"Thiệu Tử Dương đến đây mất khoảng bao lâu?" Sở Phàn hỏi 0430.
"Lái xe thì khoảng một tiếng."
Sở Phàn "Ừ" một tiếng, cậu đứng dậy, đi ra khỏi cửa phòng.
"Cậu muốn đi đâu vậy?" 0430 đuổi theo hỏi.
"Đi mượn chút đồ dùng."
0430 nghe vậy, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sở Phàn, lại nghĩ đến chuyện ký chủ vừa nói muốn thu thập Thiệu Tử Dương, nó cảm thấy căng thẳng.
Đây chẳng phải là muốn đi mượn gậy gộc gì đó, thừa dịp Thiệu Tử Dương say rượu đánh cho hắn ta một trận sao?
Đây không phải là do 0430 suy diễn quá mức, thật sự là Sở Phàn trước kia ở thế giới hiện thực khi còn đi học thì rất giỏi đánh nhau, lúc đánh người lại không hề nương tay chút nào, nếu thật sự đánh nhau với Thiệu Tử Dương thì Thiệu Tử Dương thật sự chưa chắc đã là đối thủ của cậu.
0430 đang định khuyên Sở Phàn đừng hành động thiếu suy nghĩ thì thấy Sở Phàn đã chạy đến ngoài phòng bác Vương, cậu giơ tay gõ cửa, giọng vẫn nhẹ nhàng: "Bác."
Bác Vương ở bên trong lục lọi một hồi, mới ngậm điếu thuốc ra mở cửa, dựa vào cửa lười biếng cười nói: "Là tiểu Sở à, tối muộn thế này tìm bác có chuyện gì sao?"
0430 nhìn người này thì rất khó chịu.
Người này là nhờ quan hệ của Từ Tuấn mới đến đây, năng lực thì chẳng ra gì, nhưng thủ đoạn gian dối thì rất giỏi, trong nguyên thư đã ức hiếp Sở Phàn rất nhiều.
Hiện tại sau khi ký chủ xuyên qua đây vì được Từ Tuấn coi trọng nên thái độ của ông ta cũng tốt hơn một chút, nhưng thấy ký chủ có vẻ thật thà dễ bị bắt nạt thì vẫn luôn qua loa với cậu.
Sở Phàn nhỏ giọng nói: "Tối muộn thế này làm phiền bác rồi. Con vừa bị ngã, khuỷu tay không cẩn thận bị trầy da, chỗ bác có thuốc bôi vết thương không ạ?"
0430 có chút kỳ lạ, ký chủ bị thương khi nào vậy? Nó vẫn luôn ở bên cạnh Sở Phàn mà, sao lại không để ý thấy?
Bác Vương nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, thầm nghĩ một thằng nhóc xuất thân cỏ rác như Sở Phàn mà cũng điệu bộ như vậy? Không phải chỉ xước chút da thôi sao, vừa phất lên chút đã coi mình là phượng hoàng rồi?
Trên mặt ông ta vẫn cười làm lành: "À, được, chỗ bác vừa vặn có một tuýp, lát nữa bác tìm cho cậu."
Bác Vương lục lọi trong phòng một lát, quả nhiên tìm được một tuýp thuốc mỡ, cười thầm rồi đi ra đưa cho Sở Phàn: "Thuốc này dùng tốt lắm đấy, bác dùng nhiều rồi, còn hơn nửa tuýp, cậu cứ giữ mà dùng, không cần trả lại."
Sở Phàn nhận lấy thuốc mỡ, vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn bác."
Khi Sở Phàn trở về phòng, 0430 nhắc nhở: "Ký chủ, tuýp thuốc mỡ đó là thuốc bôi chân của bác Vương! Lúc trước chân ông ta bị thương, tôi thấy ông ta vừa nãy còn cố ý dùng lại một lần. Ông ta bị nấm chân rất nặng đó!"
Sở Phàn cũng không bất ngờ, gật đầu, cười nói: "Vậy thì tốt."
"???" 0430 vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu.
Sở Phàn ngáp một cái, nói: "Tôi về phòng trước."
Sở Phàn nghỉ ngơi trong phòng không lâu thì nghe 0430 nói với cậu: "Thiệu Tử Dương đến rồi."
Thiệu Tử Dương tự lái xe đến, trên đường đi loạng choạng, đến nơi thì dựa vào trong xe, lười xuống bấm chuông, bực bội trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Tuấn, bảo anh ta thông báo cho bác Vương ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Thiệu Tử Dương liền lái xe thẳng vào biệt thự.
Bác Vương không ngờ hắn ta lại đột nhiên đến đây, vội vàng cười làm lành ra đón, bị mùi rượu nồng nặc làm cho giật mình.
Ông ta ậm ừ cười nói: "Ôi, Thiệu tổng uống nhiều rượu thế này còn lái xe, nguy hiểm quá!"
Thiệu Tử Dương tâm trạng phiền muộn, lười nói nhiều với ông ta, chỉ mang theo hơi men, tức giận hỏi: "Sở Phàn đâu?"
Bác Vương cũng có chút sợ anh ta, cười làm lành: "Cậu Sở đã ngủ từ sớm rồi ạ."
Thiệu Tử Dương "Ừ" một tiếng, đi thẳng về phía phòng Sở Phàn.
Sở Phàn đang nằm trên giường giả vờ ngủ, nghe thấy động tĩnh của Thiệu Tử Dương khi vào phòng khách hoàn toàn không biết kiềm chế thì mới lười biếng dậy đi đến cửa phòng ngủ, còn ngái ngủ mở cửa.
Khi nhìn thấy Thiệu Tử Dương trong phòng khách, cậu lập tức bày ra vẻ mặt kinh hỉ: "Thiệu tổng? Sao ngài lại đến đây?"
Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, Sở Phàn mặc áo ngủ, tóc ngủ hơi rối bời, vẻ mặt vì mới tỉnh dậy trông ngây thơ lại hồn nhiên, nụ cười trên khóe miệng khiến cậu trông đặc biệt đáng yêu.
Thiệu Tử Dương nhíu mày chặt chẽ hơi giãn ra, tâm trạng tốt hơn một chút, cũng không để ý mình có đánh thức người ta hay không.
Hắn ta hạ giọng nói: "Đột nhiên nhớ ra nên đến xem."
"Vậy ạ," Sở Phàn tỏ vẻ rất vui mừng, nhìn hắn ta rồi kinh ngạc nói: "Thiệu tổng, khóe miệng ngài hình như bị thương, có chuyện gì xảy ra sao?"
Thiệu Tử Dương bị Sở Phàn nhắc nhở như vậy mới phát hiện khóe miệng hơi đau, nhớ đến cú đấm của Nhiếp Minh Hàm, lập tức tâm trạng lại có chút trùng xuống, còn cảm thấy hơi mất mặt.
Hắn ta khẽ nhíu mày: "Không có gì. Chuyện không liên quan đến cậu thì đừng hỏi nhiều."
Sở Phàn cúi đầu: "Xin lỗi, là do tôi nhất thời quan tâm Thiệu tổng nên không kìm được."
Thiệu Tử Dương thấy Sở Phàn quan tâm mình như vậy thì thái độ cũng hòa hoãn hơn, hắn ta nói: "Ra phòng khách ngồi một lát đi, nói chuyện với tôi."
"Vâng," Sở Phàn nghe hắn ta muốn nói chuyện với mình thì có vẻ hơi vui mừng, đáp lời, rồi dừng lại nói: "Vậy, Thiệu tổng có thể chờ tôi một lát được không ạ?"
“Thế nào?” Thiệu Tử Dương vốn dĩ chẳng mấy kiên nhẫn, cau mày nhìn cậu.
Sở Phàn ôn nhu nói: “Khóe miệng Thiệu tổng trông có vẻ rất đau, tôi… tôi muốn đi tìm chút thuốc cho Thiệu tổng.”
Thiệu Tử Dương lúc này mới có chút cảm động, giọng ôn tồn nói: “Đi đi.”
Sở Phàn không mất bao lâu liền lấy được tuýp thuốc mỡ từ tủ thuốc.
0430 trợn tròn mắt, đây chẳng phải là tuýp thuốc mà Sở Phàn vừa mượn của bác Vương sao?
Nó nhịn không được bật cười, nhưng vẫn có chút không đành lòng nói: “Ký chủ, như vậy có phải hơi quá không?”
“Quá?” Sở Phàn nhớ lại hình ảnh Thiệu Tử Dương vũ nhục Nhiếp Minh Hàm, thậm chí còn định dùng vũ lực với anh, hừ lạnh một tiếng, xoay xoay tuýp thuốc, nói: “Tôi còn thấy quá nhân từ đấy.”
Cậu nói thêm: “Tuy tuýp thuốc mỡ này bị lão già kia bôi vào cái chân thối của ông ta, nhưng dù sao cũng vẫn là thuốc bôi vết thương. Coi như cho tên cặn bã đó chút lợi lộc.”
0430:……
“Vẫn chưa tìm thấy sao? Không tìm thấy thì thôi,” Thiệu Tử Dương vốn ít kiên nhẫn, đợi ở phòng khách một lát liền có chút bồn chồn, lớn tiếng hỏi cậu.
“Tìm thấy rồi,” Sở Phàn vội vàng đáp.
Cậu đứng dậy, mang theo vẻ mặt dịu ngoan hồn nhiên mỉm cười, nhanh chân đi đến bên cạnh Thiệu Tử Dương ngồi xuống.
“Để Thiệu tổng đợi lâu rồi. Tuýp thuốc mỡ này là tôi vừa mượn được của bác Vương, bác ấy nói dùng rất tốt! Tôi bôi thuốc cho ngài ngay đây.”
Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Sở Phàn đang cúi đầu, dùng ngón tay kẹp bông gòn, cẩn thận vặn nắp tuýp thuốc mỡ.
Vẻ quan tâm dịu dàng muốn bôi thuốc cho hắn ta khiến Thiệu Tử Dương lần đầu tiên cảm thấy thiện cảm với một người ngoài Nhiếp Minh Hàm.
Hắn ta nheo mắt, rất hưởng thụ “Ừ” một tiếng.
0430 nhìn Sở Phàn dùng bông gòn nhẹ nhàng bôi thuốc lên khóe miệng Thiệu Tử Dương, nhớ đến cái chân thối còn bị nấm của bác Vương, hình ảnh đó thật kinh khủng, nó không dám nhìn……
Sở Phàn không hổ là ảnh đế, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không chút gượng gạo, trước sau vẫn khiến người ta cảm thấy dịu dàng như gió xuân.
Cậu giúp Thiệu Tử Dương cẩn thận bôi thuốc mỡ, ân cần hỏi: “Thiệu tổng, ngài thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Thuốc mỡ bôi lên vết thương rất mát, Thiệu Tử Dương cảm thấy khóe miệng không còn rát đau nữa, hài lòng gật đầu nói: “Đỡ hơn nhiều.”
Sở Phàn cất thuốc mỡ rồi hỏi: “Vậy, tâm trạng ngài có tốt hơn chút nào không?”
Thiệu Tử Dương ngẩn người, nhìn cậu.
Sở Phàn giả vờ rụt rè cúi đầu: “Xin lỗi, có phải tôi lại hỏi chuyện không nên hỏi rồi không? Tôi chỉ là thấy Thiệu tổng hình như không vui lắm.”
Thiệu Tử Dương giật mình.
Hắn ta đột nhiên hiểu ra vì sao trước đây hắn lại khó chịu với những người tình của mình, người Omega kia dính lấy hắn ta nửa ngày mà cũng không phát hiện ra tâm trạng hắn ta không tốt và khóe miệng còn bị thương.
Cho dù là những người khéo léo hơn, biết lấy lòng hắn ta, thì tất cả đều lộ ra vẻ giả tạo nịnh bợ, khiến hắn ta rất phiền.
Sở Phàn nhìn biểu cảm của Thiệu Tử Dương, đương nhiên biết tên cặn bã này đang nghĩ gì, trong lòng cười lạnh.
Thiệu Tử Dương ích kỷ đến cực điểm, căn bản sẽ không thật lòng đối tốt với người khác, lại còn mong người khác sẽ tận tâm đối tốt với hắn ta.
Thiệu Tử Dương nhìn vẻ mặt chân thành quan tâm của Sở Phàn, trong mắt lộ ra chút thưởng thức, nói: “Cậu thật đúng là chu đáo.”
Thiệu Tử Dương nhìn mái tóc mềm mại của Sở Phàn, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt ôn nhu lại hồn nhiên rất dễ mến, phát hiện mình trước đây vậy mà luôn bỏ qua một người tuyệt vời như vậy.
“Sở Phàn…” Thiệu Tử Dương lần đầu tiên gọi tên Sở Phàn, áp sát cậu.
Sở Phàn lùi về phía sau, tỏ vẻ e lệ rụt rè, nói: “Thiệu tổng, bác sĩ nói tôi hiện tại vẫn chưa thể cùng ngài…”
Trong lòng cậu cười lạnh, à, đùa gì vậy?
Thiệu Tử Dương tên cặn bã này vốn dĩ đã đủ ghê tởm, lại còn dùng cái miệng vừa bôi thuốc mỡ đó chạm vào cậu, cậu thật sự sẽ nôn mất.
Có lẽ do Sở Phàn thể hiện đúng chỗ cần thiết, Thiệu Tử Dương thấy Sở Phàn tránh hắn ta vậy mà cũng không cảm thấy phản cảm hay bực bội, ngược lại chỉ cảm thấy cậu càng thêm mê người.
Đối với loại người như Thiệu Tử Dương, quen được người xung quanh lấy lòng, ngược lại kiểu gần gũi mà xa cách này càng dễ dàng chiếm được trái tim hắn ta.
Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, yết hầu giật giật, hô hấp có chút nặng nề, nhưng hắn ta cũng biết hiện tại thật sự không thể chạm vào Sở Phàn.
Tuy rằng Thiệu Tử Dương căn bản không coi chuyện kết hôn ra gì, cũng lười để ý đến lời dặn của bác sĩ, nhưng Sở Phàn rốt cuộc khác với những người tình kia, cậu sau này còn phải nối dõi tông đường cho hắn ta, nếu thật sự bị thương thì e là sẽ ảnh hưởng đến con cháu.
Thiệu Tử Dương chỉ cảm thấy càng tiếp tục mập mờ với Sở Phàn, hắn ta chỉ càng thêm khó chịu.
Hắn ta bực bội đứng lên, nói: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
Hắn ta hiện tại đang rất cần tìm một người tình để giải tỏa.
Sở Phàn sao có thể không biết Thiệu Tử Dương đang nghĩ gì, trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc và mất mát, cũng đứng lên theo, nói: “Thiệu tổng phải đi sao?”
Thiệu Tử Dương nhìn vẻ mặt lưu luyến của Sở Phàn, nhất thời cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Hắn ta “Ừ” một tiếng, hiếm khi cười một cái, nói: “Mau chóng dưỡng bệnh cho tốt, nhớ chứ?”
Sở Phàn thẹn thùng gật đầu, nhìn chằm chằm hắn ta rời đi, âm thầm cười lạnh.
“Tối nay giá trị hảo cảm của Thiệu Tử Dương tăng nhiều thật!” Chờ Thiệu Tử Dương đi rồi, 0430 thống kê lại, kinh hỉ nói với Sở Phàn.
Trước đó nó vẫn luôn lo lắng về tiến độ bên Thiệu Tử Dương, kết quả chỉ mới một buổi tối, giá trị hảo cảm của Thiệu Tử Dương đã tăng vọt.
Lúc trước Sở Phàn nhanh chóng chinh phục Nhiếp Minh Hàm cao lãnh như vậy, 0430 đã đủ kinh ngạc, không ngờ ngay cả người như Thiệu Tử Dương, cậu cũng có thể nhanh chóng hạ gục.
Sở Phàn cũng không mấy quan tâm đến việc nhận được bao nhiêu giá trị hảo cảm của Thiệu Tử Dương, cười lạnh.
0430 lại nói với cậu: “Tiến độ trả thù cũng bắt đầu có tiến triển. Thuốc mỡ bắt đầu có tác dụng……”
0430 nói đến đây lại có chút lo lắng: “Nhỡ Thiệu Tử Dương ngày mai miệng phát bệnh, liệu hắn ta có nhận ra là cậu đang giở trò không?”
“Sẽ không đâu, hắn ta chỉ biết rằng mình nên sa thải một lão già tâm địa độc ác,” Sở Phàn cười lạnh.
0430 nghĩ một chút cũng hiểu ra, vui vẻ nói: “Suýt chút nữa thì quên cậu đã nói với Thiệu Tử Dương là thuốc mỡ cậu mượn của bác Vương.”
0430 lại buồn cười nói: “Tối nay Thiệu Tử Dương tìm được người tình cũng là người trong nguyên tác từng ức hiếp nguyên chủ rất thậm tệ. Tiếc là đến lúc đó thuốc mỡ đã ngấm hết, nhưng nghĩ đến cảnh hai người họ hôn nhau cũng đủ ghê tởm rồi.”
Sở Phàn nghe vậy cũng thấy hả hê hơn nhiều, thích thú nheo mắt.
0430 nói: “Nói này, tối nay cậu còn nhận được hai khoản năng lượng giá trị lớn, một là do Nhiếp Minh Hàm vừa đấm cho cậu, hai là do việc cậu và Nhiếp Minh Hàm ở bên nhau gián tiếp tạo ra hiệu quả ngược tra.”
Sở Phàn nghe đến đó mới cong khóe miệng, nghĩ đến việc Nhiếp Minh Hàm trong tình huống đó vẫn vì mình mà đánh người, trong lòng không khỏi ấm áp.
Cậu muốn giữ lại số năng lượng này để sau này thưởng cho cục cưng thật tốt.
Sở Phàn lại cười nói: “0430, mở góc nhìn của thượng đế ra, cho tôi xem anh ấy.”
0430 nói: “Cậu không nghỉ ngơi sớm sao? Bây giờ đã khuya rồi. Nhiếp Minh Hàm chắc cũng ngủ rồi.”
“Nghỉ ngơi? Nếu tôi nằm xuống bây giờ, tôi sẽ bỏ lỡ một trăm triệu mất,” Sở Phàn nheo mắt, liếm môi: “Cậu nghĩ xem, anh ấy mua những ‘thứ tốt’ kia, vào giờ này liệu có đang ngủ không?”