"Hừ, khẩu khí thật lớn, dám không coi Ngự Linh Tông của ta ra gì. " Dù Lâm Hiên tiếp tục đùa bỡn. Tay áo phất một cái, một đạo pháp quyết bay vút ra.
Ba quái thú đồng thanh rống lên rồi hung tợn đánh về phía đối thủ.
Thực lực này đủ để làm một lão quái trung kỳ biến sắc nhưng thư sinh lại như không nhìn thấy, hắn còn nhếch miệng cười châm chọc.
Chỉ thấy hắn vỗ nhẹ vào sau ót, từ trong mồm phun ra mấy đạo kiếm quang chính xác vào tinh thạch trước người.
Bụp một âm tiếng, hơn mười khối tinh thạch vỡ tan, trên bầu trời xuất hiện vô số quang điểm màu xanh.
Tất cả đều là tinh thạch thượng phẩm, bên trong ẩn chưa linh lực tuyệt đối không thể coi thường.
Sau đó thư sinh cầm bút lông viết một chữ "phá".
"Ồ".
Lâm Hiên trừng mắt nhìn. Tất cả linh lực phát ra từ tinh thạch đều điên cuồng tràn vào trong chữ "phá'.
Lâm Hiên chưa gặp qua bao giờ tình huống này nhưng trong lòng bắt đầu rét lạnh, thậm chí còn muốn quay đầu bỏ chạy.
Hấp nạp nguyên khí thiên địa rồi hóa thành công kích!
Chỉ có tu tiên giả Ly Hợp kỳ mới có thể thao túng thiên địa nguyên khí.
"Thiếu gia, không thể nào…hắn là lão quái vật Ly Hợp kỳ" Nguyệt nhi run run nói. Hiện tại phản ứng của tiểu nha đầu này nhanh hơn rất nhiều so với trước.
Sống lưng Lâm Hiên đẫm mồ hồi nhưng lắc đầu nói: "Không đúng, hắn tuyệt đối chỉ là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ"
"Tại sao? căn bản chỉ có tu sĩ Ly hợp kỳ mới làm được điều này" Nguyệt nhi yếu ớt phản đối.
"Tu tiên giả Ly Hợp kỳ thực sự thu nạp nguyên khí từ thiên địa, trong khi đó hắn dùng lượng linh khí trong tinh thạch. Bên ngoài thì khá giống nhưng không thể so sánh. Thiên địa nguyên khí chỗ nào cũng có nhưng vô cùng mỏng manh. Chỉ có tu sĩ Ly Hợp kỳ dùng đại thần thông hấp thục được. Linh khí trong tinh thạch thượng phẩm vô cùng đậm đặc, thu nạp đương nhiên dễ dàng hơn nhiều" Lâm Hiên chậm rãi giải thích nhưng nghe ra thì như đang tự nói với bản thân.
"Thì ra là thế" Nguyệt nhi gật đầu. Nàng thấy thiếu gia phân tích cũng có lý.
Có điều sắc mặt Lâm Hiên vẫn âm trầm.
Dù bí pháp của đối phương thua xa tu sĩ Ly Hợp kỳ nhưng cực kỳ kỳ ảo.
Nếu đoán không lầm thì do tiền bối thông minh tuyệt đỉnh căn cứ theo thần thông của tu sĩ Ly Hợp kỳ sáng tạo ra.
Công kích như vậy sẽ không làm tiêu hao pháp lực của bản thân. Chỉ cần trên người có đủ tinh thạch.
Lâm Hiên vô cùng hiếu kỳ với lai lịch của thư sinh này. Thần thông tinh diệu như vậy tông môn gia tộc bình thường tuyệt đối không thể tạo ra. Hơn nữa hắn vừa mới nói căm hận thật đại thế lực lớn. E rằng người này lai lịch không nhỏ.
Lâm Hiên càng không dám khinh địch. Tay áo phất một cái đem Thanh Hoả kiếm tế ra, chuẩn bị toàn lực đối phó.
Sau khi chữ "phá" hút được một lượng linh lực lớn thì vỡ vụn ra. Vô số lưỡi phong đao cỡ bàn tay hiện ra trước mắt.
Lâm Hiên hít một hơi lạnh. Đếm sơ phải lên cả vạn lưỡi.
"Đi!"
Thư sinh khẽ quát một tiếng.
Các lưỡi phong đao như gió táp mưa sa ùn ùn nhắm bay tới ba con quái vật.
Lâm Hiên nhíu mày phát ra một đạo thần niệm. Tam quái vật dù hung hãn nhưng không phải yêu hồn ngưng tụ nên phải phát ra thần thông mới có thể điều khiển được.
Chỉ thấy cự mãng nọ há miệng phun ra một cột sáng mờ ảo, bắn tới chạm vào các lưỡi phong dao trước mặt. Bùng bùng âm thanh dữ dội vang lên. Linh quang lóe lên từng hồi.
Quái vật đầu sư tử rống lên một tiếng, phát ra một tầng sóng âm mà mắt thường có thể thấy được, tương tự như thần thông Sư Tử Hống của Phật môn.
Về phần cự tằm thì từ miệng phun ra vô số sợi tơ bạc bảo vệ bản thân. Trong khoảnh khắc biến thành một kén tằm to trắng. Bạch quang chợt lóe, kén tằm mạnh mẽ ngăn cản những lưỡi phong đao.
Yêu thuật không tầm thường, Tam quái vật đều phát ra thần thông phi phàm nhưng đối mặt với vô số các lưỡi phong đao vẫn tỏ ra kém cỏi. Bất kể là quang trụ, sóng âm hay kén tằm cũng đều bị triệt tiêu.
Âm thanh xèo xèo không ngừng vang lên. Ba con quái vật hỗn loạn gào rít, chống đỡ sự công kích của các lưỡi phong đao nhưng linh quang trên người c trở nên ảm đạm, biến thành vô số quang điểm rồi tan biến trong hư không.
"Bí thuật của đạo hữu không tệ nhưng ngưng kết quái vật này dường như tiêu hao rất nhiều pháp lực. Ngươi còn lại bao nhiêu chân nguyên, có thể ngưng tụ bao nhiêu đầu nữa?" Thư sinh mỉm cười nói, ánh mắt tràn ngập oán độc.
Lâm Hiên chấn động, xem ra đối phương thực sự căm hận Ngự Linh Tông.
"Hừ!".
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết. Thanh Hoả kiếm chợt loé, hoá thành một đạo lệ quang bổ tới.
Thần thông bắt chước thần thông của tu sĩ Ly Hợp kỳ huyền diệu nhưng không phải không có sơ hở. Đối phương viết chữ cùng phá tinh thạch, lại còn hấp thu linh lực nên tốc độ chậm hơn khá nhiều.
Một lần hắn thi triển pháp thuật, Lâm Hiên có thể đánh ra hai lần pháp thuật Ngũ Hành hoặc dùng pháp bảo hai lần công kích.
Nãy giờ Lâm Hiên mới thử dò xét, một khi đã nhận ra nhược điểm đương nhiên sẽ không để đối phương thong dong thi pháp.
Thanh Hoả kiếm nhanh như điện, nháy mắt đã bổ tới trước mặt nhưng sắc mặt thư sinh vẫn bình thản. Nghiên mực chợt loé linh quang, giống như một tấm thuẫn bài chắn trước mặt.
Bùng một tiếng, Thanh Hoả kiếm chèm vào mặt nghiên mực.
Thanh Hoả kiếm vô cùng sắc bén nhưng nghiên mực vẫn không xuất hiện một vết tỳ nào.
Tiếng cười khinh miệt của thư sinh vang lên bên. Bàn tay lật lại, nghiên mực nhanh chóng lật trở lại. Mực từ trong bắn ra dội lên bề mặt Thanh Hoả kiếm.
Một mùi thơm quỷ dị nhất thời lan ra. Linh quang ngoài thân Thanh Hoả kiếm trở nên ảm đạm, cùng lúc đó thần thức liên hệ với bảo vật đại giảm.
"Quỷ Sát Âm Mặc!" Lâm Hiên biến sắc thì thào. Không ngờ đối phương lại có bảo vật này. Trong Huyền Ma chân kinh có nhắc tới. Quỷ Sát Âm Mực vốn là thu thập hung hồn oán khí cộng với vật phẩm ô uế chí âm của thiên địa, thêm quỷ vụ trong hàn đàm tạo thành một hỗn hợp, sau đó dùng biện pháp đặc thù ngưng luyện ra.
Âm Mực chí âm chí hàn này chỉ cần dính vào một ít thì tu sĩ sẽ trúng độc. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là tác dụng ô uế làm bảo vật của nó.
Bất kỳ bảo vật nào dính vào nào thì linh tính nhanh chóng đại thất.
Nghe nói năm xưa có Đại yêu quỷ Âm Ti Giới phá giới tới đây. Quỷ Sát Âm Mặc của hắn khiến cho nhiều tu sĩ nếm mùi đau khổ.
Sau đó các đại tu sĩ liên thủ công kích mới diệt trừ được đối phương nhưng Quỷ Sát Âm Mực làm cho các tu sĩ sợ hãi, chính là vật thiên hạ đệ nhất âm tà.
Bảo vật Âm Ti Giới sao lại nằm trong một tu sĩ Nhân tộc?
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng. Chẳng lẽ đối phương có liên hệ yêu quỷ?
"Thiếu gia, chàng đã chủ quan, muội đã nói trên người của hắn có khí tức đồng loại của ta" Nguyệt nhi thở dài nói.
"Là ta sai" Lâm Hiên gật đầu.
Nhân lúc chưa mất liên lạc với Thanh Hoả kiếm, Lâm Hiên lập tức thu hồi nó trở lại.
Mặt ngoài thân kiếm ảm đạm, có một ít hắc khí tụ lại mà không tán.
Lâm Hiên rót pháp lực vào. Tốc độ thu nạp của kiếm này rõ ràng chậm hơn trước rất nhiều. Xem không tế luyện lại thì đừng mơ hồi phục như cữ.
Lâm Hiên lật tay bỏ Thanh Hoả kiếm vào trong túi trữ vật.
Trên mặt thư sinh hiện ra nụ cười dữ tợn. Thừa dịp Lâm Hiên ngẩn người, hắn lại múa bút như rồng bay phượng múa, viết ra trên bầu trời ba chữ "hoả'.
Sau đó hắn vỗ vào túi trữ vật bên hông, từ trong lại bay ra hơn mười khối tinh thạch thượng phẩm.
Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc. Thư sinh có vẻ cố sức khi đồng thời điều khiển ba chữ, sắc mặt hắn tái nhợt phun ra một ngụm máu huyết, nhanh chóng dung hợp với linh lực của tinh thạch. Sau đó cùng bị ba chữ “hoả” hút vào.
Cuồng phong lăng không nổi lên. Sắc trời dường như mờ đi. Khắp người thư sinh nổi lên từng đoàn âm hỏa trắng bạch, từng đoàn chỉ cỡ nắm tay nhưng mà nhiều tới hàng vạn.
Lâm Hiên biến sắc, cảm giác da đầu ngứa ngáy nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Vẻ mặt thư sinh âm lệ, thần sắc biến đổi, hít một hơi thật sâu sau đó hai tay không ngừng vũ động, từ trong thân toát ra vụ khí âm u rét lạnh, bên trong không ngừng phát ra âm thanh gào rít quỷ mị, có vẻ cực kỳ thê lương.
Nguyệt nhi không nói sai. Xem ra thư sinh này có liên hệ với âm hồn cổ quái.
Nho gia âm hồn. Điều này thực sự quỷ dị.
Không biết rốt cuộc thư sinh cổ quái này có lai lịch thế nào?
"Hiện!"
Vẻ mặt thư sinh ngưng trọng điểm ra một chỉ. Hàng ngàn âm hoả bắt đầu ngưng tụ. Một hư ảnh cao mấy chục trượng hiện ra giữa không trung.
Đó là một ác quỷ dữ tợn trên đầu có sừng nhọn, trên lưng có hai cánh vỗ nhè nhẹ. Hai con mắt to như chuông đồng màu đỏ tím yêu dị, tròng mắt không giống như nhân tộc mà dài nhỏ. Hai tay chân dài lộ vuốt đen thui, tản mát ra u quang làm người khác phải kinh sợ.
Ác quỷ gào lên một tiếng, giống như cá kình hút toàn bộ quỷ vụ xung quanh vào bụng. Âm thanh bụp bụp vang lên. Hư ảnh bắt đầu biến hoá bản chất.
Phốc.
Thư sinh lại phun ra một ngụm máu huyết nữa. Sắc mặt hắn trắng bệch như xác chết nhưng lại tràn đầy hưng phấn cười ngông cuồng:
"Thế nào? Huyết Hồn Chân Quỷ Công của tiểu sinh luyện tới tầng thứ ba nhưng mượn bảo vật cùng linh thạch có thể gọi về Thánh Quỷ. Tu vị của quỷ này không kém gì đại tu sĩ. Bây giờ đạo hữu hối hận cũng đã muộn. Yên tâm, ta sẽ từ từ phá huỷ thân thể của đạo hữu. Sanh cầm Nguyên Anh sau đó chậm rãi Trừu Hồn Luyện Phách".
"Ngươi rõ ràng là tu tiên giả Nho môn nhưng tại sao lại tu hành bí thuật Quỷ đạo. Còn nữa trên người toát ra âm hồn chi khí băng lãnh. Ngươi không phải là nhân tộc thuần chủng mà có quan hệ huyết thống với Yêu quỷ của Âm Ti Giới phải không?" Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào mắt đối phương nói.
Tiếng cười điên cuồng của thư sinh chấm dứt, vẻ mặt tò mò rồi tiếng cười lạnh của hắn vang lên: Tâm tư của đạo hữu quả nhiên nhạy bén, có thể nhìn ra sự kết hợp Tiên thuật Nho môn và thần thông Âm Ti mà đoán ra thân phận của ta. Xem ra sau nhiều năm như vậy, thất đại thế lực đã hoàn toàn lãng quên La gia của ta".
"La gia? La gia là gì?" Lâm Hiên không biết đích xác thư sinh đang nói cái gì, có điều theo lời đối phương thì gã này có lai lịch rất lớn, còn có oán cừu không đội trời chung với thất đại thế lực.
"Đã quên cũng được. Nếu như các ngươi còn nhớ rõ Thiên Châu La gia của ta, chắc chắn mấy năm nay đã không ngừng phái người đuổi giết chúng ta. Chúng ta sao có thể khôi phục được nguyên khí. Bây giờ thực lực gia tộc ta dù không cường thịnh bằng một thành như xưa nhưng vẫn truyền thừa cho đời sau. Năm xưa La gia của ta là bá chủ Thiên Vân thập nhị châu châu. Huyết mạch được truyền thừa của Thiên Sát Minh Vương trong Âm Ti lục vương, đương nhiên có thể thi triển một số công pháp Âm Ti" Thư sinh cười nhạt nói, gương mặt loé lên vẻ ngạo nghễ.
Lâm Hiên nghe nhưng hoàn toàn không hiểu gì. trước kia hắn chưa từng nghe thấy Âm Ti lục vương gì đó. Khác với Linh Giới và Ma Giới. Tu sĩ có hiểu biết về Âm Ti Giới không nhiều.
Lâm Hiên có nắm được một số manh mối về Thiên Châu.
Thiên Vân thập nhị châu, cái tên này là ghép từ hai chữ đầu của Thiên Châu và Vân Châu.
Hơn nữa theo sắp đặt, Thiên Châu còn ở trên Vân Châu nhưng những năm gần đây Lâm Hiên lại được nghe rất ít tin tức có liên quan tới Châu này. Trong thất đại thế lực, ngoại trừ Thiên Nhai Hải Các thì các thế lực còn lại đều phân bố ở Vân Châu.
Thậm chí Lâm Hiên cũng không biết Thiên Châu nằm ở địa đâu. Từ thành Hạo Thạch có thể truyền tống trận đi khắp các châu phủ nhưng lại thiếu duy nhất Thiên Châu.
Lâm Hiên đã từng dò la ở phường thị nhưng không có tu sĩ nào biết.
Dựa vào tâm cơ, hắn hiểu bên trong ẩn giấu điều gì nên không tiếp tục thăm dò nữa.
Thứ nhất điều này không liên quan gì tới hắn. Thứ hai những chuyện như vậy nếu nóng vội biết sự thật không chừng sẽ rước hoạ vào thân.
Giờ khắc này từ miệng của thư sinh quỷ dị Lâm Hiên nghe được Thiên Châu, tuy tò mò nhưng hắn không có ý định truy tìm căn nguyên.
Nhiệm vụ quan trong nhất là tiêu diệt cường địch quỷ dị trước mặt.
Sắc mặt Lâm Hiên lộ sát khí mà thư sinh cũng vậy. Lúc này toàn bộ thần thức của hắn dùng để điều khiển quỷ vật, không thể thi triển thần thông khác.
Như vậy cũng đã đủ, một Yêu quỷ Nguyên Anh hậu kỳ diệt sát một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thì dư sức.
"Đạo hữu có thể an tâm đi tìm chết'.
Thư sinh còn chưa nói xong thân hình to lớn của ác quỷ biến thành một đạo hắc quang khổng lồ, hung tợn nhào về phía Lâm Hiên. Ác quỷ này động tác cực kỳ linh hoạt, không có vẻ vụng về gì.
Tròng mắt Lâm Hiên co rút. Đương nhiên sẽ không ngu ngốc đối cường với một quái vật cao lớn như vậy. Đầu vai run lên bước sang trái một bước, thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.
Lệ quỷ chụp một cái vào khoảng không, động tác tiếp theo còn nhanh hơn nữa nhưng trong nháy mắt Lâm Hiên đã di chuyển ra ngoài hơn hai mươi trượng.
"Ồ".
Thư sinh lộ vẻ kinh dị. Lâm Hiên cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Tay áo bào phất một cái, một thanh đoản kiếm bay vút ra.
Nhìn qua đoản kiếm mặt ngoài có nhiều vết nứt nhưng lại phát ra một cỗ linh áp làm người khác phải hoảng sợ.
Lâm Hiên đã lấy ra Thông Thiên Linh Bảo.
"Cái này".
Thư sinh ngẩn ngơ, cảm giác quen quen nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Lâm Hiên đương nhiên cũng không để đối thủ có thời gian suy nghĩ. Tay cầm chuôi kiếm thì cả người loé linh quang, pháp lực cuồn cuộn truyền vào trong bảo kiếm, ba thành pháp lực toàn thân hắn đã bị hút đi.
Ong ong!
Tàn kiếm nhẹ nhẹ rung. Trong lòng Lâm Hiên dâng lên một cảm giác kỳ quái. Thông Thiên Linh Bảo này hình như có sinh mệnh, hấp thụ đầy linh lực thì hưng phấn đến phát run.
Có vẻ hoang đường nhưng Lâm Hiên thật sự cảm ứng được bản thân hắn và bảo vật rất ăn ý hơn lần đầu đối phó với Không Huyễn hoà thượng nhiều. Xem ra Linh Bảo còn rất nhiều bí mật đang chờ khám phá.
Lúc này tay hắn mạnh mẽ chém ra tàn kiếm về phía trước.
Ầm!
Thanh quang chói mắt, kiếm khí sáng chói toả ra hơn mười trượng, có vẻ vô cùng cường đại. Điểm khác biệt so với kiếm khí thông thường là ở bề mặt có vô số phù văn lúc ẩn lúc hiện.
Những Phù văn này lại vô cùng lạ lẫm, rất khác với những thứ hắn đã thấy trước kia. Nếu đoán không lầm đây không phải là phù văn nơi Nhân giới.
Thư sinh trợn mắt há hốc mồm còn Lâm Hiên cũng thầm líu lưỡi. Lần đầu đối phó với Không Huyễn không có kiếm khí sáng chói nhưng vẫn dễ dàng san bằng một toà núi nhỏ. Còn lần này…
Lúc này Lệ quỷ cũng thoáng hiện vẻ do dự khi đối mặt với kiếm khí bàng bạc kia. Sau đó nhị hai trảo duỗi ra, hung hăng múa về phía trước.
Cuồng phong nổi lên rát mặt, những âm thanh quỷ khócsói tru vang lên, bầu trời trở nên âm u.
Cùng với tiếng nổ như sấm rền, trước người lệ quỷ xuất hiện một Thái Cực đồ một màu đen tuyền, không phân chia âm dương. Đây chính là bí thuật cực âm.
Nhìn thanh thế chắc chắn không phải tầm thường. Kiếm khí cuồn cuộn đổ tới. Song phương va chạm vào nhau. Thư sinh há hốc mồm.
Thái Cực đồ màu đen đó dường như không thể ngăn cản. Nứt ra làm vô số mảnh. Kiếm khí sắc bén mạnh mẽ thoáng chốc chém lên người Lệ quỷ.
Kiếm khí chui vào mi tâm Lệ quỷ rồi lại thoát ra từ sau lưng, hoá ra vô số các sợi kiếm tơ rải đều khắp trên người nó.
Lâm Hiên nhíu mày. Không ngờ Thông Thiên Linh Bảo đáng sợ như vậy. Lợi khí bình thường dù rất sắc bén cũng chỉ chém địch nhân thành hai mảnh mà thôi.
Như vậy không đủ để diệt địch nhân. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ tuy bị phá huỷ thân thể nhưng Nguyên Anh vẫn có thể thoát ra.
Lúc này kiếm khí trải rộng khắp nơi trên thân thể. Không còn nghi ngờ gì nữa, dù là Nguyên Anh hay phân thần cũng đều bị diệt.
Ý niệm xuất hiện trong đầu. rõ ràng Lâm Hiên không điều khiển Thông Thiên Linh Bảo nhưng vì sao lại xảy ra biến hoá hoàn toàn khác như vậy. xem ra còn phải nghiên cứu kỹ lưỡng hơn nữa.
Lúc này toàn thân Lệ quỷ bắt đầu bị phong hoá, biến thành những hạt cát nhỏ, theo gió bay đi trong hư không.
"Ngươi".
Thư sinh kinh sợ tới sắc mặt tái nhợt như người chết.
Thực lực của Lệ quỷ không dưới Nguyên Anh hậu kỳ. Tại sao chỉ một kích đã bị tiêu diệt?
Chân tay thư sinh lạnh như băng, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi. Khuôn mặt anh tuấn trở nên dữ tợn đến cực điểm. Vì để ngưng kết lệ quỷ hắn đã tiêu hao rất nhiều nguyên khí. Lúc này đã không còn nhiều lực chiến đấu.
Lâm Hiên thấy đã biết biết thư sinh sa cơ lỡ vận. Đã vậy thì để cho tiểu nha đầu ra hoạt động.
Bạch quang chợt loé, ngay lập tức Nguyệt nhi xuất hiện trước mặt. Thi ma và Xuyên Sơn Giáp cũng phóng ra.
Bây giờ là ba đánh một.
Đương nhiên hai quái vật có nhiệm vụ bảo vệ Nguyệt nhi, ngăn cản của đối phương, cũng như không để hắn đầo tẩu. Bây giờ đối thủ này vừa sức để Nguyệt nhi luyện tập bí thuật thần thông.
"Ngươi" Thư sinh nhìn thấy ba đối thủ bao vây thì cười cay đắng. Thì ra đối phương vẫn chưa xuất toàn lực.
Thư sinh nghiến răng rống to một tiếng, hai mắt đỏ lên nhằm Nguyệt nhi đánh tới. Tu vị của nữ tử này yếu nhất, có lẽ hắn sẽ tìm được nơi đột phá từ nàng.
Nguyệt nhi cũng không chịu yếu thế, không lấy ra Huyền Âm Bảo Hạp mà tế ra Thú hồn phiên.
Phiên Kỳ đón gió nhẹ nhàng lay động. Quỷ ảnh trùng điệp xen lẫn tiếng rít gào của dã thú.
Tay phải nàng không nhàn rỗi. Trên cổ tay trắng như tuyết xuất hiện một chuỗi phật châu màu đen, lại biến thành mười tám bộ Khô Lâu dữ tợn. há miệng to như cái đấu phun ra lân hỏa quỷ dị.
Đây chính là bảo vật lấy được từ Già La Cổ Ma. Tiểu nha đầu chưa kết anh nên điều khiển còn chút khó khăn, uy lực không bằng Gia La Cổ Ma ngày đó nhưng cũng không thể xem nhẹ. Tuy vậy thư sinh Nguyên Anh trung kỳ đã như nỏ mạnh hết đà.
Bên cạnh Nguyệt nhi còn có Xuyên Sơn Giáp cùng Thi ma đồng thời ra tay.
Âm thanh bành bành mạnh mẽ vang lên. Lâm Hiên không cần quan tâm mà ngồi khoanh chân, lấy từ trong người ra mấy viên đan dược nuốt vào. Hai tay cầm một khối tinh thạch trung phẩm ngồi tĩnh tọa. Ban đầu hắn thi triển yêu thuật sau đó lại sử dụng Thông Thiên Linh Bảo. Pháp lực trong người chỉ còn non nửa.
Mà bên cạnh còn một thiếu nữ, Trịnh Tuyền xem đấu pháp mà líu cả lưỡi. Trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự bội phục.
Sau thời gian một bữa cơm, thần sắc Lâm Hiên khẽ động mở mắt ra.
Lúc này pháp thể của thư sinh đã bị hủy. Linh trí của Xuyên Sơn Giáp chưa hoàn toàn cải biến. Hắn đã quên mệnh lệnh của Lâm Hiên mà phá nát thân thể đối phương.
Thân hình Lâm Hiên chợt loé biến mất không thấy. Thư sinh này có nhiều bí ẩn. Lâm Hiên đương nhiên muốn sanh cầm Nguyên Anh của hắn.