Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4667

"Là ngươi?"

Đôi mắt đẹp như nước mùa thu của Khổng Tước xoay chuyển. Sau khi nhìn thấy Hạo Thiên quỷ đế có chút kinh ngạc song toàn thân nổi sát khí cuồn cuộn.

"Không sai, đúng là lão phu, từ biệt tại U châu đã mấy chục năm mà phong thái của tiên tử vẫn như trước. Thật khiến người khác vui mừng" Quỷ đế chậm rãi tiến lên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, song lại muốn đem đường lui của đối phương phong kín.

"Cái gì, nàng ta chính là Khổng Tước tiên tử?"

Đại hán đầu trọc ngẩn ngơ rồi lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết. Khi trước hắn còn sợ đối phương thấy động mà bỏ chạy, không ngờ lại chủ động lọt vào thiên la địa võng của bọn họ.

Nữ tử cung trang cũng đổi giận thành vui, ba lão quái vật đứng thành hình chữ phẩm vây quanh hai nàng.

"Các ngươi đã làm gì trượng phu của ta?"

Thanh âm của Diệu U tiên tử truyền vào ra. Khổng Tước kịp thời viện thủ cứu nàng thoát khỏi một kiếp nhưng trong lòng vẫn không nguôi lo lắng về Vân Đỉnh.

"Trượng phu của ngươi không biết thời thế lại làm châu chấu đá xe, đã bị bổn tiên tử trừu hồn luyện phách." Nữ tử cung trang cười khanh khách, khẩu khí mang theo sự ác độc khiến người thầm run sợ.

Diệu U tiên tử nghe vậy thì chỉ thấy trước mắt tối sầm, lời của đối phương như tên nhọn đâm chích vào huyết tâm của nàng.

Trừu hồn luyện phách thì ngay cả cơ hội luân hồi cũng bị cướp đoạt, đối với tu tiên giả thì không có kết cục nào bi thảm hơn.

"Tại sao…chúng ta vốn không oán không cừu…" Diệu U tiên tử đã không còn tâm trí nghĩ ngợi gào lên, miễn cưỡng lắm thân thể mới đứng vững. Đôi môi cắn chặt đến rớm máu.

"Hừ, các hạ cũng là tu sĩ Nguyên Anh. Sao còn ngây ngốc như vậy, bổn cung muốn hắn muốn sống không được chết không xong thì cần gì phải nói lý do. Bổn cung làm như vậy ngươi có thể làm gì cản được sao?"

Những lời này khiến Khổng Tước biến sắc, tuy nàng trước kia nàng có tàn bạo nhưng còn xa mới bì được với nữ tử ác độc này.

Tu tiên giới trừ phi có thù bất cộng đái thiên, nếu không cũng rất ít có kẻ đem địch nhân trừu hồn luyện phách, làm vậy sẽ khiến nhân tâm oán hận.

Có điều nữ tử cung trang này lại bất cần, tuy là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ song thân phận có chút đặc biệt. Địa vị trong tông môn cao hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều. Thực lực Lệ Hồn Cốc cường bá, có đại thụ chống lưng. Ả hành sự hiển nhiên không cố kỵ gì cả.

"Ngươi…"

Diệu U tiên tử giận dữ, hận nữ tử cung trang đến thấu xương. Nàng đang muốn đem pháp bảo tế ra thì Khổng Tước tiên tử kéo ống tay áo lại: "Muội muội đừng nóng giận. Cho dù Vân Đỉnh đạo hữu không địch lại thì Nguyên Anh có thể thi triển bí thuật thuấn di chạy đi. Lời này chỉ là nhiễu loạn tâm thần mà thôi"

Diệu U tiên tử nghe vậy tâm trạng bình ổn hơn một chút. Mà ba lão quái vật Lệ Hồn Cốc thì cười lạnh không thôi.

Đêm dài lắm mộng Khổng Tước đã tới thì không cần khách khí.

Chỉ thấy đầu vai Hạo Thiên quỷ đế lay nhẹ, toàn thân đột nhiên ngưng tụ hắc khí. Bàn tay lật một cái, hắc khí hóa thành một con bạch cốt mãng xà dài đến hơn mười trượng, trên lưng còn có một đôi cánh trong suốt.

"Đi!"

Quỷ đế đưa tay điểm một chỉ, mãng xà ngẩng đầu dữ tợn nhanh chóng như điện phóng về phía trước.

Hai tay nữ tử cung trang hợp lại trước ngực, Ngân Câu trên đỉnh đầu xoay quanh bay múa phát ra tiếng vang ông ông quái dị.

Ngay sau đó một cơn lốc đỏ như máu xuất hiện bao lấy thân thể ả, bên trong mơ hồ còn có thanh âm khóc than thê lương truyền ra. Trong phạm vi gần một dặm chung quanh tràn ngập một cỗ khí tức âm trầm.

Mà đại hán đầu trọc thì hai tay bắt pháp quyết cổ quái không ngừng múa may, liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết vào Lang Nha Bổng.

Hống!

Chỉ thấy mặt đến rung lên dữ dội, bảo vật này biến thành một quái thú thân dài mấy trượng nửa sư nửa hổ, toàn thân vảy sừng lóe sáng, hung ác tới cực điểm. Một cỗ linh áp bàng bạc phát ra khắp chung quanh.

Diệu U tiên tử biến sắc, thì ra khi trước ba lão quái vật chưa dùng toàn lực nàng mới có thể trốn được.

Trên khuôn mặt xinh đẹp Khổng Tước tiên tử có chút ngưng trọng, ba tên gia hỏa này phát thuật cùng bảo vật đều không tầm thường. Không lẽ bọn họ là quỷ tu đến từ Lệ Hồn Cốc?

Ánh mắt đảo qua, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười lạnh như băng: "Xem ra mấy vị đạo hữu cất công tới Thương Minh sơn mục đích chủ yếu chính là ta".

"Ha ha, tiên tử quả nhiên thông thái, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đem yêu đan giao ra, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng" Hạo Thiên quỷ đế nhe răng cười nói.

Khác với tu sĩ nhân tộc, yêu thú Hóa Hình kỳ sau khi mất đi nội đan thì không mất mạng, chỉ là tu vị giảm mạnh mà thôi.

"Không sai, chỉ cần ngươi đem nội đan giao ra, bổn cung tuyệt sẽ không không trừu hồn luyện phách mà đem thu về làm linh thú." Thanh âm kiêu ngạo của nữ tử cung trang ở trong huyết phong vẫn truyền ra khiến Hạo Thiên quỷ đế nhíu nhíu mày, trên mặt ẩn hiện vẻ bất mãn.

Lúc này Khổng Tước tiên tử giận quá hóa cười: "Tốt! Ngàn năm qua cũng chưa từng có kẻ nào dám đao to búa lớn như thế đối với bổn tiên tử. Nhận ta làm linh thú! Hừ, coi như là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ cũng không dám xem thường bổn tiên tử như thế, chi bằng ta…"

"Sao?" Nữ tử cung trang vẫn không chút kém thế.

"Ngươi không phải thích đem kẻ khác trừu hồn luyện phách sao, lát nữa bổn tiên tử sẽ toàn thành cho ngươi".

Lời còn chưa dứt thân hình Khổng Tước chợt động hóa thành một đạo hào quang ngũ sắc rồi biến mất. Ngay lập tức nữ tử cung trang la hoảng, tựa hồ đã đã một chút thiệt thòi.

Hạo Thiên quỷ đế cả kinh vội ngưng thần nhìn về phía trước, tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền vào tai. Chỉ thấy cách lão hơn mười trượng bên trái, yêu khí cùng quỷ vụ đang không ngừng cắn nuốt nhau. Quỷ vụ có vẻ kém thế hiển nhiên Khổng Tước tiên tử đã chiếm thế chủ động.

Quỷ đế cùng đại hán đầu trọc liếc nhau, cảm thấy có chút hoảng sợ, đối phương thân trong trùng vây nhưng vẫn có thể tiến thoái tự tại. Ẩn Nặc Thuật này thật là khủng khiếp.

Mà trong lòng quỷ đế lại cảm khái vô ngần, không ngờ chỉ mấy chục năm mà tu vị của Khổng Tước tiên tử đã tu luyện tới cảnh giới trung kỳ đỉnh phong?

Cảnh giới đến mức này muốn tiến một bước cũng vô cùng khó khăn, chẳng lẽ Khổng Tước tiên tử đã gặp kỳ ngộ gì.

Nghĩ thì nghĩ nhưng lão cũng không đứng chơi, thần niệm khẽ động thao túng bạch cốt yêu xà hướng về đạo hào quang ngũ sắc do Khổng Tước tiên tử biến thành.

Chỉ thấy lão vươn năm ngón tay khẽ búng. Trong tiếng xé gió hơn mười đạo trảo ảnh bắn ra. Trong âm phong trùng trùng ẩn ước tiếng oan hồn gào rống, lệ khí ngút trời khiến người phát run.

Thời khắc này Khổng Tước đang cùng nữ tử cung trang tranh phong quyết liệt.

Ban đầu bằng vào độn thuật thần diệu nàng có chút thượng phong nhưng hiện tại có chút kinh ngạc. Cũng không biết ả này tu tập bí thuật gì mà thần thông cơ hồ ngang với lão quái trung kỳ. Nhất thời không thể đả bại được. Mà đôi mắt của ả chiếu ra ánh sáng đỏ yêu dị có thể khám phá được độn thuật của nàng.

Lúc này công kích của Hạo Thiên quỷ đế đã tới, thanh thế kinh người nhưng chỉ làm Khổng Tước thêm giận dữ. Tuy có tu tâm dưỡng tánh song thân là thiên địa linh tộc kiêu ngạo. Người không phạm ta thì ta không phạm người. Trong mắt hiện lên sát khí, Khổng Tước tiên tử khẽ cắn hai hàng răng trắng ngọc nhỏ xíu đều như bắp, hé môi đào phun ra một ngụm tinh huyết, tinh huyết rời miệng không tán mà tụ thành một khối cầu sáng cỡ nắm tay. Sau đó như ấu điểu thoát vỏ, một con Khổng Tước dài chừng một tấc, toàn thân là lông vũ màu đỏ bay ra. Nó vỗ cánh hót vang rồi bay về phía bạch cốt yêu xà nọ thân dài mười trượng nọ.

Thể hình hai bên cách biệt quá xa nhưng trong mắt bạch cốt yêu xà mơ hồ lộ ra vẻ sợ hãi, Khổng Tước vỗ cánh, vô số hỏa diễm nhỏ cỡ hạt đậu như mưa bắn sang đối phương.

Thấy thế Yêu xà vội vàng há mồm đỏ lòm phun ra quỷ khí âm u nồng đậm như sương, nó lan đến đâu là hoa cỏ cây cối ở đó héo rũ như bị vật gì hút đi sinh khí, nghênh đón màn mưa hỏa diễm.

Gần như là vô thanh vô tức, họa hoằn mới có tiếng nổ truyền ra. Quỷ vụ tuy bá đạo âm độc nhưng lại bị màn mưa hỏa đốt cháy. Còn một số quỷ vụ sót lại cũng bị Khổng Tước màu đỏ kia trực tiếp mổ sạch.

Thế cảnh này trên mặt Hạo Thiên quỷ đế cũng không thất vọng, thế công của bạch cốt yêu xà đã bị phá nhưng còn hơn mười đạo trảo ảnh âm độc đang bắn tới Khổng Tước tiên tử.

Đáng tiếc lão đã quá xem thường nàng. Đừng xem đây là một tuyệt đại mỹ nữ nhưng bản thể của nàng vô cùng mạnh mẽ. Đối mặt với trảo ảnh có thể đoạn kim phá thạch, trên môi Khổng Tước tiên tử lộ vẻ cười tự tin. Ngọc thủ mảnh mai nhẹ nhàng để trước ngực sau đó nhanh như chớp không chút úy kỵ đánh thọc vào trong trảo ảnh đầy trời.

Đôi tay mười ngón thon dài mềm mại như chồi thông mùa xuân, làn da vô cùng mịn màng trắng như noãn ngọc nhưng trảo ảnh không thể gây thương tổn. Nơi nơi ngọc thủ đi qua trảo ảnh đều biến thành hư vô.

Hạo Thiên quỷ đế hít một ngụm khí lạnh, nhớ lại năm đó tại U Châu đã từng đối chiến với nàng một lần nhưng thực lực không đến nỗi chênh lệch như ngày hôm nay.

Lão quỷ đế kinh hãi vô cùng. Cốt mâu trên tay định tế ra thì rụt lại lui ra phía sau một bước.

Nếu tu vị đối phương tiến nhanh thì không cần liều mạng đi trước, dù sao trọng trách lần này cũng không phải chỉ mình lão.

Bất quá hai đạo công kích của lão cũng đã chia lực của Khổng Tước tiên tử. Nữ tử cung trang thấy áp lực giảm đi trên mặt có chút vui mừng. Công pháp tu luyện của ả tuy có điểm khiếm khuyết nhưng khi giao đấu cùng người lại tăng một bậc.

Hơn nữa cơ duyên xảo hợp ả từng cùng tông chủ xuân phong nhất độ, dù không thể trở thành thị thiếp nhưng cũng luôn được sự chiếu cố, hình thành tính cách kiêu ngạo. Trừ phi là tu sĩ hậu kỳ, ngoài ra ả không xem ai vào trong mắt.

Lúc này hai mắt nữ tử cung trang lóe hung quang. hạ quyết tâm nhất định phải đem đối phương trừu hồn luyện phách. Chỉ thấy hai tay ả không ngừng múa may liên tục đánh ra pháp quyết. Cơn lốc huyết sắc đột nhiên bạo tăng khiến sắc trời âm trầm, mây đen áp đỉnh, từ trong cơn lốc nọ truyền ra tiếng quỷ khóc thê lương vô cùng.

"Ngươi đã tế luyện bao nhiêu âm hồn?" Khổng Tước mày cau lại, sắc mặt có chút khó coi nói.

"Ta làm sao nhớ rõ được nhưng ít nhất là mười vạn, trừ hồn phách của phàm nhân cũng có không ít tu sĩ cùng yêu tộc". Cung trang nữ tử cười ngoan độc.

Phương thức tế luyện hồn phách của nữ tử này có điểm đặc biệt so với các quỷ tu khác, ả trực tiếp đem vô số oan hồn lệ phách hút vào trong thân thể, lấy huyết nhục làm dưỡng vật. Đây là một bí thuật quỷ đạo vô cùng nguy hiểm, nếu sai lầm thì phải chịu nỗi khổ vạn hồn phệ thể nhưng uy lực vượt xa các pháp bảo chứa hồn phách khác.

Bình Luận (0)
Comment