Bạch Mã Hoàng Tử

Chương 36

Và máy cellphone của hắn đã off luôn cả ngày chủ nhật.

........................

............

Hôm nay chúng tôi phải thi 2 buổi sáng chiều,

do đó buổi trưa bọn tôi ở lại trường ăn trưa cùng nhau.

Sáng nay, tôi làm bài tạm ổn,

dù chỉ làm có 3/5 câu trongđề thi.. -__-

"Diệu này..."

"Gì?"

"Bà với Kiệt tới đâu rồi?"

"Tới gì? Đang thi!!"

"um... nhưng tuần này hắn đi rồi?"

"Yeah.. tui sẽ tiễn chàng lên đường, lúc đó sẽ trao 1 tín vật. hehe.."

Diệu bắt đầu bày vẽ ra những trò nó sẽ làm,

để "hẹn ước" với C.K hay đại loại là thế. <__<

trong khi điều mà tôi muốn hỏi nó là nó có liên lạc được với hắn ko,

hay chỉ có mình tôi là ko có phản hồi?? ><

"Mà sao khi ko bà hỏi tới Kiệt?"

"Huh?? thuận miệng hỏi dzị thui." -___-

"Phải ko đó?? hay là..."

"MẤY BÀ THÔI ĐI!!"

Nhỏ Mai quát lên khiến Diệu ngưng bặt và tôi cũng giật mình,

nó đổ quạu do sáng ko làm được trọn vẹn bài thi vì ko kịp giờ..

Phong vội đưa cho nó hộp sữa đậu nành,

và ra hiệu bảo chúng tôi hãy ăn và đừng nói gì nữa.

......

Trước khi vào phòng thi,tôi mở máy gọi tiếp Bodyguard,

và...người bạn của tôi lại chào đón tôi - Ò í e..

Arghhh!!

...............

Vừa thi xong, tôi chạy nhanh về nhà,

bay vô phòng lôi giấy tờ gồm hộ chiếu và vé máy bay..

tôi sẽ đem qua trả cho hắn. Yeah... 1 cớ hay..

để xem hắn đang chơi trò gì với tôi???

..

Sau khi nấu xong bữa chiều cho dì Út,

tôi thay áo đi ngay mà vẫn chưa ăn...

tôi đã ko còn đủ kiên nhẫn nữa.

Nhìn thấy lá cờ trắng đen đầu hẻm,

tôi nghe nhịp tim mình bắt đầu nhói và đập căng như muốn nổ ra.

Và khi tiếng kèn đám ma vang lên mỗi lúc một to,

tôi thực sự cảm giác bước chân nặng chịch.

...C.K?!! KHÔNG THỂ NÀO??!!!

..................

Trước mặt tôi.

Căn nhà tường vàng nhạt có nhiều người ra vào..

Chú hôm trước-cậu của hắn, mặc bộ đồ tang trắng đang tiếp đón khách khứa,

vợ chú-mợ hăn- thì đang la rầy 2 đứa bé..

Where"s my bodyguard??? WHERE"S HE??

ko cần biết mình là khách,

tôi cứ chạy bổ vào thẳng trong nhà, nơi đặt chiếc quan tài lớn,

trong sự ngơ ngác của nhiều người..những người cũng mặc đồ trắng,

nhưng tôi ko hề gặp lần trước.

...

Phew... Tấm ảnh trên quan tài..

Là bà. Bà hắn. Bà cười dịu hiền...

Cháu xin lỗi bà, ôi...cháu thực sự xin lỗi bà...

nhưng cháu đã thở phào khi biết người nằm trong đó là bà. TT__TT

"Cháu tìm ai?"

"Cháu.. cháu..C.K.."

"C.K???"

Một cô bới tóc hỏi tôi và thắc mắc với 2 chữ C.K..

tôi ngó quanh quất, và nhìn thấy..

cái đầu bù xù quấn 1 vòng khăn tang đang cúi thấp góc sau quan tài.

Tôi chỉ về hướng đó, và cô ấy như hiểu ra.

"Bạn của Kiệt?"

"Dạ.."

"Ừ..cô bé này là bạn gái thằng Kiệt. Tuần trước vừa đến đây."

Cậu của hắn tiến tới nói hộ tôi khi tôi còn đang lúng túng,

cô bới tóc gật đầu và đi làm việc của cô ấy..châm mấy bình trà.

"Cháu xin lỗi...cháu ko biết bà mất. cháu..ko mua gì tới cả. T__T"

"Ko sao.. cháu đến thắp nhang là được rồi. Thấy cháu, hẳn bà rất vui..."

"Sao bà đi đột ngột thế ạ?"

"Bà bệnh nhiều năm rồi..."

Tôi đến thắp nhang với sự giúp đỡ của chú ấy..

còn mắt tôi thì cứ liếc mãi về chỗ cái đầu của hắn, nãy giờ ko hề ngẩng lên.

Tôi lạy trước quan tài theo nghi lễ,

thì cái đầu ấy cũng lạy đáp trả tôi!! O__o

Hắn...

"Kiệt nó thức trắng 2 đêm liền rồi..."

"Yeah.. cháu ko gọi được cho Kiệt.."

"Ừ..nó buồn nhiều..gần như ko gượng dậy nổi. Lúc nó đến ở đây, nó cũng ko biết là bà bệnh nặng, khó qua khỏi.. Cậu mợ đều giấu để nó đi học xa yên tâm..mới hôm cháu sang về, nó mới biết. Giờ nó đang rất cần cháu."

"Dạ. cháu hiểu..."

Tôi đến ngồi ở 1 chiếc ghế cách chỗ hắn chừng 3m, chờ đợi.

suốt gần 30 phút, hắn cứ quỳ và cúi đầu như thế...

Vị khách cúôi cùng trong đợt này cũng ra về,

mọi người bảo hắn hãy đi nghỉ, đừng quỳ nữa..

Hắn chống tay đứng dậy dù đầu vẫn cúi,

có lẽ do quỳ mãi nên chân hắn đã tê cứng và yếu,

...làm hắn loạng choạng muốn ngã..

tôi vội lao nhanh tới đỡ.

......

Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, ánh mắt thất thần, đau đớn.

vậy là từ nãy giờ, hắn ko hề biết sự có mặt của tôi??

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên dãy ghế sát tường..

"Sao ko cho tôi biết?"

"Để làm gì?"

"uh..ah.. ko...tôi đem trả you cái này, you đã quên..."

"Bà tôi mất rồi."

"Huh? yeah... tôi biết. đừng buồn.."

"Làm sao ko buồn??? Đó ko phải là BÀ YOU!!"

Hắn tự dưng nổi cáu với tôi.. ánh mắt hắn đỏ ngầu..

thực ra tôi tệ nhất là an ủi người khác. Nhỏ Mai bảo,

tôi mà an ủi ai, dễ khiến họ đập cho tôi 1 cái. -__-
Bình Luận (0)
Comment