Bạch Mã Hoàng Tử

Chương 45

Tôi quay mặt đi và nói nhỏ thật nhỏ, cốt để C.K ko nghe thấy,

Dù thực sự tôi cũng ko hiểu tại sao cần phải như thế! T__T

"Huh? Ai? Anh..."

"Tôi cần mượn lại chiếc kèn ngay bây giờ."

"Gì? Chiếc kèn? Bây giờ áh?"

"Hãy mang tới phòng 704- Bệnh Viện Đa Khoa Sài Gòn, tôi ở đó."

"Hả? Bệnh v..."

[Crick...]

Anh ta đã cúp máy.

Bệnh viện? Cần ngay bây giờ?? Chuyện gì chứ?

Sao gã có số máy tôi? Có thể từ chỗ anh Lam...

"Hey..ai thế?"

"Um... là..."

Tôi vẫn đang suy nghĩ coi phải trả lời thế nào, thì 1 nhóm 3 người con trai đi tới chỗ chúng tôi.

Họ bứơc nhanh và 1 người đi đầu mặc áo thun đỏ đậm tóc hơi dài,

vỗ vai C.K và cười vui vẻ, mừng rỡ.

"Eh.. mày sắp lên đường, ko tiệc tùng gì cả à?"

"..uh...ah.."

"Hôm nay bọn tao ko thi buổi chiều, đi nhé??"

"Hôm nay?? Đi đâu?"

Bọn họ chèo kéo khiến C.K chỉ vài phút đã lọt thỏm giữa vòng vây 3 người,

Tôi đoán họ là bạn của hắn ở lớp B2.

Trong tình hình như thế, tôi khẽ lùi bước và dắt xe quay ra đường..

"Hey.. Giang!!"

Đó, dĩ nhiên là giọng của My bodyguard.

Hắn luôn để ý trông chừng tôi kia mà. TT___TT

tiếng gọi của hắn gây chú ý cho những người bạn kia, và họ đều quay sang nhìn tôi.

Tôi mỉm cười thân thiện hết mức có thể.

"Chào bạn. Hình như, bạn thuộc lớp A1?"

"Yeah.."

Anh bạn mặc áo thun đỏ tiến tới chỗ tôi và chào hỏi 1 cách lịch sự,

Theo sau anh ta là C.K

"Đi chung cùng tôi."

"Thôi... Mọi người đi vui vẻ đi..!! ^-^"

"Oh.. bạn đúng là người bạn gái biết điều!! Bọn tôi đi với thằng Kiệt hôm nay, ko muốn có con gái theo!"

"Mày...nói gì hả??"

"Okay, I see... Bye!!!!"

Thế là tôi nhanh chóng nhảy lên xe và đạp thẳng,

Tôi cũng hơi quê khi tên áo đỏ nói câu ấy, dù tôi cũng chẳng ham hố gì.

tiếng C.K gọi tôi dần loãng ra...Đáng ghét...

............

...............

Tôi về nhà và mệt mỏi nằm ườn ra giường......đầu nhức bưng bưng vì trưa nắng,

Tôi lười cả hâm lại cơm để ăn trưa.

nắm được 1 lúc, tôi mới nhớ ra việc của DJ...

và lật đật ngồi dậy lục tìm chiếc kèn,

hôm trước về, hình như tôi đã bỏ nó vào ngăn kéo tủ..

Ahhh... Đây rồi.

Bây giờ, phải mang đến bệnh viện cho anh ta??

Ôi tôi khó chịu quá, đầu nặng chịch và quay mòng... nhưng,

Có vẻ như đó là việc cần kíp..

Tôi lại xách xe ra ngoài và cố sức đạp thật tốc độ đến bệnh viện Sài Gòn,

Trong tình trạng như sắp đổ gục đến nơi..

Tôi nghĩ có lẽ mình đã bị cảm nắng.

::Bệnh viện::

Phòng 704.

Đó là 1 căn phòng trong khu "Điều trị đặc biệt", theo lời hướng dẫn của chị y tá.

Tôi xoay nhẹ nắm cửa. Bên trong có 4 người, 1 phụ nữ, 1 thanh niên cỡ tôi,

có lẽ lớn hơn 1 vài tuổi, tóc hớt đầu đinh, 1 bé gái và..DJ.

Anh ta vẫn như thế, vẫn tông màu lạnh với áo phông màu xanh dương và quần kaki đen,

xuất hiện ngay sau khi tôi bước vào trong.

Anh ta chìa bàn tay ra mà ko nói 1 lời nào, tôi thì cũng im lặng đặt chiếc kèn

Vào tay gã 1 cách chậm rãi.

DJ bước lại chỗ em bé gái đang ngồi trên giường..

"Mina muốn nghe bài nào?"

"Mặt trời bé con"

Tiếng kèn được cất lên ngay sau vài giây, và những người có mặt đều lắng nghe say mê,

kể cả tôi.

Bé gái mắt sáng, và to, lúc lắc cái đầu và mỉm cười, đang mặc bộ y phục của bệnh viện..

"Xong rồi, đây, là kèn của Mina, bây giờ Mina ngoan, vào phòng mổ nhé."

Cô bé chu môi, nhưng gục gặt đầu và tay thì cầm chặt chiếc kèn DJ vừa đưa,

nó bá lấy cổ của anh ta, và hôn lên má...

Lần thứ hai tôi thấy DJ và 1 đứa bé, khi đó, anh trông hiền lành vô cùng.

Anh bồng nó đặt lên giường và người phụ nữ trẻ cúi xuống đẩy giường đi ra ngoài,

DJ cũng theo sau.

"Cô... quen nhị ca àh?"

"Nhị ca?"

"Àh, tôi quen gọi ảnh như thế... khi chúng tôi còn trong nhóm nhạc.."

"Nhóm nhạc?"

"...uh thì..."

"Này, em ở lại chờ tôi đấy."

Người thanh niên đầu đinh đang định giải thích thì bị tiếng của DJ cắt ngang,

rồi anh ta lặng lẽ cười, sau khi DJ đi khỏi.

"Anh cười gì vậy?"

"Anh ấy chỉ bảo cô chờ, xem ra ko cần tôi cơ đấy.."

"Ý anh là sao hả?"

TT___TT

Tôi và người thanh niên này cùng ngồi lại chờ trong phòng 704,

anh ta kể cho tôi nghe về DJ, 1 câu chuyện khá hấp dẫn... rằng,

DJ là con trai 1 của gia đình, trong lần nọ cúp học đi chơi, anh gặp 1 tay nhạc công..

Người nhạc công này đã khơi gợi khả năng âm nhạc tiềm tàng của DJ..

"Ảnh là người tài nhất và đam mê nhất trong số 3 đứa đồ đệ của sư phụ.. Đại ca và tôi đều bỏ cuộc, chỉ còn ảnh...thậm chí ảnh bỏ ko theo gia đình định cư ở Pháp, mà bám lại để theo đuổi âm nhạc..."

"Oh...thế àh?... còn, đứa bé đó?"

"Nó là con của đại ca, đại ca mất 2 năm rồi."

"... yah...người phụ nữ đó là vợ của đại ca?"

"Đúng thế, đại tẩu của chúng tôi. còn cô, chắc là nhị tẩu?? ^=^"

"Opps!!ack...ko.."

"Đừng nói nhảm."
Bình Luận (0)
Comment