Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 34

Nhiếp Minh Hàm đỏ mặt ngồi trên giường chờ điện thoại, nhưng vẫn không thấy Sở Phàn gọi lại, thấy sắp đến giờ, anh mới bất đắc dĩ phải gọi đi.

Ai ngờ vừa gọi xong, Sở Phàn gần như lập tức bắt máy, Nhiếp Minh Hàm có chút kinh ngạc.

“Anh, em đang định gọi cho anh. Nguy hiểm thật, suýt nữa thì lỡ mất giờ hẹn của chúng ta,” Sở Phàn cười thầm, cố ý làm giọng điệu có vẻ hấp tấp nói.

Cũng may lúc này 0430 không ở đây, nếu không nó nhất định lại khinh bỉ một phen.

Nhiếp Minh Hàm nghe giọng nói có chút sốt ruột của Sở Phàn thì nhất thời quên cả xấu hổ, an ủi cậu: “Không sao, lỡ cũng không sao.”

Nhiếp Minh Hàm ở chuyện công việc luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác, huống chi người này vẫn là người yêu của anh.

Sở Phàn cười, nửa nghịch ngợm nửa nghiêm túc nói: “Không được đâu, hẹn với ai lỡ cũng được chứ hẹn với anh thì không được.”

Nhiếp Minh Hàm nghe Sở Phàn nói vậy thì trong lòng không khỏi vui mừng, khóe miệng hơi cong lên, lại dịu dàng hỏi: “Tiểu Phàn vừa bận gì vậy?”

“Chỉ là tắm thôi.” Cậu dừng lại một chút, nghĩ đến gì đó thì cười nói: “Nhưng mà tối nay người kia cũng ở đây nên bị muộn một chút.”

“Cái gì?” Nhiếp Minh Hàm nghe Sở Phàn nói vậy thì suýt nữa làm rơi điện thoại, sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng, nói: “Người kia có làm gì em không?”

Sở Phàn an ủi: “Không có, anh yên tâm, hiện tại hắn còn chưa làm gì em đâu.”

Nhiếp Minh Hàm im lặng, nắm chặt điện thoại.

Anh sao có thể yên tâm?

Tưởng tượng đến dáng vẻ tuấn mỹ quyến rũ của Sở Phàn sau khi tắm, anh liền cảm thấy vô cùng bất an, hận không thể lập tức xông đến cứu Sở Phàn.

Một người không có nguyên tắc, vì tư dục cá nhân mà có thể ép người khác từ Alpha biến thành Omega thì sao có thể nói là sẽ không làm gì?

Nhưng không muốn Sở Phàn lo lắng lại phải phí tâm an ủi anh, anh vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh, chỉ là vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy, tối nay hắn ở chỗ em làm gì?”

“Chỉ là vì hắn bị bệnh. Qua hai ngày hắn khỏi thì sẽ không ở đây nữa,” Sở Phàn giải thích.

Nhiếp Minh Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chỉ là hơi chút nhẹ nhõm mà thôi.

Với tình cảnh hiện tại của Sở Phàn, anh thật sự không thể yên tâm.

Nhiếp Minh Hàm cau mày, lại không nhịn được dặn dò: “Tiểu Phàn, em nhất định phải cẩn thận.”

“Ừ, em biết rồi, anh,” Sở Phàn qua góc nhìn của thượng đế nhìn người kia chau mày, lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp và thương xót, dịu dàng đáp.

Thật muốn ôm cục cưng vào lòng ngay bây giờ, để anh ấy yên tâm.

Nhưng cậu vẫn chưa thể, cậu hiện tại vẫn cần đủ năng lượng để giúp Nhiếp Minh Hàm đổi vận may.

Trong nguyên tác, kết cục của Nhiếp Minh Hàm cũng không tốt, anh luôn ưu tú và nỗ lực hơn Thiệu Tử Dương, nhưng lại không may mắn như Thiệu Tử Dương được hào quang nhân vật chính bảo vệ, luôn gặp phải đủ loại khó khăn, Nhiếp thị từ đầu đến cuối cũng chỉ ngang hàng với Thiệu thị, sau này khi Thiệu Tử Dương bắt đầu có cảm tình với nhân vật chính thì tập đoàn Nhiếp thị càng gặp phải đủ loại nguy cơ, có thể nói là nhờ năng lực mạnh mẽ của Nhiếp Minh Hàm mới có thể mấy lần xoay chuyển tình thế nguy hiểm.

Mà theo dòng thời gian, sau khi tình cảm của Thiệu Tử Dương thay đổi, công ty của Nhiếp Minh Hàm sẽ bắt đầu đối mặt với nguy cơ đầu tiên.

Cho nên Sở Phàn vẫn quyết định ở lại, hơn nữa cậu cũng có thể nhân cơ hội này khiến Nhiếp Minh Hàm bớt rụt rè, học cách thích ứng.

Cậu lấy lại tinh thần, thu lại tâm trạng, lại cười, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

Nhiếp Minh Hàm hoàn hồn, lúc này mới nhớ đến chuyện tối nay, vành tai lại đỏ lên.

Nhưng lần này, anh không còn do dự nữa, ngón tay nắm chặt ga giường, trong mắt hiện lên vẻ kiên định hơn.

Thật ra sau khi hai người làm chuyện đó tối qua, anh không đợi cảm giác xấu hổ qua đi mà đã vội vàng hỏi Sở Phàn.

Lúc đó anh đỏ mặt nói với Sở Phàn rằng anh đã chứng minh mình có thể chấp nhận vị trí dưới, thậm chí có thể có cảm giác, nên muốn Sở Phàn trực tiếp đồng ý chạy trốn cùng anh.

Nhưng Sở Phàn vẫn nói với anh là chưa được, muốn anh thích ứng thêm một chút nữa.

Những lời Sở Phàn nói lúc đó khiến Nhiếp Minh Hàm vô cùng nóng mặt, cậu nói, cậu muốn khi hai người làm chuyện này thì cả hai đều cảm thấy thoải mái.

Nhiếp Minh Hàm dù sao trước kia cũng là trai thẳng, quá cứng nhắc. Tuy rằng có một chút cảm giác nhưng có lẽ do Nhiếp Minh Hàm vẫn chưa biết tìm tòi nên cảm giác đó vẫn còn rất nhỏ, chủ yếu vẫn là bài xích.

Nhiếp Minh Hàm nghe xong thì không khỏi gạt bỏ sự xấu hổ, nói với Sở Phàn: “Tiểu Phàn, em, thật ra không cần đâu… Chỉ cần em thấy tốt là được, em thấy tốt thì anh cũng sẽ rất mãn nguyện.”

Sở Phàn lại kiên trì, dịu dàng nói với anh: “Nhưng em và anh đều có cùng suy nghĩ, chỉ khi anh cảm thấy tốt thì em mới thấy mãn nguyện.”

Cuối cùng Nhiếp Minh Hàm vẫn hẹn với Sở Phàn tiếp tục cùng nhau làm những chuyện đó.

Nhiếp Minh Hàm biết, anh cần phải thể hiện đủ nhu cầu, thậm chí thật sự khiến mình có cảm giác muốn làm những chuyện đó thì mới có thể khiến Sở Phàn tin rằng anh có thể chấp nhận.

Cho nên lần này anh gần như không chần chừ nữa, sau khi Sở Phàn hỏi có thể bắt đầu chưa thì khẽ “Ừ” một tiếng.

Chỉ là sau khi đỏ mặt bắt đầu với Sở Phàn, anh nhớ ra gì đó nên để đề phòng hỏi một câu: “Người kia tối nay ở chỗ em, có vấn đề gì không?”

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm, dịu dàng nói: “Cách âm phòng rất tốt, hắn sẽ không phát hiện đâu.”

Nhiếp Minh Hàm lúc này mới đỏ mặt nhắm mắt lại.

Nhiếp Minh Hàm cho rằng ngày hôm qua anh đã rất khác thường rồi, không ngờ hôm nay anh còn có thể khác thường hơn nữa…

Việc biết người kia ở chỗ Sở Phàn đã khiến anh cảm thấy căng thẳng và xấu hổ, đồng thời cũng khiến anh muốn thể hiện cho Sở Phàn thấy.

Hôm nay, anh thể hiện còn nhiệt tình và thành thật hơn ngày hôm qua.

Sở Phàn sáng hôm sau tỉnh dậy chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Cậu vừa rửa mặt vừa nhớ lại dáng vẻ của Nhiếp Minh Hàm tối qua.

Nhiếp Minh Hàm cho rằng không ai nhìn thấy mình, một bên đỏ mặt run rẩy, xấu hổ đến không ra hình dạng, nhưng những lời nói ra lại vô cùng thẳng thắn và chủ động, thật khiến người vừa thương tiếc vừa thấy đáng yêu.

Cậu cười, khóe miệng không kìm được nhếch lên.

Sau này nhất định phải đối xử thật tốt với người này.

Khác với Sở Phàn, Thiệu Tử Dương tối qua trải qua vô cùng khó chịu.

Xung quanh hắn ta có vô số người tình, nhưng đã khi nào đến phiên hắn ta tự giải quyết, vô cùng bí bách, cả đêm ngủ không ngon giấc.

Sở Phàn nhìn thấy Thiệu Tử Dương thì cười hỏi han: “Chào buổi sáng, Thiệu tổng.”

Thiệu Tử Dương “Ừ” một tiếng.

Sở Phàn lại tỏ vẻ hơi kỳ lạ, nói với Thiệu Tử Dương: “Thiệu tổng tối qua không được nghỉ ngơi tốt sao?”

Thiệu Tử Dương ậm ừ cho qua.

Sở Phàn đương nhiên biết lý do, nhưng cũng lười hỏi nhiều.

Cậu vô cùng may mắn vì Thiệu Tử Dương đã nói rõ là không được hỏi nhiều chuyện không liên quan.

Vì thế, Sở Phàn vào lúc này chỉ cần tỏ vẻ muốn quan tâm nhưng lại nhớ đến lời cảnh cáo mà kìm nén không hỏi, cúi đầu ăn cơm là đủ.

Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn như vậy thì tâm trạng quả nhiên cũng tốt hơn không ít.

Bữa sáng cũng là dì Trương làm, Sở Phàn ở khoản này thật sự không giỏi, nấu ăn chỉ ở mức miễn cưỡng ăn được.

Cậu dùng lý do tương tự, tỏ vẻ rất muốn đích thân nấu ăn cho hắn ta, nhưng sợ tay nghề chưa đủ tốt.

Nghĩ đến Sở Phàn trước kia là Alpha, trong nhà hắn lại có người hầu sẵn, Thiệu Tử Dương cũng không cảm thấy việc không biết nấu ăn thì sao, hắn ta chỉ đơn thuần cảm thấy những nỗ lực thay đổi và lấy lòng của Sở Phàn cũng không tệ.

Dì Trương thật ra sau khi nghe hai người nói chuyện thì nhớ đến dáng vẻ nhàn nhã của Sở Phàn cả ngày thì có chút khinh thường, nhưng có ví dụ của bác Vương, bà chỉ cảm thấy địa vị của Sở Phàn trong lòng Thiệu Tử Dương hiện tại không hề bình thường, hoàn toàn không dám nói thêm gì.

Sở Phàn liếc nhìn dì Trương, cười lạnh nói với 0430: “Cũng may bà cô này bây giờ biết điều. Nếu không hôm nay bữa sáng tôi còn phải nghĩ cách ép Thiệu Tử Dương ăn cay cùng.”

Cậu tặc lưỡi: “Tuy rằng tôi rất thích ăn cay, nhưng bữa sáng vẫn thích đồ ngọt hơn.”

0430: “……”

Nó lúc này mới nhớ ra Thiệu Tử Dương rất ghét ăn cay, nhỡ dì Trương không cẩn thận bỏ vào thì thật không dám tưởng tượng…

Đắc tội ký chủ thật sự rất đáng sợ!

“Giúp tôi xem hai ngày nay tích lũy đủ năng lượng để giúp Minh Hàm đổi vận may chưa?” Sở Phàn nghiêm túc hỏi.

“Được.” 0430 vội vàng xem xét, nói: “Gần đủ rồi.”

Sở Phàn nghe vậy thì rất bất mãn: “Sao còn thiếu?”

0430 giải thích: “Năng lượng ngài nhận được đã rất nhiều, nhưng vận may là loại bàn tay vàng rất khó đổi, yêu cầu rất nhiều năng lượng, hơn nữa nếu chuyển cho người khác thì hệ thống cửa hàng sẽ khấu trừ một lượng nhất định.”

“Được rồi.” Sở Phàn bất đắc dĩ tỏ vẻ đã hiểu, cậu ngẩng mắt nhìn Thiệu Tử Dương, lại cười nói: “Mấy ngày nay tôi sẽ cố gắng ép tên cặn bã này đi dạo nhiều hơn.”

0430: “……” Câu này sao nghe cứ sai sai?

Vì thế sau khi ăn xong, Sở Phàn lại nở nụ cười tươi rói với Thiệu Tử Dương: “Thiệu tổng, tâm trạng ngài tốt hơn chút nào chưa? Nếu không, lại cùng tôi ra vườn giải sầu?”

Thiệu Tử Dương nhìn vẻ mặt quan tâm chu đáo của Sở Phàn thì vô cùng hưởng thụ, gật đầu, ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.

0430 thở dài.

Nó hiện tại thật sự có chút đồng cảm với tên cặn bã kia.

Sở Phàn nhân lúc Thiệu Tử Dương ở lại hai ngày này, một bên nhìn mặt đoán ý giả vờ là tiểu bạch hoa điên cuồng kiếm điểm hảo cảm của Thiệu Tử Dương, một bên mượn những điều Từ Tuấn nói cho cậu về những điều Thiệu Tử Dương kiêng kỵ để ngược tra.

Thủ đoạn của Sở Phàn vô cùng khéo léo, không chỉ khiến Thiệu Tử Dương hoàn toàn không phát hiện ra là cậu làm, ngược lại điểm hảo cảm còn tăng lên vù vù, tiện thể còn mượn Thiệu Tử Dương “lấy độc trị độc” ngược lại những tên cặn bã khác, khiến 0430 trợn mắt há hốc mồm.

Ví dụ như lần ở vườn hoa sau bữa sáng, Sở Phàn nhân lúc bác Vương bị ép chuyển đi, vườn hoa hai ngày nay không ai chăm sóc, cố ý bày ra một con sâu to bằng ngón tay cái có thể khiến Thiệu Tử Dương sợ mất mật.

Sau đó, cậu ở bên cạnh Thiệu Tử Dương đang sợ đến mặt trắng bệch không dám nhúc nhích thì giả bộ tuy mình cũng rất sợ nhưng vẫn phải bảo vệ hắn ta mà bắt con sâu đi.

Sở Phàn dịu dàng nói với Thiệu Tử Dương rằng trợ lý Từ đã nói với cậu là Thiệu tổng rất sợ sâu, tuy rằng cậu cũng rất sợ nhưng tuyệt đối không thể để sâu làm hại đến Thiệu tổng.

Thiệu Tử Dương rất sĩ diện, một bên cảm thấy thích thú với cảm giác được Sở Phàn bảo vệ, một bên cũng rất xấu hổ, nghĩ đến việc Từ Tuấn lại đem chuyện hắn ta sợ sâu nói ra thì vừa thẹn vừa giận.

Vì thế sau đó, hắn ta lại tìm Từ Tuấn mắng cho một trận.

Từ Tuấn khó hiểu, chỉ cho rằng mình bị liên lụy bởi bác Vương, về nhà lại chế nhạo bác Vương một hồi vì ông ta bị Thiệu Tử Dương đánh đến nhập viện.

Sau đó Từ Tuấn nhân cơ hội hỏi thăm Sở Phàn, Sở Phàn ra vẻ cảm kích cảm ơn anh ta đã nói cho cậu biết chuyện Thiệu Tử Dương bị sâu dọa, Từ Tuấn mới hiểu ra Thiệu Tử Dương giận anh ta chuyện gì.

Từ Tuấn trong chuyện này thật sự rất uất ức, thầm mắng Sở Phàn ngốc nghếch không biết làm việc, hại anh ta nói đúng cũng không phải mà nói sai cũng không xong.

Nhưng thấy Sở Phàn ngày càng được Thiệu Tử Dương coi trọng, Từ Tuấn nào dám nói gì nữa?

Về việc này 0430 tỏ vẻ: Thật ra người đáng trách nhất là ngươi làm việc dưới trướng cặn bã đó đó?

Thiệu Tử Dương trong nguyên tác là tra công ngốc nghếch, gặp phải Sở Phàn là ảnh đế xuyên không thì đúng là bị treo lên đánh, 0430 nhìn tên cặn bã ngày ngày bị ký chủ xoay như chong chóng, còn bán mình giúp người đếm tiền thì vừa kích thích vừa khoái trá.

Thiệu Tử Dương ham chơi, thích ăn chơi trác táng, là người không nhịn được, tật xấu vừa khỏi là lập tức ra ngoài tìm người tình.

Nhưng ban ngày rảnh rỗi thì hắn ta cũng bắt đầu không nhịn được mà chạy đến chỗ Sở Phàn.

Sở Phàn hiện tại cũng không thấy phiền, còn vui mừng tỏ vẻ cặn bã đã học được cách tự giác mang năng lượng đến.

Sở Phàn một bên giữ Thiệu Tử Dương để lấy năng lượng, một bên mượn việc mình ở chỗ Thiệu Tử Dương trong tình cảnh "đáng thương" để Nhiếp Minh Hàm thử những điều mới mẻ cùng cậu.

Có một lần vào buổi trưa, Sở Phàn thậm chí còn dụ dỗ Nhiếp Minh Hàm ngay trong văn phòng cùng cậu…… 0430 thật không dám nhìn.

Dưới sự dẫn dắt của Sở Phàn, Nhiếp Minh Hàm trong một thời gian ngắn đã thay đổi rất nhiều.

Tuy rằng Sở Phàn sợ làm tổn thương Nhiếp Minh Hàm, cũng bởi vì lòng chiếm hữu của mình mà vẫn chưa cho Nhiếp Minh Hàm dùng những dụng cụ kia, tính chờ sau này tự mình giúp anh dùng, nhưng Nhiếp Minh Hàm cũng đã bắt đầu dần dần có chút cảm giác.

0430 gần đây trốn tránh ngày càng thường xuyên, đã chết lặng.

Một lần, sau khi bị Sở Phàn triệu hồi trở về, nó nhìn Sở Phàn đang dựa vào ghế sofa, thoải mái như tiên chỉ thiếu điều châm điếu thuốc, lại nhìn qua góc nhìn của thượng đế nhìn Nhiếp Minh Hàm vì khó tin phản ứng kỳ lạ vừa rồi của mình mà xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nó ho khẽ một tiếng.

Haiz, đáng thương bạch nguyệt quang, cuối cùng cũng không còn thuần khiết.

Nó không nhịn được hỏi Sở Phàn: “Hai người các cậu bây giờ đã hòa hợp như vậy, cậu hẳn là có thể ở bên anh ấy rồi chứ?”

Sở Phàn nghe vậy thì nói: “Tạm thời vẫn chưa được.”

“Tại sao?” 0430 có chút kinh ngạc: “Cậu không phải nói đợi Nhiếp Minh Hàm có thể chấp nhận rồi thì cậu sẽ ở bên anh ấy sao? Anh ấy bây giờ tuy nói chưa đến mức cong thành nhang muỗi, nhưng chắc chắn là đã có thể ở vị trí dưới rồi mà?”

“Tôi có kế hoạch và sắp xếp của riêng mình.” Sở Phàn nói.

0430 nghĩ người này luôn làm việc rất chắc chắn nên cũng không nói gì thêm.

Nhưng rất nhanh sau đó, nó thấy Sở Phàn lại nhìn chằm chằm Nhiếp Minh Hàm, nhếch môi cười nói: “Hơn nữa, cục cưng nhà tôi tốt như vậy, lần đầu tiên nhất định phải khiến anh ấy nhớ suốt đời mới được.”

Cậu ta như đang suy nghĩ kế hoạch gì đó, xoa cằm, nói: “Vẫn cần phải cố gắng hơn nữa, khai phá thật tốt.”

0430: “……”

Cậu đủ rồi đấy!
Bình Luận (0)
Comment