Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4687

Thả đối phương ra sao? Lâm Hiên đương nhiên sẽ không ngu ngốc như vậy.

"Sao, đạo hữu không tin ta?" Tân Nguyệt Tiên Tử tức giận mở miệng.

"Tại hạ không muốn mạo hiểm mà thôi.”

"Ta lập thệ còn không được sao?"

"Thệ?" Lâm Hiên nở nụ cười:"Tiên tử cũng là tu tiên giả, nói như vậy không khỏi quá ngây thơ sao, thề ước căn bản không chút ước thúc. Chi bằng chúng ta thương lượng biện pháp khác. ngươi thấy thế nào?"

"A, đạo hữu nghĩ ra biện pháp gì sao, chỉ cần đạo hữu thả ta ra, Bổn cung có thể cho ngươi một ít ưu đãi." Tân Nguyệt tiên tử gật đầu mở miệng.

"Vậy ngươi tôn ta là chủ nhân, chúng ta ký kết chủ tớ huyết khế, như vậy tại hạ có thể thả tiên tử mà không cần lo lắng."

"Vậy sao?"

Với tính cách kiêu ngạo của Tân Nguyệt, nghe không nổi giận mà còn cười tủm tỉm.

Lâm Hiên bất ngờ đến trợn mắt há mồm: "Tiên tử nghe rõ ràng chưa. Tại hạ nói là ký kết chủ tớ huyết khế, ngươi làm nô, ta làm chủ."

"Tiểu tỳ rõ ràng, hiện tại ta là tù binh của ngươi, tự nhiên là tôn người là chủ"

Tân Nguyệt mỉm cười thật ngọt ngào nhưng đáy mắt ẩn hiện tia giảo hoạt.

"Thiếu gia, chàng còn chờ cái gì, hãy cho nha đầu không biết sống chết kia nếm chút đau khổ, ký kết khế ước là được." Nguyệt Nhi tức giận mở miệng.

"Nào có dễ như vậy, ta hoài nghi đối phương có âm mưu." Lâm Hiên trầm ngâm.

"Âm mưu, không thể nào, huyết khế chủ tớ rất khó giải, một khi ký kết thì vận mệnh của ả liền ở trong tay chàng, làm sao có thể bày ra âm mưu gì.” Nguyệt Nhi không đồng tình mở miệng.

"Cái này khó mà nói." Thanh âm Lâm Hiên đầy vẻ ngưng trọng: "Nguyệt Nhi, ta hỏi nếu nàng, nếu ở địa vị của nàng, bị ta bắt được thì dễ dàng khuất phục vậy sao?"

"Còn phải nói, đương nhiên là không..." Tiểu nha đầu ngơ ngẩn rồi cũng lâm vào trầm mặc:"Nhưng từ thượng cổ, chủ tớ huyết khế rõ ràng rất khó giải."

"Ta rõ điều này, nhưng ai có thể khẳng định trên cổ tịch luôn đúng tuyệt đối. Lợi hại nhất Nhân giới là tu tiên giả Ly Hợp kỳ, vẫn còn kém xa các tồn tại Linh giới"

"Thiếu gia ý tứ , là mặc dù ký kết chủ tớ huyết khế thì đối phương cũng có bí thuật phá giải?"

Lâm Hiên gật gật đầu.

"Vạn nhất đối phương chỉ là phô trương thanh thế?"

"Cũng có thể, nhưng ta không muốn mạo hiểm. Nha đầu này muốn đùa giỡn tâm cơ, lừa gạt ta thì còn phải tu luyện thêm mấy trăm năm nữa.”

"Vậy làm sao bây giờ?"

Thấy Lâm Hiên nhíu mày suy tư, thanh âm ngọt ngào của Tân Nguyệt tiên tử lại truyền vào tai, "Sao, tiểu tỳ nguyện ý phụng đạo hữu là chủ nhân, ngươi lại thay đổi chủ ý?"

Lâm Hiên dở khóc dở cười. nữ tử này thân phận rất cao. Đã sanh cầm được ả mà muốn giết cũng giết không xong. Lại không thể sử dụng khế ước, nên làm thế nào cho phải?

Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ do dự nhưng rất nhanh chuyển thành kiên định.

Ngộ biến phải tòng quyền, kẻ làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết. Huống chi là thiếu nữ này bức hắn, ngoài phương pháp đó thì Lâm Hiên thật không thể nghĩ ra cách nào hay hơn.

Hắn phất tay áo một cái, một hộp ngọc tinh xảo bay vút ra. Nắp hộp mở lộ ra một viên đan dược màu hồng to cỡ mặt rồng.

Chính là Hợp Tình Đan Lâm Hiên đoạt được trong người Hắc Hổ yêu vương.

Chỉ cần lấy máu nhận chủ, lại người khác phái nuốt phục thì đối phương sẽ luyến ái hắn vô điều kiện, Lâm Hiên từng sưu hồn Hỗn Nguyên Lão Tổ nên đã rõ tác dụng của nó.

"Thiếu gia, chẳng lẽ chàng muốn..." Nguyệt Nhi kinh hãi la lên, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ phức tạp.

"Ta không nghĩ ra, ngoài cách này thật sự không biết tính sao."

Lâm Hiên gãi gãi đầu, Tân Nguyệt tiên tử này thân phận tôn quý nhưng không phải thiện nam tín nữ gì. Hắn từng có ân với nàng mà nha đầu này còn muốn trở mặt diệt khẩu. Huống chi giờ đã đắc tội, giết không được mà thả đối phương cũng không xong.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải sử dụng Hợp Tình Đan này.

Chẳng qua Lâm Hiên cũng có điểm bất an, ngay cả huyết khế chủ tớ còn chưa chắc hữu dụng đối với nha đầu này, Hợp Tình Đan có hiệu quả hay không thật khó nói. Lúc này cũng đành thử một phen.

Thấy Lâm Hiên lấy ra một viên đan dược, Tân Nguyệt Tiên Tử ngẩn ngơ rồi thầm cười lạnh không thèm quan tâm. Nàng tu luyện công pháo đặc biệt. Độc dược ở Nhân Giới, không có khả năng tổn thương đến thân thể.

Đối phương muốn dụng độc để làm nàng khuất phục, vậy là hắn đã nghĩ sai rồi.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng, há miệng phun ra một đạo thanh quang, khẽ quấn đầu ngón tay cắt một vết thương nhỏ. Tinh huyết theo gió rơi xuống, bị hút vào trong đan dược.

"Hắn đang làm cái gì?" Tân Nguyệt Tiên Tử lộ vẻ bất ngờ, thần thông của nàng tuy huyền diệu nhưng không rõ về đan đạo. Với thân phận của nàng, cho dù là đan dược quý hiếm, muốn có thì bất quá chỉ là một lời nói mà thôi.

Hai tay Lâm Hiên biến ảo pháp quyết không thôi, trong miệng thì thào chú ngữ, sau đó thêm những giọt tinh huyết hóa thành phù chú ngập vào trong đan dược.

"Đi!"

Lâm Hiên chỉ vào, đan dược đại phóng huyết quang rồi khôi phục bình thường. Điều cổ quái là, hấp thu nhiều tinh huyết như vậy nhưng màu sắc không có gì thay đổi.

Đem đan dược thu vào tay. Lâm Hiên tươi cười đi về phía Tân Nguyệt tiên tử.

"Ngươi…ngươi muốn làm cái gì?"

Tân Nguyệt Tiên Tử tuy kiêu ngạo lúc này đã cảm thấy có điểm không ổn.

"Không có gì, chỉ là Lâm mỗ đã thay đổi chủ ý. Tiên tử thân phận tôn quý vô cùng, Lâm mỗ có lớn mật cách mấy cũng không dám ký kết chủ tớ huyết khế với ngươi" Lâm Hiên thần sắc bình thản, chậm rãi mở miệng.

"Vây ngươi sẽ thả ta ra?" Chân mày Tân Nguyệt cau lại, thử thăm dò.

"Chính xác, chỉ cần tiên tử nuốt viên đan dược này vào, tại hạ lập tức giải trừ cấm chế trên người cô"

"Thật sao?"

"Đương nhiên, tiên tử đã nói. Phụ thân cô là đại nhân vật Linh giới, ta nếu bất lợi với cô thì chắc chắn vạn kiếp bất phục, chúng ta không oán không cừu, tại hạ chẳng qua chỉ mong tự bảo vệ mình..."

"Được, ta ăn viên đan dược này."

Lâm Hiên còn chưa dứt lời thì Tân Nguyệt lên tiếng. Điều này khiến hắn kinh ngạc, vốn chuẩn bị thêm vài lí do nữa nhưng xem nàng thật đúng là to gan lớn mật.

Lâm Hiên tay run lên, một vầng quang hà nâng linh đan tới trước mặt Tân Nguyệt.

Trong mắt nữ tử hiện tia chần chờ nhưng rất nhanh trở nên cương quyết, ngay sau đó liền liền nuốt xuống.

"Sao, đạo hữu giải trừ cấm chế trên người ta đi chứ...A!"

Lời còn chưa dứt thì trên mặt Tân Nguyệt đột nhiên lộ vẻ thống khổ, ngũ quan vặn vẹo, nếu không bị Phược Tiên Cầu trói lại thì chỉ sợ nàng đã lăn lộn dưới đất ôm đầu gào thét.

"Thiếu gia, ả làm sao vậy?" Thanh âm tò mò của Nguyệt Nhi truyền vào tai.

"Không rõ nữa."

Lâm Hiên lắc đầu, lui về phía sau hai bước yên lặng theo dõi kỳ biến.

"A "

Tân Nguyệt tiên tử rên rỉ, vẻ mặt trở nên kỳ quái. Qua thời gian một tuần trà thì vẻ thống khổ kia mới tan đị.

Lâm Hiên nhìn chăm chú, phát hiện thần sắc của nàng trở nên khác lạ.

Không ngờ khóe mắt lại thêm mấy phần ôn nhu, không còn khí chất xem trời bằng vung như trước.

Chẳng lẽ là Hợp Tình Đan đã có hiệu quả? Lâm Hiên chậm rãi bước tới vài bước, nhất thời lại trở nên hồ đồ. Dụng tâm cơ cùng đối mặt với nữ tử hoàn toàn là hai sự tình khác nhau, trong chuyện nam nữ luyến ái thì Lâm Hiên vẫn còn mơ hồ.

Về phần Nguyệt Nhi ít nhiều cũng có chút oán hận. Tiểu nha đầu chun cái miệng nhỏ nhắn. Vì thế tình cảnh liền trở nên rất quỷ dị.

Lâm Hiên nhíu mày rồi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.

Hắn đang do dự thì một thanh âm nhu mì truyền vào tai:"Lâm tiền bối, thực xin lỗi.”

" Lâm Hiên ngẩn ngơ, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái.

Cái gì…Cho dù Tân Nguyệt có luyến ái hắn thì cũng không có khả năng xưng hô dùng tiền bối. Chẳng lẽ …

"Tiền bối, tiểu nữ vừa rồi thật đắc tội."

Quả nhiên là Hạ Hầu Lan, giọng nói mang theo vài phần ai oán nhưng Lâm Hiên lúc này cũng không nghe được. Hắn đang kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

"Vị Tân Nguyệt tiên tử kia đâu rồi?" Qua một lát thì chân mày hắn cau lại hỏi một câu, đương nhiêu không phải quan tâm đến nữ tử hung thần ác sát kia mà là lo lắng đối phương đột nhiên tỉnh lại.

"Tiền bối hỏi ta?"

"Ta?"

"Vâng, lúc nãy Tân Nguyệt từng nói qua, nàng chính là ta mà ta chính là nàng, tuy có hai Nguyên Thần nhưng thuộc cùng một thể." Hạ Hầu Lan chợt giải thích.

"Ta thực không hiểu..." Lâm Hiên gãi đầu thì Hạ Hầu Lan đã giải thích:

"Kỳ thật ta cũng không rõ nữa. Hiện tại thân thể là do ta khống chế, từ ký ức của Tân Nguyệt ta cũng đạt được một phần trí nhớ nhưng không hoàn chỉnh .Ta chỉ biết là hai Nguyên Thần là nhất thể, kỳ thật chỉ là một. Ta cũng chính là Tân Nguyệt, chẳng qua là một mặt ôn nhu, mới rồi cũng là Tân Nguyệt nhưng là được nuông chiều ở Linh giới..."

Hạ Hầu Lan giải thích không minh bạch nhưng Lâm Hiên ngoài chuyện tình ái nam nữ thì những phương diện khác lại cực kỳ thông tuệ, lúc này đã hiểu ra.

Trong thiện có ác, trong ác có thiện, quang minh cùng hắc ám đều thuộc về nhất thể.

Con người đồng thời có nhiều loại tính cách, có khi kiêu ngạo có khi khiếp nhược. Tuy thời điểm cùng hoàn cảnh tác động tạo thành.

Hạ Hầu Lan hay Tân Nguyệt là một người, chẳng qua là đại biểu cho hai mặt tính cách khác nhau.

Có điều này la do hai hoàn cảnh trưởng thành khác nhau của nàng.

Ở Linh giới, Tân Nguyệt từ nhỏ được ngàn vạn sủng ái, lúc nào cũng có người bảo vệ, đi đâu cũng có kẻ nịnh hót. Hoàn cảnh lớn lên như vậy, tính cách kiêu ngạo một chút cũng rất bình thường.

Mà Hạ Hầu Lan là Tân Nguyệt chuyển thế đầu thai. Lúc này lớn lên lại phải gian khổ, mẫu thân mất sớm, phụ thân chỉ là một tán tu tiên Trúc Cơ kỳ.

Hoàn cảnh này đã sinh ra tính cách hiền thục, thậm chí mang một chút khiếp nhược của các nữ tử hàn môn. Hai nguyên thần đều là một, chẳng qua do hoàn cảnh lớn lên mà biểu hiện ra tính cách khác nhau.

Lâm Hiên xoa tay. Nếu trước mắt là Hạ Hầu Lan thì không còn nguy hiểm gì,

Hắn phất tay áo một cái, một vầng thanh hà bay ra. Sợi xích bạc kia chợt lóe, phân hoá thành những sợi tơ rồi ngưng tụ thành một quả cầu, Lâm Hiên đem nó thu vào túi trữ vật.

Sau đó hai tay hắn hoặc nắm hoặc điểm, đánh ra từng đạo pháp quyết giải trừ cấm chế trong cơ nàng. Sau đó đạo phù văn cỡ nắm tay cũng bay vút ra, chợt lóe trở lại thành tấm phù triện kim sắc như cũ, cuối cùng rất nhanh bốc cháy thành tro tàn.

"Đa tạ tiền bối!"

Hạ Hầu Lan cử động được thì vội xoa bóp tay chân một chút, thi lễ thành khẩn nói.

"Đạo hữu không cần đa lễ như vậy." Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười khổ: "Ngươi hiện tại cũng là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ. Đến khi trở lại Linh giới, không biết tu vị cao hơn so Lâm mỗ bao nhiêu lần, cách xưng tiền bối này thì tại hạ không dám nhận."

“Nhưng…”

"Đạo hữu không cần khách khí, ngươi cũng nói qua chính là Tân Nguyệt tiên tử, nếu lấy vãn bối thì tự cho mình không phải nàng…”

"Được rồi, Lâm...” Hạ Hầu Lan do dự, trên mặt đỏ bừng rồi rốt cục gật đầu, nhưng còn không biết xưng hô ra sao đối với Lâm Hiên.

"Nếu tiên tử không chê thì gọi ta một tiếng đại ca là được."

Lâm Hiên thấy nàng quẫn cảnh thì cười ha ha.

"Đại... Đại ca."

Không biết nghĩ tới điều gì mà Hạ Hầu Lan tựa hồ có vẻ vui mừng, xấu hổ bái kiến Lâm Hiên.

"Hảo muội tử."

Lâm Hiên nâng nàng dậy, trên mặt cũng đầy vẻ vui mừng: "Lâm mỗ không có nhiều bằng hữu, về sau lại có thêm một hảo muội muội."

Nói tới đây trên mặt hắn lộ vẻ xấu hổ : "Theo tục lệ, kẻ làm đại ca hẳn phải cấp cho muội muội một phần lễ diện kiến, ca ca tuy gia thân không tệ nhưng còn kém xa tiểu muội, ta đành bêu xấu vậy."

"Đại ca sao lại nói thế, có quen được đại ca thì tiểu muội đã rất cao hứng."

Các ngón tay Hạ Hầu Lan khẽ nắm vào nhau, trên mặt ẩn hiện vẻ thẹn thùng. Có điều Lâm Hiên ngây ngốc về chuyện này nên nhìn không ra.

Lại nói tiếp, không phải Hợp Tình Đan hoàn toàn không có hiệu quả.

Tân Nguyệt tu luyện công pháp đặc thù, độc vật Nhân Giới hoàn toàn không có hiệu quả với nàng nhưng Hợp Tình Đan không phải độc dược nên có ít nhiều ảnh hưởng, dù không đủ khiến Hạ Hầu Lan yêu Lâm Hiên nhưng rất hảo cảm.

Nếu không mặc dù nàng ôn nhu hiền thục nhưng dù sao cũng là Tân Nguyệt tiên tử, làm sao có thể gọi Lâm Hiên là đại ca thân thiết như vậy.

Chọn một bãi đá sạch sẽ Lâm Hiên ngồi xuống đó, Hạ Hầu Lan chần chờ rồi cũng ngồi xuống cạnh hắn.

"Tiểu muội, hiện tại chúng ta nói thêm một chút."

"Ừm, đại ca muốn nói hỏi gì, tiểu muội biết thì nhất định không dấu diếm." Hạ Hầu Lan vuốt lại mái tóc.

"Muội có thân phận tôn quý ở Linh giới, sao phải hao tổn tinh lực xuống hạ giới này làm gì?”

“Chuyện này..” Trên mặt Hạ Hầu Lan lộ phần cổ quái .

"Có phải liên quan tới một bí ẩn nào đó, nếu không tiện nói thì coi như đại ca chưa từng hỏi."

"Không phải đại ca. Ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là tiểu muội thực không rõ nữa." Hạ Hầu Lan lắc đầu cười khổ.

"Muội không rõ sao?" Trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ nửa tin nửa ngờ.

"Thật sự, tiểu muội tuy song hồn nhất thể nhưng ta lớn lên ở Nhân Giới, tuy được truyền thừa một số ký ức của Tân Nguyệt, biết được một số chuyện trên Linh giới nhưng thời gian hai hồn dung hợp quá ngắn cho nên trí nhớ đứt quãng. Về mục đích hạ giới thì ta không rõ ràng, trong đầu mơ hồ có một từ mà thôi."

"Là sao?" Lâm Hiên gật đầu, hứng thú mở miệng.

"Tu La Môn.”

"Tu La Môn?” Lâm Hiên thì thào lặp lại, đây là lần đầu hắn nghe nói danh tự này.

Thấy hắn trầm tư thì Hạ Hầu Lan thập phần nhu thuận chờ ở một bên.

Đảo mắt trôi qua một giờ, Lâm Hiên lại chậm rãi mở miệng: "Đúng rồi, tiểu muội, ngu huynh còn một việc cần thỉnh giáo."

"Đại ca mời nói."

"Phụ thân của muội tại Linh giới có thân phận gì?" Lâm Hiên gãi đầu, lần này hỏi chỉ do tò mò.

"Điều này..."

Hạ Hầu Lan đỏ mặt, trong lòng thầm trách cứ ‘bản thân’ nàng quá mức thái quá.

"Sao, tiểu muội cũng không nhớ sao?" Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Không phải, chỉ là được sự che chở của phụ thân nên kiêu ngạo thành tính, đã khiến đại ca gặp phải rắc rối, tiểu muội thực ngại"

"Nha đầu ngốc, muội không cần áy náy, dù sao cũng không hẳn là muội. Muội nói đi, bá phụ rốt cục là ai?"

"Cái này..." Hạ Hầu Lan chần chờ một lát mới mở miệng: "Phụ thân muội ở Linh giới quả thật có địa vị đặc thù. Đại ca, trước tiên muội hỏi huynh, huynh trải qua vất vả trên tiên đạo, mục đích cuối cùng là gì?"

Lâm Hiên ngẩn ngơ, vẻ mặt trở nên cổ quái: "Tự nhiên là vì cầu trường sinh, vĩnh tồn cùng thiên địa"

]

Bình Luận (0)
Comment