Bạch Mã Hoàng Tử

Chương 71

Một cô lớn tuổi đáp khi tôi hỏi và câu trả lời của cô làm tôi la toáng,

Củ Chi àh?? Arghh...omg..

"Chuyến về mấy giờ hả cô?"

"Chuyến này chuyến cuối."

"Trời ơi..."

Tôi nhìn đồng hồ, gần 9h. Sao lại hết chuyến sớm thế trời?

Vội móc điện thoại trong ba lô ra, định gọi cho dì...

thì thấy 2 cuộc gọi bị nhỡ...của Mai và... DJ.

Mai, chắc nó gọi vì sốt ruột chờ tôi.. cuộc gọi lúc 8h10

còn DJ, vừa gọi cách đây vài phút...

sao anh ta lại gọi tôi?? Hay..lại có chuyện gì??

Hốt hỏang với suy nghĩ điên rồ, tôi gọi lại cho DJ..

"Anh gọi em? Có gì sao?? Anh đang ở đâu?"

"Ở nhà. Tôi quên vì sao đã gọi em rồi.."

">< đồ dzô dziên!! rảnh quá hả??"

"Em đang ở ngòai à?Sao ồn thế?"

"Đang ở Củ Chi!"

"HUH?? Em làm gì ở đó???"

"Lên lộn xe. TT___TT Thôi, cúp máy đây. Bye!!"

Tôi tiếp tục cuộc gọi vào máy của dì,

thì thật tệ hại... tổng đài thông báo: "Cuộc gọi ko thực hiện được vì số tiền trong tài khỏan ko đủ"

>___< tôi chỉ muốn phát điên lên.

Tôi cố tìm 1 nơi gọi Điện thoại công cộng, nhưng có vẻ ko hy vọng gì,

cả con đường phía trước chẳng thấy nơi nào treo bảng ĐTCC...

Ko lẽ nhào đại vào 1 nhà dân xin gọi nhờ??

Arghh...tôi ko dám!! TT___TT

.........

Khi đồng hồ chuyển sang 9h30 hơn, tôi bắt đầu lo sợ vì những cửa tiệm lác đác trên đường

đã dần đóng cửa...

Tôi liều mình định tạt đại vào 1 cửa hiệu thuốc tây gần đó..

thì chuông điện thoại tôi reo.. Huray!!

Chắc là dì!! Oh thanks god...

Ko phải dì. Là Solo DJ.

Dù sao..cũng phải có ai đó nghe tôi vào lúc này..

mừng quýnh, tôi mở máy...

"Em đang ở đâu?"

"Củ Chi, lúc nãy anh ko nghe àh?? Này, gọi giúp cho dì em, số nhà 9188332, nhanh, bảo dì đón em!!"

"Tôi đang ở Củ Chi. Em ở khúc nào??"

"Huh?? Gì cơ??"

......

DJ đến chỉ sau 3 phút cuộc điện thoại kết thúc,

để che vẻ mặt còn tái do bị thương, DJ đội cái mũ lưỡi trai màu đen xụp kín,

nhưng tôi vẫn thấy...

Anh ta... tôi ko nghĩ là anh ta lại đến tìm tôi..với tình trạng như thế..

"Anh..."

"Lên xe đi, nhanh lên!"

...

Tôi ngồi sau DJ và câm như 1 con hến.. chẳng biết nói gì..

cứ mỗi lần định mở miệng hỏi vết thương anh ra sao, thì lại cảm thấy nó sáo rỗng quá..

DJ cũng chẳng buồn nói câu gì với tôi..

Đèn đỏ.

DJ dừng xe và đột ngột cúi ôm bụng..

tôi lo còn hơn là khi nãy đang bị lạc ở Củ Chi..

"Anh...sao vậy... đừng làm em sợ.."

"..."

Đèn xanh mà chíêc xe của tôi và DJ vẫn đứng yên, vì DJ gần như khụyu xuống,

tôi leo ra khỏi xe để gọi ai đó giúp đỡ, nhưng DJ kéo tôi lại..

"Tôi sẽ ổn. Chỉ chút thôi."

"Anh thế mà ổn à..?? Để em nhờ..."

"Trên đường thế này ko tin ai được. ngồi yên đi!!"

DJ giữ chặt tôi trên xe, và nổ máy... nhưng tôi chắc chắn anh ta sẽ ko thể tiếp tục,

mặt anh rất ko ổn..

Tôi phải làm sao đây..!!

"Để em chạy!"

"???"

Tôi vừa nói...gì?? DJ nhìn tôi... còn tôi cũng ko tin là tôi vừa đòi...cầm lái..

nhưng... hết cách rồi... anh Lam nói đúng, phải đối mặt với nó.

DJ lùi ra sau và tôi thế chỗ của anh,

tay tôi run như cầy sấy..

"Đừng sợ. Tôi ở ngay sau em."

DJ cầm chặt tay tôi và điều đó làm tôi bình tĩnh lại,

anh đã ko sợ khi giao sinh mạng cho tôi, 1 con nhỏ ko bíêt chạy xe..TT___TT

thì việc gì tôi phải sợ??

Cố lên!!

.........

Sau vài lần lạng quạng ủi xe trước, quẹt xe sau, cả...đâm vào cột điện,

DJ vẫn ko hề la lối... chỉ khẽ hạ giọng "Em làm được mà, nào..."

mỗi khi tôi muốn bỏ cuộc...

Cuối cùng, tôi cũng thành công.

Tôi đã xóa được ám ảnh, với DJ bên cạnh... à ko.. đằng sau..

Khi tôi sung sướng reo lên "yeahh... Em chạy được rồi..." thì..

DJ đã gục vào vai tôi.. thở mệt mỏi...

::Nhà Giang::

Dì nhìn tôi trân trân, khi thấy tôi vác 1 gã đàn ông về nhà,

mà tôi lại còn là người cầm lái... O___o

Tôi đỡ DJ đang nhăn nhó ôm bụng vào nhà...

"Gì vậy? Sao anh này..."

"Ảnh bị thương..."

Tôi chỉ giải thích ngắn gọn và đặt DJ nằm xuống Salon..

run run giở áo của DJ lên, ôi... máu... đẫm đỏ ra ngòai dải băng...

tôi sợ chết khiếp!! còn dì thì lắp bắp...hỏi dồn...

"Trời..gì đây?? sao vậy?? Con quen giang hồ à?? Gọi cứu thương đi.."

"Ảnh ko thích vào bệnh viện, nhà còn bông gòn ko? Con thay băng cho ảnh..."

Dì nhất định ko chịu cho tới khi tôi phải kể lể đầu đuôi,

thì dì mới đi lấy bông băng, thuốc đỏ cho tôi..

Lần đầu tiên tôi thấy 1 vết thương sâu như thế..

máu cứ tuôn xối xả... lẽ ra, anh ko cần phải đến đón em..

anh khờ quá, DJ àh!

...............

Tôi thức đêm canh chừng DJ, lỡ như có gì bất ổn, tôi sẽ gọi ngay cho Quang hay anh Lam..

thật ra tôi cũng ko ngủ được...

"Tại sao tôi ở đây?"
Bình Luận (0)
Comment