Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4610

Chỉ thấy linh quang lóe ra Lâm Hiên lại xuất hiện bên ngoài hơn hai mươi trượng.

Tiếng vù vù truyền vào trong tai, phi đao theo như hình với bóng khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi, tay phải vẫy một cái đem Tử Lan Tiên tế lên.

Bảo vật sau khi rời tay lập tức hóa thành một con Giao Long dài tới hơn hai mươi trượng, toàn thân màu tím phát ra uy áp cường đại quỷ dị.

Giao Long há mồm phun ra một đạo quang trụ màu tím đồng thời song trảo múa may. Tiếng xé gió truyền vào tai, vô số trảo ảnh hiện lên giữa không trung.

Nhưng khác với công kích bình thường. Bốn phía quang trụ phiêu động phù văn còn Trảo ảnh thì nuốt vân nhả vụ dường như có chứa đựng huyền cơ...

"Tử Bảng! Không có khả năng, sao vật này lại ở trong tay ngươi?"

Thần tình Tuệ Thông kinh ngạc như thấy ma quỷ. Ở nơi thánh địa Vân châu này, lão quái vật Ly Hợp Kỳ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bọn họ vốn không xa lạ gì nhau.

Tử Lan tiên là một kiện bảo vật mà Cửu Đầu lão tổ vô cùng ưu thích, Tuệ Thông đã qua lại cùng đối phương mấy trăm năm sao mà không nhận ra!

Sau Thiên Vân giao dịch hội, nhân yêu hai tộc thương vong thảm trọng, nhưng điều khiến toàn bộ tu tiên giới Vân Châu kinh ngạc nhất chính là Cửu đầu lão tổ đột nhiên mất tích, lão quái vật này chính là Yêu tộc Ly Hợp Kỳ. Ở Nhân giới này, uy hiếp đến sự tồn tại của lão thì không có mấy ai.

Tuy vô cùng kinh ngạc song chúng tu sĩ chỉ tính món nợ này trên đầu La gia. Hiện tại Tử La Tiên lại xuất hiện trong tay Lâm Hiên khiến Tuệ Thông vô cùng kinh hãi.

Lúc này Trảo ảnh cùng quang cầu đã đụng cùng một chỗ. Tử quang lóe ra, Trảo ảnh đã chấn lùi được quang cầu song một khối khác lại hiện lên. Nhất thời hai bên giao tranh không dứt.

Lâm Hiên thấy thế thì thầm thở ra, trận pháp này tuy rằng quỷ dị nhưng không phải là hoàn mỹ, chỉ có thể đồng thời thuấn di được hai thanh phi đao mà thôi. Hắn phất tay áo một cái, một thanh đoản kiếm cỡ một tấc bay vút ra, toàn thân kiếm khắc đầy hoa văn thần bí tỏa ra một cỗ uy áp hào hùng.

Đối phương là lão quái vật Ly Hợp Kỳ mà trận pháp kia đâu dễ bài trừ, hôm nay Lâm Hiên chỉ có thể dùng Thông Thiên linh bảo liều mạng cùng đối phương.

Lâm Hiên không chút do dự duỗi tay cầm lấy đoản kiếm, thân kiếm phát ra thanh quang như ngọc lưu ly, hắn đem pháp lực truyền vào. Chỉ thấy tại mũi kiếm phát ra vô số phù văn lớn nhỏ, sau đó luân chuyển nhập vào thể thể Lâm Hiên, bàn tay hắn được bao phủ bởi một tầng ngân quang chói mắt, vô số kình phiến to như đồng tiền xuất hiện.

Tuệ Thông thấy cảnh này cũng hét lớn một tiếng mở rộng hai tay. Thiên địa nguyên khí chung quanh giống như sóng trào tụ về các quang cầu do phi đao hóa thành, khiến thể tích của nó tiếp tục bành trướng.

Lúc này uy lực của mỗi quang cầu tuyệt không thua một kích toàn lực do bản mạng pháp bảo tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thi triển. Ngoại trừ hai khối bị Tử La Tiên ngăn trở thì còn ba mươi bốn khối. Uy lực cực đại thế nào có thể tưởng tượng ...

Đừng nói là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, cho dù lão quái vật Ly Hợp Kỳ cũng không dám cương cường tranh phong với đao trận này.

Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi. Có điều đã tới nước này thì còn do dự cái gì, tay phải giơ cao Ma Duyên Kiếm, một kích kinh thiên như chớp giật chém thẳng xuống.

"Hợp!"

Tròng mắt Tuệ Thông co lại, theo động tác của lão, ba mươi bốn quang cầu ào ào tụ hợp cùng một chỗ.

Những âm thanh đì đùng bạo liệt truyền vào trong tai, tất cả phi đao tổ hợp xếp thành một chữ "Phật" tại giữa khối quang cầu khổng lồ màu vàng. Thanh âm phạm xướng rền vang bốn phía.

Bên kia, theo động tác của Lâm Hiên, một đạo kiếm khí sáng ngọc hiện lên, bên ngoài phù văn cuồn cuộn phát ra những tiếng ầm ầm. Trong ngân sắc linh quang chỉ thấy một đạo kiếm quang dài khủng khiếp tới ba bốn mươi trượng rực rỡ hiện ra, thanh thế đã tới cực hạn.

Cừu nhân gặp mặt nhìn nhau đỏ mắt, Lâm Hiên cùng Tuệ Thông mới giao thủ vài hiệp đã xuất ra chân công phu. Đao trận của Tuệ Thông cố nhiên bất phàm song uy lực Thông Thiên linh bảo của Lâm Hiên cũng sắp tới cực hạn nơi Nhân giới.

Quang cầu cùng kiếm quang chạm nhau, trong khoảnh khắc chỉ thấy ánh sáng phát ra chói mắt, toàn bộ một vùng không gian đều hai sắc kim ngân bao phủ, thỉnh thoảng có thể thấy phù văn quỷ dị cuồn cuộn tuôn ra.

Hai thần thông cực đại giao nhau phát ra uy áp khủng khiếp, toàn bộ nơi mặt đất lẫn không gian một vùng chấn động, ngay cả những ngọn tiểu sơn phía xa cũng bị ép tới nứt ra. Đá vụn như mưa rào rào rơi không ngừng, cuồng phong nổi lên tứ phía. Đám tu sĩ cấp thấp Thiên Ảnh Tông cùng Cơ gia thổ huyết ngay tại đương trường không phải ít.

Lúc trước bọn họ đã sớm thối lui xa mấy chục trượng song vẫn bị dư áp đáng sợ đến cực điểm. Ánh sáng đủ màu sắc phát ra, đám gia hỏa này vội vàng tế ra linh khí phòng ngự.

Sắc mặt Tuệ Thông cũng khó tới cực điểm, tại ngoại thành Hiên Viên lão đã lĩnh giáo qua uy lực Ma Duyên Kiếm nhưng căn bản không thể sánh với lúc này.

Đáng giận!

Trong mắt lão lừa trọc hiện lên một tia tàn nhẫn cao giọng tuyên một tiếng "A Di Đà Phật". Sau đó há miệng phun ra một ngụm máu huyết, đón gió hóa thành một chữ Phật kim sắc nhập vào trong quang cầu.

Lâm Hiên thấy thế tự nhiên không nhàn rỗi, tay phải chém xuống liên tục. Ngân sắc kiếm quang lại bắt đầu lóe ra.

So với một kích toàn lực khi nãy thì không bằng nhưng các đạo kiếm khí hợp nhất uy lực cũng đâu nhỏ.

Song phương nghiến răng nghiến lợi đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Oanh! Tiếng nổ rung trời tiếp tục truyền vào tai, hai quầng sáng kim ngân không phân biệt được thắng bại ầm ầm bạo liệt.

Chỉ thấy linh lực đáng sợ co rút hình thành một đám mây kim ngân sắc bao phủ phạm vi rộng tới cả mẫu.

Song phương đã giở toàn lực, tuy chưa phân thắng phụ nhưng hung hiểm vô cùng.

Phía xa đám tu sĩ Thiên Ảnh Tông cùng Cơ gia ngơ ngác nhìn nhau, hiện tại sinh tử không còn do bọn họ quyết định.

Trước đại chiến cấp Ly hợp Kỳ thì hàng vạn tu tiên giả của hai môn phái nho nhỏ cũng chỉ là những con kiến hôi. Mấu chốt là Lâm Hiên và Tuệ Thông ai thắng ai bại.

"Cô mẫu, kết quả sẽ như thế nào?" Tu sĩ mặt sẹo chậm rãi mở miệng, ánh mắt tràn đầy vẻ rúng động, hắn tuy là Nguyên Anh kỳ tu tiên giả nhưng không phân biệt nổi đấu pháp đáng sợ cỡ này.

"Ta cũng không rõ." Cơ Nguyệt Như cười khổ lắc đầu, tuy là cùng cảnh giới song thực lực nàng cùng Lâm Hiên quả thực không thể so sánh.

Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả mà có thể cân sức ngang tài với Ly Hợp Kỳ lão quái vật, chuyện này nếu không phải chính mắt thấy thì nàng tuyệt đối không thể tin. Thiếu niên kia rốt cuộc là ai, Vân châu từ khi nào lại có một nhân vật nghịch thiên tài ba thế này.

Chỉ thấy đám mây kim ngân sắc kia không ngừng thôn vân nhả vụ, bên ngoài không ngừng có phù văn quỉ dị lưu chuyển. Những thanh âm lốp bốp truyền vào tai, chừng qua nửa tuần trà thì một tiếng bạo liệt vang lên, linh quang tỏa ra chói lòa một vùng trời, màu sắc đám mây nhạt dần rồi hoàn toàn tản đi, lộ ra hai bóng người.

Bên trái chính là Lâm Hiên. Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng còn vương vết máu. Linh quang sáng lạn trên Bích Diễm Kỳ Lân giáp lúc này trở nên ảm đạm. Ngẫm lại tình cảnh vừa rồi, hắn còn sợ hãi không thôi. Thực lực hai người cơ hồ ngang nhau, cuối cùng đám mây kim ngân kia đã bạo nổ khiến hắn và Tuệ Thông đều bị cuốn vào. Uy lực vụ nổ vô cùng khủng khiếp, cho dù Lâm Hiên ở lúc toàn thịnh muốn cản được cũng ăn đau khổ không nhỏ.

Hắn vừa sử dụng Thông Thiên linh bảo, lực cũ đã tận mà lực mới chưa sinh, căn bản là không bày ra được bao nhiêu phòng ngự.

Lúc ấy Lâm Hiên đã tuyệt vọng, nghĩ đến không chết cũng trọng thương thì Bích Diễm Kỳ Lân giáp trên người lại phát động. Không ngờ Yêu đan quỷ đế cùng nội đan Hỏa giao Vương rung động vù vù không thôi. Lâm Hiên mừng rỡ tụ một chút pháp lực rót vào trong. Âm phong bạo khởi cùng yêu khí cuồn cuộn, hai vòng bảo hộ đen đỏ xuất hiện bao phủ thân hình hắn. Sau đó ánh sáng hai sắc kim ngân đã bạo mở ra.

Ở trong Lâm Hiên mới cảm nhận được sự đáng sợ của nó. Là Ô Kim Long Giáp thuẫn thì tám chín phần không ngăn được, hai quầng sáng đỏ đen rất nhanh tan biến nhưng bản thể Bích Diễm Kỳ Lân giáp đã cản lại tới tám phần sức công phá của vụ nổ.

Lâm Hiên nhân đó mở Cửu Thiên Linh Thuẫn ra, cuối cùng cũng chỉ bị thương một chút.

Hắn có Bích Diễm Kỳ Lân giáp còn Tuệ Thông thì không có may mắn như vậy.

Lúc này có thể nói vị Phật tông tu tiên giả chật vật tới cực điểm, thân thể vừa mới đoạt xá đã bị hủy đi tay trái cùng chân trái, máu tươi không ngừng chảy ra, toàn thân nhìn như là lệ quỷ.

Giống như Lâm Hiên, thời điểm bị ánh sáng cuốn vào lão cũng không điều động được bao nhiêu pháp lực.

Không có chiến giáp phòng hộ nhưng thân là lão quái vật Ly Hợp Kỳ, trong tình cảnh bất lợi vẫn có thể ngạnh sinh sinh bảo trụ mạng nhỏ.

Lâm Hiên bị thương nhẹ còn Tuệ Thông hòa thượng lại mất đi hơn gần nửa pháp thể. Lúc này lão hòa thượng vừa sợ vừa giận, trên mặt tràn đầy âm độc. Mặc dù Lâm Hiên có chút đờ đẫn nhưng hiện tại có cơ hội tốt thế này, có đánh chết hắn cũng không bỏ qua.

Trải qua một phen đấu pháp, đao trận của đối phương đã bị bài trừ, tuy ba mươi sáu thanh phi đao vẫn lơ lửng tại giữa không trung nhưng ngoài mặt đã có vô số vết rạn. Vù vù một trận gió núi thổi qua, không ngờ bộ pháp bảo trân hiếm này lại hóa thành bột phấn theo gió lả tả bay đi khiến trong lòng Tuệ Thông không khỏi đau đớn.

Có điều Thông Thiên linh bảo trong tay Lâm Hiên cũng không còn hoàn hảo mà đã bị rạn thêm một chút. Lâm Hiên thở dài đem nó thu về trong ống tay áo. Sau đó bấm tay niệm pháp chú, hướng về Giao Long màu tím trước người điểm một cái.

Rống! Tiếng rồng ngân truyền vào tai, Giao Long do Tử Lan Tiên hóa thành lập tức đánh về phía đối thủ. Lâm Hiên lật tay trái một cái, một đoàn hỏa diễm màu xanh biếc bốc cao, ban đầu chỉ to cỡ quả trứng gà nhưng nhanh chóng tăng lên đến hơn cả thước.

Chỉ thấy như chim non phá trứng, một con tiểu điểu mỏ nhọn vuốt sắc từ bên trong bay ra. Nó vỗ cánh chao lượn một cái rồi lao thẳng về phía lão hòa thượng.

Còn chưa hết, trong tay Lâm Hiên lại hiện ra một cây trường mâu cổ xưa có thần thông không gian. Đây là bảo vật thu được từ Tuyết Hồ Vương, cho tới nay Lâm Hiên chỉ dùng để bài trừ thuấn di thuật của Nguyên Anh. Nhưng uy lực của cổ mâu này không chỉ có thế.

Thừa dịp hắn bệnh mà lấy mạng hắn, Tuệ Thông lúc này đã giảm sút pháp lực. Nếu có thể diệt đại địch này, sẽ là một đả kích trầm trọng đối với Vạn Phật Tông.

Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào, trường mâu chợt lóe, lệ quang như điện hung hăng bổ về phía trước.

Còn chưa có xong, song quyền Lâm Hiên nắm chặt, một hồi âm thanh lốp bốp truyền vào tai, một hư ảnh phượng hoàng xuất sau lưng rồi cách không nhập vào mi tâm. Thân hình hắn nghiêng nghiêng bước sang bên trái, không ngờ lại biến mất tại chỗ.

Đối mặt với công kích liên tiếp của đối phương, sắc mặt Tuệ Thông trở nên vô cùng âm trầm. Lão nằm mơ cũng không ngờ, đường đường một Ly Hợp Kỳ tu tiên giả lại bị một tiểu bối Nguyên Anh kỳ đánh cho đại bại như vậy.

Thật là tức chết!

Song buồn bực cũng vô ích, lúc này Giao Long đang há cái miệng đỏ lòm tới trước mắt. Tuệ Thông đưa cánh tay còn lại vỗ vào bên hông tế ra một cái mõ màu vàng. Vù một tiếng phật quang lóe ra, cái mõ nhanh chóng hóa lớn như một ngọn tiểu sơn tranh đấu cùng Tử Tiên Lan, Giao Long tuy chiếm thế thượng phong nhưng muốn phá hủy tiểu sơn cũng không phải dễ.

Còn để đối phó với Bích Huyễn U Hỏa đã hóa thành linh điểu, Lão hòa thượng huy động cánh tay còn lại, thiên địa nguyên khí chung quanh nhanh chóng ngưng kết ra một chữ "Phật", tỏa ra kim quang chói mắt nghênh lại.

Có điều trường mâu của Tuyết Hồ Vương uy lực không phải nhỏ,vpwos nhãn lực của Tuệ Thông đương nhiên là nhìn ra. Lão hét to một tiếng, tế ra một thanh Ngân Câu hóa giải thế công trước mắt.

Bình thường thi triển mấy thần thông này thì không tính gì nhưng lúc này lão đã mất đi hơn nửa pháp thể, mà thân thể này do đoạt xá nên chưa hoàn toàn dung hợp cùng Nguyên Anh. do trọng thương nên xuất hiện phản ứng bài xích lẫn nhau.

Thiên địa vạn vật thuận theo phép tắc tự nhiên, cướp thân thể người khác vốn là chuyện nghịch thiên. Nếu Tuệ Thông chịu bế quan mấy chục năm ngưng luyện thân thể thì có thể tiêu trừ nguy cơ bài xích này. Có điều lão lại nóng lòng muốn tìm Lâm Hiên trả thù. Hiện tại cừu nhân đã trước mắt nhưng muốn rửa được hận hay không thì rất khó nói.

Trên mặt Tuệ Thông tràn đầy mồ hôi, cũng biết tình thế không ổn, ốc còn chưa mang nỗi mình ốc chứ đòi báo cừu cái gì. Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, Lâm Hiên đã thi triển Cửu Thiên vi bộ xuất hiện trước mặt lão.

Thấy toàn thân thiếu niên yêu khí cuồn cuộn, trên mặt Tuệ Thông lộ vẻ không thể tin nổi: "Không có khả năng, ngươi lại là tu yêu giả?"

Lâm Hiên không thèm trả lời hung hăng giáng thẳng một quyền nhằm vào ngực đối phương.

Khoảng cách giữa hai người chỉ là hơn một trượng, Tuệ Thông muốn tránh cũng không được, mà thân thể lại đang bài xích Nguyên Anh. Lão hòa thượng chỉ có thể miễn cưỡng đem hộ thân linh thuẫn mở ra. Đây là pháp thuật ngũ hành phòng ngự cơ bản song Ly Hợp Kỳ lão quái vật thi triển ra thì uy lực vô cùng.

Quầng sáng dày chừng một tấc bên trong dung hợp cả thiên địa nguyên khí. Tuy thế trước mặt Lâm Hiên dường như không có hiệu quả. Uỳnh một tiếng linh thuẫn bị đánh tan, uy lực tầng thứ ba của Phượng Vũ Cửu Thiên quyết nào có nhỏ, nhất quyền này còn hơn cả một kích toàn lực của cảnh giới hậu kỳ. Quầng sáng bị đánh tan nhưng lợi dụng sát na này, thân hình lão hòa thượng chợt lóe biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Là Súc Địa Thuật!

Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại tay áo bào rung lên, hơn mười đạo kiếm khí như cá từ trong khe suối lội ra. Khác với màu xanh khi trước, những kiếm khí này tỏa ra linh quang ngũ sắc, uy lực tự nhiên là lớn hơn.

"Hợp!"

Lâm Hiên một tiếng khẽ quát, ngũ sắc kiếm khí đón gió tăng vọt đến ba thước, sau đó tụ lại thành một đạo kiếm quang ngũ sắc tới hai mươi trượng, nó bắn nhanh về phía trước. Quả nhiên lão hòa thượng hiện thân ở nơi kiếm quang sắp bổ tới.

Đối mặt với ngũ sắc kiếm quang, sắc mặt lão vô cùng khó coi, vội há miệng phun ra một đạo quang trụ kim sắc. Sau đó lại cũng biến thành những đạo kiếm khí.

Tức khắc trên bầu trời kiếm khí tung hoành, ngũ sắc cùng kim sắc quấn lấy nhau, bay lượn vù vù nhìn vô cùng đẹp mắt nhưng lại tỏa ra sát khí cực mạnh.

Lâm Hiên thi triển Cửu thiên Vi Bộ mà lão lừa trọc cũng liên tiếp sử xuất súc địa thần thông truy đuổi nhau. Lúc này Tuệ Thông đã sinh tâm ý thối lui, tuy hận Lâm Hiên tới cực điểm song cũng rõ ràng, tiếp tục đánh tiếp thì lão cũng không có nửa phần thắng.

Rừng xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, nếu khối thân thể tàn tật này mà lại bị phá huỷ lần nữa, thì do phép tắc thiên địa về sau tính cảnh của lão vô cùng phiền phức.

Cửu thiên vi bộ huyền diệu vô cùng nhưng uy lực của Súc địa thần thông cũng kẻ khác trố mắt, song phương có thể nói cân sức ngang tài nhưng lúc này thân thể Tuệ Thông đang bài xích Nguyên Anh dữ dội.

Khoảng cách song phương ngày càng gần, ở giữa lại liên tiếp xuất kiếm khí công kích lẫn nhau. Kiếm khí chỉ là để quấy rầy đối phương nhưng lại khiến đám tu sĩ Thiên Ảnh Tông cùng Cơ gia trân trối nghẹn họng. Mỗi đạo có thể so với công kích của Nguyên anh sơ kỳ lão quái. Thế mà song phương chỉ tùy tiện phấp tay áo bào hoặc là hé miệng là có thể phát ra hơn mười đạo.

Nói thì dài nhưng chỉ là một lát, Lâm Hiên sẽ đã đuổi tới trước mặt Tuệ Thông hung hãn đánh ra một quyền.

Lần này lão hòa thượng muốn tránh cũng không được, giữa hai lần thi triển súc địa thuật cũng phải cần một khoảng thời gian rất nhỏ.

Chỉ nghe tiếng xương cốt gãy răng rắc truyền vào tai, lồng ngực của Tuệ Thông bị một quyền Lâm Hiên đánh cho đại chấn, song khi thu về thì trên nắm tay lại không có một giọt máu huyết nào.

Trên mặt Tuệ Thông lộ thần sắc không cam lòng, nếu không phải Nguyên Anh cùng thân thể không hợp thì sao lão lại đến nông nỗi này! Trong lòng tràn đầy ngập oán độc. Hai thân thể của lão hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đều hủy trong tay tiểu tử này, trong mắt Tuệ Thông lóe lên hung quang.

"Không ổn!"

Kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên phong phú tới cỡ nào, không chút nghĩ ngợi thi triển Cửu Thiên vi bộ lui ra sau, đồng thời tay áo bào phất lên đêm Ô Kim Long Giáp thuẫn hóa thành một quầng sáng bao phủ toàn thân.

Bành một tiếng! Lão quái vật tự tàn thân thể bạo nổ thành một đoàn huyết vụ. Uy lực không nhỏ nhưng không thể sát thương được đối phương, mục đích của Tuệ Thông chẳng qua là che dấu để Nguyên Anh chạy trốn. Từ bên trong huyết vụ bắn nhanh ra một đạo kim quang.

"Còn muốn chạy, nào có thoải mái như vậy!"

Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ âm trầm. Do mất đi pháp lực của Tuệ Thông chống đỡ, vài món pháp bảo của lão đã mất uy lực, Lâm Hiên không phí chút khí lực đem cổ mâu thoát khỏi ngân câu thu về trong tay. Hắn đem pháp lực rót vào, ô quang chợt lóe rồi chém xuống. Không gian dao động một hồi rồi ngoài hơn trăm trượng Nguyên Anh lảo đảo hiện ra, tuy thân hình chỉ cao hơn tấc nhưng ngũ quan bộ dáng giống Tuệ Thông như đúc.

"Không thể nào, không ngờ ngươi lại có thể bài trừ được thuấn di thuật."

Nguyên Anh la lên song không có vẻ gì sợ hãi khiến Lâm Hiên nhíu mày, cảm giác có chút không ổn. Quả nhiên chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Nguyên Anh kết quyết, không biết niệm một câu chú pháp gì mà trong miệng phun ra một ngụm tinh khí, hóa thành một tấm phù triện cách không nhập vào trong trán. Sau đó Nguyên Anh lại thi triển thuấn di.

Lâm Hiên lại dùng cổ mâu chém xuống, một đạo lệ quang hiện lên nhưng lần này không hiệu quả, không phá được pháp thuật không gian của đối phương.

"Không ngờ lại để lão tặc này chạy thoát."

Trong lòng Lâm Hiên chợt nhớ lại, đã có Nguyên Anh của tu sĩ Vạn Phật Tông từng chạy thoát trong tay hắn. Chẳng qua khi Tuệ Thông thi triển bí thuật lại không giống gã sư điệt Không Huyễn của lão.

Đáng giận! Thất bại trong gang tấc khiến vẻ mặt Lâm Hiên vô cùng âm trầm, lần này thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng.

Tuy rằng Tuệ Thông không ngừng hai lần mất đi thân thể nhưng không quản như thế nào vẫn là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả, bỏ qua cơ hội này khiến Lâm Hiên vô cùng ảo não. Thở dài, hắn đem bảo vật cùng túi trữ vật của Tuệ Thông thu hồi rồi mới xoay người nhìn các tu tiên giả phía xa đang quan sát cuộc chiến.

Thời khắc này ở đây có hàng vạn tu tiên giả nhưng không gian lại im phăng phắc không một tiếng động. Trận chiến vừa rồi quả là kinh tâm động phách. Đừng nói Trúc Cơ kỳ cùng tu sĩ Ngưng Đan Kỳ mà ngay cả lão quái Nguyên Anh kỳ cũng mặt xanh như tàu lá.

"Cô mẫu, chúng ta ứng với phó thế nào?" Đại hán mặt sẹo nơm nớp lo sợ mở miệng.

"Lấy tĩnh chế động"

Vẻ mặt Cơ Nguyệt Như cũng có vẻ không ổn, nhìn tình thế thì đối phương là bạn không phải địch song các tu tiên giả thực lực càng cao thì tính tình càng cổ quái, đối phương có trở mặt hay không cũng rất khó đoán.

Cơ gia còn như thế thì Thiên Ảnh Tông càng không phải nói, mấy lão Thái thượng trưởng lão ngơ nhác nhìn nhau, sự tình hôm nay ly kỳ hoang đường, thế cục biến đổi bất ngờ không thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Không ngờ Ly Hợp Kỳ tu tiên giả lại bị một Nguyên Anh kỳ vãn bối tiêu diệt, nếu không tận mắt chứng kiến có đánh chết bọn họ cũng không tin.

Nhưng sự thật chính là sự thật, hơn nữa cao thủ thần bí kia tựa như có địch ý với bản tông. Tông chủ đã ngã xuống, đám Nguyên Anh kỳ trưởng lão còn lại vô cùng bối rối, không biết hành sự thế nào. Muốn đánh cũng không được mà muốn chạy cũng không thoát, tấm gương Tuệ Thông còn sờ sờ ra đó.

Khi thấy Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay qua đám tu sĩ Cơ gia thì đám đệ tử Thiên Ảnh Tông nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Cơ gia đệ tử xôn xao một trận, bọn họ tận mắt chứng kiến thần thông rợn người của Lâm Hiên, nếu vị cao thủ này muốn bất lợi Cơ gia thì bọn họ cũng không có sức mà phản kháng.

"Hoảng cái gì! Tất cả im lặng cho ta"

Vẻ mặt Cơ Nguyệt Như trầm xuống quay đầu lại phân phó, tuy có chút sợ hãi nhưng thân là nhân vật trọng yếu trong Thiên Nhai Hải Các, kiến thức cùng khí độ vượt xa đám tu sĩ tầm thường. Là phúc không phải họa mà là họa tránh không khỏi, đành cẩn thận ứng phó vậy.

Chớp mắt một cái Lâm Hiên đã hạ thân xuống trước mặt nàng. Cung trang nữ tử chuyển lưng ong hướng về Lâm Hiên thi lễ:

"Thiếp là Cơ Nguyệt Như Thiên Nhai Hải Các, đa tạ đạo hữu xuất thủ tương trợ. Nếu không bây giờ thiếp đã gặp độc thủ của Tuệ Thông, đại ân đại đức này tiểu nữ suốt đời khó quên, nếu người có gì phân phó thì Thiên Nhai Hải Các ta nhất định ra sức không từ."

Hai người đều là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng thần thông Lâm Hiên vượt quá xa nàng. Cường giả vi tôn nên Cơ Nguyệt Như cam tâm tình nguyện dùng lễ vãn bối.

"Ha ha, đạo hữu không cần đa lễ, nếu xuất thân Thiên Nhai Hải Các thì chúng ta vốn không xa lạ." Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Không xa lạ?" Cơ Nguyệt Như ngẩn ngơ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ nghi hoặc.

"Chẳng lẽ các hạ biết sư thúc của thiếp?"

"Như Yên tiên tử sao?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia nghiền ngẫm, dung mạo của một thiếu nữ xuất hiện trong đầu. Tướng mạo dáng người đều không có chút gì đáng chú ý, tu vị chỉ là Linh động kỳ thái điểu, có điều tên cũng kêu là Mộng Như Yên.

Bên ngoài thì có vẻ như trùng danh nhưng Lâm Hiên chắc chắn tới tám phần, nàng chính nữ tu diệt sát tám mươi mốt gia tộc tu sĩ liên minh, đệ nhất nữ tu uy chấn Thiên Vân Thập Nhị Châu.

Có điều vì sao nàng ẩn nấp tu vị lang bạt khắp Vân châu, thậm chí nhận đủ khổ sở nhân gian thì Lâm Hiên không thể nghĩ ra.

"Tiên tử, chuyện này hãy nói sau. Hôm nay Lâm mỗ đến đây vốn tìm Thiên Ảnh Tông tính sổ không ngờ lại gặp lão lừa trọc Tuệ Thông, lúc này Nguyên Anh của lão đã đào thoát thì Thiên Ảnh Tông cũng không cần tồn tại nữa."

Lâm Hiên còn chưa nói xong, đám tu sĩ Cơ gia lộ vẻ vui mừng còn tu tiên giả Thiên Ảnh Tông thì sắc mặt xám như tro, bọn họ còn cậy chờ vào Vạn Phật Tông, không ngờ cuối cùng lại ra kết cục này.

Hơn vạn đệ tử Thiên Ảnh Tông xôn xao một trận, mấy Nguyên Anh kỳ trưởng lão liếc nhau, có ý bôi mỡ gót giày cho trơn mà chạy cho nhanh.

"Mấy người các ngươi đã được ta cho phép chưa?"

Lâm Hiên không quay đầu nhưng với thần thức cường đại tự nhiên biết rõ hết thảy.

Thanh âm băng lãnh còn chưa dứt thì mấy kinh hồng màu sắc khác nhau lập tức phá không toàn lực đào tẩu. Đương nhiên bọn họ đã đem phòng ngự pháp bảo tế ra. Đủ loại vòng bảo hộ bùng lên.

"Hừ, không biết sống chết."Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười, tay áo bào phất nhẹ, mấy chục đạo kiếm quang ngũ sắc từ trong ống tay áo như cá bơi ra, đón gió tăng vọt bắn nhanh theo mấy lão quái đang bỏ chạy.

Bụp bụp mấy tiếng truyền vào tai, vòng bảo hộ cùng pháp bảo bắn ra hào quang bốn phía đỡ được công kích.

Có điều ống tay áo Lâm Hiên không ngừng huy động, ngũ sắc kiếm quang cứ như mưa bắn ra. Qua nửa tuần trà một tiếng kêu thảm thiết vang dội, chỉ thấy một lão giả vận hoàng sam hóa thành một đoàn huyết vụ, Nguyên Anh cũng không kịp trốn ra.

Lại thêm một lát, thanh âm như ngọc vỡ cùng tiếng kêu thảm liên tiếp truyền vào tai, toàn bộ Thái thượng trưởng lão đã vẫn lạc, Thiên Ảnh Tông chỉ còn lại trên vạn tu sĩ cấp thấp. Lâm Hiên mỉm cười quay đầu lại, thần tình vân đạm phong bạc mở miệng:

"Nguyệt Như tiên tử, sự tình còn lại phải nhờ các ngươi".

Nghe thấy lời này thân thể mềm mại của Cơ Nguyệt Như tản ra sát khí lành lạnh: "Truyền lệnh xuống, phàm là Thiên Ảnh Tông tu sĩ bất luận tu vị cao thấp, không lưu lại một ai".

"Dạ!"

Nam tử mặt sẹo thi lễ bay đi mà thanh âm Nguyệt Như kỳ thật đã truyền khắp vài dặm. Lúc này tu sĩ Thiên Ảnh Tông như quần long vô thủ bỏ chạy tứ tán. Tu sĩ Cơ gia thì hăng hái tế ra pháp bảo linh khí bắt đầu truy đánh cá lọt lưới.

Một lát sau Cơ gia gia chủ mang theo tâm phúc đi công phá tổng đàn Thiên Ảnh Tông.

Chỉ còn lại Lâm Hiên cùng Cơ Nguyệt Như lơ lửng trên không trung.

"Tiền bối, người từng nói có giao tình cùng Thiên Nhai Hải Các, vậy xin hỏi là tiền bối có quen biết sư thúc bổn môn." Cơ Nguyệt Như lần thứ hai mở miệng.

"Tiên tử khách khí rồi. Lâm mỗ cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nàng xưng hô tiền bối ta thật không đảm đương nổi" Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười.

"Ha ha, tuy rằng cảnh giới của Lâm tiền bối là Nguyên Anh kỳ nhưng tu vị thần thông sánh ngang với Ly Hợp kỳ, tiểu nữ tử không dám không phân biệt trên dưới" Cơ Nguyệt Như cung kính mở miệng.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười khổ, lật tay trái một cái đem một đồ vật đưa sang cho nàng:"Tiên tử không cần tranh luận điều này nữa, trước hết xem có nhận ra cái này không."

Cơ Nguyệt Như ngẩn ngơ, bàn tay mềm mại khẽ động đem vật kia thu lại sau đó đưa ra trước mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc "Này, vậy này... "

***

Lúc này một đạo độn quang như gió cuốn xẹt đi trong không gian, bên trong là một tiểu nhân cao cỡ một tấc thần tình oán độc, không cần phải nói tự nhiên Vạn Phật Tông Tuệ Thông hòa thượng.

Lần này lão ra ngoài muốn tìm Lâm Hiên báo thù, nào biết người tính không bằng trời tính, ngắn ngủn mấy năm không gặp mà thần thông tiểu tử tinh tiến thái quá, lão không những không báo thù được mà còn tự rước nhục, thân thể vừa mới đoạt xá cũng bị hủy. Tuy rằng lão còn có thể đoạt xá nhưng chắc chắn tu vị đại giảm.

Nguyên Anh kỳ sao lại có thực lực đáng sợ như thấy, Tuệ Thông nghĩ trăm mối vẫn không thông. Lần sau chắc phải nhờ tới sư huynh tương trợ, lão không tin tên gia hỏa kia có thể đối phó nổi hai tu tiên giả Ly Hợp Kỳ.

Tuệ Thông hung tợn thầm nghĩ nhưng không dám dừng lại mảy may, hiện tại chỉ còn Nguyên Anh đương nhiên không dám bất cẩn.

Bay một lát đã cách Thiên Ảnh Tông hơn mười vạn dặm lão mới dừng độn quang, chuẩn bị tìm một chỗ hơi nghỉ ngơi khôi phục pháp lực. Có điều đang còn quan sát thì đột nhiên sau lưng truyền đến một cảm giác sởn tóc gáy.

Bình Luận (0)
Comment