứng tỏ vật ở trên đỉnh đầu kia quả thật rất đáng sợ, nếu không phải là Lâm Hiên, mà đổi lại là một tu tiên giả cùng cảnh giới thì chỉ sợ là ngay cả muốn vận dụng pháp lực, cũng sẽ có cảm giác trì trệ, không thông suốt.

Thanh thế như vậy lại khiến Lâm Hiên không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ, hít vào một hơi thật sâu, một tầng linh mang từ thân thể hắn bắn ra. Theo động tác này, tất cả cảm giác khó chịu đều tan biến.

Song trên không trung lại càng u ám hơn.

Một đám mây đen tụ tập lại.

Tia chớp xuyên qua tầng mây cũng càng ngày càng dày đặc.

Tiếng sấm ầm ầm liên tục truyền vào trong tai.

Đột nhiên, trong hai con ngân xà chói mắt lại xuất hiện hai đóa hồng lóe sáng, giống như hai cái đèn lồng thật to, treo ở phía chân trời cao cao kia.

Nhưng mà so với đèn lồng thì nó lớn hơn nhiều lắm, lại càng xinh đẹp hơn.

Đồng thời, sau khi nhìn chăm chú bên trong nó một lúc thì nó lại phóng ra một cổ khí tức uy nghiêm làm cho tim người ta đập nhanh hơn.

Lâm Hiên cũng không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.

Cư nhiên lại có chút tương tự với Chân Long, nhưng thực lực lại thua xa không bì kịp, nhưng màn xuất hiện này vẫn vô cùng rung động lòng người.

Chỉ có thể dùng hai từ "Dũng mãnh" để hình dung nó.

Chương tiếp theo tại : http://truyen.org/
Bình Luận (0)
Comment