Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4582

Lúc này, Lâm Hiên đang cùng người đấu pháp hừng hực khí thế.

Sau khi phát hiện ra ý định của tiểu muội. Với tính cách của Lâm Hiên, há để cho một nữ tử xả thân cứu giúp để bản thân thoải mái đào tẩu.

Lâm Hiên toàn lực bay đi, có điều chưa xa đã đụng phải mấy hòa thượng.

Ba lão lừa trọc Vạn Phật Tông, đều là trưởng lão Nguyên Anh kỳ, một sơ kỳ, một trung kỳ và một lão quái vật hậu kỳ.

Không cần phải nói, khẳng định là đi giúp Tuệ Thông.

Cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, hai bên đương nhiên là ra tay.

Lúc đầu ba gã lừa trọc nọ còn không biết Lâm Hiên là ai, nhưng vừa thấy thần thông của hắn thì tên lừa trọc hậu kỳ đã hét điên cuồng lên.

Oan gia ngõ hẹp, lão này lại là người khởi xướng mọi xung đột, là thủ tọa La Hán đường Vạn Phật Tông Không Huyễn. Lúc trước Nguyên anh đào tẩu chạy về bổn tự, với thế lực của Vận Phật tông, không bao lâu đã giúp lão tìm được thân thể thích hợp.

Vừa mới đoạt xá xong, lão liền cùng hai vị sư đệ tới Hiên Viên thành. Trên đường cảm ứng được linh lực của Thái thượng trưởng lão bổn phái. Biết sư thúc Tuệ Thông gặp cường địch vội chạy tới tương trợ, kết quả vừa lại đụng ngay Lâm Hiên.

Nếu như không phải tên lừa trọc này muốn giết người đoạt bảo, hắn làm sao phải như chó nhà có tang trốn đông trốn tây. Hiện tại tiểu muội sinh tử chưa biết.

Lâm Hiên bình sinh rất nhiều kẻ địch nhưng khiến hắn hận nghiến răng thì không nhiều, Không Huyễn này có thể xem như đứng hàng đầu.

Mà đối với kẻ đã phá hủy pháp thể của mình, Không Huyễn cũng hận không thể đem trừu hồn luyện phách, thân thể đoạt xá còn thua kém bản thân ban đầu nhiều chỗ.

Hai bên giở hết thần thông, thủy hỏa không dung. Lâm Hiên muốn tiết kiệm pháp lực nên không sử dụng linh bảo, đem thi ma Xuyên Sơn Giáp cùng Nguyệt nhi gọi ra.

Hắn lại tế khởi cả Ngọc La Phong, nguyên là ba người đánh một mình hắn mà giờ ưu thế nhân số lại nghiêng về phía Lâm Hiên.

Ngoài mấy ngàn dặm, trên mặt Hạ Hầu Lan tràn đầy lo lắng: “Huyết Linh nhanh lên, lừa trọc Tuệ Thông chỉ cách không tới hai mươi dặm”.

“Công chúa, Tùy Cơ Truyền Tống Phù này là hạ phẩm, hơn nữa còn có chút tàn phá, khởi động tốc độ sẽ chậm một chút” Trên mặt nam tử tướng mạo tao nhã tràn đầy vẻ cung kính nhỏ giọng an ủi.

Lời còn chưa dứt, đã thấy một đạo kinh hồng xuất hiện trên bầu trời xa xa.

Sắc mặt Hạ Hầu Lan thoáng chốc xanh mét, cũng may lúc này một thanh âm cổ kính truyền vào tai, rốt cuộc Tùy Cơ Truyền Tống Phù đã khởi động, bên ngoài phù triện phun ra một cột sáng màu trắng sữa.

Sau đó không gian chợt mơ hồ, một hư ảnh Truyền Tống Trận do linh lực cấu thành xuất hiện ở bên cạnh ba người.

“Công chúa!”

“Ừm!” Hạ Hầu Lan gật đầu, thân hình chợt lóe cùng hai thủ hạ vào trong hư ảnh.

Huyết Linh không dám chần chờ, vội đánh ra một đạo pháp quyết. Tvù vù nổi lên, một đạo ánh sáng nhu hòa bao vây lấy thân thể ba người.

“A Di Đà Phật”.

Cùng lúc đó, Tuệ Thông xuất hiện với vẻ mặt kinh nộ. Tuy lão chưa từng thấy Tùy Cơ Truyền Tống Phù nhưng đoán cũng đoán được phần nào.

Nhân giới tuyệt không có bảo vật như vậy, nữ tử này quả nhiên là tu tiên giả Linh giới.

Nếu để cho ả chạy thoát thì hậu hoạn vô cùng. Tuệ Thông trợn mắt hét lớn, tay vỗ mạnh ra sau ót, từ trong miệng phun ra một ngụm máu huyết.

Tinh huyết đón gió biến thành một chữ phật lớn, vù một cái đã nhập vào thân thể lão. Sắc mặt Tuệ Thông thoáng cái đã trở nên đỏ sẫm như máu.

Thân hình lão lừa trọc quỷ dị biến mất không thấy, sau một khắc lại xuất hiện ở cạnh Truyền Tống Trận.

Phá Không Thiểm!

Cũng là thần thông không gian, nhưng thâm ảo phức tạp hơn thuấn di nhiều. Với tu vị của Tuệ Thông muốn thi triển phải sử dụng bí thuật đại hao tổn nguyên khí.

Vô luận thế nào cũng không thể để cho nữ tử này còn sống. Trong mắt Tuệ Thông lóe lên hung ác, làm gì còn nửa điểm khí độ cao tăng, thoạt nhìn, càng giống như một sát nhân cuồng ma.

Nhưng cho dù vậyvẫn chậm một chút, truyền tống đã bắt đầu.

“Không!”

Tuệ Thông hét lớn, thân hình bắn vào trong quầng sáng màu trắng sữa.

***

Ở bên kia.

Linh quang chợt hiện cùng lệ khí tận trời, đột nhiên một tiếng kêu rên truyền vào tai.

“Không, không thể nào”.

“Cái gì mà không thể, đắc tội với ta thì ngươi chỉ có thể chết”.

Thanh âm băng lãnh của Lâm Hiên truyền vào tai, sau đó hàng trăm hoàn ảnh tụ lại, trên không trung thân thể Không Huyễn đã thủng lỗ chỗ.

Lâm Hiên lấy thủ đoạn lôi đình diệt sát vị đại tu sĩ này.

Hắn, Nguyệt nhi, Thi Ma, còn có Xuyên Sơn Giáp liên thủ đương nhiên mạnh hơn ba gã lừa trọc Vạn Phật Tông nhiều, huống chi Không Huyễn vừa mới đoạt xá nên thực lực suy giảm.

Huyền Âm Bảo Hạp cùng thêm cả Quỷ Sát Âm Mặc của Nguyệt nhiđều hiển lộ thần thông khiến pháp bảo của ba lão quái hoàn toàn mất hiệu quả.

Chỉ có thể dùng tay không đối địch, kết quả chỉ gần nửa tuần trà đã nhất nhất mất mạng.

Linh quang chợt lóe, một anh nhi cao chừng một tấc toàn thân tỏa ánh vàng hiện lên, lão gia hỏa này đã luyện thành La Hán chi thể.

Mặc dù không có thân thể nhưng thần thông không nhỏ, lần trước Lâm Hiên đã để cho lão chạy thoát.

Nhưng lần này thì khác, Lâm Hiên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ bay vọt tới.

Không Huyễn kinh sợ, vẻ mặt nhìn Lâm Hiên tràn đầy oán độc nhưng sự sợ hãi càng nhiều hơn.

Toàn thân Anh nhi chợt lóe linh quang, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Không cần phải nói, thần thông thuấn di.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ giễu cợt, không dùng cây Trường mâu của Tuyết hồ vương mà vươn tay ra, không nhanh không chậm điểm về phía trước.

“Hiện!”

Theo thanh âm của hắn, giữa không trung chợt lóe lục quang, lộ ra một tấm hỏa võng chắn phía trước nguyên anh, Không Huyễn nhìn qua thì thấy sắp đâm đầu vào.

Đối phương sớm đã bố trí bẫy rập.

Không Huyễn không khỏi kinh hãi vội vàng dừng lại, muốn vòng sang nơi khác nhưng lại phát hiện Thi Ma, Xuyên Sơn Giáp, Nguyệt nhi, Lâm Hiên. Mỗi người đều đứng một phương vị, đã phong tỏa tất cả đường lui của lão.

“Ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt? Vạn Phật Tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu thả cho ta một con đường sống thì lão nạp sẽ làm chủ, toàn bộ ân oán của ngươi cùng Vạn Phật Tông sẽ xóa bỏ.” Trên mặt Không Huyễn hiện vẻ âm trầm, chậm rãi mở miệng.

“Xóa bỏ?” Lâm Hiên sờ sờ cằm nghi hoặc hỏi.

“Không sai, đạo hữu công pháp kỳ lạ. Niên kỷ còn trẻ mà đã có tu vị như vậy thật sự rất giỏi, tiền đồ vượt xa lão nạp, nhưng Vạn Phật Tông ta là một trong thất đại thế lực, một mình ngươi làm sao đấu lại, chi bằng hóa thù thành bạn, thế nào?” Thanh âm Không Huyễn tràn ngập vẻhấp dẫn.

“Hừ, ngươi cho rằng Lâm mỗ sẽ tin tưởng lời hoa ngôn của ngươi sao” Trên mặt Lâm Hiên lại tràn đầy vẻ khinh thường.

“Lão nạp đường đường tu sĩ hậu kỳ sao có thể lừa dối, ngươi nếu như không tin ta có thể phát ma thệ, đạo hữu nghĩ thế nào?”

“Cái này…”

Lâm Hiên hơi chần chừ, vẻ mặt biến ảo.

Không Huyễn thầm vui vẻ, đang muốn nói thêm vài lời dụ dỗ bỗng nhiên một tiếng vù rất nhỏ truyền vào tai. Lão kinh ngạc quay đầu thì chỉ thấy sau lưng xuất hiện một ma trùng hoa văn sặc sỡ.

Chính là Ngọc La Phong mà Lâm Hiên thuần dưỡng.

“Không ổn!” Không Huyễn rõ là bị lừa gạt thì đã chậm, từ đuôi Ngọc La phong đã bắn ra một tia màu đỏ tím, chợt lóe lên đã nhập vào thân thể lão.

Tức thời Tuệ Thông cảm thấy khí lực toàn thân biến mất.

“Ngươi tính kế ta?”

“Không sai” Trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười giễu cợt: “Hóa thù thành bạn? ngươi tưởng Lâm mỗ ngu ngốc sao, dù ngươi thật có ý định như vậy thì hôm nay cũng không thể, các ngươi bức Lâm mỗ đến tình trạng này. Tiểu muội của ta sinh tử chưa biết, ta đã thù không đợi trời chung cùng Vạn Phật Tông. Thất đại thế lực thì thế nào, một ngày nào đó ta sẽ cho lũ lừa trọc các ngươi biến mất khỏi Nhân giới”.

Nhìn ánh mắt của Lâm Hiên, Không Huyễn trong lòng hiện sự hối hận.

Sớm biết như thế, vừa rồi không bằng nguyên anh tự bạo, rơi vào trong tay đối phương thì kết cuộc còn bi thảm hơn.

Lâm Hiên đương nhiên không để cho lão lừa trọc này chết thống khoái, bất quá hiện tại không có thời gian xử lý. Tay áo phất một cái đem một cái hộp ngọc bay vút ra. Lâm Hiên đem Nguyên anh Không Huyễn nhét vào, dán lên mặt hộp mấy tấm cấm chế phù triện rồi thu vào.

Đã chậm thời gian một tuần trà, cứu người như cứu hỏa, không biết tiểu muội thế nào rồi.

Lâm Hiên khẩn trương, đang muốn độn quang bay đi thì đột nhiên rùng mình.

Có mộtcảm giác rất cổ quái như bị người nào đó ở một bên dò xét.

Thân thể Lâm Hiên cứng ngắc quay đầu lại nhưng bốn phía vẫn là mây lãnh gió đạm, ngoài vết tích cuộc chiến thì không có gì bất thường.

Chẳng lẽ cảm ứng sai lầm?

Hắn đem thần thức thả ra nhưng không có thu hoạch.

Mặc dù vẫn có chút nghi hoặc nhưng không thể tiếp tục ở chỗ này. Toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang biến mất phía chân trời.

Chừng nửa tuần trà sau, cách nơi này chừng trăm trượng, linh quang chói mắt, một nữ tử nhanh sắc khuynh quốc khuynh thành từ trong bụi cây đi ra.

Mộng Như Yên!

Lúc này trên khuôn mặt Thái thượng trưởng lão Thiên Nhai Hải Các, đệ nhất nữ tu danh chấn Thiên Vân Thập Nhị Châu đầy vẻ kinh nghi.

Trận đại chiến mới vừa rồi nàng đã chứng kiến. Thực lực Lâm Hiên vẫn thua xa nàng nhưng hắn chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, sao có thể diệt sát đại tu sĩ như là thái rau chém dưa vậy.

Quả thực khó tin! Sở học của hắn lại càng hỗn tạp khiến kẻ khác bất ngờ. Quỷ sủng, Khống Thi thuật, bất quá làm kẻ khác kinh ngạc chính là Xuyên Sơn Giáp.

“Ha ha, thật đúng là tiền đồ vô lượng, có lẽ hy vọng phi thăng linh giới của mình sẽ đặt trên người hắn”.

Chần chừ một chút Mộng Như Yên vươn tay bấm pháp ấn, thân ảnh thướt tha của nàng trở nên như có như không.

Sau đó nhằm về phía Lâm Hiên vừa đi mà bay đi.

Nàng không có ý định hiện thân, mặc dù chợt nảy ý định hợp tác cùng Lâm Hiên trong tương lai nhưng nàng không muốn Lâm Hiên biết là từng trợ giúp cho hắn.

Bất quá Lâm Hiên ở chỗ này thì Tuệ Thông lại đi nơi nào, mới rồi còn cảm ứng được tung tích của lão trọc nhưng hiện tại hoàn toàn biến mất.

Như Yên tiên tử quyết định ẩn bên cạnh, chỉ lúc cần thiết mới trợ giúp cho Lâm Hiên.

Lâm Hiên đương nhiên không rõ ràng điều này, toàn lực phi hành. Sau thời gian chừng nửa bữa cơm thì ngừng lại.

Nơi hắn đang đứng chính là nơi vừa mới truyền tống, trong không gian vẫn lưu lại một chút linh lực dao động.

Tu tiên giả khác thì không nói. Riêng Lâm Hiên kinh qua mấy lần truyền tống cự ly siêu xa, nhất là lần từ Yêu Linh đảo quay về U châu còn phá toái hư không. Hơn nữa hắn cũng có nghiên cứu nhất định đối với trận pháp.

Lâm Hiên phán đoán ra nơi này chắc chắn đã kinh qua một lần truyền tống cự ly xa, khoảng cách ít nhất cũng phải tới cả chục vạn dặm.

Lâm Hiên gãi gãi đầu, cổ quái nhất chính là nơi này không có Truyền Tống Trận. Hắn nhắm mắt đem thần thức thả ra nhưng không phát hiện được gì.

Có lẽ trên người tiểu muội có bảo vật gì đó, ví dụ như Truyền Tống Phù. Loại phù triện cao cấp truyền tống tới cả chục vạn dặm thì chỉ có Linh giới mới có thể có được.

Song sao vừa rồi nàng không lấy ra, chẳng lẽ chỉ có thể dùng một người?

Nếu tiểu muội thật truyền tống đi thì lão lừa trọc Tuệ Thông tuy là Ly Hợp kỳ nhưng cũng đành trợn mắt mà ngó.

Nghĩ tới đây Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Công chúa Linh giới nào có thể dễ dàng mất mạng như vậy?

Chỉ là không biết lão lừa trọc Tuệ Thông đã đi đâu. Nhĩ đến đây Lâm Hiên không khỏi cảnh giác quan sát chung quanh, may mà không phát hiện hành tung địch nhân.

“Thiếu gia, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?”

“Cái này…”

Lâm Hiên rơi vào suy tư. Nếu có thể về Hiên Viên thành tìm cách trao đổi Huyết Giao Đan giải độc cho Cầm Tâm thì tốt quá.

Nhưng làm vậy nguy hiểm quá lớn, Tuệ Thông không tìm được tiểu muội, tám chín phần sẽ trở lại trong thành, không chừng còn phái ra nhân thủ để truy tung hắn.

Bây giờ đi Hiên Viên thành chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Lâm Hiên không phải tiểu tử miệng còn hôi sữa, cân nhắc lợi hại hắn tính đi tới chỗ Cầm Tâm trước. Với thần thông của bản thân phối hợp luyện đan thuật, tuy không thể giải kỳ độc nhưng có thể giảm bớt thống khổ cho nàng.

Mặt khác dược liệu Chuyển Anh Đan đã đủ, luyện chế thành công thì có thể tế luyện Ma Anh thành đệ nhị Nguyên Anh. Như vậy phải nhanh chóng tìm một linh địa khai mở động phủ tu luyện.

Nghĩ tới đây Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng nhằm về phía chân trời bay đi.

Không lâu sau thanh quang chợt lóe, thân ảnh Mộng Như Yên hiện lên tại chỗ mà hắn vừa đứng.

Như Yên tiên tử cũng ngạc nhiên đem thần thức thả ra. Rất nhanh nàng nhướng đôi mắt đẹp, bay về phía một ngọn núi nhỏ cách đó không xa.

Ở giữa sườn núi phát hiện một cái động có mùi hôi thối thổi ra, đôi mi thanh tú Mộng Như Yên hơi nhíu lại. Toàn thân lóe ra linh quang ngăn trở mùi hôi thối buồn nôn kia.

Sau đó nàng bay vào trong sơn động trong.

Hống!

Bên trong truyền ra tiếng tru tràn ngập sự sợ hãi của dã thú.

“Tam Mục Trư Yêu?” Quái vật trước mắt rất giống heo rừng có ba con mắt. Chỉ là yêu thú cấp hai chưa mở ra linh trí, có điều linh áp đáng sợ trên người Mộng Như Yên, khiến nó sợ hãi co rúm vào một góc.

“Ồ?”

Mộng Như Yên nhìn bên cạnh trư yêu thì trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, tay áo phất một cái. Tam Mục Trư Yêu đã bị quẳng ra xa.

Một vật hiện ra khiến Như Yên tiên tử mở to mắt, lại là nửa đoạn thân thể bị trư yêu xem như thực phẩm nhưng vẫn chưa gặm tới, trang phục trên nửa đoạn thân thể này lại là của Tuệ Thông.

Làm sao có thể?

Thân thể lão gia hỏa này sao có thể bị hủy, lại bị trư yêu bậc hai mà ngậm trở về đây.

Như Yên tiên tử cũng đã trải qua rất nhiều mưa gió, nhưng rốt cuộc là xảy ra cái gì, thì lại không thể thăm dò ra.

***

Cùng lúc đó, cách nơi này chừng hơn mười vạn dặm có mấy tu sĩ đang giằng co.

Hạ Hầu Lan, Huyết Linh, Bách Hạp đang vây Tuệ Thông vào giữa.

Tuệ Thông lúc này làm gì còn nửa phần kiêu ngạo, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ cùng buồn bực. Không ngờ lão chỉ còn nửa thân trên, từ bụng trở xuống tựa như bị một con dao sắc bén chặt thành hai đoạn vậy. Hai chân đã không còn nhưng không biết lão quái vật này thi triển bí thuật mà khiến vết thương phát ra kim quang mờ nhạt. Tuy không có máu chảy ra nhưng rõ ràng rất bất ổn.

Đáng giận, lão nằm mơ cũng không ngờ gặp biến cố như vậy. Nguyên là thợ săn, hiện vị trí lại đổi thành con mồi. Tròng mắt Tuệ Thông không ngừng xoay chuyển.

“Thế nào, đã như vậy, đạo hữu còn nghĩ cơ hội chạy trốn sao?” Bách Hạp chậm rãi mở miệng.

“Vậy các ngươi muốn thế nào?” Tuệ Thông chậm rãi mở miệng.

Huyết Linh sửa sang lại mái tóc, lộ nụ cười khinh thường: “Chỉ là một con kiến hôi Ly Hợp sơ kỳ lại dám vô lễ với công chúa. Nếu ở Linh giới, các hạ đã sớm vạn kiếp bất phục, lại hỏi chúng ta muốn làm sao, hiện tại ngươi cho rằng còn cơ hội đào tẩu sao?”

Vẻ mặt Tuệ Thông hết sức khó coi. Lại nói khi trước cũng xui xẻo tới cùng cực. Mắt thấy đối phương muốn đào tẩu, lão bất chấp tất cả vào trong Truyền Tống Trận, không ngờ chỉ nửa thân trên vừa mới tiến vào thì truyền tống đã khởi động.

Tuệ Thông cực kỳ hoảng sợ, tuy là tu sĩ Ly Hợp nhưng truyền tống là tới không gian pháp tắc cấp độ cao hơn nhiều. Lão cũng không thể ngăn cản, thân thể cứ như vậy mà bị hủy đi.

Với nửa đoạn thân thể này thì tu vị nhiều nhất chỉ phát huy ra chừng sáu thành, đối mặt với ba địch thủ này thì không có nửa điểm cơ hội.

Đáng giận!

Trong đầu Tuệ Thông không ngừng suy nghĩ kế thoát thân thì Hạ Hầu Lan đã động thủ. Ngọc thủ phất một cái, thanh tiên kiếm hình dáng cổ xưa bay vút ra. Hiện tại có cơ hội sát diệt lão, nàng đương nhiên sẽ không nương tay. Tuệ Thông vừa sợ vừa giận, mở miệng phun ra một viên phật châu lớn chừng mắt rồng ngăn cản tiên kiếm.

Nhất thời thanh quang cùng kim quang cuồng thiểm giữa không trung.

Công chúa đã động thủ, hai thủ hạ sẽ không nhàn rỗi, liếc nhau, nữ tử gọi là Huyết Linh cười khúc khích, tay áo xoay chuyển, một phiên kỳ tinh xảo hiện lên ở trước mặt.

Phiên kỳ này cỡ bàn tay có màu đỏ tươi như máu, ở giữa có thêu một quỷ đầu rất lớn.

Nữ tử này là một quỷ tu. Bách Quỷ phiên này là pháp bảo của nàng ở Linh giới, chứ không phải là sau khi phá toái hư không mới luyện chế .

Mặc dù tu vị giảm đi nhưng bổn mạng pháp bảo đã được bồi dưỡng trong cơ thể cả ngàn năm, uy lực không nhỏ.

Huyết Linh điểm ra một chỉ, phiên kỳ nọ lóe ra linh quang, hóa thành một đóa phù vân lớn hơn mười mẫu bao phủ cả bầu trời, mùi máu tươi buồn nôn từ bên trong tản ra.

Sau đó phù vân cuồn cuộn lộ ra một quỷ đầu rất lớn dữ tợn tới cùng cực, lệ khí dày đặc khiến Tuệ Thông cũng phải biến sắc.

“Lão lừa trọc có mắt không tròng, lại có dũng khí đắc tội với công chúa. Ngươi có thể an tâm đi chết đi” Tiếng cười duyên của Huyết Linh truyền ra, có điều không biết vì sao khiến người có cảm giác nổi da già.

Hống!

Ở bên kia đã có tiếng rít gào điếc tai truyền tới, Bách Hạp chính là tu yêu giả, chỉ thấy hai tay hắn bắt quyết, thân thể đột nhiên bành trướng lên.

Trong nháy mắt, người này đã biến thành một quái vật thật lớn thân cao ba trượng, cả cơ thể bao trùm vảy giáp màu đen, một cỗ khí tức man hoang ùn ùn xông ra, không biết rốt cuộc hắn mô phỏng Yêu tộc đáng sợ nào.

Nhất thời Tuệ Thông bị ba người vây công, đỡ trái hở phải,chật vật tới cùng cực.

***

Khoảng cách truyền tống quá xa, Lâm Hiên đương nhiên không rõ sự tình phát sinh nơi này. Lúc này hắn đang dùng tốc độ cực nhanh phi độn đi.

Vừa mới đại chiến tại ngoài Hiên Viên thành, nhưng kinh thiên động địa như thế tám chín khẳng định đã kinh động tới các thế lực ở phụ cận. Hiên Viên thành cao thủ tụ tập, Lâm Hiên không dám dừng lại mà một hơi bay ra hơn mười ngàn dặm, mới hạ xuống một tòa núi hoang để nghỉ ngơi.

Đem thần thức thả ra, trong hai trăm dặm phụ cận không có dấu hiệu bất thường. Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng phất tay áo một cái, mấy đạo kiếm khí bay vút ra hung hăng bổ lên trên vách núi đá.

Mở động phủ đối với Lâm Hiên sớm đã quen thuộc. Không tới nửa tuần trà sau công việc đã hoàn thành.

Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong, sau đó lại dùng thổ hệ pháp thuật phong bế cửa động, sau khi bố trí che dấu thì dù là tu sĩ nguyên anh cũng khó mà phát hiện.

Lâm Hiên thở phào một hơi nhưng lại như thoáng cái hết sạch tinh lực, sắc mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa té ngã xuống đất, vội lấy tay chống lên trên vách núi.

“Thiếu gia, người làm sao vậy?”

Bạch quang chợt lóe, một nữ tử xinh đẹp như hoa xuất hiện. Trên mặt Nguyệt nhi đầy vẻ lo lắng, ngọc thủ muốn đỡ lấy hắn nhưng thoáng cái đã xuyên qua người.

Không có thân thể!

Bất quá lúc này tiểu nha đầu bất chấp chán nản, bộ dáng thiếu gia hiện tại quả thực dọa người, sắc mặt đã biến thành xám xịt, thân thể đang lạnh run. Đường đường là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, nhưng muốn đứng cũng phải cố hết sức.

Lâm Hiên dựa vào vách núi chậm rãi ngồi xuống, thì thào nói:“Chỉ là hao hết pháp lực mà thôi”.

“Thiếu gia, người đừng gạt muội, hao hết pháp lực, sao lại chật vật đến như thế”

“Nha đầu ngốc, đừng có gấp, chẳng lẽ ta lừa gạt sao, bất quá pháp lực hao hết cộng thêm tổn thương tới nguyên khí…” Lâm Hiên nói chưa nói hết thì tiếng té ngã trên đất hôn mê bất tỉnh.

Thể trạng Lâm Hiên lúc này rất xấu, bất quá vì không muốn Nguyệt nhi lo lắng nên mới nói vậy.

Hiện tại tình trạng của hắn rất nguy hiểm, từ khi tiến vào tu đạo tới nay mới lần đầu mới gặp phải.

Tuệ Thông là tu tiên giả Ly Hợp kỳ, khi giao thủ thì Thông Thiên Linh Bảo cùng Chân Linh Nhất Kích đã hai lần tiêu hao hết pháp lực.

Sau đó hắn bất đắc dĩ lấy Hồi Nguyên Tán phục dụng vào khiến đại thương nguyên khí.

Cuối cùng hắn lại thống lĩnh Nguyệt nhi, Thi Ma, Xuyên Sơn Giáp đại chiến cùng đám lừa trọc Không Huyễn.

Bởi lo lắng an nguy của tiểu muội, Lâm Hiên không dám kéo dài chiến cuộc, liên tiếp thi triển nhiều loại bí thuật.

Cũng may pháp lực Lâm Hiên tinh thuần hơn tu sĩ cùng cảnh giới rất nhiều, lại thêm Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết tầng thứ hai đại viên mãn khiến thân thể cũng đã được cường hóa.

Có song anh một đan mới khiến hắn có thể kiên cường bay được tới đây. Lúc này xác nhận đã an toàn, trong lòng đã thả lỏng thì Lâm Hiên rốt cuộc chống đỡ không được.

Hắn ngất đi khiến Nguyệt nhi ở một bên sợ hãi.

“Thiếu gia, thiếu gia bị làm sao vậy?”

Nguyệt nhi vô cùng hoảng sợ, cho tới nay hành sự Lâm Hiên đều là làm chủ. Hai trăm năm qua, hai người xưng là chủ tớ bất quá chỉ là theo thói quen,còn thật ra quan hệ giữa hai người đã thân thiết đến nói không thành lời.

Hiện tại Lâm Hiên hôn mê, linh lực toàn thân khô cạn, linh khí cơ trong cơ thể hỗn loạn phi thường .

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Nguyệt nhi hận người bị thống khổ không thể là chính bản thân nàng. Không ngờ sau khi lo lắng tới cực điểm, trong lòng lại xuất hiện một luồng khí lạnh khiến nàng bình tĩnh lại.

Trạng thái này rất kỳ quái, bản thân Nguyệt nhi cũng không rõ ràng, dường như bình tĩnh thong dong mới là tâm tính vốn có của nàng, không kể đối mặt với nguy hiểm gì, dù là là tồn tại đáng sợ tới cỡ nào cũng không chút bối rối.

“Thiếu gia!”

Nguyệt nhi ngồi xuống, nhẹ đưa tay đặt lên ngực Lâm Hiên, dụng thần niệm thi triển nội thị thuật.

Chừng nửa tuần trà, Nguyệt nhi ngẩng đầu, trên mặt lại càng sợ hãi.

Đan điền khí hải của hắn đang là một vùng hỗn loạn, hai nguyên anh hôn mê mà yêu đan cũng ngừng xoay tròn, như là vật chết lơ lửng trên hư không đan điền.

Theo thời gian trôi qua, trong khí hải sinh ra một chút linh lực nhưng không tập hợp mà là lộn xộn đấu đá lung tung. Nói cách khác linh lực bắt đầu phá hoại kinh mạch cùng thể xác của Lâm Hiên.

Hồi nguyên tán vốn là vật ma đạo, một viên đã khiến có di chứng khiến người dùng đến chết đi sống lại, huống chi là Lâm Hiên uống cả lọ.

Nếu có Mộng Như Yên ở đây, với tu vị Ly Hợp kỳ không tiếc hao tổn pháp lực, phối hợp với một số thiên tài địa bảo, có lẽ sẽ chữa được cho Lâm Hiên.

Nguyệt nhi chỉ là tồn tại Ngưng Đan hậu kỳ, với pháp lực của nàng chỉ có trợn mắt mà nhìn.

Lâm Hiên chợt há mồm, cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn, khuôn mặt vặn vẹo, dù là hôn mê nhưng vẫn vô cùng thống khổ.

Nhìn bộ dáng của hắn, Nguyệt nhi lại càng lo lắng. Đi theo thiếu gia đã lâu, Nguyệt nhi đối với đan đạo thuật cũng có hiểu biết .

Nàng cũng đoán được thiếu gia thống khổ như vậy hẳn là do dùng Hồi Nguyên Tán. Nhưng làm thế nào để cứu hắn thì không thể giúp được gì.

“Nha đầu ngốc!”

Nguyệt nhi hận đang bàng hoàng bất lực thì linh quang chợt lóe, một vật quỷ dị xuất hiện ở trước mặt.

Huyền Âm Bảo Hạp!

Nguyệt nhi giật mình, vật này ngay cả thiếu gia cũng không khu sử được mà nàng lại có thể?

Trong lòng ngạc nhiên, như chịu một lực lượng quỷ dị điều khiển. Nguyệt nhi vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy hộp bảo nọ.

Nói là bảo thật ra chỉ là một viên đá hình quả trứng không hề có điểm đặc dị, không phát ra nửa linh lực quỷ khí.

Bất quá khi rơi vào trong tay nữ tử thì linh quang lại chợt lóe, biến thành một thanh đoản kiếm hình trăng lưỡi liềm tinh xảo đến cùng cực, tản ra linh khí làm người động tâm.

Nhưng đây chỉ mới bắt đầu.

Sau đó từ trên mũi kiếm sắc bén nọ tỏa ra một đạo linh quang chói mắt, biến ảo đủ loại sắc quang như lưu ly, sau đó từ từ bay lên cao.

Trong vầng sáng, một bóng người từ từ hiện ra rõ ràng hẳn lên.

“Đây là…”

Nguyệt nhi lấy tay che miệng, nhìn nữ tử mặt mày như tranh trôi nổi ở trên hư không nọ, lại chỉ cao có một tấc.

“Ồ, là cô”.

Nguyệt nhi lần đầu nhìn thấy người này, hơn nữa cảnh tượng trước mắt hết sức quỷ dị, nhưng không biết vì sao nàng lại cảm giác vô cùng thân thiết.

“Tiểu… tiểu thư” Nữ tử nọ mở mắt cười duyên, lại như trong ngủ say vừa mới tỉnh lại. Nhìn thấy Nguyệt nhi, trên mặt toát ra vẻ kích động mừng như điên.

“Vù” một cái đi tới.

“Ồ, chạm được vào ta sao?”

Cảm giác rất thật khi nữ tử nhỏ bé này nhào vào trong lòng, Nguyệt nhi không khỏi sợ ngây người, rõ ràng nàng không có thân thể.

“Đương nhiên rồi, nô tỳ tương liên khí tức cùng tiểu thư, không kể người có hình thái gì thì tiểu tỳ cũng có thể chạm được” Nữ tử quá vui thành ra khóc lên: “Thật tốt quá, rốt cuộc tiểu thư cũng đã chuyển sinh. Tiểu tỳ biết, với thần thông của người thì dù bị ba Chân tiên vây công cũng không thể hồn phi phách tán. Mặc dù mấy kẻ này vì ngăn cản người chuyển sinh đã hao hết tâm lực, không tiếc hoán đổi thiên địa pháp tắc nhưng vẫn là vô dụng”.

Mặc dù đoán được kiếp trước của mình không phải tầm thường nhưng lúc này Nguyệt nhi cũng trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi nói cái gì, rốt cuộc ta là ai”

“Tiểu thư không nhớ cũng là bình thường, tiểu tỳ là Tiểu Đào. Còn người thống trị Âm Ti lục giới, khiến cả Chân tiên cũng kiêng kỵ đến phát run. Chính là Tu La Vương”

“Tu La Vương?”

Nguyệt nhi mở to mắt, bất quá rất nhanh đã đem chuyện này ném lên chín từng mây, kiếp trước thế nào hiện không bằng an nguy của thiếu gia.

“Không nói đến điều này nữa, lại đây xem một chút, hiện giờ kinh mạch thiếu gia hỗn loạn, linh lực khô cạn, có thể có biện pháp cứu chữa không?”

“Thiếu gia?” Nàng kia ngẩn ngơ, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại: “Tiểu thư, người đang nói cái gì. Người là Tu La Vương chuyển thế, thống lĩnh Âm Ti, cho dù là Chân tiên cũng không cao quý bằng, đây chỉ là một nam tử Nhân giới mà thôi…”

Tiểu Đào nói đến đây cúi xuống nhìn thoáng qua Lâm Hiên đang hôn mê. Vẻ mặt nữ tử lại càng không cho là đúng. Kẻ này dung mạo thực bình phàm mà linh căn của hắn thật quá tệ. Có thể phi thăng Linh giới hay không còn khó nói, sao có thể xứng với tiểu thư?

Nhưng Nguyệt nhi cảm thụ lại khác, trong mắt tình nhân có Tây Thi, Lâm Hiên trông tầm thường nhưng tiểu nha đầu lại có cái nhìn hoàn toàn khác.

Nghe Tiểu Đào nói như vậy, đôi mi thanh tú Nguyệt nhi hơi nhíu lại, thần sắc rõ ràng không vui: “Đáng ghét, không được nói bậy. Nếu gọi ta là tiểu thư thì phải nghe theo ta, thiếu gia có còn cứu được không?”

Nói đến đây thì đôi mắt nàng đã rơm rớm.

“Tiểu thư, người đừng có gấp, thương thế này cũng không có gì ghê gớm”.

Thấy Nguyệt nhi thật sự tức giận Tiểu Đào cũng không dám nói gì. Nàng mới thức tỉnh, nhưng đã rõ tình hình.

Xem ra tiểu thư tuy thành công chuyển thế, nhưng sức mạnh cùng ký ức thì vẫn bị phong ấn.

“Có cách nào, mau nói cho ta biết” Trên mặt Nguyệt nhi lộ vẻ mừng như điên.

“Điều này…”

“Thế nào, không muốn nói sao?”

“Không, tiểu tỳ sao dám làm vậy, chỉ là có chỗ khó xử. Với thực lực tiểu thư kiếp trước, trị liệu cho hắn chỉ là nhấc tay mà thôi, nhưng người hiện tại tu vị tổn hao nhiều, Ngưng Đan kỳ…”

Tiểu Đào nói tới đây thì trên mặt lộ vẻ ngập ngừng, ngay cả nàng cũng không đủ thực lực để làm.

“Vậy làm sao bây giờ, thiếu gia hắn… hắn nếu có chuyện không hay, ta cũng không muốn sống nữa…” Nguyệt nhi thảm thiết nói.

Tiểu Đào nghe xong vẻ mặt không khỏi hoảng sợ, đại cừu với đám Chân tiên đáng hận kia còn chưa báo, tiểu thư sao có thể xem nhẹ sinh mạng?

Bình tâm mà nói, nếu không phải nữ tử trước mắt khí tức tương liên cùng nàng thì Tiểu Đào đã hoài nghi có phải là Tu La Vương hay không.

Tiểu thư kiếp trước sát phạt quyết đoán, thống lĩnh đại quân Âm Ti giới, giết Linh giới đến máu chảy thành sông, Linh giới các tộc bị nàng đồ sát đâu chỉ trăm vạn, cũng không thấy tiểu thư mảy may mềm lòng.

Nhưng trước mắt lại khóc lóc đòi chết đòi sống vì một gã nhân tộc như một con kiến hôi, người trước mắt thật là tiểu thư sao? Tiểu Đào nhíu nhíu mày.

Có điều nàng vẫn còn nhớ rõ một số đoạn cuộc sống cùng tiểu thư.

Tiểu thư quả thật có khí độ bá chủ một giới. Chân linh, đại yêu quỷ đối mặt với nàng đều phủ phục nhưng cũng có lúc nhu nhược mà nàng không nhớ nguyên nhân. Ánh mắt thương tâm khi đó cũng rất giống lúc này lúc này.

Nghĩ đến đây Tiểu Đào thu hồi lại tinh thần:“Tiểu thư, người này thật sự rất quan trọng?”

“Đúng” Nguyệt nhi trả lời đơn giản nhưng ánh mắt đã biểu lộ điều trong lòng.

“Đã như vậy, tiểu tỳ sẽ nói cho người phương pháp, hiện thực lực của người rất yếu, nhưng dù sao cũng là Tu La Vương chi thể, nhất định truyền thừa một ít tiên linh lực”

“Tiên linh lực, đó là cái gì?” Nguyệt nhi ngẩn ngơ, chân mày cau lại.

“Chính là pháp lực, chỉ bất quá cảnh giới Chân tiên mới có thể có được, người dù không có phi thăng nhưng thực lực mạnh cũng không thua ai ở tiên giới” Tiểu Đào cung kính giải thích.

“Ồ” Nguyệt nhi gật đầu: “Dùng tiên linh lực là có thể cứu thiếu gia, vậy phải làm như thế nào?”

“Đừng vội, ta dạy người một bộ pháp quyết, thật ra cũng là thần thông của người trước kia, đáng tiếc Tu La Chân Giải thật quá mức thâm ảo, Ngưng Đan kỳ không thể tu luyện. Có điều từ trong nguyên thần dẫn ra một chút tiên linh lực truyền thừa hẳn không có vấn đề”.

Tiểu Đào nói tới đây giơ tay lên nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo hào quang màu vàng đã bay vào trong mi tâm của Nguyệt nhi.

Nguyệt nhi không cảm thấy gì bất ổn, lại có loại cảm giác như ngâm mình trong nước ấm, lười biếng mà rất thoải mái. Nàng nhắm mắt, một đoạn văn tự đã hiện trong đầu.

Không dài, chỉ chừng trăm kim tự nhưng sâu ảo khó hiểu. Thực ra ở Nhân giới, cho dù đến các tồn tại Ly Hợp kỳ như Vọng Đình Lâu, Mộng Như Yên có bỏ sức cả đời nghiên cứu cũng không thông hiểu.

Bất quá Nguyệt nhi thì khác, có Tiểu Đào giải thích từng chữ từng chữ, hơn nữa Tu La Chân Giải vốn chính là thần thông kiếp trước của nàng. Nguyệt nhi dù nghe hồ đồ nhưng hai tay bắt quyết, lại quỷ dị vận dụng thành công.

Quả nhiên là tiểu thư, Tiểu Đào thở phào nhẹ nhỏm. vừa rồi đã khẳng định chín thành nhưng thấy Nguyệt nhi có thể dễ dàng nắm giữ bí thuật kiếp trước, lúc này nàng điểm lo lắng cuối cùng hoàn toàn tan đi.

“Sau đó nên làm thế nào?” Nguyệt nhi đưa mắt nhìn, ngọc thủ của nàng đã biến chuyển.trong Trong lòng bàn tay trắng hồng hiện lên một quang điểm nhỏ hơn hạt gạo mấy lần. Có điều

Quang điểm này lại mỹ lệ không sao tả xiết, hơn nữa cảm giác sức mạnh ẩn chứa bên trong khiến người trố mắt. Dù là lão quái vật Ly Hợp kỳ mà chịu áp lực này cũng phải tan xương nát thịt.

Đáng tiếc Tiểu Đào nói, sức mạnh kiếp trước khi chuyển thế bám vào nguyên thần chỉ có thể sử dụng một điểm này. Nếu còn dư thừa thì đến tổng đàn Vạn Phật Tông đem phát ra, tuyệt đối sẽ sang thành bình địa.

“Làm sao nữa?” Thấy Tiểu Đào trầm tư không trả lời, Nguyệt nhi lo lắng hỏi. Chữa thương cho thiếu gia không thể chậm được.

“Tiểu thư, người thật muốn cứu hắn sao?” Trên mặt Tiểu Đào lại lộ ra vẻ kỳ quái.

“Đúng, đã nói qua rồi, thiếu gia là người quan trọng nhất đối với Nguyệt nhi, không có hắn thì ta cũng không muốn sống” Tiểu nha đầu khẳng định nói.

“Đối với một nữ tử mà nói, quan trọng nhất chỉ có một…”

Tiểu Đào thanh âm càng ngày càng nhỏ, Nguyệt nhi ngẩn ngơ rồi sắc mặt đỏ lên, chẳng lẽ …

“Tiểu thư, hiện tại kinh mạch hắn hỗn loạn, linh lực khô cạn, phải dùng miệng đem tiên linh lực truyền vào trong thân thể, dẫn lối chữa trị kinh mạch”

“Cái gì, thì ra là phải hôn sao?” Nguyệt nhi ngượng ngùng cúi đầu xuống.

“Đúng là trực tiếp hôn, dùng miệng đem tiên linh lực truyền qua, chứ tiểu thư nghĩ là cái gì?” Tiểu Đào lộ vẻ ngạc nhiên hỏi lại.

“Không có, không có gì…” Nguyệt nhi vội vàng khoát tay, gương mặt ửng đỏ:“ Nhưng ta không có thân thể, có thể đem tiên linh lực truyền qua hay không?”

“Đây cũng là một vấn đề” Tiểu Đào nhíu mày lại, bất quá rất nhanh giãn ra: “Không sao, mặc dù thực lực tiểu thư chưa khôi phục, tiểu tỳ tu vị cũng quá thấp, bất quá ta biết một loại bí thuật tạm thời có thể khiến người có được thân thể, chỉ chừng một tuần trà nhưng dùng tiên linh lực chữa trị kinh mạch hẳn là đủ”.

“Khiến ta tạm thời có được thân thể! thần kỳ như vậy sao?” Nguyệt nhi không khỏi mừng như điên.

“Vậy tính là gì, kiếp trước tiểu thư nhấc tay là có thể tu sửa cả thiên địa pháp tắc, bản lĩnh của tiểu tỳ đều là do người dạy” Tiểu Đào cung kính nói, sau đó bắt đầu thi pháp.

Đầu tiên là bố trí một cái trận pháp nhỏ nhưng vô cùng phức tạp, nếu Lâm Hiên tỉnh lại lúc này, khẳng định cũng trợn mắt há mồm. Cho dù tri thức trong Thiên Nguyên Trận Thư cũng hoàn toàn kém xa.

Càng làm người ngạc nhiên chính là, Tiểu Đào không dụng bất cứ khí cụ bố trí gì, mọi thứ kể cả trận kỳ đều là dùng linh lực biến ảo thành.

Phù văn thâm ảo mỹ lệ, hợp với khí tức man hoang khiến người nói không nên lời.

Mà thời gian dựng nên cũng quá ngắn khiến Nguyệt nhi há miệng.

“Tiểu Đào, sao ngươi bố trí nhanh như vậy?”

“Cái này có gì tính là nhanh, trận pháp này thuộc về ngũ hành pháp thuật, thực lực tiểu tỳ bị tổn hại lớn, nếu không trong khoảnh khắc có thể thi triển” Nữ tử khiêm nhường nói.

“Cái gì, trận pháp này thuộc về ngũ hành pháp thuật?” Nguyệt nhi ngẩn ngơ, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Tiểu Đào, là thật hay giả, ngươi đang nói đùa có đúng không?”

Cũng khó trách Nguyệt Nhi lại như vậy. Trận pháp thuộc về một loại trong bách nghệ hết sức phức tạpcủa tu tiên giới từ xa xưa.

Địa vị trận pháp sư cùng Luyện đan sư giống nhau, không kể trong Nhân tộc hay Yêu tộc thì số lượng cũng rất thưa thớt, rất được tôn sùng.

Còn ngũ hành pháp thuật thì từ căn cơ Linh Động kỳ đã bắt đầu học tập, sau khi tiến giai Ngưng Đan thì đã không mấy khi thi triển.

Hai cái hoàn toàn khác biệt, sao có thể nhập lại làm một?

“Tiểu thư, tiểu tỳ nào dám nói sai, chỉ là tu sĩ Nhân giới không biết điều này. Thật ra đến cả Linh giới, Ma giới cùng Âm Ti giới chúng ta, chỉ có một số rất ít tồn tại cấp cao nhất mới có thể nắm giữ loại thần thông này, ngũ hành pháp thuật đơn thuần chỉ là lãng phí linh lực, mà muốn bày trận cũng không cần trận bàn trận kỳ, chính xác là đem hai cái kết hợp lại một, lấy linh lực môi giới tạo ra trận pháp, sau đó xuất ra đối phó kẻ địch”

“Lấy linh lực bố trí trận pháp, giống như hiện tại ngươi đang làm?” Nguyệt nhi đăm chiêu mở miệng hỏi.

“Không sai, nhưng tốc độ nhanh hơn tiểu tỳ đang làm rất nhiều, sẽ có hiệu quả tức thời” Tiểu Đào gật đầu nói.

“Tức thời? vậy có thể bố trí các trận pháp rất phức tạp, uy lực không giới hạn sao?”

“Ha ha, cái này cũng phức tạp, tương đối mà nói, với thần thông của tiểu thư khi trước có thể bố trí một ra Đoạn Cấm đại trận, tiêu hao linh lực chỉ cỡ một tu sĩ Nguyên Anh Nhân giới xuất ra một hỏa cầu nhỏ” Tiểu Đào cười khẽ mở miệng nói.

Bình Luận (0)
Comment