Bạch Mã Hoàng Tử, Chàng Ở Đâu?

Chương 1

- Trượt tuyết nhé?

Dĩ nhiên là không.

Hồi còn nhỏ tôi đâu có được học: tôi trèo lên ván trượt tuyết lần đầu tiên vào năm mười bảy tuổi; thật điên khùng, cái gọi là ý thức về sự nguy hiểm có thể làm hỏng bét mọi thú vui. Thế nhưng tôi đã nỗ lực, bạn bè thay phiên nhau chỉ bảo cho tôi còn tôi thì ngoan ngoãn chống gậy, gập đầu gối... trong khi lũ nhóc bốn tuổi vượt mặt tôi cái vèo. Sau một tuần, trên người tôi xuất hiện những vết tím bầm hẳn là khả dĩ giúp tôi có thể xuất hiện trong bách khoa thư về những bọc máu, và rốt cuộc tôi đã có thể khập khiễng trở về nhà.

Đấy, những kỷ niệm duy nhất về núi non của tôi là thế đấy, đống kỷ niệm ấy và chuyện ăn mặc. Chưa bao giờ tôi lại mất nhiều thời gian đến vậy cho việc khoác đồ vào và cởi đồ ra. Khoác đồ, cởi đồ; trèo lên, bước xuống: chẳng phải chuyên môn của tôi. Mà ở đó trời còn lạnh, rất lạnh nữa chứ.

Tôi ghê sợ cái lạnh, khi lạnh tôi cảm thấy mình thật nhỏ nhoi. Lạnh lẽo thật chẳng phải thứ gì thân thiện cho lắm, vả lại, đã co ro là chỉ có co ro một mình.

Được rồi, giờ thì phải trả lời cô ấy thôi:

Không, tớ không định đi trượt tuyết cũng chẳng định đi ra biển, trong kỳ nghỉ tớ thích tham quan các thành phố hơn.

Tôi viết cho Justine, cô bạn mới quen vẫn giữ liên hệ với tôi qua mạng, chúng tôi gặp ở một đám cưới nơi cả hai cùng là người làm chứng. Đến tiệc cocktail, cô ấy hỏi tôi:

- Cuộc sống khi kết hôn sẽ thế nào? Tôi hơi lưỡng lự chút xíu, tôi không muốn làm cô ấy thất vọng nhưng cuối cùng tôi cũng trả lời:

- Rất khó khăn.

- Sao ai cũng nói thế nhỉ?

- Vì đó là sự thật... Có thể nói điều đó giống như việc cặp đôi mà không kết hôn và có khuynh hướng tai hại là tin rằng mình đã chiếm được người kia. Justine sống ở New York, cô ấy ba mươi hai tuổi, tóc đen và mắt xanh quyến rũ. Cô ấy cũng rất thông minh và sinh động, đến nỗi mà ngay cả một cô gái tự nhận là hiện đại như tôi cũng phải tự hỏi sao cô ấy lại không kết hôn. Thế là ngay lập tức chúng tôi bị cuốn vào phần sôi nổi nhất của câu chuyện. Các cô gái tuổi chúng tôi không có thời gian để lãng phí, dù câu chuyện là gì đi chăng nữa.

Tôi lôi câu cách ngôn yêu thích của mình ra đọc cho cô ấy nghe, đó là “lời khuyên” mà mẹ tôi để lại cho tôi trước khi theo chân một nhà thơ đến Achentina: “Quan trọng không phải là ta cưới ai mà là ta sẽ ly dị ai.”

Justine tỏ ra rất đồng tình, tính nhân văn vẫn là cái vượt trội hơn cả, và những người xinh đẹp thì đâu có nhiều nhặn gì, đàn ông lại càng ít hơn ấy chứ.

Cô gái này khiến tôi thích thú, nhưng cuộc sống lại chia rẽ chúng tôi: chúng tôi không được ngồi cùng bàn, bàn tôi có tên là “Vườn Quả”, còn bàn cô ấy có tên là “Vườn Bí Mật”.

- Chán quá, bàn tớ toàn những cặp đôi chín nẫu trong khi bàn cậu chắc chắn đầy rẫy những kẻ độc thân đầy tiềm năng.

- Tin tớ đi, nhìn từ xa tớ vẫn thích được ngồi ở bàn cậu hơn, Justine đáp lời.

Như thường lệ, Vincent, chồng tôi, không chịu ngồi yên một chỗ. Anh xoay như chong chóng từ bàn này sang bàn khác mà tôi thì không hề muốn chạy theo sau anh. Justine đến gặp tôi: vài ánh mắt cô ấy thu hút được đều thuộc về những người đàn ông đã có vợ, đang chán nẫu ruột ở bàn bên cạnh; và Vườn Bí Mật thiếu sự thú vị lẫn những điều huyền diệu một cách trầm trọng.

Mọi người bắt đầu mở rộng phạm vi làm quen, nhưng vừa đến lúc bắt đầu một cuộc trò chuyện xã giao thì dàn nhạc đinh tai ra lệnh cho tất cả ra khiêu vũ.

Sau đoạn vào nhạc là bầu không khí cuồng loạn theo điệu “Habibi Yalla”, các cô gái phương Đông có thể vừa làm bộ làm tịch vừa uốn éo, nhưng dòng máu Nga trong tôi không được trời phú cho cái khả năng ngoáy mông bẩm sinh này. Tôi thà nhường chỗ cho mấy người chuyên nghiệp còn hơn.

Tôi tiếp tục tám chuyện với Justine. Chúng tôi ra ngoài hít thở không khí thoáng đãng và cô ấy kể cho tôi nghe cuộc sống của cô ấy tại New York và công việc của cô ấy trong hiệu kim hoàn. Tôi thì nói với cô ấy về bản thiết kế thời trang của mình; điều giúp chúng tôi cảm thấy mình có quyền mau mắn phê bình phục trang phục sức của các quý bà quý cô khách mời...

Khi ngồi xuống trở lại, tôi gặp lại Vincent, anh lớn tiếng mắng mỏ tôi vì đã phải tìm tôi khắp nơi; bữa tối kết thúc, tất cả các chai cùng cạn sạch còn tôi thì lỡ mất món bánh ga tô. Nhưng quan trọng quái gì, tôi đã có một cô bạn mới và thế là may mắn lắm rồi.

- Tớ đến chết đói mất thôi, tớ chẳng ăn gì suốt từ hôm qua đến giờ, tớ đã vét sạch đồ ăn thừa trên bàn lúc rời khỏi phòng họp.

Léa vớ lấy thực đơn và cái giỏ bánh mì cùng một lúc. Với cô ấy, mọi thứ lúc nào cũng diễn ra rất nhanh.

Nhỏ nhắn, tóc ngắn màu hạt dẻ sáng, một vài vết tàn nhang trên hai má, nom cô ấy thật đáng yêu và cứ khi nào cô ấy im lặng là người ta lại muốn đặt cho cô ấy một cái biệt danh thật nai tơ kiểu “gương mặt non choẹt”. Nhưng ngay khi cô ấy mở miệng, cô ấy sẽ khiến bạn bấn loạn vì những suy nghĩ gay gắt của cô ấy; và gương mặt non choẹt sẽ bị thay thế bằng một cỗ xe tăng bé bỏng, được trang bị toàn bộ thuộc tính của phụ nữ độc thân năm 2000.

Léa là tư vấn viên cho nhiều công ty, tôi chưa bao giờ hiểu thật rõ công việc của cô là gì, tất cả những gì tôi có thể nói đó là cô làm việc trong lĩnh vực tin học. Bàn đến chủ đề này, lúc nào cô cũng chế giễu tôi bằng cách so sánh tôi với mẹ cô, người luôn trả lời “nó làm máy vi tính” khi ai đó hỏi con gái bà làm gì.

Khi ta hỏi cô, cô luôn khăng khăng trả lời rằng cô “xây dựng những chương trình cho phép doanh nghiệp tối ưu hóa kết quả của họ”; và cô kết thúc định nghĩa của mình bằng một cái tặc lưỡi. Một cái tặc lưỡi khiêm tốn thôi nhưng rất thỏa mãn, kín đáo thôi nhưng dứt khoát. Vả lại cũng chẳng có mấy ai tìm hiểu thêm làm gì.

Léa làm việc tại nhà; thời gian của cô được dùng vào việc phát tán những lời đùa cợt, nhưng cứ nhìn lối sống vương giả của cô, tôi tự nhủ rằng chắc hẳn cô rất tinh thông trong lĩnh vực của mình. Lĩnh vực tin học, chứ không phải lĩnh vực phát tán những lời đùa cợt.

Tôi nhận thấy cô ngày càng ít gặp gỡ những người bạn không có địa chỉ email, với cái cớ là như thế thì khó giữ liên lạc hơn.

Trên thực tế, cô cũng ngày càng ít gặp gỡ những người bạn có địa chỉ email, bởi cứ gửi mãi thư điện tử cho nhau hàng tuần ròng rã thì cuối cùng họ cũng chẳng còn mấy chuyện để kể với nhau nữa. Tôi thoát được quy luật này vì tôi là một phần trong cuộc sống thường nhật của cô, tới mức cô chưa thể thay thế những cuộc hàn huyên dông dài của chúng tôi bằng một cái máy.

Cứ mãi kết nối với cái máy vi tính của mình, rốt cuộc cô cũng ghi vào đó mọi thứ quan trọng rồi lãng quên ngay lập tức. Vả lại, tôi thấy trí nhớ của cô đang bắt đầu suy giảm. Khi chúng tôi tám chuyện và tôi nhắc lại những sự kiện đã qua trong đời cô, cô có vẻ như vừa mới khám phá ra chúng. Từ ít lâu nay, cô gọi tôi là ổ cứng của cô. Năm ngoái, căn hộ cô ở bị lụt, cái điện thoại Palm của cô bị hư hại còn máy vi tính của cô thì hỏng nặng, cô đã vừa khóc nức nở vừa gọi cho tôi để thổ lộ rằng tôi là cô bạn gái duy nhất mà cô nhớ số điện thoại và rằng đời cô thế là đi tong.

Rồi gã nhân viên Hot Line sửa được cái máy vi tính còn cô thì lấy lại được đời mình.

Tôi từng bắt gặp cô đang cố nhập password vào lò vi sóng, nhưng cô cam đoan rằng nhìn chung là cô nhập password vào mọi thứ.

Tôi thì hoàn toàn ngược lại, máy móc khiến tôi hãi hùng. Tôi có một cái Mac cũ kỹ mà tôi dùng như máy chữ, nó chậm rì và lẽ ra tôi nên thay quách nó đi, nhưng tôi sợ cái máy sau sẽ lại quá hiện đại và khiến tôi lúng túng.

Chúng tôi gọi đồ ăn và tôi nhận thấy một người đàn ông ngồi bên chiếc bàn gần chỗ chúng tôi.

- Cậu nhìn gì thế?

- Gã đàn ông ngồi một mình bên chiếc bàn tròn. Trông gã được đấy chứ, không phải sao?

Cô liếc rõ nhanh về phía đó.

- Trông gã thật bỉ ổi thì có.

- Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?

- Gã đàn ông đẹp trai nào mà chẳng bỉ ổi. Khi có được một gã tử tế thì đó luôn là một gã xấu trai.

- Thôi nào!

- Được thôi! Cậu thử lấy ví dụ về một gã vừa quyến rũ vừa thực sự tử tế xem.

- ... Franois.

- Ví dụ hoàn hảo đấy: anh ta lúc nào cũng bám váy mẹ.

- Ờ thì... Vincent.

- Anh ấy quen cậu năm bao nhiêu tuổi ấy nhỉ, hai mươi lăm à? Hầu hết các gã trai được được đều được bảo kê từ hồi còn vắt mũi chưa sạch!

- Còn Grégoire! Không đồng tính và vẫn độc thân, chẳng phải sao?

- Răng quá trắng... Tớ thích ngủ yên trong bóng đêm cơ.

- Vậy thì những gã bồ cũ của cậu? Cũng có khối đấy chứ!

- Đành rằng thế, nhưng họ đều đá tớ cả. Bởi khi một gã trai có vẻ dễ thương, đáng yêu, thông minh và không đồng tính, gã sẽ có nhiều lựa chọn tới nỗi nghĩ rằng mình có thể có thứ tốt hơn. Thế nên gã đá bạn và quả thực là gã tìm được thứ tốt hơn ấy. Tốt hơn thế nào thì tớ không biết, nhưng dù sao thì đó cũng là điều gã tin chắc.

- Cậu cứ nói quá.

- Không đâu, mà tớ còn chưa nói hết: tớ nhận thấy rằng những gã còn lại lại càng không phải để dành cho tớ. Cậu biết tại sao không? Bởi vì những gã đó hèn đến mức không bao giờ dám bày tỏ trước. Vì vậy mà phải dám cơ. Nhưng loại đàn ông này lại luôn tụt hứng trước một cô gái ngay khi cô nàng khởi sự trước. Vì vậy mà mọi chuyện càng chẳng ổn thỏa gì. Cậu hãy thừa nhận rằng tớ đúng ra là chẳng còn lựa chọn nào đi...

Nhận định của cô có đen tối thì cũng vô ích, nó chẳng có vẻ gì ảnh hưởng xấu tới cô. Tôi nằn nì đôi chút vì những lời sáo rỗng cô nói khiến tôi phát bực, rồi tôi đành rút lui. Bởi càng nghĩ đến điều đó, tôi càng chẳng tìm ra được mấy lập luận để chứng tỏ là cô sai lầm.

Thật vui biết bao khi nhận được tin cậu!

Justine đã trả lời bức email đầu tiên của tôi như vậy và thế đã là tốt lắm rồi: tôi còn sợ sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời cơ.

Thực là ngu ngốc, vì chính cô là người năn nỉ xin email của tôi, nhưng tôi chẳng thể làm gì, lúc nào cũng là cảm giác bất an khốn kiếp mà một ngày nào đó nhất định tôi phải giũ bỏ cho bằng được.

Vừa gửi email đi tôi đã rơi ngay vào tâm trạng thấp thỏm; và sợ phải đối mặt với thất vọng. Tôi không thích thế, chờ đợi, đó chính xác là điều mà tôi trách cứ ở đàn ông: họ bắt ta phải chờ đợi và nhìn chung là nếu ta có chờ chẳng ích gì; nhưng đây lại là một cô gái, vậy thì sao tôi phải sợ chứ?

Tôi phải đặt câu hỏi này cho bác sĩ trị liệu mới được, tuy nhiên đấy là nếu tôi quyết định gặp một bác sĩ trị liệu, điều vốn hơi ít khả năng xảy ra vì ý tưởng ấy làm tôi sợ. Tại sao nó lại làm tôi sợ? Tôi sẽ phải hỏi bác sĩ trị liệu.

Đúng là một số tình bạn bắt đầu hơi giống như một câu chuyện tình yêu: ta thích thú nhau, ta khám phá nhau, ta muốn đi xa hơn và ta ngất ngây với những tình cảm hoàn toàn mới mẻ ấy.

Tôi đã cố trấn an mình và nhủ đi nhủ lại rằng chính cô ấy muốn giữ liên lạc với tôi, tôi thậm chí còn đi trước một nước cờ (và nếu không trả lời thì cô ấy đúng là ngu ngốc), nhưng việc đó không cần thiết, một tiếng đồng hồ sau thì cô ấy hồi đáp; đàn bà con gái là vậy, chẳng phức tạp chút nào.

Và xin cậu hãy gọi tớ bằng tên, khi tự giới thiệu bản thân, lúc nào tớ cũng ngạc nhiên vì ngay lập tức được đặt lại tên thành Justy. Cái tên rất Mỹ, tớ thấy vậy. Một ngày nọ, tớ gặp những người Thụy Sĩ nói với tớ rằng tên tớ đã trở nên hoàn toàn lỗi thời ở châu Âu rồi. Điều đó có đúng không? Dù sao thì tớ cũng thấy đám người Thụy Sĩ ấy thật tẻ nhạt, khô khan và thiếu cá tính. Tớ vẫn thích có một cái tên lỗi thời hơn đấy.

Vincent thế nào rồi? Thậm chí tớ còn chưa hỏi cậu anh ấy làm nghề gì.

Các cậu cưới nhau bao lâu rồi? Quả tình tớ rất ngạc nhiên khi nhận được email của cậu, được thấy cái họ xuất hiện lại không phải cái họ cậu đã tự giới thiệu với tớ... Tóm lại là vì cái tên không đổi nên tớ biết đó chính là cậu. Đến giờ ăn trưa của tớ rồi và tớ phải chuồn đây: mai tớ lại phải đến dự một đám cưới nữa. Sửa móng tay, sửa móng chân, tớ có cả đống việc phải làm.

Ôm hôn cậu,

Justine

Justine thân mến,

Phải, đúng thế, cái tên của cậu nghe rất cổ nhưng chính bởi vậy mà nó rất sang.

Vả lại lỗi thời đối với đám người Thụy Sĩ thì chẳng có nghĩa lý gì cả. Hơn nữa, người Thụy Sĩ lại hình thành quan điểm riêng từ khi nào vậy? Tớ cứ tưởng họ trung lập cơ mà! Chẳng có lý do nào để phải quan tâm tới ý kiến của người Thụy Sĩ cả, trừ khi chuyện được đề cập liên quan đến đồng hồ và sô cô la. Hoặc là sữa. Hoặc là các ngân hàng.

Tớ tin chắc cậu cũng vậy, rốt cuộc cậu cũng thích thú với việc có một cái tên không mấy thông dụng.

Nhưng hồi tớ còn nhỏ, tớ muốn mình tên là Delphine, Corinne hoặc Nathalie, như những bé gái khác. Hơn nữa, cậu phải hiểu tại sao ở trường cấp III lũ con gái ấy chính là những đứa nổi tiếng nhất...

Vincent vẫn ổn. Anh ấy làm nghề gì à? Anh ấy là... Chờ chút; để tớ tìm card visit của anh ấy.

Đây nhé: “Deputy head of european equity research”. Đó là công việc gì à? Tớ chẳng biết gì cả, dù anh ấy đã giải thích với tớ cả tá lần. Tóm lại, anh ấy làm việc cho một ngân hàng và anh ấy phụ trách các nhà phân tích tài chính châu Âu.

Chúng tớ kết hôn được bốn năm rồi. Hoặc hai năm gì đấy. Còn tùy. Trên thực tế, anh ấy làm việc tại Luân Đôn nơi tuần nào anh ấy cũng ở tới một nửa thời gian.

Những tháng đầu, chuyện này khiến tớ mất cân bằng đôi chút, nhưng tớ nhanh chóng quen với cuộc sống kép này.

Bảy giờ mười phút sáng thứ Hai nào Vincent cũng bắt tàu Eurostar. Sáng thứ Năm anh ấy quay về, nhưng lại đi thẳng đến văn phòng nên tối thứ Năm bọn tớ mới gặp lại nhau.

Từ thứ Hai đến thứ Tư, tớ gặp gỡ bạn bè thân thiết nhất của mình (những người vẫn còn độc thân) và tớ thâm nhập cuộc sống của họ. Về phần Vincent, nếu không phải đi ăn uống công chuyện, anh ấy sẽ kết thúc một ngày của anh ấy ở quán rượu với các cộng sự (những người Anh: họ không chia tay nhau nếu chưa làm một hoặc hai vại bia); rồi anh ấy gọi đồ ăn và về nhà vừa ăn tối vừa xem ti vi.

Cuối tuần, bọn tớ đi chơi với bạn bè chung của hai đứa, những người mà ngẫu nhiên thay lại đều đã kết hôn cả. Một bầu không khí khác, những cuộc tranh luận khác, nhưng tại đó tớ cũng cảm thấy thoải mái. Hôn nhân quả là thứ kỳ cục: thoạt tiên ta cứ tưởng mình trẻ trung và hiện đại, rồi ta nghĩ rằng chẳng có lý gì để chuyện đó thay đồi. Rồi một số suy nghĩ âm ỉ chiếm thế thượng phong và ba tháng sau, ta nghe thấy chính miệng mình nói rằng các đĩa nến hiệu Conran sẽ rất đẹp nếu được chưng trên bàn ăn...

Tối thứ Năm là buổi tối trung gian, bữa tối chỉ có hai đứa tớ với nhau thôi. Nhìn chung đó là một buổi tối nhẹ nhàng, nhưng đó âu cũng là chuyện thường tình, Vincent làm việc hùng hục như trâu nên khi về nhà, anh ấy kiệt sức và cần được giải tỏa. Thói quen nhỏ này rất hợp với tớ, tớ hơi thuộc diện tâm thần phân lập một chút và tớ yêu cả hai phần đời khác nhau ấy của mình. Trên thực tế, cái họ mà tớ đưa cho cậu là họ thời con gái của tớ. Đám bạn bè cũ không đời nào chịu lưu cái họ mới của tớ vào bộ nhớ, mà tớ cũng không tìm cách áp đặt điều đó, bởi họ thời con gái là cái họ hẳn tớ sẽ dùng nếu dấn thân thành công vào sự nghiệp stylist. Không phải vì tớ đặc biệt thích cái họ ấy, đó chẳng qua chỉ là chuyện nhân dạng mà thôi. Tớ thấy lúc dùng họ này lúc dùng họ kia quả là hơi phản quy tắc vì tớ kết hôn rồi mà. Tớ có cảm giác đời mình thế là “xong” khi gặp Vincent. Có thể nói tớ là sản phẩm của tất cả các chặng đời tớ và thay đổi họ hẳn cũng giống như phủ nhận con đường đã dẫn tớ tới chỗ có cái họ đó.

Điều này chắc sẽ khác đi khi bọn tớ có con, vì tớ tưởng tượng mình sẽ muốn mang cùng họ với chúng.

Cuối cùng là khi tớ ở bên Vincent, tự nhiên tớ thành Bà Weisenberg, chính vì thế mà tớ đưa cho cậu cái họ này. Tớ có hai địa chỉ email và nhìn chung tớ sử dụng tốt cả hai. Có lẽ sai lầm của tớ là ở chỗ tớ đã ngầm coi cậu như một người bạn cũ...

Sửa móng chân vào tháng Mười hai ư? Cậu sẽ đi xăng đan hay cậu tính thoát y giữa đám đông? Dù sao thì cũng thật tốt khi chăm sóc bản thân mình. Tớ vẫn thường thấy các cô gái đi xăng đan trong khi bàn chân họ trông rất kinh. Thật tai tiếng. Tớ cho là họ xứng đáng nhận một hình phạt về thể xác.

Hẹn sớm gặp lại,

Ariane.

Buổi tối, trước khi tắt máy vi tính, tôi nhận được email của Justine:

Những cái tên: ở chỗ chúng tớ, là Lauren, Lisa, Jennifer. Tương tự đối với sự nổi tiếng của họ. Tớ mới gặp lại một trong số họ, cô ấy đã kết hôn, có bầu và rất bận với việc ra lệnh cho chồng. Càng tốt cho cô ấy.

Một hình phạt về thể xác cho những cô gái có bàn chân ma chê quỷ hờn ư? Cậu thật tàn bạo! Ta sẽ lại bàn về chuyện này nhé.

Không đúng lúc rồi vì ông chủ tớ vừa tới và nom ông ta có vẻ không vui. Chưa kể ông ta từng rất khó chịu khi thấy tớ đang chăm chú nhìn đôi bàn chân trần của tớ. Tớ phải khẩn trương rút chúng ra khỏi bàn làm việc của ông ta đây...

- Cậu nghĩ gì thế?

- Tớ nghĩ cậu cần phải thoải mái mới được.

Ambre có tóc vàng hay sexy thì cũng vô ích, cô vẫn phải chịu đựng một nỗi bất an khủng khiếp. Là một chuyên viên đồ họa đầy tài năng, cô thiết kế các túi đựng cho một nhà sản xuất đĩa CD và say mê công việc của mình, có điều cô không sao nguôi ngoai được kể từ sau câu chuyện tình mới đây nhất và chỉ nghĩ tới Igor, gã bạn trai cũ. Chẳng ai thuyết phục nổi cô là rốt cuộc rồi cô cũng quên gã thôi.

Nhưng dù sao cuối cùng cô cũng đồng ý đến nhà Léa ăn tối, Léa cố tình tổ chức bữa tối này vì Ambre. Léa đã gửi mail cho tất cả đám bạn thân độc thân của mình và tối nay dứt khoát phải thành công.

Tôi đã cắt hai trang bài viết từ một cuốn tạp chí, nhan đề hai trang đó là “Lộng lẫy trong sáu mươi phút đồng hồ”, rồi tôi huơ huơ chúng dưới mũi Ambre.

- Đây chính là những gì cậu cần.

Chịu khó lắng nghe chút nhé: “Tắm rửa, Rạng rỡ, Thay đổi và Thăng hoa.”

- Tớ đã khăng khăng là đống giấy báo này sẽ hữu ích thay vì chình ình ở đây để bổ sung thêm cho mớ công thức nấu ăn, khám phá du lịch với đủ kiểu những lời khuyên khác nhau chặt ních trong một cái ngăn kéo mà tớ chẳng bao giờ đóng nổi nữa. Thế nhưng dĩ nhiên, tớ lại chẳng bao giờ dùng đến cái gì cả! Cuối cùng, nhờ cậu, mọi chuyện sẽ thay đổi. Ta đi thôi, ta sẽ mua mọi thứ và ta sẽ làm việc đó cùng nhau.

Sephora thẳng tiến, tới đó, tôi lấy một cái giỏ nhỏ và gọi một cô bán hàng để có thể tìm được tất cả những gì có trong danh sách: sữa tắm thư giãn, mặt nạ dưỡng da, dầu gội 3 trong 1, keo bọt, sơn móng, các loại sữa dưỡng thể, thuốc bóng tóc. Cái giỏ đã đầy ự mà chúng tôi vẫn chưa bắt đầu chuyển qua phần lựa đồ trang điểm... Ambre nhẩm tính nhanh các mặt hàng có trong giỏ: thoạt nhìn đã thấy chúng tôi tiêu suýt soát hai trăm euro.

“Nhưng ở Gala họ mới điên làm sao chứ! Nếu có nhiều tiền như vậy, tớ sẽ tiêu cả ngày trời tại một cái viện chăm sóc sắc đẹp nào đấy, ít ra cũng phải có ai đó làm công việc này phục vụ tớ!”

Trong lúc chúng tôi mải tranh luận, một phụ nữ đã tranh thủ cơ hội cuỗm mất cô bán hàng của chúng tôi, và chuyện ấy xảy đến mới đúng lúc làm sao, vì nó cho phép chúng tôi hèn nhát bỏ lại cái giỏ đầy ự mà không cần phải trả lời những câu hỏi khó chịu.

Không thể bỏ đi tay trắng như vậy, bởi thế thì quá là mất mặt: chúng tôi bèn thay cả danh sách bằng một thỏi son môi và một lọ sơn móng, thế là hoan hỉ cả làng và không tới nỗi tệ cho lắm.

Bữa tối diễn ra trong bầu không khí khoan dung, cuộc tranh luận rất buồn cười và trí tuệ, nhân vật nam nào cũng quyến rũ và mọi chuyện đặc biệt ổn giữa Ambre và một tay Franois nào đó.

Tối muộn, cô đến gặp tôi và thì thầm: - Tớ không biết liệu mình có say không, nhưng tớ ngỡ mình đã hiểu rằng vào một lúc nào đấy, anh ấy đã nói gì đó như là tỏ tình với tớ.

Xét bối cảnh, tôi khuyên cô không nên quan trọng hóa sự việc.

Tôi trở về nhà mình và trong lúc tôi chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại đổ chuông. Là Ambre.

- Nghe này: sau khi cậu đi khỏi, tớ đã nhìn thấy anh ấy ngồi viết trong phòng Léa. Tớ hỏi anh ấy đó là giờ viết lách à, anh ấy trả lời: Là giờ viết cho em và anh ấy hỏi túi xách của tớ ở đâu. Tớ chỉ cho anh ấy và tớ bỏ ra ngoài vì tớ cảm thấy mặt mình đỏ lựng. Khi đã ngồi lên taxi rồi, tớ mới mở túi xách ra và dĩ nhiên là tớ thấy một cái phong bì với một lá thư ở trong. Tớ đọc cho cậu nghe nhé: Tác động của rượu giảm xuống, anh mới có thể khẳng định được rằng lời tỏ tình của anh (từ này nghe mạnh quá nhưng chẳng còn từ nào tương tự thế cả) không phải lời đùa cợt. Anh chẳng có giải pháp nào khác ngoài việc để lại cho em số điện thoại của anh. 0147201216. Anh sẽ không trách em nếu em bấm số này đâu. Và anh cũng sẽ hiểu nếu chẳng điều gì trong toàn bộ chuyện này có vinh dự được đáp lại. Vẫn hoan nghênh. Franois.

- Wao! Đây đúng là một gã thề nguyền được đấy...

- Ừ, đồng ý vậy. Nhưng còn gì nữa?

- Còn tùy. Cũng khá hoa hòe hoa sói nhỉ. Tớ thấy mới lần đầu mà đã thế này thì hơi khoa trương.

- Tớ cũng vậy, nhưng tớ chẳng biết phải làm gì.

- Cậu có thấy thích anh ta không?

- Tớ nghĩ là có... Nhưng lúc này thì tớ không biết nữa.

- Được rồi, cậu đi ngủ đi, mai ta sẽ xem xét.

Sáng hôm sau tôi gọi lại cho cô.

- Cậu ngủ ngon chứ?

- Ừ, trừ một giấc mơ kỳ cục trong đó tớ cãi nhau với một cô nhân viên France Télécom... Tớ vừa đọc lại lá thư và bản năng mách bảo tớ phải cảnh giác, đàn ông mà dùng tiếng Pháp cổ thì hoặc là mấy tay hát rap hoặc là mấy tay tâm thần, mà Franois thì đâu phải ca sĩ nhạc rap... Cuối cùng tớ gọi cho Léa, cô ấy bảo tớ cứ tiến tới đi: suy cho cùng, tớ thấy cảm tình với anh ta và chẳng có lý do thực sự nào để tớ không thử cả.

- Vậy thì tiến tới đi.

- Cậu biết gì không? Tớ sợ lắm! Cậu có phiền không nếu tớ qua nhà cậu sau khi đi làm về để gọi cho anh ta?

- Chẳng phiền chút nào.

Như đã báo trước, lúc cuối ngày, cô qua nhà tôi rồi lao ngay đến chỗ để điện thoại.

- Tớ bối rối lắm, tớ không muốn anh ta nhấc máy, tớ thích để lại lời nhắn hơn.

Dĩ nhiên cô gặp trúng máy trả lời tự động. Cô bật loa ngoài và tôi nghe thấy một lời nhắn kỳ cục:

Petit Larousse, trang 39: Nhựa, hóa thạch, xuất thân từ bộ thông oligoxen, mọc trên biển Ban tích ngày nay. Hiện diện dưới dạng những mẩu vụn và gãy, ít nhiều trong suốt, vàng hoặc đỏ nhạt.

Tôi chẳng hiểu gì cả. Ambre gác máy, mặt cô đỏ ửng.

- Tớ thấy rất ngạc nhiên, đó là định nghĩa về cái tên của tớ[1]...

[1] Ambre có nghĩa là hổ phách. (Mọi chú thích không có lưu ý gì thêm đều là của người dịch.)

- Ồ! Nhưng mà...

- Lấy cho tớ cuốn từ điển, mình sẽ kiểm tra xem sao.

- Không cần đâu, đúng là thế mà.

- Tớ biết, nhưng tớ vẫn muốn kiểm tra.

Tôi đi xem từ điển, một cuốn Larousse cũ kỹ nhưng giải thích xúc tích hơn nhiều: “Ambre: danh từ giống đực. Chất nhựa thơm cô đặc như sáp và tỏa mùi giống mùi xạ.”

- Ờ, chả phải tìm đâu xa làm gì, anh chàng của cậu hoàn toàn biết tiết chế nhưng cũng mê đắm cậu ra phết rồi đấy.

- Tớ phải làm gì đây?

- Như đã định ấy! Cậu gọi lại và cậu để lại lời nhắn.

- Nhưng tớ có thể nói gì với một gã tớ chỉ vừa mới quen nhưng lại thay đổi lời nhắn trên máy trả lời tự động của mình vì tớ?

- Đây đâu phải kỳ thi tuyển... Hãy nghĩ đơn giản thôi.

Cô lưỡng lự vài giây rồi gọi lại.

Chào anh, Ambre đây. Ờ anh thấy đấy, em gọi cho anh. Anh có thể gọi cho em theo số 0147047736. Hẹn sớm gặp.

Cô gác máy, hơi căng thẳng: “Thật nực cười, khi tớ quyết định suy nghĩ đơn giản thì tớ chỉ đơn giản là trở nên nhàm chán.”

Cũng tối hôm ấy, Franois gọi lại cho cô và mời cô đi ăn.
Bình Luận (0)
Comment