Bách Luyện Thành Tiên

Chương 4704

Nhìn dị tượng trên cao, Kim Linh cũng lộ vẻ giật mình song lập tức hạ lệnh cho đám tu sĩ giải tán. Tiếp đó do dự một chút nàng chậm rãi đi đến động phủ của Lâm Hiên.

"Chúc mừng thiếu gia. Chỉ cần mười lăm năm đã tu luyện thành tầng đầu của Phượng Vũ Cửu Thiên quyết."

Trong phòng luyện công Lâm Hiên đang khoanh chân ngồi, lúc này trên đầu hắn đang có một con Thải Phượng lớn bằng nắm tay đang bay lượn. Thần tình hắn đầy vẻ vui mừng. Tốc độ tu luyện này quả thật vượt xa dự tính ban đầu.

Trong đó yêu nhãn xá lợi có trợ giúp cực lớn, những năm qua Lâm Hiên cũng phục dụng khá nhiều đan dược.

Viên mãn tầng thứ nhất vẫn chưa thể ngưng kết được yêu đan song Lâm Hiên đã cảm giác được thân thể hắn có những thay đổi lớn.

Hiệu quả dịch kinh tẩy quỷ vượt xa công pháp chính ma, hiện giờ đã có thể thấy được một số hiệu quả.

Thí dụ như hắn dùng Cửu Thiên Vi bộ thì tốc độ tuy chưa bằng với thuấn di nhưng đã tăng thêm không ít. Đồng thời thân thể cứng rắn hơn, không sử dụng thủ đoạn phòng ngự nào cũng miễn cưỡng có thể chịu được một số pháp thuật cấp thấp oanh kích. Hiện giờ tuy còn thua xa Kim lão quái nhưng đã hơn tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác.

Lâm Hiên phất tay áo, con thải phượng mê người lập tức bay vào trong thiên linh cái của hắn.

Lúc này nếu thi triển Nội Thị Thuật thì có thể thấy linh lực trong cơ thể Lâm Hiên cũng đã biến đổi màu sắc một chút.

Do kiêm tu chính ma nên linh lực trong đan điền Lâm Hiên là màu xanh đen, hiện tại có pha thêm một chút màu bạc rất nhạt.

Lâm Hiên thoáng nhìn thiếu nữ mỹ lệ bên cạnh. Nguyệt Nhi cũng không làm hắn thất vọng. Rốt cuộc nàng đã đột phá bình cảnh tiến vào cảnh giới Ngưng Đan kỳ đại viên mãn.

Tiếp đó Lâm Hiên dùng thần niệm triệu hồi Thi Ma. Thời gian này nó không ngừng tu luyện Thiên Thi Hóa Thân quyết, đồng thời luyện hóa hoàn toàn những Nguyên Anh nuốt được, tuy chưa thể tiến vào trung kỳ nhưng đã nắm giữ được một số bí thuật lợi hại.

Cuối cùng Lâm Hiên đi tới trong linh trùng phòng xem ma phong. Tuy khổ tu nhưng thỉnh thoảng hắn cũng thả thần thức đảo qua trùng thất.

Lúc đầu thì Tử Liên mộc còn có hiệu quả rõ rệt với Ngọc La Phong. Sau ba năm thì Ngọc La phong đã lột xác một lần giống như rắn vậy. Điều này làm cho Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng cũng vô cùng vui vẻ.

Sau lần biến hóa đó Ngọc La Phong trở nên hung mãnh hơn rất nhiều, độc tố trong cơ thể cũng bá đạo hơn.

Có điều thời gian sau tác dụng của Tử Liên mộc giảm đi rất nhiều. Đến năm thứ mười hai thì hoàn toàn mất đi tác dụng.

Lâm Hiên đi tới trước trùng thất phất tay áo một cái. Cảnh cửa trùng thất lập tức ầm ầm mở ra. Tiếp đó một loạt tiếng ông ông truyền tới rồi một đám mây màu tím lao thẳng về phía hắn.

Lâm Hiên cả kinh nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh. Ngọc La phong đã nhận chủ thì không thể thương tổn hắn được.

Lâm Hiên tùy tiện chộp lấy một con ma trùng xem thử. So với lúc trước, quả nhiên thân thể đã lớn hơn một chút. Lâm Hiên thậm chí còn cảm ứng được Ngọc La Phong phát ra một luồng khí tức man hoang.

Trong phòng còn rất nhiều Tử Liên mộc nhưng cũng không có tác dụng.

Lâm Hiên thở dài, Khu Trùng thuật không hổ là kỳ nghệ khó tinh thông nhất trong tu tiên bách nghệ. Ngọc La phong này nếu muốn nuôi dưỡng tới hoàn toàn trưởng thần thì phải cần không biết bao nhiêu công sức.

Song tốt xấu gì Ngọc La phong cũng không còn là ấu trùng nữa, đến khi đấu pháp cũng chút tác dụng.

Lâm Hiên tế ra linh thú túi, thần niệm khẽ động đem thu toàn bộ trùng vân vào trong túi.

Đúng lúc này một đạo truyền âm phù từ ngoài bay vào. Lâm Hiên đưa tay bắt lấy rồi dùng thần thức đảo qua. Thì ra là Kim Linh biết hắn xuất quan nên đến gặp.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười. Những năm nay Kim Linh xử lý tình hình trong cốc không tệ. Hắn nhanh chóng khai mở cấm chế. Tiếp đó Lâm Hiên thu Thi Ma vào trong linh quỷ túi rồi mới ra gặp nàng.

Hai người vừa gặp không ngờ liền thương lượng tới hơn nửa ngày.

Sau đó Lâm Hiên đột nhiên tuyên bố muốn đi xa. Hắn đem Cấm Thần lệnh giao cho Kim Linh rồi hóa thành một đạo kinh hồng màu xanh bay đi. Đám Ly Tuyến Hạp tu sĩ cảm thấy kinh ngạc song chẳng ai dám phản đối.

"Thiếu gia, sao người không tiếp tục ở lại đâu chuyên tâm tu luyện?"

Lâm Hiên lắc đầu cười khổ: "Nơi này với ta không phải là nơi lí tưởng để tu luyện công pháp chính ma. Huống chi ta đã có yêu nhãn xá lợi cho dù có trở về Nhân giới thì vẫn có thể tu luyện được Phượng Vũ Cửu Thiên quyết."

"Nhưng thiếu gia rời đi rồi cần gì phải mất công thiết hạ Huyết Quang Luyện Hồn thuật trên người Kim Linh làm gì, lại còn để lại cho ả không ít pháp bảo? Chẳng lẽ ngươi còn tính sau này trở lại Yêu Linh đảo này sao? " Nguyên Nhi có chút khó hiểu hỏi.

"Ta còn trở về nơi này làm cái gì? Nàng cũng không nên coi thường ả như vậy. Tuy hiện tại ả chỉ mới kết thành Kim Đan nhưng với linh căn thuần kim thuộc tính còn có điểm hơn cả Thánh linh căn cùng với tiệt mạch chi thể đã được giải trừ. Ngày sau ả tất tiến triển cực nhanh, tiền đồ không thể hạn lượng."

"Không phải thiếu gia định nói là sau này ả không những chỉ có thể Kết Anh thành công mà còn có thể đột phá Ly Hợp kỳ phi thăng thượng giới, đến khi đó nếu người cũng phi thăng lên đó thì ... Ài điều này là không có khả năng" Trên mặt Nguyệt Nhi không chút tin tưởng.

"Ha ha, chuyện này nghe thì có vẻ hoang đường song không ai biết ngày sau lại xảy ra chuyện gì. Bây giờ cứ lưu lại hậu chước cũng tốt." Lâm Hiên mỉm cười giảo hoạt. Muốn được người khác kính trọng thì phải có cả ân lẫn uy. Chính vì vậy mà Kim Linh đối với Lâm Hiên lúc nào cũng cảm kích và sợ hãi. Đương nhiên sau này hai người có thể gặp lại hay không thì không ai có thể biết.

U Huyễn Sơn Mạch trong U huyễn Sâm Lâm xung quanh được bảo phủ hoàn toàn bởi rừng rậm, cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không dám khinh thường. Nếu tiến sâu vào bên trong thì yêu thú nhiều không đếm xuể. Bích Nhãn lão tổ trong tam đại yêu vương cũng ở nơi này. Hơn nữa vì những khúc mắc khi xưa lão quái vật này vô cùng căm hận nhân tộc.

Toàn bộ sơn mạch vô cùng rộng lớn ngang dọc đến trên trăm vạn dặm. Trừ rừng rậm phía ngoài càng đi vào trong cảnh vật càng âm u thậm chí còn có yêu vân áp xuống gần đỉnh đầu.

Trăm năm trở lại đây cơ hồ không thấy tung tích nhân loại. Nhưng một hôm vào chính ngọn từ phía xa xuất hiện một đạo kinh hồng mờ ảo. Hào quang thu liễm lộ ra một thiếu niên tướng mạo bình thường. Lâm Hiên lấy trong người ra một cái ngọc giản đem thần thức chìm vào trong đó.

Trong những năm bế quan hắn đã sớm phân phó đệ tử Ly Tuyến Hạp thu thập tin tức U Huyễn Sơn Mạch. Tuy Kim Linh cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn nhu thuận làm theo không dám có chút thắc mắc.

Lấy lợi thì có thể sai khiến đã cả quỉ sứ yêu ma, Trong Tu tiên giới cũng vậy. Không biết Kim Linh dùng phương pháp nào mà mua chuộc được của một gã yêu tộc Hóa Hình kỳ, dùng mười vạn tinh thạch và một số bảo vật trân quý đổi được từ tên gia hỏa này một tấm địa đồ vô cùng chi tiết về nơi đây. Bên trong không chỉ ghi rõ phân bố thế lực của yêu tộc trong U Huyễn Sơn Mạch mà còn ghi chú rõ một số điểm cần lưu ý.

Có thứ này Lâm Hiên tiết kiệm được rất nhiều tâm lực. Tuy Thủy Liêm động cũng ở trong sơn mạch này nhưng cũng chỉ ở phía ngoài, đương nhiên không nguy hiểm so với trung tâm sơn mạch.

Lâm Hiên cất ngọc giản hai tay kết pháp quyết, trên người hiện lên một tầng ngân quang nhàn nhạt, tiếp đó khí tức của hắn bắt đầu thay đổi.

Một cỗ yêu lực tinh thuần tràn ra bảo phủ toàn bộ thân thể hắn. Đây chính là một trong năm loại bí thuật ghi lại trong Phượng Vũ Cửu Thiên quyết.

Lại nói tu yêu giả mặc dù mô phỏng thần thông của yêu tộc nhưng yêu lực của yêu tộc với yêu lực do tu sĩ nhân tộc phát ra là khác nhau. Chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra.

Huyền Phượng tiên tử sáng tạo ra thần thông này có tác dụng thâu thiên hoán nhật, yêu lực khi thi triển ra không khác gì yêu lực của yêu tộc.

Lúc này Lâm Hiên đã biến thành một tên yêu tộc Hóa Hình kỳ. Chỉ cần không đụng phải Bích Nhãn lão tổ hoặc một số lão yêu vật có thần thông đặc biệt thì có thể đi lại trong U Huyễn Sơn Mạch.

Cái này còn có phần huyền diệu so với Liễm Khí thuật trong Cửu Thiên huyền công hơn. Không hổ là cực phẩm thần công tu yêu. Tiếp đó Lâm Hiên nghênh ngang bay thẳng vào trong U Huyễn Sơn Mạch.

So với suy tính thì thuận lợi hơn. Về các yêu tộc cấp cao Lâm Hiên lại không gặp qua một tên nào, điều này khiến hắn hơi có phần kinh nghi. Theo lý thì Hóa Hình kỳ yêu thú nơi này còn nhiều hơn cả Băng Mạc Hoang Nguyên, nhưng Lâm Hiên lúc này cũng không có tâm tình mà tìm hiểu. hắn chỉ cần tìm kiếm Truyền Tống Trận kia rồi rời khỏi Yêu Linh Đảo này.

Tuy thuận lợi nhưng Lâm Hiên vẫn rất cẩn thận, trong địa đồ do tên Hòa Hình kỳ yêu tộc kia cung cấp đương nhiên không ghi rõ vị trí cụ thể của Truyền Tống Trận. Lâm Hiên đành phải chậm rãi tìm kiếm.

Đảo mắt một cái đã ba tuần trăng trôi qua. Lúc này hắn đã tìm tòi hơn một nửa U Huyễn Sơn Mạch.

Lúc này Lâm Hiên đang đứng lại một ngọn núi cao cỡ chỉ khoảng trăm trượng đứng đơn độc, nhìn qua không có gì chú ý.

Bí thuật trong Phượng Vũ Cửu Thiên quyết tuy có thể giúp hắn giả dạng yêu tộc nhưng tiêu hao một lượng pháp lực nhất định. Lâm Hiên lựa chọn nơi khá an toàn nghỉ ngơi khôi phục pháp lực. Trước khi hắn tán công đả tọa, tuy đã dùng thần thức đảo qua nhưng không phát hiện ra có một con Tam Nhãn Thanh Lang ở gần đấy.

Đây là một yêu tộc biến dị, cấp bậc cũng không cao thần thông không mạnh nhưng lại có thiên phú che dấu khí tức. Bởi vì khi trước thuận lợi nên Lâm Hiên cũng có chút buông lỏng, chỉ dùng thần thức đảo sơ qua.

Có thể đoán ra sự tình khi hắn vừa ngừng thi triển bí thuật. Tam Nhãn Thanh Lang phát hiện hắn không phải yêu tộc lập tức xông tới.

Lâm Hiên thấy thế thì nhanh chóng bắn ra một đạo kiếm khí, chém con yêu lang thân đầu chia lìa.

Một yêu hồn từ trong thi thể bay ra khiến Lâm Hiên kinh ngạc, đây bất quá chỉ là một con yêu thú cấp hai tương đương với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Sao lại có thực lực như vậy?

Hồn lực yêu tộc vốn không bằng nhân tộc. Chỉ sau khi tiến giai Hóa Hình kỳ hồn phách yêu thú mới có thể ngưng cố thoát ra thân thể ngoài giống như nguyên anh. Còn hồn phách yêu thú cấp thấp khi rời khỏi thân thể sẽ lập tức tan biến. Làm sao yêu hồn kia có thể chạy được cả trăm trượng.

Tuy trong lòng kinh dị nhưng Lâm Hiên lập tức thi triển Cửu Thiên vi bộ, mà sau khi luyện thành tầng thứ nhất Phượng Vũ Cửu Thiên quyết, tốc độ của hắn cũng không kém thuấn di bao nhiêu. Trong chớp mắt đã đuổi kịp yêu hồn, hắn dùng linh lực huyễn hóa ra một Cự thủ màu xanh chụp lấy yêu hồn yêu lang.

Đó là một con tiểu lang mỹ lệ nhỏ bằng ngón tay cái, trong mắt nó ẩn hiện vẻ sợ hãi. Xem bộ dáng như vậy hẳn là đã có linh trí.

Lâm Hiên không khỏi nổi hứng thú. Một số yêu tộc cấp thấp vì nguyên nhân huyết thống hoặc gặp kỳ ngộ nên có thể mở ra một phần linh trí trước khi đạt tới cấp bốn.

Chỉ là một phần linh trí, đương nhiên không thể so sánh với nhân tộc nhưng những yêu thú như vậy đều không phải tầm thường. Nhìn hồn phách yêu lang trong tay, Lâm Hiên nhất thời trầm ngâm. Tiếp đó hắn đem thần thức phát ra thi triển Sưu Hồn thuật.

Theo ký ức yêu lang, Lâm Hiên phát hiện vài chỗ khác thường mà trên địa đồ của tên Hóa Hình kỳ yêu tộc kia cũng không hề nhắc tới. Lâm Hiên quyết định tìm hiểu một phen.

Trước tiên hắn đã đến một khu rừng rậm và một cái hồ nước. Nhưng ngoài một số manh mối về cổ tu sĩ thì ở đây cũng không có gì khác lạ.

Hiện tại Lâm Hiên đang đứng thở dài trước một địa điểm khả nghi khác là một ngọn tiểu sơn. Theo ký ức của yêu lang thì khi nó truy sát một con Ngân Giáp Thử cấp một tới đây thì con yêu thú kia không biết dùng thần thông gì có thể trốn vào một hang động dưới sâu. Mà với thần thông của yêu lang thì không thể nào vào được trong đó. Ngoài ra còn hai chỗ nữa chỉ cách động phủ của Bích Nhãn lão tổ hơn mười dặm.

Đương nhiên là nên tìm ở đây trước, hắn hít sâu một hơi thả thần thức ra tìm kiếm. Trong một trăm dặm chỉ có một số yêu tộc cấp thấp nhưng vẫn chưa quên bài học lần trước nên Lâm Hiên cũng không dám qua loa, đem thần thức cẩn thận tìm kiếm vài lượt.

Qua một lúc Lâm Hiên mở mắt, vươn tay vỗ lên túi trữ vật một cái. Lập tức mấy cây trận phù bay ra lơ lửng trước người.

Lâm Hiên điểm ngón tay bắn một đạo pháp quyết vào một cây trận kỳ lục sắc. Nó hóa thành một đạo tia sáng lăng lệ bắn ra xa hơn trăm trượng rồi chui vào lòng đất.

Tiếp đó hắn liên tiếp bố trí các cây trận kỳ xung quanh rồi đánh ra một đạo pháp quyết lên trận bàn.

Lập tức trên không trung có vô số sương mù hiện ra bao phủ một diện tích chừng hơn mười dặm. Cảnh vật trong này đột nhiên trở nên vặn vẹo, bất kể là thanh âm hay là linh lực đều hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài. Đây là một cấm chế huyễn thuật.

Lâm Hiên quay đầu nhìn xung quanh một lát, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Tay trái hắn khẽ nâng bắn ra những đạo kiếm khí từ ống tay áo, chúng đón gió biến dài đến bảy tám trượng. Thần niệm hắn khẽ động, các đạo kiếm khí lập tức như thủy triều bắn thẳng về phía ngọn núi.

Đất đá bắn tung tóe. Chỉ trong chốc lát cả ngọn núi đã bị san thành bình địa.

Nhưng phía dưới cũng không có gì. Trên mặt Lâm Hiên lộ một tia trầm ngâm rồi đột nhiên tế ra một tấm phù triện màu vàng đất. Tấm phù không gió mà tự cháy hóa thành một tầng sáng màu vàng nhạt bảo phủ cả người hắn lại.

Sau đó hắn đi đến vị trí của ngọn núi, thân hình từ từ chìm vào lòng đất. Lâm Hiên không tinh thông thổ pháp thuật nên phải mượn uy lực của Độn Thổ phù.

Phía dưới tối như mực. Lâm Hiên chủ yếu là dựa vào thần thức để tìm kiếm. Sâu xuống hai ba trăm trượng đột nhiên hắn bị một tầng đá cứng rắn có chứa Thiết Tinh cản lại. Nếu không phải là có tu vị Ngưng Đan Kỳ thì đừng hòng phá được.

Mí mắt Lâm Hiên nheo lại tế ra Thanh Hỏa Kiếm. Những tiếng ầm ầm truyền đến tai. Tảng đá kia lập tức giống như một miếng đậu hũ bị chém thành bốn năm mảnh.

Phía trước đột nhiên có ánh sáng dìu dịu, hắn lập tức độn quang bay về phía trước. Một cái hang lớn hiện ra trước mắt. Lâm Hiên hạ xuống bắt đầu đưa mắt đánh giá xung quanh.

Cái hang này hình quả trứng khá rộng. Trên vách đá bốn phía được khảm những viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay đang phát ra ánh sáng dìu dịu vừa nãy.

Lúc này ánh mắt Lâm Hiên đang bị thu hút vào giữa hang, nơi đó có một truyền tống trận hình dáng cổ xưa, chung quanh còn có năm bức tượng người điêu khắc bằng ngọc thạch kích cỡ như người thật.

Bốn nam một nữ tướng mạo đều vô cùng sống động như là tác phẩm trên thượng giới vậy.

"Thiếu gia, chẳng lẽ đây chính là ngũ đại tu yêu giả?" Thanh âm của Nguyệt Nhi vang lên trong đầu hắn.

"Chắc là vậy. Vị nữ tử bên trái chính là Huyền Phượng tiên tử. Trong ký ức của Thiên Tú chân nhân cũng có lưu lại giống ngọc tượng này đến bảy tám phần." Lâm Hiên chầm chậm nói quan sát thiếu nữ bên trái, chỉ thấy nàng có dung mạo tú lệ vô cùng.

Lâm Hiên trong lòng vừa động, trong Phượng Vũ Cửu Thiên quyết cũng có miêu tả, không dám chậm trễ hắn đi tới trước năm pho tượng vái một vái rồi mới đi đến Truyền Tống trận.

Nơi này bí ẩn như vậy, hàng trăm vạn năm qua không hề có người lui tới tất nhiên là được bảo toàn hoàn hảo. Mà với uy lực Phá Toái Hư Không thì cũng nghĩ được trận pháp này thâm ảo tới mức nào. Tuy Lâm Hiên xem xét một hồi cũng không hiểu được gì.

Hắn tìm trận pháp thấy có một cái hốc to cỡ quả trứng gà. Không cần phải nói cũng biết là phải đưa tinh thạch vào đó. Lâm Hiên lấy ra một cái hộp, mở nắp lấy ra một khối hắc thạch lớn bằng quả trứng chim. Một luồng ma khí đáng sợ lập tức tản ra. Ma thạch này thật sự có công năng giống như cực phẩm tinh thạch như lời Đại công chúa tuyết hồ tộc nói sao? Có thể khởi động Truyền Tống trận hay không?

Về điểm này Lâm Hiên cũng không chắc. Tại thời điểm luyện chế Thiên Trần Đan hắn đã dùng viện cực phẩm tinh thạch của Độc Giao vương. Trong Yêu Linh đảo mà muốn tìm một viên nữa thì đúng là mò kim đáy bể. Lúc này Lâm Hiên chỉ biết ôm ấp hy vọng cuối cùng.

Sau khi để ma thạch vào Lâm Hiên nhắm hai mắt, hay tay không ngừng múa may. Một cỗ yêu khí nồng đậm từ trong thân thể hắn tràn ra. Phía sau lưng hắn mờ ảo xuất hiện một con thải phượng. Chính là thần thông trong Phượng Vũ Cửu Thiên quyết.

Chỉ nghe một tiếng phượng hót vang. Hai mắt pho tượng Huyền Phượng tiên tử đột nhiên phóng ra một tia linh quang rồi vung tay lên. Lâm Hiên cũng không quá ngạc nhiên, trong Phượng Vũ Cửu Thiên quyết đã ghi lại sự tình này.

Tài liệu chế tác các pho tượng kia đều có thêm một loại nhuyễn ngọc quý hiếm nên chúng mới có thể cử động. Ngũ đại yêu tu đều để lại một tia phân hồn trong bức điêu khắc của mình, nên các bức tượng mới cảm ứng được người truyền thừa y bát của họ.

Lúc này Pho tượng Huyền Phượng tiên tử nhìn thoáng qua Lâm Hiên, giương đôi tay trắng muốt như ngọc lên không ngừng huy vũ tựa như hồ điệp xuyên hoa, liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết.

Một tiếng ông truyền đến tai khiến hô hấp của Lâm Hiên có chút dồn dập. Truyền Tống trận này thật sự có thể khởi động sao?

Hắn bình khí ngưng tức, chỉ thấy những phù văn khắc trên mặt đất nối tiếp sáng lên, nhưng do được cung cấp bởi năng lượng của ma thạch nên tỏa ra một ánh sáng u ám khiến không gian trong sơn động có chút quỷ dị.

Một lúc lâu sau. Vài đạo điện quang màu đen từ trong truyền tống trận xuất hiện xé rách hư không tạo ra những tiếng rin rít. Không gian chung quanh không ngừng vặn vẹo. Bộ dáng Lâm Hiên trở nên có chút cổ quái.

Cái này so với miêu tả trong Phượng Vũ Cửu Thiên quyết thì không giống, chẳng lẽ là do sử dụng ma thạch?

Bất quá bây giờ hắn cũng đành làm liều. Không gian vặn vẹo càng lúc càng kịch liệt nhưng chỉ xuất hiện một vết nứt rất nhỏ không thể chui qua được.

Lâm Hiên nhíu mày vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật, tế ra một ngọn trường mâu hình dáng cổ xưa. Chính là pháp bảo có thân thông không gian kia.

Lâm Hiên nắm chặt rồi điên cuồng truyền pháp lực vào bên trong. Mặt ngoài trường mâu nhanh chóng bị một tầng linh quang xanh đen bao phủ, còn có thể thấy được một chút màu bạc mờ ảo lẫn vào trong đó. Nhìn qua vô cùng thần bí mà cổ xưa.

Lâm Hiên giương ngọn trường mâu lên hung hăng chém xuống...

Phảng phất có âm thanh như xé vải truyền ra, ngay sau đó một đạo Nguyệt Nha Quang Nhận chém vào không gian đang vặn vẹo kia.

Lấy thực lực mình Lâm Hiên bây giờ tuyệt đối không thể Phá Toái Hư Không. Song vùng không gian kia đã bị điện quang màu đen kia xé rách bảy tám phần, hắn chỉ là mượn gió đốt thuyền mà thôi.

Chỉ thấy hào quang chớp lòe liên tục, một vùng không gian đã bị xé rách. Một cái khe có đường kính hơn một trượng xuất hiện trong tầm mắt nhưng bên trong tối mù khiến sắc mặt Lâm Hiên vừa mừng vừa lo rồi lại biến thành vẻ ngưng trọng.

"Thiếu gia, ngươi muốn đi vào trong đó sao?" Nguyệt Nhi có chút kinh sợ nói.

"Chẳng lẽ còn ở lại chỗ này. Vất vả lắm mới có khe hở không gian này, dù mạo hiểm ta cũng vào." Lâm Hiên lạnh nhạt nói một câu rồi tế ra Cửu Thiên linh thuẫn, hóa thành một tầng sáng hai màu hồng lam trước người. Tiếp đó Lâm Hiên xuất ra Ô Kim Long Giáp Thuẫn rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong đó.

Đây không phải là lần đầu Lâm Hiên vào khe hở không gian nhưng so với lúc trước thì nguy hiểm hơn nhiều.

***

Ngẫm lại mà thấy cũng sợ, nếu không phải là hắn đã tiến giai Nguyên Anh trung kỳ cộng thêm vận khí không tệ thì chỉ sợ đã sớm chết trong không gian này hoặc là bị truyền tống đến không gian loạn lưu rồi.

Lâm Hiên thở phào một hơi phóng mắt dõi ra bốn phía. Lúc này hắn đang ở trong một sơn cốc nhỏ, tay chân tê dại cơ hồ không thể động đậy mà pháp lực gần như đã cạn kiệt.

"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"

Bạch quang lóe lên rồi một vị thiếu nữ mỹ lệ liền hiện ra trước mặt. Có Lâm Hiên che chở, nha đầu kia cũng không chịu uy áp gì thần thái vẫn rất tốt.

"Không cần lo lắng. Chẳng qua ta chỉ cạn kiệt pháp lực thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là có thể khôi phục."

Lâm Hiên nói xong liền tay vỗ lên túi trữ vật, đem hai khối tinh thạch và một bình ngọc lập tức bay ra.

Đem nắp bình mở ra hắn ngửa đầu nuốt đan dược vào. Sau đó hai tay nắm hai viên tinh thạch bắt đầu khoanh chân ngồi đả tọa. Còn Nguyệt Nhi tất nhiên là đứng hộ pháp một bên.

Thời gian dần trôi, khi thái dương đã hạ sơn mà Lâm Hiên vẫn không hề nhúc nhích. Lần này hao tổn pháp lực quá nhiều.

Ba ngày trôi qua hắn đứng lên sửa lại trang phục, thần thái sáng láng: "Nguyệt Nhi, thật là khổ cực cho nàng." "Thiếu gia, giữa hai ta còn nói điều này làm chi?" Thiếu nữ xinh đẹp mỉm cười như hoa.

Lâm Hiên khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt thả thần thức ra xem xét chung quanh. Hiện tại cũng chẳng biết hắn bị đưa tới chỗ nào.

Bất quá khác với hai lần tha hương lần trước, hiện tại Lâm Hiên đã tiến giai tới Nguyên Anh trung kỳ, có câu tài cao thì lá gan cũng lớn. Với thần thông hiện giờ hắn hiện chỉ khi đối mặt Ly hợp kỳ lão quái vật .

Đem thần thức phát ra cực hạn, ở cách hai trăm dặm hắn cảm ứng có khí tức sinh linh mạnh mẽ, hẳn là có một lượng lớn phàm nhân sống ở đó.

Lâm Hiên thu hồi thần thức rồi hóa thành một đạo kinh hồng màu xanh phóng đi.

Với tu vị hiện tại, khoảng cách hai trăm dặm chỉ trong chớp mắt. Rất nhanh một tòa thành nhỏ đã hiện lên trong tầm mắt.

Thành này có chừng hai ba mươi vạn người. So với mấy tòa đại thành trong Thất Tinh Đảo Vân Hải thì thực sự không đáng nhắc nhưng kiến trúc ngăn nắp, xem ra khá phồn vinh.

Cách thành hai mươi dặm hắn đáp xuống tránh kinh hãi thế tục, sau đó chậm rãi tiến vào. Đường trong thành khá rộng, đủ để cho ba bốn cỗ mã xa song hành. dọc đường có không thấy không ít thương nhân.

Lâm Hiên đủng đỉnh đi xem xét một hồi. Chừng nửa canh giờ, một quán trà nhỏ đã hiện ra trước mắt. Ở ven đường bày chừng hơn mười cái bàn. Lúc này đang là giữa mùa hạ, người nghỉ chân cũng khá nhiều.

Lâm Hiên thân là tu tiên giả, đương nhiên chút phi hành vừa rồi không thể gây mệt mỏi. Nhưng lưỡng lự một chút hắn vẫn ghé vào trong gọi một bình trà xanh, thêm mấy đĩa đồ ăn rồi chậm rãi thưởng thức.

Liên tiếp chìm trong tinh phong huyết vũ tính kế đấu đá với người. Lúc này tâm trí Lâm Hiên cũng có chút mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một chút.

Trà thô nước lậu, đồ ăn cũng không tính là cao lương mỹ vị gì nhưng Lâm Hiên cảm thấy rất ngon miệng.

Hắn đang thưởng thức được chừng một khắc thời gian thì đột nhiên có tiếng ngựa hí lên không dứt.

Phía trước là một thương đội quy mô rất lớn, có đến mấy trăm con ngựa. Các chiếc xe đều được làm từ những gỗ lim tốt nhất. Tiếng náo động không ngừng truyền đến, cả thương đội đã dừng trước quán trà. Không phú thì cũng quý, xem ra là một đại thương nhân.

Đối với một tu tiên giả như Lâm Hiên đừng nói là thương nhân mà mà cả vương hầu khanh tướng hắn cũng chẳng để vào mắt. Có điều quan sát một chút, hắn lại a lên một tiếng trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

"Thiếu gia, có tu tiên giả" Tu vị Nguyệt Nhi cũng không kém, cũng đã cảm ứng được.

"Chỉ là Linh Động kỳ thái điểu nhưng sao lại đi chung với đám phàm nhân thế tục, điều này có kỳ quái a." Lâm Hiên sờ sờ cằm mở miệng.

Bất quá hắn cũng chẳng có tâm tư mà tìm hiểu, tiếp tục thưởng thức trà. Chỉ thấy từ trên chiếc mã xa hoa lệ nhất đi xuống hai người. Một lão giả râu tóc bạc phơ khoảng thất tuần và thêm một thiếu nữ không quá hai mươi dung mạo rất xinh đẹp.

"Gia gia, người cẩn thận một chút!"

Nữ tử kia đỡ lão nhân kia xuống. Ánh mắt Lâm Hiên dừng trên người nàng, không ngờ nàng lại là tu tiên giả Linh Động kỳ kia. Xem ra hắn đã quá đa tâm, ả là tiểu tôn nữ của chủ nhân thương đội, khó trách lại đi cùng đám phàm nhân này.

Quản gia chừng ngoài tam tuần chạy tới, những bàn khác đều đã đầy người, chỉ có bàn của Lâm Hiên là chỉ có mình hắn, hơn nữa vị trí cũng không tệ.

"Vị khách nhân này, lão gia chúng ta muốn ngồi cái bàn này. Chỗ ngân lượng này coi như là bồi thường. Mời ngươi cầm lấy." Quản gia có chút khách khí lấy ra một thỏi đại nguyên bảo đặt trước mặt Lâm Hiên.

Hắn ra tay hào phóng như vậy nhưng Lâm Hiên vẫn ngồi yên coi như không thấy. Quản gia thấy vậy vẻ mặt nhất thời trầm xuống. Đang muốn nói thì nữ tu tiên giả kia đã đỡ lão nhân tới.

Lâm Hiên không muốn phiền phức nên đã thu liễm khí tức. Thiếu nữ tất nhiên là không thể nào nhìn được tu vị của hắn. Nhưng lão giả kia vừa nhìn thấy Lâm Hiên thì biến sắc, cả người run rẩy lên từng chập.

Bình Luận (0)
Comment