Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4659

Lần đầu gặp, bạn nói thích nhất truyện mình biên. Mình rất vui! Từ bé mình đã học được cách đem nỗi đau nuốt vào trong lòng, dường như bạn cảm nhận được chút tình cảm riêng ẩn dấu trong từng chương truyện. Vậy mà lúc đó mình đã không nhận ra được ý nghĩa cái tên của bạn, không đủ tinh tế để cảm nhận được sự tuyệt vọng lẫn hy vọng... Cuộc sống vốn làm gì có từ nếu để có thể trân trọng thời gian đã qua phải không? Bạn đã mãi ra đi khiến mình cảm thấy có gì vụn vỡ trong lòng, còn phải rất lâu mình mới quên được bạn. Hình ảnh người con gái mờ ảo mỉm cười vẫy tay chào trong tâm tưởng, nhẹ nhàng chúc mình bình an!

Từng ngón tay khép những nụ hoa trắng

Bỏ lại hàng cây ngơ ngác sau lưng

Và nỗi đau rơi trong lòng đêm vắng

Nỗi đau ta nhận riêng mình

Hãy an nghỉ bạn nhé!

"Đệ tử đáng chết muôn vạn lần." Trên mặt Lưu Oánh tràn đầy vẻ hổ thẹn thở dài: "Chỉ là Oánh nhi …"

"Ngươi không cần nói nữa, vừa rồi ta đã thấy hết. Bình tâm mà nói, ngươi khi sư diệt tổ tội không thể thứ nhưng niệm tình ngươi đối mặt với Tuệ Thông vẫn không mất đi bản sắc nữ tu Thiên Nhai Hải Các. Hơn nữa chỉ vì một lòng cầu đạo ta phạt ngươi sau này diện bích trăm năm" Mộng Như Yên phất ngọc thủ một cái, một đạo hào quang sáng chói đỡ Lưu Oánh dậy: "Còn quỳ làm gì, hay là muốn lão lừa trọc này chế giễu?"

"Đa tạ sư thúc lần thứ hai tái sinh. Đệ tử nguyện không để dục tâm làm mờ mắt lần nữa"

Lưu Oánh vòng tay cúi đầu thật thấp nhưng vẻ mặt trở nên thoải mái. Một khi trong lòng hối hận bất an thì thời điểm đột phá bình cảnh rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Hôm nay mặc dù bị phát hiện bí mật nhưng sư thúc đã rộng rãi tha thứ, kể từ đó họa ngầm tự nhiên cũng được trừ. Lưu Oánh càng thêm cảm kích Mộng Như Yên.

"Sư thúc yên tâm, đệ tử tất anh dũng sát địch mong báo đáp một phần đại ân của người"

"Ừm"

Mộng Như Yên gật gật đầu, nàng đã nhìn ra Lưu Oánh đã thành tâm ăn năn, quay đầu là bờ. Huống chi ngoại trừ Tần Nghiên, chỉ có nha đầu này mới có thể tiến giai Ly Hợp.

Hơn nữa hiện đang đối đầu địch mạnh, dồn Lưu Oánh vào tử địa ngược lại rất dễ khiến nàng làm phản theo địch.

Mộng Như Yên đương nhiên không làm ra cái việc khiến người thân đau đớn mà cừu nhân lại hả hê như vậy!

"Oánh nhi, ngươi tới những nơi khác hỗ trợ các sư tỷ muội ngăn địch." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Mộng Như Yên truyền vào tai. Tuy vậy nghe của pháp dụ thì trên mặt Lưu Oánh lại lộ vẻ lo lắng.

Sư thúc tuy là tu tiên giả Ly hợp sơ kỳ đỉnh phong nhưng đối mặt trung kỳ lão quái vật sẽ thiệt thòi không nhỏ.

Nếu có thêm nàng lấy hai địch một cũng có thể đủ giảm bớt không ít áp lực cho sư thúc. Nhưng Lưu Oánh hiểu rõ tính tình Mộng Như Yên vốn cực kỳ kiêu ngạo nên nhất thời nàng lộ vẻ do dự..

"Được rồi, Oánh nhi, bản cung hiểu hảo ý của ngươi, nhưng ta ở chỗ này không phải liều chết. Lão lừa trọc này không thể giết được ta, ngươi an tâm đi mau" Mộng Như Yên mấp máy môi thi triển truyền âm nhập mật.

"Đệ tử cẩn tuân phân phó, xin sư thúc bảo trọng"

Lưu Oánh khom người thi lễ, sau đó toàn thân nổi ngân quang hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.

Có Mộng Như Yên ở đây Tuệ Huyền tự nhiên không ngăn trở. Lúc này chỉ còn hai người.

Vù...

Không khí toàn hoang mạc như ngưng trệ, chỉ nghe hàn phong thổi qua, gió thổi mưa giông trước cơn bão. Ánh mắt hai người gườm nhau thần sắc vô cùng ngưng trọng. Tu sĩ có thể tiến giai Ly Hợp đã không quản việc Nhân giới, toàn tâm toàn ý tìm cách vượt qua thiên kiếp phi thăng đi Linh giới.

Nhưng mà thiên ý trêu người, Vạn Phật Tông cùng Thiên Nhai Hải Các thề bất lưỡng lập, bọn họ đành phải phân thắng bại định sinh tử ở đây.

"Như Yên thí chủ, lần trước lão nạp cùng ngươi gặp mặt đã là ba trăm năm trước" Tuệ huyền khẽ thở dài nhắc tới năm xưa.

"Không sai, đó là tại Cửu Hoa tuyệt đỉnh do Vọng Đình Lâu triệu tập thất đại môn phái cùng nhau tạo áp lực với yêu tộc." Như yên tiên tử gật đầu, ngữ khí cũng trầm xuống.

"A Di Đà Phật, thần thông của Vọng thí chủ vượt quá xa chúng ta, đơn thân mà có thể đả bại Vạn Giao Vương, nếu không dù chúng ta liên thủ cũng tuyệt không áp chế nổi lão quái vật Yêu tộc đó"

"Vọng Đình Lâu là Ly Hợp hậu kỳ tu tiên giả, thần thông quả thật quỷ thần khó lường nhưng Kim Cương Phục Ma thần thông của đại sư uy lực không phải nhỏ, hôm nay Như Yên muốn lĩnh giáo qua một lần"

"Tiên tử khách khí, Lạc Vân phiêu Tuyết Quyết là bí thuật thủy thuộc tính hàng đầu. Tại nơi đại hải này thủy linh khí vô cùng phong phú, chiến lực của tiên tử có thể phát huy thêm mấy thành" Hai tay lão hòa thượng hợp thành chữ thập, mặt mũi hiền từ cùng thần thái khiêm tốn. Chỉ là ngay sau đó trên mặt lão lộ ra vẻ dữ tợn:" Chẳng qua muốn đối địch lão nạp, còn mời thí chủ đem mạng để tại chỗ này"

Lời còn chưa dứt hai tay lão dang rộng ra, song chưởng được bao phủ bởi hai tầng linh quang màu sắc khác nhau. Một cây thiền trượng được tế ra giữa không trung. Nó làm bằng mỹ ngọc có màu bích lục thanh thúy cực hiếm. Tại đỉnh thiền trượng còn có tạo hình một con Giao Long rất sống động.

Mộng Như Yên không dám chậm trễ phất ngọc thủ một cái, tức thì tiếng thanh minh truyền ra bốn phía, trong hào quang chói mắt một đạo bích ảnh bắn ra.

Hai Ly Hợp Kỳ tu tiên giả không cần thăm dò, đều đem bản mạng pháp bảo tế ra.

"A Di Đà Phật!"

Tuệ Huyền dáng người nhỏ gầy nhưng thanh âm lại cực lớn, theo một tiếng phật hiệu hai tay lão như liên hoa khai nhụy, vô số phù văn thần bí xuất hiện giữa không trung.

Mộng Như Yên thấy thế khẽ nhíu đôi mi thanh tú, ngọc thủ vươn ra nhẹ nhàng điểm về phía trước. Không thấy nàng có nhiều động tác mà như có cổ ngữ khó hiểu vọng vào bên tai.

Cả một vùng không gian đang sáng rõ đột nhiên bị một đám mây đen rộng tới cả trăm mẫu che lại. Chỉ thấy vô số tia chớp như ngân xà bay múa trên cao, cuồng phong gào rít giận dữ thổi ra rát mặt như bị đao cắt. Hai Ly Hợp Kỳ tu tiên giả vừa thi triển thần thông pháp thuật đã khiến thiên địa nguyên khí chung quanh toàn bộ hỗn loạn.

Chỗ này cách bờ biển ít nhất trăm dặm nhưng thủy linh khí vẫn vô cùng phong phú, từng quang điểm to cỡ ngón tay không ngừng nhập vào Bích Ảnh Lạc Tuyết kiếm.

Oanh!

Chỉ thấy linh quang lóe ra rồi một thanh kiếm khổng lồ dài tới cả ngàn trượng như nối liền hai đường chân trời xuất hiện trong tầm mắt, nó phát ra uy áp khiến người lạnh gáy.

"Cự Linh thuật!" Tuệ Huyền không nhịn được hít vào một hơi, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc:" Đây không phải là pháp thuật của Như Băng tiên tử sao, phải là tu sĩ Ly Hợp trung kỳ mới có thể thi triển, không ngờ ngươi có thể luyện thành."

Cũng khó trách lão hòa thượng kinh ngạc, Cự Linh Thuật này của Mộng Như Yên đã tới mức cực hạn nơi Nhân giới, với thần thông như Lâm Hiên cũng chỉ có thể đem kiếm tiên bạo tăng tới trăm trượng.

Tuy vậy trên mặt lão hòa thượng không có nửa phần sợ hãi: "Cự Linh Thuật thì sao chứ, cho dù đích thân Mộng Như Băng thi triển thì bổn tọa cũng đâu có ngán. Cho ngươi thưởng thức thần thông của ta một lần"

Lời còn chưa dứt lão hòa thượng phất tăng bào một cái, hai tay biến ảo pháp ấn liên tục.

Thanh âm phạn xướng của phật môn truyền vào tai, không ngờ thiền trượng thanh thúy bích lục kia lại biến thành một pho tượng Phật Đà nghiêm trang bảo tướng, phát ra uy áp không phải là nhỏ.

Theo tiếng quát nhẹ của Tuệ Huyền, hai tay Phật Đà hợp lại sau đó dang rộng ra phía ngoài. Nhất thời cả không trung bao trùm bởi phật quang sáng vàng óng ánh rực rỡ.

Một Cự thủ khổng lồ to tới hơn mười mẫu hiện ra trên bầu trời. Thanh thế có thể đem một ngọn núi chụp thành bột phấn. Chính là thần thông hàng ma tối cao của Phật Môn, Như Lai Thần Chưởng!

Già La Cổ Ma đã từng thi triển qua thần thông này nhưng xem ra uy lực còn kém xa so với trước mắt.

Cổ Ma tuy cũng là Ly Hợp Kỳ nhưng chỉ còn lại thân xác, kết hợp cùng Nguyên Anh Thiên Tú chân nhân thực lực cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, sao có thể so sánh cùng lão hòa thượng Tuệ Huyền.

Thấy thế trên dung nhan xinh đẹp của Mộng Như Yên hiện lệ khí, nâng ngọc thủ khẽ quát một tiếng:

"Đi!"

Bích Ảnh Lạc Tuyết Kiếm lóe ra linh quang như thiên ngoại phi hồng, chỉ thấy một đạo kiếm quang không lồ lớn tới cả nghìn trượng như thiên ngoại phi tiên hung hăng trảm xuống Cự thủ khổng lồ kia.

Thanh âm bạo liệt truyền ra. Trong phạm vi vài dặm, phật quang cùng kiếm khí cuồng bạo loạn chuyển xoắn lấy nhau, dư chấn đem tất cả đất đá nơi đây nghiền thành bụi nhỏ cuốn ra xa.

Một dòng máu đào chảy ra từ khóe miệng Như Yên tiên tử mà sắc mặt Tuệ Huyền cũng trắng bệch như xác chết.

Nhưng chỉ thấy lão hòa thượng hít vào một hơi, một tia kim quang xuất hiện trong mắt, sau đó da thịt toàn thân biến thành màu vàng như La Hán chuyển thế.

"A Di Đà Phật."

Tiếng phật hiệu trang nghiêm truyền vào tai, phía sau Tuệ Huyền xuất hiện một bảo vật tỏa ra hào quang ngũ sắc.

Chỉ thấy nó luân chuyển chầm chậm, mặt trên khắc ấn một pho tượng La Hán.

"Đại Bi Kim Luân"

Mộng Như Yên khẽ nhíu đôi mắt đẹp, thanh âm có vài phần thê lương:"Lão gia hỏa, không ngờ ngươi đem cả trấn tông chi bảo đến"

"Hừ, lần này quyết chiến không phải ngươi chết thì ta chết, bổn tọa đương nhiên phải cẩn thận một chút"

Song phương đã trở mặt thành thù, xưng hô cũng không cần khách khí.

Mộng Như Yên hít vào một hơi. Đại Bi Kim Luân này chính là bảo vật phỏng chế Thông Thiên linh bảo. Uy lực tuy không thể so với chân Linh Bảo nhưng dù là pháp bảo đỉnh cấp cũng thúc ngựa theo không kịp.

Vạn Phật Tông nội tình vô cùng thâm hậu nhưng Thiên Nhai Hải Các cũng không kém.

Chỉ thấy Mộng Như Yên phất ngọc thủ một cái, trước người hiện ra một cái đỉnh màu bạc cao khoảng một thước, nó đã bị gãy một chân cùng vô số vết rạn bên ngoài nhưng phát ra một cỗ tức khí man hoang.

"Định Hải Thần Chung!"

Trên mặt Tuệ Huyền không khỏi lộ vẻ kinh ngạc:"Có lầm hay không, không phải các ngươi đã thất lạc bảo vật này tám trăm năm trước rồi sao?"

"Hừ, bảo vật này quả thật từng bị bọn đạo chích lấy mất nhưng ai nói nó không thể quy nguyên chủ."

Thần sắc Như Yên tiên tử lạnh lùng nhưng trong lòng đã có chút chua xót. Chính như lời Tuệ Huyền nói, kiện phỏng chế linh bảo đã từng bị trộm mất.

Khi đó tỷ tỷ vẫn chủ trì Thiên Nhai Hải Các, thường vì việc này mà tâm tình chán nản, nói sau khi tọa hóa không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông bổn phái.

Sau đó tỷ tỷ chết ở trong tay Phong Lương, lúc lâm chung vẫn canh cánh việc này trong lòng.

Lúc ấy Mộng Như Yên đã hạ huyết thệ, suốt đời tận lực cũng phải đem Định Hải Thần Chung trở lại bản môn.

Khi có manh mối về nó thì nàng mới chỉ là tu sĩ Nguyên Anh hữu tâm vô lực. Bởi vì Định Hải Thần Chung lại ở Vạn Giao Cốc. Nơi đó vốn là chỗ Yêu tộc đệ nhất cường giả ẩn cư.

Đừng nói khi đó mà hiện tại nàng muốn giao thủ với Vạn Giao Vương cũng tuyệt không có nửa điểm thắng lợi.

Nhưng chẳng lẽ từ bỏ tâm nguyện sao? Tỷ tỷ dưới cửu tuyền dưới cũng không thể nhắm mắt. Trong lúc Mộng Như Yên đang vô cùng thống khổ thì Vọng Đình Lâu ra mặt.

Tuy không muốn trở mặt cùng Vạn Giao Vương, nhưng sao có thể không hoàn thành tâm nguyện duy nhất của thiếu nữ mà hắn yêu thương.

Tại một đêm tối như mực Vọng Đình Lâu một thân một kiếm xâm nhập Vạn Giao Cốc gặp Vạn Giao Vương đòi bảo. Song phương gặp nhau một lời không hợp đã xuất thủ.

Phỏng chế linh bảo tại Nhân giới xem như bảo vật nghịch thiên. Vạn Giao Vương đương nhiên không muốn giao ra.

Khi đó cả hai đều là tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ. Đại chiến mới nổ ra đã khiến phong vân một vùng rộng lớn phải biến sắc.

Pháp lực thần thông Vọng Đình Lâu tuy nhỉnh hơn một chút nhưng thế lực Vạn Giao Cốc vô cùng cường đại. Chỉ là Hóa Hình kỳ Yêu tộc đã có hơn trăm mà song tu đạo lữ của Vạn Giao Vương cũng là Ly Hợp Sơ Kỳ.

Có điều Vọng Đình Lâu dám đơn thân xâm nhập nơi đây thì có mang theo một kiện Thông Thiên linh bảo. Uy lực của nó cường đại có thể nghĩ ra. Với thực lực một mình Vọng Đình Lâu phát uy đấu với hàng trăm Hóa Hình kỳ Yêu tộc và hai Ly Hợp Kỳ lão quái.

Vạn Giao Vương cũng không yếu thế đem Định Hải Thần Chung lấy ra. Nhưng không ngờ Vọng Đình Lâu vì một mảnh tình si, vì hoàn thành nguyện vọng của Như Băng Tiên Tử không quản an nguy thân thể. Cả người đẫm máu nhưng vẫn tử chiến không lùi.

Đường đường là Thiên Vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ lại liều mạng thì sự tàn phá có thể tưởng tượng. Cả nhân thủ Vạn Giao Cốc bị đánh giết tới long trời lở đất.

Yêu tộc thương vong vô số khiến Vạn Giao Vương rốt cục cũng sợ hãi. Định Hải Thần Chung tuy là nghịch thiên đích bảo vật nhưng nếu muốn giết Vọng Đình Lâu thì chỉ e hắn cũng hồn bay phách lạc.

Đồng quy vu tận có gì tốt, đã đánh đến mức này chịu thua cũng không có gì mất thể diện. Vạn Giao Vương bất đắc dĩ đành đem Định Hải Thần Chung giao lại.

Trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục Vọng Đình Lâu đã thu hồi được trấn tông chi bảo của Thiên Nhai Hải Các, khi hắn tới đây thì toàn thân đẫm máu khiến Mộng Như Yên cũng cảm kích kêu một tiếng tỷ phu.

Về sau bởi vì công pháp khi đột phá bình cảnh cần phải song tu, Vọng Đình Lâu đành lập mấy ả thị thiếp khiến Như Yên tiên tử mới trở mặt cùng lão.

Lúc này nhìn Định Hải Thần Chung nghĩ đến ân tình của Vọng Đình Lâu, trong lòng nàng không khỏi nổi lên một tia lạc tịch.

Lại nghĩ đến tỷ tỷ trong nàng càng chua xót vô cùng, nếu Như Băng tiên tử còn tại thế Thiên Nhai Hải Các tuyệt sẽ không bị người khi phụ thế này.

Nhưng rất nhanh vẻ mặt Mộng Như Yên trở nên băng lãnh, nâng ngọc thủ đánh ra vô số các đạo pháp quyết đủ mọi màu sắc vào Ngân Chung.

Bùm một tiếng trầm thấp không có gì thần kỳ vang lên. Có điều bên trong dường như chứa đựng các thanh âm vang vọng từ một thế giới khác.

Thanh âm xa xa truyền ra, sau đó thể tích Ngân Chung tăng vọt tới cả hơn trăm trượng nhìn như một tòa tiểu sơn.

Chỉ thấy từ đỉnh chung phiêu tán ra vô số phù văn xưa cũ cùng ngân quang chói mắt, rồi một cỗ linh khí kinh người bắn ra bốn phía.

"Xuất!"

Mộng Như Yên khẽ quát một tiếng, những phù văn kia lóe lên. Chỉ thấy vô số các loại điểu thú ngư trùng kỳ lạ quý hiếm cổ quái từ bên trong bay ra.

Giả như Lâm Hiên ở chỗ này khẳng định vô cùng sợ hãi, cho dù với kiến quang uyên bác của hắn cũng không nhận ra hơn phân nửa đám kỳ thú này, chắc chắc chúng đến Linh giới. Đương nhiên trước mắt chỉ là dùng linh lực biến ảo ra.

Bên kia hòa thượng cũng không nhàn rỗi.

Đại Bi Kim Luân bay múa quanh thân cùng thanh âm phạn xướng truyền vào tai, trong phạm vi vài dặm đều bị pháp lực phật quang bao phủ trang nghiêm vô cùng.

"A di đà Phật!"

Lần này phật hiệu không phải từ trong miệng Tuệ Huyền phát ra mà do một pháp tướng Kim Thân La Hán đã xuất hiện bên người, lại uy áp hào hùng khiến người nghẹn họng trân trối.

Pháp Tướng này chính là dùng đại lực của Đại Bi Kim Luân mượn thần thông của cao tăng thượng giới huyễn hóa ra.

Ma Đạo có bí thuật mượn ma khí của Chân Ma nơi Ma giới để nhập thể. Tuy tu vị của tu tiên giả thi triển thuật này bạo tăng nhưng sẽ bị ma khí ăn mòn thân thể, hậu hoạn cực lớn.

Mà Đại Bi Kim Luân trước mắt mượn phật lực của Chân Tăng, không những không có hậu hoạn mà lại uy lực cũng vượt xa bí thuật của Ma Đạo.

"Đi!"

Mộng Như Yên chỉ vào, đám điểu trùng ngư thú kỳ lạ lóe lên vẻ hung lệ lao sang Tuệ Huyền.

"Ồ, trước mặt La Hán Tôn Giả thì yêu ma chỉ là hạng nhãi nhép, xem ta hàng ma trừ yêu đây"

Lời lão hòa thượng còn chưa dứt, Pháp Tướng La Hán đã nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng về phía trước, động tác nhu hòa không nhiễm chút bụi trần. Chỉ thấy trong hư không biến ảo ra vô số chưởng ảnh.

Phốc phốc phốc mấy tiếng, những quái thú tu vị không dưới Nguyên Anh kỳ kia toàn bộ bị đánh cho tan tác.

Công kích thất bại, ánh mắt Mộng Như Yên càng trở nên băng lãnh điểm nhẹ ngón tay ngọc, một đạo linh quang bay vụt lên giữa không trung sau đó lóe lên, đón gió tăng vọt chui vào trong Ngân Chung.

Một tiếng chuông cổ phác truyền ra rồi một đạo sóng âm ngân sắc xuất hiện bắn qua lão hòa thượng.

Lập tức liên tiếp những tiếng bạo liệt truyền ra, từng đạo cuồng phong rít gào trong lăng không, sóng âm chiếu thẳng tới phật thủ sinh ra dư âm là vô số những ngân kim ma xà loạn vũ.

Vẻ mặt của lão hòa thượng dần trở nên ngưng trọng, lão vừa mới tiến giai trung kỳ còn thần thông pháp lực Như Yên nha đầu còn vượt xa dự đoán, muốn thắng cũng không phải dễ dàng.

Vù…

Lúc này thiên địa nguyên khí một vùng rộng lớn đã trở nên hỗn loạn vô cùng, hai người tạm thời ngừng tay, báo hiệu một hiệp đấu ác đấu kinh hồn bạt vía sắp diễn ra.

Cùng lúc đó tai phía tây Doanh Châu Đảo. Tại một tòa núi cao chót vót như một thanh kiếm sắc ngọn thẳng cắm vào trong biển mây.

Thương Lăng Phong này chính là một trong các cấm địa của Thiên Nhai Hải Các. Trong này có gì thần bí thì chính người thủ hộ nơi đây, Cơ Nguyệt Như Nguyên anh hậu kỳ đại tu tiên giả cũng không rõ.

Là cấm địa trọng yếu nhất của bổn môn được Như Yên tiên tử coi trọng vô cùng, ngoại trừ Cơ Nguyệt Như thì còn ba nữ tu Nguyên Anh kỳ tu tiên giả, Ngưng Đan Kỳ đệ tử cũng có tới hơn hai trăm.

Có thể thấy thực lực Thiên Nhai Hải Các nơi đây cường đại thế nào nhưng lúc này phòng ngự tại Thương Lăng Phong đang trở nên chao đảo, các cấm chế trận pháp chung quanh đang bị công phá.

Địch nhân không nhiều chỉ có bảy tám người nhưng cầm đầu chính là cao tăng chủ trì Vạn Phật Tông. Vô Hối đại sư!

Người này cũng Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, năm nay đã tám trăm năm tuổi, một thân thần thông quỷ thần khó lường.

Truyền thuyết lão chính là là hậu nhân của một ma tộc kỳ dị, gần bốn trăm năm mới Kết Anh nhưng về sau tuệ căn như được khai thông, không chỉ tu luyện tiến triển cực nhanh mà pháp thuật huyền diệu vô cùng.

Từ Nguyên Anh sơ kỳ đến trung kỳ chỉ cần năm mươi năm, thêm chưa đầy trăm năm nữa đã tới hậu kỳ.

Lợi hại hơn chính là thời điểm lão mới ở trung kỳ đã có khí lực ngạnh chiến với hậu kỳ đại tu tiên giả, hiện tại thần thông của lão thế nào tự nhiên là có thể tưởng tượng.

"Sư tôn, hiện tại chúng ta nên ứng phó thế nào?" Một nữ tử Ngưng Đan Kỳ thân hình mảnh mai với sắc mặt trắng bệch mở miệng. Không chỉ là nàng mà cơ hồ các đệ tử thủ vệ nơi này đều mang vẻ sợ hãi. Thế công của địch nhân quá mãnh liệt. Vô Hối là chủ trì Vạn Phật Tông khiến người sợ hãi.

"Phát ra Truyền Âm phù, xin đồng môn chung quanh viện thủ." Cơ Nguyệt Như thở dài, nhìn qua màn sáng đang rung chuyển như sắp vỡ trầm giọng phân phó.

"Dạ."

Một đệ tử phía dưới giương tay phát ra Truyền Âm phù, với nhân thủ hiện tại quả thực không ngăn cản nổi.

Nhưng hỏa quang mới lóe lên vài cái, bay được hơn trăm trượng đã bị đối phương đánh rơi. Sắc mặt đám nữ tử càng khó coi, đối phương ý định bắt ba ba trong hũ sao?

Vẻ mặt Cơ Nguyệt Như đang lo lắng thì đúng lúc này một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra, bên trong xen lẫn tiếng kinh hô thất thanh của đám nữ tử. Thì ra cấm chế đại trận đã bị công phá.

"Hừ, Thiên Nhai Hải Các bất quá cũng chỉ là hư danh mà thôi."

Một tiếng khàn khàn truyền vào tai, vừa lên tiếng là một lão giả sắc mặt đen đúa nhưng lúc này ánh mắt Cơ Nguyệt Như tập trung trên người một lão tăng vận áo cà sa hồng thẫm.

Chỉ thấy dáng người lão cao lớn, mặt vàng trán lồi, dung mạo có phần xấu xí nhưng thần thái cùng khí độ quả là trang nghiêm bảo tướng.

"Vô Hối?"

Ánh mắt Cơ Nguyệt Như khẽ nhíu, tuy là cùng cảnh giới nhưng thần thông của nàng đương nhiên không thể sánh với lão tăng này.

Phóng mắt khắp Thiên Nhai Hải Các. Ngoại trừ Như Yên sư thúc thì có thể chính diện giao phong với lão giặc trọc này chỉ có Lưu Oánh sư tỷ.

Nhưng Thương Lăng Phong này không thể từ bỏ, nên lúc này chỉ có thể liều mạng. Cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, đến nước này cũng không cần khách khí.

"Sát…!" Một tiếng quát thật lớn truyền vào tai, song phương đã triển khai hỗn chiến.

Nhân số Thiên Nhai Hải Các tuy hơn hẳn nhưng địch nhân toàn bộ đều là Nguyên Anh kỳ tu tiên giả. Không có trận pháp yểm hộ các nữ đệ tử rất nhanh rơi vào thế hạ phong. Chưa được vài hiệp đã có người ngã xuống.

Cơ Nguyệt Như vừa sợ vừa giận nhỏ giọng phân phó: "Truyền lệnh xuống, một đệ tử không cần tử chiến mà nhân cơ hội này. Truyền Âm phù đã không dùng được thì mau tự đi cầu viện binh."

"Dạ!"

Một thiếu nữ lên tiếng rồi bay đi, toàn thân Cơ Nguyệt Như nổi hào quang bay tới nghênh tiếp hòa thượng cao lớn trước mắt.

"A Di đà Phật, không gặp thấm thoát đã mấy độ phong sương, Nguyệt Như tiên tử vẫn bình an chứ? Tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ vốn không dễ mà thần thông của lão nạp chắc hẳn ngươi hiểu rõ. Biết rõ đánh không lại thì làm cái chuyện lấy trứng trọi đá làm gì, nếu đại hữu nguyện bó tay chịu trói, lão nạp tuyệt đối sẽ dùng lễ đối đãi." Thanh âm Vô Hối truyền ra, bên trong mang theo vài phần hấp dẫn.

Mục đích tu tiên là cầu trường sinh, càng là tu sĩ cao cấp thì càng sợ chết.

"Hừ, đại sư không cần lắm lời, có bao nhiêu bản lĩnh thì mau thi triển ra, chỉ cần Nguyệt Như còn một hơi thở cũng quyết không để cho ngươi tới Doanh Châu đảo này mà diễu võ giương oai."

"A di đà Phật, biển khổ vô biên quay đầu là bờ, tiên tử chấp mê bất ngộ nguyện ngọc đá cùng tan, đã như thế lão nạp đành phải xuống tay vậy. A di đà phật"

Lời Vô Hối còn chưa dứt thì hai tay đã rộng mở phát ra uy áp mãnh liệt, phật quang trên người thoáng cái đã bùng lên lên đỉnh đầu tạo thành một đám mây màu vàng kim chói lòa. Trong miệng lão thầm thì, âm thanh phát ra tựa như đang tụng một đoạn kinh văn phật môn nào đó.

Cơ Nguyệt Như hít sâu một hơi, tự nhiên không để cho đối phương thoải mái thi pháp. Ngọc thủ vỗ vào bên hông, pháp bảo là một cây lược ngọc được nàng tế lên, phát ra linh áp cường đại

"Đi!" Nàng giơ ngọc thủ nhẹ điểm ra phía trước. Từ phía trên chiếc lược ngọc bắn ra hàng ngàn đạo hàn quang lóng lánh như phi châm về phía lão hòa thượng.

"A di đà Phật, thí chủ thật cố chấp, nên biết hết thảy đầy đều như phù vân ảo ảnh, như bọt nước sương mai, như ánh chớp trong cơn mê dài…"

Đối mặt công kích như rào rào như thác đổ, trên mặt Vô Hối không mảy may sợ hãi. Chỉ có tiếng tụng kinh trầm thấp chầm chậm truyền vào trong tai.

Đám mây màu vàng trên đỉnh đầu lão trở nên phiêu hốt bất định bay ra đón đỡ.

Phốc phốc phốc! Ngàn vạn băng châm lóng lánh sắc nhọn không chút hiệu quả khiến Cơ Nguyệt Như biến sắc, nhưng nàng còn chưa có động tác gì thì tiếng hú thê lương đã truyền đến.

Chỉ thấy Vô Hối phất tay áo một cái, đã xuất ra một viên bảo châu tựa như long nhãn xoay tròn một vòng rồi bạo liệt ra.

Bùm!

Một đạo ánh sáng trắng mờ ảo từ bên trong bay vút ra, lập lòe một hồi rồi biến thành một mãnh hổ sau lưng có một đôi cánh.

Tuy kinh ngạc nhưng Cơ Nguyệt Như cũng nhanh chóng lấy ra một tấm phù lục đen như mực, trên đó có họa một con Độc giao rất sống động, kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái, hé miệng phun một ngụm tinh huyết lên trên.

"Đi!" Cơ Nguyệt Như điểm ngọc chỉ một cái, tức thời lục phù hóa thành một đóa hỏa vân chừng hơn mười trượng. Trong hỏa diễm có thể thấy một Độc Giao đang giương nanh múa vuốt, tràn đầy vẻ dữ tợn.

"Hừ, Thú Phù phong ấn của yêu hồn Hóa Hình kỳ, không ngờ Nguyệt Như tiên tử còn có bảo vật này nhưng đáng tiếc châu chấu đá xe, giãy dụa chỉ thêm phí công thôi."

Thanh âm lạnh lẽo truyền ra. Vô Hối phất tay trái một cái đem một kiện pháp bảo là một thanh giới đao xuất ra, nó bay lượn lên đỉnh đầu rồi biến thành một đạo sáng đen như nước chảy mây trôi chém tới.

Cơ Nguyệt Như tự nhiên không để rơi vào thế hạ phong. Nàng lập tức há miệng, đôi môi quyến rũ khẽ rung động, một thanh tiểu kiếm dài hơn một tấc lập tức xuất hiện.

Tức khắc bảo vật này liền đón gió mà lớn lên, hóa thành thanh trường kiếm dài hơn ba thước, thế tới như một đạo kinh hồng nghênh đón thế công của địch thủ.

"Tranh" một tiếng không lớn vang lên. Hai đạo quang hoa lập tức va chạm với nhau khiến linh quang bắn ra bốn phía. Không ngờ bảo kiếm kia đã bị chém làm hai mảnh.

"Không thể nào!" Cơ Nguyệt Như vừa sợ vừa giận, vật ấy tuy không phải bản mạng pháp bảo của nàng song uy lực không hề nhỏ. Ai ngờ lại bị hủy đơn giản như thế.

Tuy Vô Hối rất nổi danh song nàng không ngờ được lão lại cường đại đến thế.

Nhưng chỉ mới là bắt đầu. Độc Giao Hóa Hình Kỳ đối mặt với quái hổ có hai cánh thì liền rơi vào thế hạ phong. Chỉ mới vài hiệp đã bị quái hổ đánh cho tơi tả.

Sắc mặt của Cơ Nguyệt Như càng lúc càng khó coi, hai tay nàng lập tức vỗ nhẹ vào hông, lại thêm vài món cổ bảo được nàng tế xuất ra, đáng tiếc là vô dụng. Bất kể đao thương kiếm kích hay pháp bảo chuyên phòng ngự đều không chịu nổi một đòn của Giới Đao kia, thật sự giống như dao bén mà cắt đậu hũ.

Bỗng một gầm kinh người vang lên. Con quái hổ há mồm mở to như chậu máu đỏ lòm, phát ra linh quang rực rỡ, phút chốc đã phun ra một đạo hào quang hướng về phía Nguyệt Như.

Thời điểm và góc độ được tính cực kỳ chuẩn xác. Cơ Nguyệt Như muốn tránh cũng không được.

Đồng thời đạo hắc quang như lưu thủy hành vân do Giới Đao hóa thành cũng từ một góc khác chém đến.

Đều là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ nhưng cả hai chỉ giao thủ trong chốc lát, Cơ Nguyệt Như đã bị ép đến bước đường cùng. Xem ra pháp lực của Vô Hối thật quá cường đại.

"Sư tỷ!" Một tiếng thét kinh hãi truyền vào tai, ở phía xa xa hơn trăm trượng có một thiếu nữ vận cung trang xanh biếc lo lắng thất thanh kinh hô. Nàng cũng là trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ của Thiên Nhai Hải Các.

Lúc này nàng đang bị một lão giả mặt mày đen đúa quấn lấy. Dù chưa rơi vào thế hạ phong nhưng muốn đi cứu người thật là người si nói mộng.

Nếu không muốn mất mạng thì Nguyên Anh ly thể chính là dựa chọn duy nhất, nhưng có thể thoát nổi độc thủ của bổn hòa thượng sao?

Vô Hối đang hưng phấn nghĩ thầm, có điều lão không thể ngờ nổi. Khi Cơ Nguyệt Như xuôi tay chờ chết thì một đạo thanh quang rực rỡ vô thanh vô tức nổi lên, nó hóa thành một đại thủ nhẹ nhàng túm lấy thắt lưng ong của Cơ Nguyệt Như, khẽ kéo thân hình mềm mại thoát khỏi thế công của lão hòa thượng.

Mọi việc nói thì dài nhưng chỉ xảy ra trong chớp mắt. Vô Hối không khỏi ngẩn ngơ mà Cơ Nguyệt Như trong tuyệt cảnh phùng sinh thì không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Thanh sắc đại thủ sau khi giúp nàng thoát hiểm liền tan thành những điểm sáng tựa như ngón tay, phút chốc tan biến đi.

“Cái tên cẩu tặc nào dám lén lút phá đi pháp thuật của bản tôn. Còn không mau chui đầu ra đây” Hai mắt Vô Hối trợn tròn hét lên, lúc này cái mặt nạ cao tăng đắc đạo của lão không biết đã bị rớt tự lúc nào. Vốn dĩ lão đã nắm chắc mười phần hạ sát ả tiện tì kia không ngờ lại bị phá hoại, trong lòng đang tức đến sôi gan.

Lão đem thần thức thả ra tìm tòi chung quanh, tức thời trong thâm tâm bắt đầu e dè và sợ hãi. Người kia trốn ở một bên, với bản lĩnh của lão mà không phát hiện nổi.

Chẳng lẽ người này tu luyện thần thông ẩn tàng đặc biệt? Vậy phải cẩn thận ứng phó, nếu không đối phương sẽ thừa cơ đánh lén.

"Hừ, đường đường là trụ trì Vạn Phật Tông mà thần thông cũng chỉ có như thế, cái loại hữu danh vô thực vậy mà cũng dám tới Doanh Châu đảo chúng ta làm càn."

Lời còn chưa dứt ở phía xa hơn trăm trượng bỗng lóe lên một đạo thanh quang. Một thiếu niên dung mạo bình thường xuất hiện giữa không trung, chớp mắt vài cái thân hình hắn đã hiện ở nơi này.

"Là ngươi, tiểu tử họ Lâm?"

" Lâm tiền bối."

Hai tiếng kinh hô truyền vào tai nhưng thái độ và ngữ khí trái ngược tương phản nhau.

Vô Hối vừa tức giận vừa sợ hãi. Khuôn mặt vốn đã khó coi của lão giờ phút này càng thêm phần méo mó còn Cơ Nguyệt Như thì lộ vẻ tin tưởng vô cùng. Nàng thở phào như trút được gánh nặng trong lòng.

"Không ngờ ngươi đã tiến giai tới Nguyên Anh hậu kỳ?" Giờ khắc này Lâm Hiên cũng không cần che dấu tu vị, ánh mắt Vô Hối đảo tới đảo lui trên người Lâm Hiên thì sắc mặt lại càng thêm khó coi.

“Ừm, nhân tiện báo cho lão biết là số lừa trọc của Vạn Phật Tông ngã xuống trong tay ta không chỉ có Không Huyễn.”

Lâm Hiên chắp hai tay sau lưng khẽ cười. Khuôn mặt bình thản nhưng đã ẩn tàng sát khí:“ Đại sư thân là nhất môn chi chủ cớ chi lại chấp mê bất ngộ như thế, biển khổ vô biên nên quay đầu là bờ. Chỉ cần ngươi phóng hạ đồ đao thì Lâm mỗ cũng cho cơ hội được đi luân hồi. Chi bằng đại sư tự động thủ, đừng để ta phải mang thêm ác danh thích trừu hồn luyện phách kẻ khác.”

Bình Luận (0)
Comment