Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 36

Nhiếp Minh Hàm nghe Sở Phàn nói vậy, lập tức mặt nóng bừng, nhưng dừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nói: “Sinh nhật em chẳng phải vào mùa thu sao?”

Nhiếp Minh Hàm luôn rất quan tâm người yêu, đương nhiên đã hỏi Sở Phàn về sinh nhật của cậu, và sau khi biết thì ghi nhớ kỹ ngày đó trong lòng.

Sở Phàn ậm ừ thừa nhận, cậu thật sự đã nói với Nhiếp Minh Hàm như vậy, nhưng sinh nhật kia lúc đó xuất phát từ logic suy xét là của nguyên thân, còn lần này cậu rất muốn nói cho Nhiếp Minh Hàm sinh nhật thật sự của mình.

Sở Phàn nói với Nhiếp Minh Hàm: “Em nói với anh trước kia là sinh nhật trên giấy tờ, sinh nhật thật của em là vào đầu đông.”

Nhiếp Minh Hàm kinh ngạc nói: “Người nhà của em sao lại đăng ký nhầm cả sinh nhật của em?”

“Tuy rằng thật khó tin, nhưng ba em chính là đã đăng ký sai.” Sở Phàn lại tỏ vẻ đáng thương.

Dù sao trong sách cha của nguyên thân Sở Phàn cũng không phải người tốt đẹp gì, Sở Phàn đơn giản đổ lỗi cho ông ta.

Nhiếp Minh Hàm thương xót nhìn Sở Phàn: “Em trước kia, thật sự quá bất hạnh.”

Sở Phàn thành công thu được từ người đàn ông mềm lòng trước mắt một làn sóng đồng cảm, cười một tiếng, xích lại gần Nhiếp Minh Hàm: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ có anh đối xử rất tốt với em, em thật sự đặc biệt hạnh phúc.”

Nhiếp Minh Hàm kéo Sở Phàn vào lòng, hít một hơi thật sâu, vô cùng dịu dàng vỗ lưng cậu.

Những tháng ngày trước kia anh không thể chăm sóc người này, sau này nhất định phải che chở thật tốt……

Sở Phàn cười, sao lại không đoán ra được ý nghĩ trong lòng người này, ôm lại anh, nhớ tới Nhiếp Minh Hàm trước kia cũng là một tiểu đáng thương thiếu tình thương, cũng vỗ lưng anh đáp lại với sự dịu dàng tương tự.

Ở thế giới thực, Sở Phàn và Nhiếp Minh Hàm thật ra cùng tuổi, chỉ là cậu nhỏ hơn anh vài tháng mà thôi.

“Được rồi, anh, chúng ta nên ngủ rồi.” Sở Phàn khẽ cười nói bên tai anh.

“Ừm, ngủ ngon.” Nhiếp Minh Hàm cũng cười một tiếng, ngoan ngoãn nói, giọng nói đặc biệt dịu dàng.

“Ngủ ngon.”

“Ký chủ, cho dù cậu muốn nhận được…… Khụ, quà sinh nhật của Nhiếp Minh Hàm, cũng có thể dùng một vài ngày lễ khác, không cần lôi cả thông tin thật từ thế giới thực của cậu ra chứ.” 0430 nói: “Luôn cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhỡ sau này cậu bị phát hiện nói dối thì sao?”

“Bị phát hiện thì bị phát hiện thôi.” Sở Phàn cười.

“Hả?” 0430 kinh ngạc nhìn Sở Phàn.

Sở Phàn nghiêm túc lại, nói: “Nhiếp Minh Hàm không phải người khác, anh ấy có thể biết.”

“Nhưng, đây là vi phạm logic của thế giới này, là không được phép.” 0430 nói.

Sở Phàn nói với 0430: “Tôi nhớ nhiệm vụ nếu có thể hoàn thành, là có thể được thưởng một điều ước đúng không.”

0430 ngây người: “Có thể thì có thể, nhưng cậu chắc chắn muốn dùng điều ước vào chuyện như thế này sao?”

Thật ra trước kia cũng có không ít ký chủ khi làm nhiệm vụ đã nảy sinh tình cảm với nhân vật trong sách, nhưng phần lớn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vẫn chọn từ bỏ, đưa ra điều ước đều là những điều vô cùng có lợi cho bản thân.

Phải biết rằng trước những cám dỗ lớn, rất khó có người giữ được sơ tâm.

Sở Phàn không nói gì, lợi ích gì cậu có thể tự mình tranh thủ, nhưng Nhiếp Minh Hàm thuộc về tình yêu sâu đậm của cậu, vô số thời không cũng chỉ có một người.

Cậu đã sớm không thể coi Nhiếp Minh Hàm là một đối tượng công lược trong sách, cậu cảm nhận quá từng nụ cười của Nhiếp Minh Hàm, tác động qua hỉ nộ ái ố của anh, cũng từng vì người đàn ông dịu dàng này mà trong một khoảnh khắc thu lại sự lạnh lùng, cùng dục vọng khống chế tuyệt đối, giống như một chàng trai mới yêu mất đi sự đúng mực, rối loạn hết cả lên.

Nhiếp Minh Hàm đối với cậu mà nói, là một người yêu bằng xương bằng thịt, có tình cảm, là một nửa không thể tách rời.

Sở Phàn sáng hôm sau tỉnh dậy cùng Nhiếp Minh Hàm rửa mặt ăn cơm, lại nhìn chằm chằm Nhiếp Minh Hàm uống thuốc xong, nói với anh: “Anh, vậy em về đây.”

Tiểu Bạch như ý thức được Sở Phàn sắp đi, thân hình tròn vo lông xù xù cọ vào cậu, thỉnh thoảng kêu meo meo mềm mại với cậu.

Sở Phàn bế con mèo trắng mập mạp mềm mại như bông mà Nhiếp Minh Hàm nuôi lên, nhẹ nhàng xoa đầu nó trong lòng.

Nhiếp Minh Hàm có phần kiềm chế hơn, sợ Sở Phàn lo lắng, kìm nén sự không nỡ không níu kéo, chỉ nói với Sở Phàn một cách sâu sắc: “Tiểu Phàn, ở đó em nhất định phải cẩn thận.”

Sở Phàn ôm Tiểu Bạch, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt đang nhìn mình với vẻ mặt quyến luyến và lo lắng dịu dàng, không biết sao lại nghĩ đến cảnh vợ tiễn chồng ra trận.

Sở Phàn thấy thật đáng yêu, thầm cười, ôm chầm lấy Nhiếp Minh Hàm, thân mật chạm trán anh, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi.”

Cậu nhét Tiểu Bạch vào lòng Nhiếp Minh Hàm để anh ôm, khẽ cười: “Ở nhà với cục bông mập này ngoan ngoãn. Hai ngày nữa, chuẩn bị sẵn sàng chờ em đến nhận quà. Nhé?”

Mặt Nhiếp Minh Hàm một lần nữa bị Sở Phàn trêu chọc đến đỏ bừng, anh không nhịn được cúi đầu, nhưng có lẽ là cảm thấy cứ nhìn thêm một chút, lại cố chấp đỏ mặt nhìn về phía Sở Phàn, “Ừm” một tiếng.

Hai người kẹp Tiểu Bạch ở giữa, trao nhau một nụ hôn chia tay triền miên và dài lâu.

Khi Sở Phàn trở lại biệt thự thì thấy dì Trương đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Sở Phàn biết là do tối qua cậu quá sốt ruột không kịp che giấu mà xông ra ngoài còn cả đêm không về nên bị bà phát hiện.

0430 lo lắng nói: “Tối qua cậu ra ngoài vội vàng vậy cũng chưa kịp che giấu, dì Trương phát hiện có khi nào sẽ nói bậy bạ với Từ Tuấn và Thiệu Tử Dương không?”

“À, hạng người như bà ta còn không đáng để tôi tốn nhiều tâm sức.” Sở Phàn cười lạnh: “Trước kia tôi che giấu chỉ là tiện thôi, bây giờ nếu đã bị bà ta phát hiện thì tôi cũng không cần thiết phải che giấu nữa.”

Dì Trương đứng trong bếp, lại một lần nữa mất kiên nhẫn ném việc trong tay xuống, chà xát bọt nước vào lòng bàn tay thô ráp.

Bà tức giận bất bình, rõ ràng đều là Omega, dựa vào cái gì mà thằng nhóc nghèo đó có thể sống như cậu ấm được bà hầu hạ như vậy? Chẳng qua là có khuôn mặt dẻo miệng biết nịnh bợ người ta thôi!

Nhớ tới việc Sở Phàn cả đêm không về, bà lại cười lạnh.

Quả nhiên là loại lẳng lơ không giấu được, có giả vờ ngây thơ cũng sẽ lộ ra dấu vết.

Bà không tin, nếu bà đem chuyện Sở Phàn cả đêm không về nói cho Thiệu Tử Dương biết, Sở Phàn còn có thể được sủng ái như vậy sao?

Dì Trương nghĩ, hừ một tiếng, lấy điện thoại ra, định nhắn tin.

Thiệu Tử Dương bà không dám trực tiếp quấy rầy, bà mở tin nhắn, chọn người nhận là Từ Tuấn.

Vừa cười nham hiểm vừa lách tách gõ chữ, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.

“Dì Trương.”

Dì Trương hoảng sợ, quay đầu lại thấy Sở Phàn đang dựa vào cửa, bà có chút chột dạ, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại.

Tuy rằng chuyện Thiệu Tử Dương nổi giận với bác Vương trước đó khiến bà không dám chậm trễ Sở Phàn, nhưng nhìn cậu có vẻ ngoài mềm yếu dễ bắt nạt, bà vẫn cảm thấy không có gì phải sợ.

Bà cười nhạt, nói: “Là Tiểu Sở à, có chuyện gì sao?”

“Dì Trương đang làm gì vậy?” Sở Phàn cũng cười với bà, nhẹ nhàng hỏi.

Dì Trương tự dưng cảm thấy nụ cười hôm nay của Sở Phàn có chút kỳ quái. Tuy rằng rất dịu dàng nhưng lại ẩn ẩn khiến người ta lạnh sống lưng.

Nhất định là ảo giác.

Bà gạt bỏ cảm giác kỳ lạ đó, cười gượng gạo nói: “Không làm gì, tôi chỉ cầm điện thoại xem giờ thôi. Sắp bắt đầu bận rồi.”

“Ồ, xem giờ à?” Sở Phàn gật đầu, lại bước tới, đưa bàn tay thon dài xinh đẹp ra, cười nói: “Vừa hay tôi cũng muốn xem, để tôi xem chút đi.”

“Ấy, tôi……” Dì Trương chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị Sở Phàn mạnh mẽ giật lấy.

Sở Phàn liếc mắt, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn mà dì Trương thêm mắm dặm muối biên soạn đang chuẩn bị gửi cho Từ Tuấn, cậu nheo mắt lại.

Bị phát hiện, dì Trương vừa thẹn vừa giận nói: “Tôi chỉ là tìm trợ lý Từ nói chuyện thì sao? Sở Phàn cậu đừng tưởng rằng được sủng ái là có thể muốn làm gì thì làm! Cậu nói xem, nếu Thiệu tổng biết chuyện cậu cả đêm không về thì ngài ấy còn sẽ……”

Một tiếng “Rầm——” vang lên, giọng nói của dì Trương đột nhiên im bặt.

Thì ra là Sở Phàn trực tiếp ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại vỡ tan thành mấy mảnh, cả bảng mạch cũng văng ra xa.

Dì Trương bị dọa sợ, run rẩy dữ dội nhưng không dám hé răng.

Bà thở hổn hển, cả người run rẩy nhìn Sở Phàn, khó tin người luôn mềm mỏng ngày thường lại có mặt thô bạo đáng sợ như vậy.

Sở Phàn cười cười, nhún vai, giọng nói vẫn rất dịu dàng, nói: “Bây giờ anh ta không biết được nữa rồi nhỉ?”

“Cậu! Cậu!” Dì Trương nhìn cậu, vừa tức vừa sợ, không nói nên lời.

Sở Phàn cười, ghé sát lại bà, vẻ mặt trở nên tàn nhẫn: “Bà già kia, đừng có lén lút giở trò với tôi, bà cho rằng bọn họ tin tôi hay tin bà?”

“Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu bà không biết cách làm người……” Sở Phàn cúi đầu, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng liếc nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn trên đất, tặc lưỡi, cười: “Bộ xương già của bà có lẽ sẽ giống như chiếc điện thoại này đấy nhỉ?”

Dì Trương run rẩy kịch liệt.

Sở Phàn khẽ cười, hai tay đút túi quần, chậm rãi bước ra.

Dì Trương sợ đến nửa ngày không dám nói gì, run rẩy đứng tại chỗ, một lúc sau, bà mới ngồi xổm xuống run run nhặt những mảnh vỡ điện thoại trên mặt đất.

Sau đó, dì Trương đối với Sở Phàn đâu còn dám có chút sơ suất, nghiêm túc hầu hạ cuộc sống hàng ngày của cậu, không dám giở trò gì nữa, sợ Sở Phàn không vừa ý sẽ tìm bà gây phiền phức.

0430 nhìn thấy thì vô cùng sảng khoái, cười lớn: “Quả nhiên đối xử với loại người bắt nạt kẻ yếu này không thể quá lương thiện!”

Sở Phàn lười biếng dựa vào ghế sofa, cười lạnh, nhớ ra còn có chuyện chính phải làm, lại nói: “Giúp tôi xem tình hình bên Thiệu Tử Dương thế nào?”

0430 nhìn một cái, kinh ngạc nói: “Thiệu Tử Dương đang trên đường trở về.”

0430 mở góc nhìn của thượng đế, cho Sở Phàn cùng xem.

Chỉ thấy Thiệu Tử Dương quả nhiên đang ở trên máy bay, đang nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt trông khá tốt, không biết đang nghĩ gì mà khóe miệng còn hơi mỉm cười.

0430 nói: “Sao hắn ta lại về sớm vậy, hơn nữa trông tâm trạng còn không tệ?”

“Chắc là chuyện làm ăn đã xong xuôi.” Sở Phàn nói.

Cậu có chút bất đắc dĩ, vận may của nhân vật chính công quả nhiên mạnh mẽ.

Sở Phàn thấy Thiệu Tử Dương thuận lợi, cũng không vì hắn ta mà vui mừng, chỉ là nghĩ đến người kia lập tức có thể trở về đưa năng lượng thì cũng cảm thấy không tệ lắm.

“Thiệu Tử Dương khoảng khi nào sẽ về đến thành phố?” Sở Phàn hỏi.

“Ước tính ba bốn giờ nữa.”

Sở Phàn gật đầu, cậu đứng lên, vươn vai. “Nên đi chuẩn bị một chút.”

“Cũng không cần vội vậy chứ? Hắn ta chưa chắc đã đến đây mà?” 0430 nói.

Sở Phàn quay đầu lại, liếc nhìn 0430, nhếch môi, trên mặt mang theo nụ cười nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay: “Không, hắn ta sẽ đến.”

Quả nhiên, 0430 kinh ngạc thấy chuyện đầu tiên Thiệu Tử Dương làm sau khi về đến thành phố là đến chỗ Sở Phàn.

Cũng không trách Sở Phàn tự tin, Thiệu Tử Dương vốn là người trăng hoa, việc si tình với Nhiếp Minh Hàm cũng chỉ là vì Nhiếp Minh Hàm quá xuất sắc mà hắn ta lại không chiếm được nên luôn không cam lòng, trước đó bị sỉ nhục ở chỗ Nhiếp Minh Hàm, lại gặp Sở Phàn vừa đẹp trai vừa biết dỗ dành, tự nhiên rất nhanh đã thay lòng đổi dạ.

Hơn nữa Thiệu Tử Dương vui buồn đều thể hiện ra ngoài mặt, quá dễ bị nhìn thấu, trước mặt Sở Phàn quả thực là một tờ giấy trắng.

Thiệu Tử Dương từ sân bay ra, ngồi trong xe, nghĩ đến việc Sở Phàn liên tục gọi điện cho mình trước đó, vẻ mặt có chút sốt ruột, đắc ý cười một tiếng.

Hắn ta trước giờ đều được mọi người vây quanh, ngoại trừ Nhiếp Minh Hàm ra thì hắn ta căn bản không để ý đến người khác, lần này hiếm khi gặp được người vừa hợp mắt vừa nhiệt tình săn sóc với mình, Thiệu Tử Dương không khỏi vô cùng thích thú.

Người kia hẳn là đã khỏe lại rồi, kỳ phát tình cũng sắp đến rồi……

Thiệu Tử Dương nghĩ đến đây, ánh mắt hơi tối lại.

Hắn ta ngồi trong xe, không nhịn được lại thúc giục tài xế.
Bình Luận (0)
Comment