Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4644

Nửa giờ sau.

" Thiếu gia, ngươi tính mở động phủ ở chỗ này?" Nguyệt Nhi ngạc nhiên hỏi.

Lâm Hiên mỉm cười nói." Nàng nghĩ là nơi này linh khí khá loãng không thích hợp tu luyện! Chẳng qua không hề gì, ta chỉ muốn đem những thứ thu được ở Vân Lĩnh Sơn xử lý"

Trải qua một loạt biến cố, Lâm Hiên cuối cùng bỏ ý định tìm lãnh địa. Muốn tăng tu vị không phải một sớm một chiều. Những bảo vật mới thu được, những thứ khác không nói. Nếu có thể sử dụng được thanh tàn kiếm Thông Thiên Linh Bảo, cho dù gặp mặt Tân Nguyệt công chúa cũng không phải sợ nàng nữa.

Qua thời gian một tuần trà, Lâm Hiên đã mở được một động phủ đơn sơ nhưng rộng rãi. Sau đó bày ra trận pháp, lại lệnh cho Thi ma cùng Xuyên Sơn Giáp trấn giữ bên ngoài, sau đó hắn mới yên tâm tiến nhập vào trong.

Trước tiên ngủ một giấc, thần thanh khí sáng Lâm Hiên mới đến phòng luyện công khoanh chân mà ngồi.

Hắn lấy ra một cái hộp ngọc ra, mặt ngoài có dán vài tấm phù triện, Nguyên Anh của Huyết Ma tôn giả đang bị giam cầm ở trong đó.

Lâm Hiên bấm tay, tấm phù không gió tự cháy, nắp hộp vù một tiếng, lộ ra một Nguyên Anh có làn da ngăm đen.

Trên mặt nó tràn đầy vẻ oán độc nhưng khí tức lại phi thường mỏng manh, ma lực toàn thân đã không còn đủ ba thành ở thời toàn thịnh:

" Tiểu tử, lão phu thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi."

"Đạo hữu yên tâm đi, sau khi sưu hồn ngươi, ta sẽ dùng ngươi tế luyện pháp bảo, Nguyên Anh tốt như vậy tuyệt thể không lãng phí." Lâm Hiên vân đạm phong thanh nói.

"Ngươi..." Huyết Ma tôn giả vừa sợ vừa giận, nghĩ đến hậu quả đáng sợ của huyết tế thì trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi. Lâm Hiên nào không có tâm tình dây dưa, vươn tay ra điểm nhẹ một cái, một đạo thanh quang bắn giữa mi tâm đối phương.

" A!" Huyết Ma run rẩy cả người, trong miệng phát ra tiếng kêu thống khổ rồi liền ngất đi.

"Không cho ngươi chút chút đau khổ thì tưởng tại hạ là người nhân từ hay sao?"

Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng, thực ra hắn làm vậy không phải muốn tra tấn lão ma, là để phòng ngừa thời điểm sưu hồn bị đối phương động tay chân.

Nghe nói tại thời thượng cổ, cổ tu thiên tài sáng tạo ra những bí thuật quỷ dị, có thể bóp méo hiệu quả sưu hồn. Tuy rằng khả năng Huyết Ma biết được không lớn nhưng Lâm Hiên không thể không phòng bị.

Sau đó hắn bắt đầu thi triển sưu hồn. Đảo mắt sau một tuần trà, Lâm Hiên rút tay về thì khẽ nhíu mày: "Thiếu gia, có tìm được phương pháp thăng cấp Ma Anh không?"

"Có..." Lâm Hiên chần chờ nói rồi khẽ thở dài một cái, nhau, Ma Anh Quyết tuy huyền diệu nhưng vẫn còn kém xa bí thuật đệ nhị Nguyên Anh.

Bí thuật đệ nhị Nguyên Anh vốn vô cùng trân quý. Công pháp này thường thường chỉ ở trong tay tông chủ hoặc là đại trưởng lão trong đại môn phái. Trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ khác cũng chưa chắc được truyền thụ. Trong môn phái có sự tranh quyền đoạt lợi, tu luyện thần thông song Nguyên Anh sẽ có thần thông rất lớn. Tu tiên giả có ai mà không ích kỷ, đồng môn hảo hữu cũng vẫn phải đề phòng một tay.

Sau khi cổ tu phất hiện điểm yếu của bí thuật này đã tìm cách thay đổi, hy vọng được đệ nhị Nguyên Anh chân chính.

Gian nan hiểm trở không nói đến, trải qua vô số thăm dò rốt cục cũng có thu hoạch. Nhưng phải nói không hề dễ dàng chút nào. Chuyển hóa quá trình phi thường phức tạp. Đầu tiên phải có Chuyển Anh Đan. Muốn tế luyện ma anh cần bố trí một trận pháp đặc thù. Quá trình này yêu cầu chín chín tám mươi mốt ngày.

Thời gian không lâu nhưng phi thường gian nan, mỗi khắc đều như ở lên núi đao, xuống vạc dầu, thống khổ như thế dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng không mấy người chịu được, ý chí phải cứng cỏi đến cực điểm.

Từ xưa đến nay, chân chính có thể chuyển hóa Ma Anh thành công không có bao người người, căn nguyên của việc này chính là trận pháp kia.

Trận pháp không phức tạp nhưng điều kiện khởi động lại hà khắc đến cực điểm, yêu cầu hai khối cực phẩm tinh thạch.

Cực phẩm tinh thạch dù ở Linh giới cũng cực kỳ quý hiếm, Tu tiên tài nguyên Nhân Giới nghèo nàn, cho dù đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc có một khối chứ đừng nói hai.

Nhưng may mắn thế nào, Lâm Hiên ở động phủ cổ tu Vân Lĩnh Sơn kia lại thu được năm khối. Như vậy là các điều kiện đã đầy đủ.

Lâm Hiên lấy một cái ngọc giản còn trắng đem tin tức sưu hồn có được ghi ở bên trong. Nếu không có sai lầm đặc biệt, họa ngầm sẽ được giải trừ, mà Ma Anh sau khi tế luyện thì thần thông không hề kém đệ nhị Nguyên Anh, thậm chí còn hơn một chút. Có trả giá có thu hoạch, về điểm này trời cao đúng là công bình.

" Nguyệt Nhi."

Bạch quang chợt lóe, một nữ tử xinh đẹp động lòng người xuất hiện: "Thiếu gia, chàng có gì phân phó."

"Đem tinh hồn Huyết Ma phong ấn vào Thú Hồn phiên"

Nguyệt Nhi gật đầu, tay ngọc phất một cái, một đạo thanh quang bao phủ Nguyên Anh Huyết ma. Nhìn bước chân chầm chậm của nàng, trong mắt Lâm Hiên ẩn lộ vẻ yêu thương: "Nguyệt Nhi "

“Thiếu gia, chàng còn có phân phó gì?" Nữ tử dừng bước lại, bên môi nở nụ cười ngọt ngào.

"Nha đầu ngốc, ta biết từ sau khi Kết Anh thất bại, tâm tình nàng không được vui, yên tâm, cho dù lên trời xuống đất, ta sẽ tìm cách giúp nàng kết Anh"

Nguyệt Nhi khẽ chấn động nhưng không có mở miệng, nàng cùng Lâm Hiên có vẻ là chủ tớ nhưng tình cảm đến mức nào thì hai người đã rõ. Chuyện hắn khiến nàng thực quá nhiều, giờ nói lời cảm tạ suông chỉ là khách khí.

Không biết nghĩ tới điều gì mà trên khuôn mặt Nguyệt Nhi ửng hồng, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng luyện công.

"Chẳng lẽ ta nói sai?" Hành động của Nguyệt Nhi khiến Lâm Hiên đầy khó hiểu, chẳng qua hình ảnh ban nãy rõ ràng như còn ở trước mắt.

Chừng qua một tuần trà, Lâm Hiên bình phục tâm tình, sau đó từ túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc.

Hộp này còn lớn hộp vừa mới đựng Nguyên Anh Huyết Ma, ở trên cũng có dán vài tấm phù! Nhìn vật này trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ trịnh trọng.

Cúi đầu tư lự một phen, đột nhiên hắn tay áo run lên, từ trong hộp Ngũ Long Tỷ quay tròn bay vút ra.

Bên trong chính là Thiên kiếp chi hỏa, Lâm Hiên không dám sơ suất, đem phù triện cấm chế gỡ ra. Một khối cầu ngũ sắc sặc sỡ lớn chừng nửa thước hiện trong tầm mắt, nó đang không ngừng cuồn cuộn bốc cháy.

Vẻ mặt Lâm Hiên càng ngưng trọng, tay phải nâng lên điểm một chỉ.

Đầu ngón tay của hắn điểm lên phía trên, Phốc! Khối cầu kia chợt lóe, ngũ sắc vân vụ quanh mặt ngoài nhất thời mở ra.

Một tiếng như sét đánh truyền vào tai, cảm giác được cấm chế buông lỏng, Thiên Kiếp chi hỏa điên cuồng giãy dụa.

Bị nhốt lâu như vậy mà còn chưa bị diệt linh thức, trong mắt Lâm Hiên ẩn hiện vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh trở lại như thường. Càng khó thu phục thì khi dung hợp thành công, uy lực sẽ càng lớn.

Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết. Ngũ Long Tỷ quay tròn, từ bên trong phun ra từng mảng lớn mây ngũ sắc, rất nhanh liền bao phủ Thiên kiếp chi hỏa đang giãy dụa.

Kiếp hỏa cực kỳ phẫn nộ, biến thành một con Ngô Công mỹ lệ cỡ ngón cái, cái đầu vẫn là của nhân tộc, có vẻ quỷ dị đến cực điểm."Không cần kháng cư, đến giờ mà ngươi cho là còn có thể chạy được sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt.

Ngô Công đương nhiên không chịu khoanh tay chịu chết. Tuy rằng thể hình rất bé nhỏ so với trước nhưng bộ dáng vẫn táo bạo đến cực điểm, vừa biến hóa liền phun ra một đạo hóa trụ chói mắt.

Tuy thế không chút uy lực, gặp tầng mây ngũ sắc thì như gặp khắc tinh nhanh chóng tan rã.

Lâm Hiên lại đánh ra một đạo pháp quyết, Ngũ Long Tỷ phun ra càng nhiều vân vụ, phảng phất muốn vây quanh nó.

Ngô Công giận dữ xông lên nhưng lại bị bắn ngược trở về, sau đó lại bắt đầu dãy dụa...

"Xem ra quả đúng như vậy, linh thức của nó còn không nhiều, cỡ yêu thú cấp thấp, nếu không sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy." Lâm Hiên mỉm cười thì thào.

Vì thế ba ngày kế tiếp, hắn liền thao túng Ngũ Long Tỷ thả ra vân vụ ngũ sắc, không ngừng chọc giận Thiên kiếp chi hỏa.

Trong phòng luyện công, Lâm Hiên nhìn Ngô Công thì trên mặt lộ vẻ đắc ý. So với lúc mới từ trong hộp ngọc đi ra, nó đã suy yếu vô cùng.

Lâm Hiên lại đánh ra một đạo pháp quyết, Ngũ Long Tỷ chợt lóe, tầng mây ngũ sắc đột nhiên tản ra hai bên, một lối đi xuất hiện trước mặt Ngô Công.

Ngô Công không có linh trí, vù một tiếng liền chạy trốn ra ngoài.

Lâm Hiên bấm niệm pháp quyết, một đạo hỏa diễm quỷ dị cỡ nắm tay hiện ra.

Hỏa diễm phát ra lam quang lóng lánh, sau đó như ấu điểu phá vỏ, một con tiểu điểu dài hơn một tác phóng lên đón đầu Ngô Công. Thiên kiếp chi hỏa kinh hãi nhưng muốn tránh cũng không được, đường lui đã bị vân vụ ngũ sắc chặn kin. Tiểu điểu há to mỏ, không chút do dự nuốt nó vào bụng.

Lấy hỏa luyện hỏa, trước đó Lâm Hiên đã dùng Ngũ Long Tỷ tiêu hao đi hơn phân nửa năng lượng của Thiên kiếp chi hỏa, như vậy thời điểm luyện hóa sẽ thoải mái một chút.

Sau đó bụp một tiếng, tiểu điểu lần nữa trở lại thành một hỏa cầu hơn một tấc, mà ở trung tâm có một đạo bạch sắc hỏa diễm cỡ mắt rồng. Lâm Hiên nhắm hai mắt, quá trình luyện chế gian nan chỉ mới bắt đầu.

Trên đỉnh đầu hắn chợt lóe thanh quang, anh nhi tầm một tấc bay ra, vươn bàn tay nhỏ bé trắng mềm liên tục bấm niệm pháp chú. Từng đạo ngũ sắc pháp quyết đánh vào hỏa cầu kia.

Đạo hỏa diễm bạch sắc đang không ngừng rung động, không hổ là Thiên kiếp chi hỏa. Sắc mặt Nguyên Anh trầm xuống, há miệng phun ra một đạo linh quang xanh biếc.

Đây chính là bổn mạng chân nguyên, khí sắc Nguyên Anh nhất thời ảm đạm, chẳng qua Bích Huyễn U Hỏa lại tăng vọt lên. thiên kiếp chi hỏa rốt cục cũng ngoan ngoãn ở trong.

Trên mặt Nguyên Anh lộ vẻ hài lòng, từ đỉnh đầu về tới đan điền. Lâm Hiên chậm rãi giương mở mắt, mười ngón biến ảo không thôi, liên tiếp kết các pháp ấn trong hư không. Nhìn qua huyền ảo vô cùng mà tràn đầy ma lực.

Phòng luyện công im lặng, chỉ có Bích Huyễn U hỏa cuồn cuộn không thôi.

Thời gian như thoi đưa, tu luyện không năm tháng, cửa bí thất đã đóng hai năm.

Trong khoảng thời gian này có không ít tu tiên giả ngang qua đây, chẳng qua Lâm Hiên bày ra huyễn trận huyền diệu, từ lão quái Nguyên Anh sơ kỳ trở xuống không thể phát hiện, cho nên không có kẻ nào quấy rầy.

Nguyệt Nhi đã tới xem qua vài lần. Ngày hôm nay nàng lại lẻn tiến vào, tuy không thể trò chuyện cùng thiếu gia nhưng chỉ cần thấy hắn nàng đã thỏa mãn. Ở cạnh thiếu gia, nàng có cảm giác bình an vui sướng. Lúc này nàng như một con mèo nhỏ nằm trong một góc mật thất, nhắm mắt như đang ngủ. Đột nhiên lông mi giật giật, như cảm giác được thứ gì chậm rãi đứng lên.

Lâm Hiên vẫn khoanh chân mà ngồi, Bích Huyễn U hỏa vẫn lở lửng trên đỉnh đầu của hắn nhưng màu sắc đã xanh đậm đến cực điểm, nhìn qua như một khối bảo thạch màu xanh biếc.

Dù chỉ nhỏ bằng cỡ quả trứng nhưng lại tản mát ra sức mạnh làm người sợ hãi.

Thân thể mềm mại của Nguyệt Nhi không tự chủ được phát run. Tựa như đối với mặt linh áp của đại tu sĩ hậu kỳ.

Sau khi dung hợp Thiên kiếp chi hỏa, Bích Huyễn U hỏa dường như thoát thai hoán cốt.

Nguyên Anh chợt hiện trên đỉnh đầu Lâm Hiên, mở miệng phun ra một cột sáng xanh thẳm vào hỏa diễm xanh biếc kia!

“Phốc” Bích Huyễn U hỏa nhanh chóng xoay tròn tạo thành một cơn lốc nhỏ. Ở trung tâm cơn lốc chợt lóe một điểm hỏa diễm màu trắng rồi biết mất. Đến bây giờ Thiên kiếp chi hỏa đã bị hoàn toàn dung hợp, cùng Bích Huyễn U hỏa hợp làm một thể.

Lâm Hiên chỉ vào lốc xoáy hỏa diễm kia. Trong bích quang, ma hỏa uốn lượn một cái, nương theo tiếng kêu trong trẻo, một con điểu nhi cỡ hon tấc phóng lên cao.

"Thiếu gia, đây là Bích Huyễn U hỏa mới? Không biết uy lực sao?"

Thanh âm Nguyệt Nhi tò mò truyền vào tai.

Lâm Hiên gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ không che dấu chút nào. Tay áo phất một cái, một tấm hộ thuẫn màu vàng đất bay vút mà ra, không biết thu được trong túi trữ vật của kẻ nào đã ngã xuống trong hắn nhưng lực phòng ngự rất cường hãn.

Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, hộ thuẫn này chợt lóe linh quang rồi bạo tăng, hơn nữa còn tỏa ra một đám mây tím đậm, lực phòng ngự tăng lên không ít.

"Đi!"

Chỉ thấy tiểu điểu cánh khẽ vỗ, không chút do dự bắn vào trong tầng mây tím. Hộ thuẫn bắt đầu bị hòa tan.

“ Cái này…” Nguyệt Nhi mở to đôi mắt đẹp, ngay cả Lâm Hiên là chủ nhân của ma hỏa này cũng không khỏi hoảng sợ.

Hộ thuẫn biến thành sắt thường, tử vân cũng bị càn quét không còn, tiểu điểu khẽ vỗ cánh trở về trước người Lâm Hiên.

Trong mắt Nguyệt Nhi tràn đầy vẻ hâm mộ, tiểu nha đầu cũng muốn tu luyện ma hỏa cho riêng mình, đáng tiếc luyện thần thông phải phục dụng Tuyệt Độc đan, nàng không có thân thể thì phục dụng được gì chứ?

Nguyệt Nhi thở dài, chẳng qua khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh lộ vẻ tò mò: "Thiếu gia, muội cảm thấy Bích Huyễn U hỏa ngoài uy lực bạo tăng thì tựa hồ còn có điểm khác lạ.”

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu khen ngợi: "Quả thật, hoàn mỹ dung hợp cùng Thiên kiếp chi hỏa thì Bích Huyễn U hỏa đã sinh sản ra một chút linh trí."

"Thiếu gia nói là, ma hỏa này đã mở ra linh trí giống Hóa Hình kỳ Yêu Tộc?" Nguyệt Nhi kinh ngạc.

"Đương nhiên không phải, ma hỏa này chỉ có một chút linh thức của yêu thú cấp thấp mà thôi" Lâm Hiên tức giận nói.

"A." Nguyệt Nhi gật đầu, ngượng ngùng le lưỡi: "Chẳng qua..."

"Lại làm sao nữa?"

"Thiếu gia, muội nói giả sư ma hỏa này vẫn tiếp tục tiến hóa, cuối cùng sẽ có linh trí so sánh cùng với nhân loại chăng?" Nguyệt Nhi đưa hỏi vấn đề rất xa xôi.

Lâm Hiên gãi đầu, theo lý vạn vật đều có thể thành tiên. Vạn vật sinh linh, không chỉ có riêng chim thú, côn trùng, hoa cỏ. Thậm chí là hỏa diễm, tảng đá đều ở trong phạm vi này.

Hai người hai năm qua không thể nói chuyện, hiện tại trở nên cao hứng vô cùng, dễ dàng tán gẫu những vấn đề không mấy ý nghĩa.

Bên ngoài nhờ vào huyễn trận, vẫn là một ngọn núi hoang bình thường. Đã thật lâu không ai đến nơi này.

Đột nhiên, phía chân trời xa xa xuất hiện vài quang điểm, ẩn ẩn tỏa ra linh khí dao động, lại qua một lát thì dần rõ ràng, giống như chớp điện bay vút về bên này. Lộ ra bốn nam một nữ đều là Ngưng Đan kỳ.

Bình tâm mà nói thì tại Lũng Nam bọn họ thần thông không kém. Có điều lúc này trên mặt tất cả đều lộ vẻ sợ hãi. Năm người mặc phục trang giống nhau, đều là tu tiên giả đồng môn.

Ở phía sau bọn họ hơn hai mươi dặm, có một đám mây không nhanh không chậm đi theo, năm người nhanh nó cũng nhanh, năm người chậm nó cũng giảm tốc độ. Nhìn qua dường như đang diễn trò mèo vờn chuột.

"Các vị sư huynh, đại họa lần này do mình ta gây nên nên tự ta chịu, các ngươi mau chạy đi, trở lại tông môn hồi bẩm phụ mẫu báo thù thay ta." Nữ tu duy nhất trong năm người lên tiếng.

Nàng vừa mới Ngưng Đan chưa lâu nhưng nhìn qua niên kỷ còn rất trẻ, bộ dạng khoảng mười bảy mười tám xinh xắn lanh lợi, tuy không phải tuyệt sắc mỹ nữ nhưng cũng đủ khiến nam nhân có ý chinh phục.

"Chu sư muội, ngươi nói hưu nói vượn gì thế, chúng ta cùng đi thì cùng trở về, há có thể bỏ lại mình muội, huống chi lão gia hỏa phía sau nhất định là kẻ tham dâm háo sắc, rơi trong tay hắn, ngươi biết kết cục gì chứ?"

Một lão giả vừa béo vừa lùn như cầm đầu đám này, lạnh lùng mở miệng.

"Đi mau, lão quái kia thân mang thương thế, chưa chắc đã đuổi được chúng ta, huống chi chúng ta là năm tu sĩ Ngưng Đan cùng một chỗ, cũng có sức liều mạng, nếu tách đi lại càng hắn diệt từng người một, không ai có thể chạy thoát sống."

Vẻ mặt lão giả nghiêm khắc đến cực điểm, nữ tử kia không dám nói thêm, năm người khẽ cắn môi biến thành kinh hồng bay nhanh đi.

Mấy nam tu còn lại không mở miệng nhưng đều có điểm buồn bực.

Phụ thân của Chu sư muội là tông chủ bổn phái, bình thường thương yêu nhất là nàng. Nếu nàng có chuyện gì thì kết cục bọn họ bi thảm thế nào cũng nghĩ được.

Có điều nghĩ tới lão quái vật đang đuổi theo, vẻ mặt mấy người lại có điểm oán độc.

Đúng là thi ân mắc oán!

Tu Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, nơi nơi đều là tinh phong huyết vũ.

Một khi bước trên tu tiên đạo, có ai mà không tính kế lẫn nhau. Nhưng nữ tử tên là Chu Thiến Như này rất thiện lương hồn nhiên. Nếu ở thế tục có thể làm một ‘hiền thê lương mẫu’ nhưng lại không thích hợp sinh tồn ở Tu Tiên giới.

Song thân của nàng đều là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, phụ thân nàng lại tu sĩ trung kỳ, Tuyết Minh Môn đương đại tông chủ.

Ở Vân Châu, Tuyết Minh Môn không phải là đại phái nhưng trong vòng mười vạn dặm quanh đây thì không ai dám xem thường.

Có phụ mẫu sủng ái, Chu Thiến Như từ nhỏ chưa từng nếm trải đau khổ, gió tanh mưa máu lại càng không nghe nói qua. Có điều thiên tính nàng khá tốt, không dưỡng thành tính cách kiêu ngạo mà là thiện lương thuần khiết.

Ở trong môn phái, cho dù mọi người đấu đá cũng không ai ăn no rỗi việc, đi đối phó ngọc quý trên tay chưởng môn.

Hai vị phụ mẫu lần này cố ý cho nàng đi theo các vị sư huynh đi ngoài hành sụ, mục đích là khiến nàng lịch lãm dầm, bọn họ tuy sủng ái nhưng biết được ngọc bất trác bất thành khí.

Đương nhiên nhiệm vụ không có nguy hiểm, lại phái bốn đệ tử Ngưng Đan kỳ đi theo. Bọn họ đã bố trí không sơ hở tý nhưng trên đường đã xảy ra chuyện.

Về phần nguyên do là do Chu Thiến Như. Buổi sáng hôm nay, sau khi nàng thức dậy liền tản bộ ở phụ cận, không biết ma xui quỷ khiến mà đi tới một sơn cốc bí ẩn.

Kết quả nàng phát hiện một cấm chế ở bên ngoài. Tuy lần đầu rời Tuyết Minh Sơn nhưng Chu Thiến Như vẫn hiểu được quy củ của Tu Tiên giới, mạo muội xâm nhập sẽ khiến người ta hiểu nhầm, đúng lúc nàng định rời đi thì một trận rên rỉ truyền vào tai.

Lòng hiếu kỳ dấy lên, nàng chần chờ thì đi tới phía thanh âm nọ.

Kết quả phát hiện một thư sinh dung mạo anh tuấn chừng tam tuần nằm trên mặt đất, thần tình thống khổ, trên trán ẩn hiện một tầng hắc khí.

Bình Luận (0)
Comment