Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 38

Khi Nhiếp Minh Hàm cúp điện thoại, vành tai anh đỏ ửng.

Anh chỉ cần nghĩ đến chuyện tối nay là cảm thấy mặt nóng bừng.

Tuy rằng trước đó anh đã cùng Sở Phàn rất nhiều lần trao đổi về chuyện này, cũng càng ngày càng hòa hợp, nhưng dù sao tối nay vẫn là lần đầu tiên hai người chính thức kết hợp, anh không biết mình đến lúc đó sẽ thể hiện như thế nào, có thể thật sự tiếp nhận hay không.

Tuy là thế nhưng Nhiếp Minh Hàm đương nhiên vẫn là vui mừng chiếm phần lớn, anh không ngờ thật sự có thể nhanh như vậy đã gặp lại Sở Phàn. Sự hưng phấn này đã lấn át đi chút băn khoăn rối rắm trong lòng anh.

Nhiếp Minh Hàm quyết định dùng máy bàn gọi điện thoại cho Đường Phương dặn dò một chút, nói cho anh ấy biết mình muốn rời công ty trước.

Đường Phương nhận được điện thoại, nghe xong Nhiếp Minh Hàm dặn dò thì tự nhiên rất sẵn lòng hỗ trợ xử lý những việc còn lại, liên tục bảo anh yên tâm mà trở về.

Nhiếp Minh Hàm nghĩ từ khi mình có Sở Phàn thật sự đã phiền Đường Phương rất nhiều, không khỏi mang theo chút áy náy, nói: “Gần đây phiền cậu rồi. Hôm nào có yêu cầu hỗ trợ, cứ việc tìm tôi.”

Đường Phương cười nhạo nói: “Với tôi còn khách khí làm gì? Cậu giúp tôi trước kia còn chưa đủ sao?”

Nghĩ đến chuyện hai ngày trước, Đường Phương không khỏi lại thở dài: “Cậu mau về nghỉ ngơi đi. Từ khi cậu nghe theo lời khuyên của tôi mà làm mình bị sốt, hai ngày này tôi đang lo lắng không biết làm sao chuộc lỗi đây, cậu không biết vợ tôi tức giận bụng to đuổi theo tôi đánh cả đêm trách tôi bày ra chủ ý tồi cho cậu.”

Đường Phương nhớ lại thì vẫn còn thấy sợ hãi.

Lúc Nhiếp Minh Hàm ở công ty, Đường Phương đã phát hiện sắc mặt anh đặc biệt kém, sau lại thử sờ trán anh suýt nữa  đã bị độ nóng kia dọa cho hết hồn.

Đường Phương lúc đó hoảng hốt không thôi, vội vàng lo lắng đỡ lấy anh định đưa đến bệnh viện.

Kết quả Nhiếp Minh Hàm lại từ chối, gắng gượng nói muốn anh đưa về nhà, còn nói muốn tự mình gọi điện thoại cho người kia đến xem mình.

Đường Phương lúc này mới ý thức được Nhiếp Minh Hàm là nghe theo những lời này của mình mà thực hiện, anh thật mạnh vỗ đầu, vừa tức mình ăn nói không cẩn thận, vừa tức Nhiếp Minh Hàm quá cứng nhắc thật thà.

Đường Phương muốn ở lại chăm sóc, bị Nhiếp Minh Hàm đuổi về.

Anh lo lắng đến mức lén đợi bên ngoài nhà Nhiếp Minh Hàm rất lâu, kết quả thấy người Omega kia rất nhanh đã đến, lúc này mới yên tâm rời đi.

“Cậu không cần áy náy. Đây là quyết định của chính tôi, hơn nữa, tôi cũng không nghĩ sẽ sốt nặng như vậy.” Nhiếp Minh Hàm nói với anh.

Đường Phương khuyên nhủ: “Lần sau cậu ngàn vạn lần không được ngốc như vậy nữa. Omega nhà cậu nếu thật sự thích cậu, thì người ta có thể hy vọng cậu làm vậy sao? Nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu bảo ngươi ta phải làm sao đây?”

“Tôi biết. Nhưng mà, tôi thật sự còn có một số nguyên nhân đặc biệt……” Nhiếp Minh Hàm nói.

Đường Phương nghe đến đó thì trầm tư.

Trước kia Omega kia giận dỗi với Nhiếp Minh Hàm, anh thấy Nhiếp Minh Hàm để ý đối phương như vậy, anh còn lo lắng là Nhiếp Minh Hàm đơn phương thích người kia nhiều hơn, địa vị không được tốt, nhưng ngày đó Omega kia vội vã đến thì Đường Phương phát hiện người kia cũng rất lo lắng, sự để ý trên mặt không hề thua kém Nhiếp Minh Hàm.

Vậy hai người rõ ràng yêu nhau như vậy mà vẫn không thuận lợi, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là do một số yếu tố bên ngoài tương đối khó giải quyết?

Nhưng Đường Phương cũng biết Nhiếp Minh Hàm không tiện nói, biết điều mà không hỏi nhiều, thầm nghĩ chỉ cần hai người hiện tại lại ở bên nhau tốt đẹp là được.

Đường Phương nghĩ đến tình hình hiện tại của hai người thì yên tâm hơn rất nhiều, lại trêu chọc Nhiếp Minh Hàm: “Xem cậu vội vã muốn về như vậy, tối nay còn tổ chức mừng sinh nhật 20 tuổi cho người ta, có phải là đã chuẩn bị ăn người ta rồi không?”

Nhiếp Minh Hàm nghĩ nghĩ, anh tuy ở vị trí dưới nhưng cũng xác thật là ở bên nhau với Sở Phàn, đỏ mặt nói: “Coi như vậy đi.”

“Cái gì mà coi như vậy?” Đường Phương cười hỏi.

Nhiếp Minh Hàm tâm tình có chút phức tạp, cũng không biết Đường Phương nếu biết anh mới là người ở dưới sẽ kinh ngạc thành bộ dạng gì.

Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không nói thêm gì, chuyển chủ đề nói: “Thời gian không còn sớm, tôi còn muốn về chuẩn bị, đi trước đây.”

Đường Phương đành phải hậm hực nén lời lại, cười trêu chọc: “Được được, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, mau đi đi! Mọi chuyện thuận lợi nhé!”

Nhiếp Minh Hàm bị trêu chọc mà mặt càng đỏ hơn vài phần, “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Sở Phàn sớm đã bảo dì Trương chuẩn bị mọi thứ.

Đã vào đầu đông, trời tối rất nhanh, Sở Phàn ngẫu nhiên nhìn ra ngoài, thấy hoàng hôn đã biến mất, vầng trăng trắng đã lặng lẽ bò lên bầu trời đêm.

Nhớ tới Nhiếp Minh Hàm chắc hẳn cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ đang đợi mình, Sở Phàn siết chặt mắt, âm thầm hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải thành công giữ lời hẹn.

Đến tối, Sở Phàn quả nhiên thấy Thiệu Tử Dương đến.

Sau khi xuống xe, Sở Phàn nhìn thấy Thiệu Tử Dương hiếm khi cũng nghiêm túc chỉnh tề bản thân, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Sở Phàn nghênh đón Thiệu Tử Dương vào phòng, cười nói: “Thiệu tổng, anh về sớm như vậy?”

“Công ty không có việc gì.” Thiệu Tử Dương thật ra là tự cho mình nghỉ phép, tuy rằng hắn ta không thích lãng phí thời gian vào người khác, nhưng Sở Phàn gần đây đã nhận được không ít thiện cảm của hắn ta, Thiệu Tử Dương cũng nóng lòng muốn động vào Sở Phàn.

Hắn ta lại liếc nhìn vẻ mặt Sở Phàn, thấy cậu rất vui vẻ thì rất hài lòng.

Sở Phàn và Thiệu Tử Dương cùng nhau ngồi vào bàn ăn dùng bữa.

Dưới sự uy hiếp của Sở Phàn, dì Trương đã bày biện mọi thứ rất tươm tất, thức ăn trông có vẻ sắc hương vị đều đầy đủ, Thiệu Tử Dương hài lòng nhìn lướt qua, ngồi xuống.

Hắn ta lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật được đóng gói tinh xảo, đặt lên bàn ăn đẩy cho Sở Phàn, nói: “Cái vòng cổ này, tặng em.”

Sở Phàn nhận lấy, mở ra nhìn.

Chiếc vòng cổ hẳn là do tình nhân của Thiệu Tử Dương giúp chọn, tình nhân cố ý chọn kiểu dáng rất xấu, Sở Phàn bình luận với 0430: “Tuy rằng kiểu dáng hơi xấu, nhưng chất lượng rất tốt, chắc là có thể bán được không ít tiền.”

Sở Phàn lại cười với Thiệu Tử Dương: “Đẹp quá, cảm ơn Thiệu tổng.”

0430: “……”

Thiệu Tử Dương nhìn nụ cười ngọt ngào của Sở Phàn, cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt, hắn ta cười đầy ẩn ý: “Sở Phàn, em đoán xem hôm qua anh đến chỗ mẹ anh nói gì?”

“Nói gì?” 0430 hỏi Sở Phàn.

“Thiệu Tử Dương và mẹ anh ta còn có thể bàn gì? Chắc chắn là chuyện kết hôn.” Sở Phàn khinh bỉ nói.

Nhưng ngoài mặt lại giả bộ vẻ ngây thơ không đoán ra, nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhìn Thiệu Tử Dương dịu dàng nói: “……Xin lỗi Thiệu tổng, em không đoán ra.”

Thiệu Tử Dương cười, nheo mắt nói: “Sở Phàn, anh tính trước tiên kết hôn với em.”

Sở Phàn tỏ vẻ kinh hỉ lại đỏ mặt: “Thật, thật sao?”

Thiệu Tử Dương cười thừa nhận.

Sở Phàn e lệ rót rượu cho Thiệu Tử Dương, nói: “Thiệu tổng, vậy tối nay chúng ta uống rượu chúc mừng một chút.”

Thiệu Tử Dương tối nay bị Sở Phàn rót không ít rượu, hắn ta cuối cùng cũng không nhịn được, mượn hơi men nói với Sở Phàn: “Được, Sở Phàn, chúng ta nên về phòng thôi.”

Sở Phàn nhìn đôi mắt thâm trầm của hắn ta, cười một tiếng: “Được.”

Mắt thấy Sở Phàn đỡ Thiệu Tử Dương đi vào phòng, 0430 tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chỉ nghe bên trong Thiệu Tử Dương lẩm bẩm: “Sở Phàn, em thật sự rất quyến rũ……”

Độ hảo cảm của Thiệu Tử Dương cũng vào khoảnh khắc này đạt đến lượng cần thiết để đổi vận may.

0430 đang định xông vào nói cho ký chủ và tiện thể giúp đỡ, thì ngay sau đó nó nghe thấy một tiếng “Rầm——”.

0430 vội vàng chạy vào phòng, liền nhìn thấy Thiệu Tử Dương bị Sở Phàn đánh ngất xỉu, ném lên giường.

Sở Phàn ngồi ở mép giường lạnh mặt vỗ vỗ tay.

“Làm tôi sợ muốn chết, suýt nữa thì quên mất cậu vẫn là người biết võ.” 0430 hết hồn nói.

Sở Phàn tuy rằng không phải chuyên môn học võ thuật, nhưng trước kia khi quay phim truyền hình rất nhiều động tác đánh nhau đều do chính cậu hoàn thành, cậu lại là người đã muốn làm tốt thì sẽ làm đến nơi đến chốn, ra tay rất chuẩn, Thiệu Tử Dương thậm chí không có cơ hội phản ứng.

Nó nghĩ nghĩ, lại vui vẻ nói: “Đúng rồi, tôi vừa định nói với cậu độ hảo cảm của Thiệu Tử Dương đã đủ rồi.”

“Ừ.” Sở Phàn cũng không ngạc nhiên, liếc nhìn Thiệu Tử Dương, lạnh nhạt nói: “Để đề phòng vạn nhất thì cho hắn ta dùng thôi miên.”

Nói xong, nhớ tới người còn đang đợi mình, cậu lại cười: “Tôi nên xuất phát rồi.”

Vì bị Thiệu Tử Dương làm chậm trễ không ít thời gian, khi Sở Phàn ra ngoài thì trời đã khuya, cũng may hệ thống có chức năng dịch chuyển tức thời.

Đêm nay trăng tròn.

Khi Sở Phàn dùng dịch chuyển tức thời đến bờ biển thì từ rất xa đã nhìn thấy Nhiếp Minh Hàm đang đứng trong gió lạnh chờ cậu, thỉnh thoảng lo lắng nhìn đồng hồ.

“Anh!” Sở Phàn vội vàng gọi một tiếng.

Nhiếp Minh Hàm nhìn thấy cậu thì lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, bước nhanh đến gần, cười nói: “Tiểu Phàn, em về rồi?”

Nhiếp Minh Hàm vốn đã tuấn tú, hôm nay còn cố ý chỉnh tề một chút, đẹp đến lạ thường. Anh không đeo kính, đôi mắt đen láy trong veo phản chiếu ánh đèn dầu trên bờ biển và bóng dáng mờ ảo của Sở Phàn, trông đặc biệt sâu thẳm, dịu dàng.

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm thì có một thoáng thất thần.

Sở Phàn trước kia đối với gia đình không có mấy trung thành, cũng rất khó thiết lập quan hệ thân thiết với người khác.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, cậu có thể có một người yêu thân thiết như vậy, mang theo sự trân trọng và mong nhớ sâu sắc như vậy, mong cậu trở về.

Cũng chưa từng nghĩ rằng một mình cô độc mình sẽ có một ngày không muốn rời xa một người như vậy.

Giống như chỉ cần Nhiếp Minh Hàm ở đó, cậu liền vĩnh viễn có một nơi để về.

Có lẽ, Nhiếp Minh Hàm cũng nghĩ như vậy.

Ánh mắt Sở Phàn khẽ động, đáp lại bằng nụ cười dịu dàng tương tự: “Ừ, em về rồi.”

Nhiếp Minh Hàm đã dùng hai ngày để tìm hiểu tài liệu và trang trí biệt thự đặc biệt đẹp và lãng mạn, kết hợp với những con thú nhồi bông đáng yêu, quả thực không còn chút nào là vẻ xa hoa lạnh lẽo của biệt thự trước đây.

“Em thấy chỗ này trang trí thế nào?” Nhiếp Minh Hàm đưa Sở Phàn vào phòng, có chút thấp thỏm hỏi.

Sở Phàn cười: “Đặc biệt tốt, em đặc biệt thích.”

Sở Phàn không hề keo kiệt lời khen ngợi với Nhiếp Minh Hàm. Cậu biết người đàn ông vô cùng ưu tú này trước đây đã thiếu quá nhiều sự khẳng định.

Nhiếp Minh Hàm được khích lệ thì quả nhiên rất vui vẻ, cười một tiếng, Sở Phàn lại nói với anh: “Nhưng……”

“Ừ?” Nhiếp Minh Hàm nghe cậu nói “nhưng” thì lập tức có chút lo lắng, nhìn cậu.

Sở Phàn cười, ghé sát vào tai anh, nói: “Anh có thấy, phong cách có chút giống phòng tân hôn không?”

Mặt Nhiếp Minh Hàm một lần nữa lại đỏ lên.

Sở Phàn thích nhìn mặt Nhiếp Minh Hàm đỏ lên, không nhịn được cười sờ mặt anh.

Nhiếp Minh Hàm cùng Tiểu Bạch cùng nhau mừng sinh nhật cho Sở Phàn, Nhiếp Minh Hàm thấy thời gian không còn sớm thì nhắc nhở Sở Phàn ước nguyện.

Sở Phàn cười đáp, khi thổi nến, cậu nhìn Nhiếp Minh Hàm nghiêm túc ước nguyện.

Sau đó hai người bật nhạc nhảy trong phòng, ban đầu là Nhiếp Minh Hàm ôm Sở Phàn nhảy, sau đó Nhiếp Minh Hàm chủ động đổi cho Sở Phàn thành bước nhảy của Alpha, tỏ vẻ mình học bước nhảy của Omega.

Khi Sở Phàn được Nhiếp Minh Hàm đỏ mặt kéo tay, được như ý nguyện ôm lấy eo anh, cậu nhìn Nhiếp Minh Hàm, chỉ cảm thấy vô cùng cảm động.

Cậu biết là do trước đó mình đã trêu chọc người này về việc muốn ôm eo anh nhảy.

Sở Phàn ôm chặt eo Nhiếp Minh Hàm, hai người chậm rãi di chuyển theo điệu nhạc lãng mạn.

Nhiếp Minh Hàm đối diện với Sở Phàn, đột nhiên nói: “Tiểu Phàn, em sao giống như cao hơn thì phải?”

Trước kia Sở Phàn tuy rằng rất cao nhưng vẫn thấp hơn anh một chút, bây giờ nhìn lại gần như cao bằng anh.

Sở Phàn khẽ cười, ngoài miệng lại ra vẻ lo lắng nói: “Cao hơn rồi, anh có phải sẽ không thích em như trước nữa không?”

Nhiếp Minh Hàm dịu dàng nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Tiểu Phàn, em như thế nào anh đều thích.”

Đây tuyệt đối không phải là lời Nhiếp Minh Hàm thuần túy nói để dỗ người yêu vui vẻ.

Anh biết mình thích Sở Phàn, thích vẻ ngây thơ yếu đuối khiến người ta thương xót của người trước mắt, cũng thích vẻ tinh nghịch đáng yêu của cậu, thậm chí bao gồm cả vẻ ranh mãnh xảo quyệt và có chút mạnh mẽ kia…… Anh đều thật sự thích.

Tuy rằng ở chung càng ngày càng lâu, anh phát hiện ra càng nhiều khía cạnh của Sở Phàn, có một số mặt vốn dĩ anh sẽ không muốn tiếp nhận, nhưng bởi vì đó là Sở Phàn nên anh chọn thử tiếp nhận, sau đó anh phát hiện mình ngày càng bị người này hấp dẫn.

Tất cả những điều này đến rất tự nhiên, Sở Phàn giống như sinh ra đã là người phù hợp với anh.

Sở Phàn nghe Nhiếp Minh Hàm nói thì càng thêm xao xuyến, điệu nhảy của hai người càng thêm hòa hợp, không khí vô cùng quyến luyến.

Đột nhiên có tiếng động, hai người giật mình nhìn qua.

Thì ra Tiểu Bạch cắn vỡ một quả bóng bay màu hồng phấn rơi trên mặt đất, những mảnh kim tuyến nhỏ bên trong bắn ra tung tóe.

Tiểu Bạch sợ hãi nhảy dựng lên, may mà không bị thương.

Hai người hết hồn một hồi, nhìn nhau rồi không nhịn được bật cười.

Hai người ngồi xổm xuống cùng nhau trấn an Tiểu Bạch đang xù lông vì sợ hãi.

Sở Phàn đột nhiên ghé sát vào cổ Nhiếp Minh Hàm đang mỉm cười cẩn thận gỡ những mảnh kim tuyến trên đầu Tiểu Bạch, hỏi: “Anh, người anh thơm quá, có phải vừa tắm xong không?”

Nhiếp Minh Hàm đỏ mặt, tay đang gỡ kim tuyến khựng lại, khẽ “Ừ” một tiếng.

Sở Phàn bật cười, cũng mặc kệ Tiểu Bạch, ôm eo Nhiếp Minh Hàm bế ngang anh lên.

Nhiếp Minh Hàm chưa kịp phản ứng, giật mình một chút.

Tuy rằng anh đã chấp nhận những mặt khác của Sở Phàn, nhưng vẫn có chút không quen với việc Sở Phàn vốn như chú thỏ trắng đột nhiên ôm mình như vậy.

Anh khẽ nói: “Tiểu Phàn, không cần ôm như vậy, anh, anh tự đi lên giường được……”

Nhiếp Minh Hàm càng nói về sau giọng càng nhỏ, mặt lại đỏ thêm vài phần.

Nhưng anh thật sự có chút lo lắng mình quá nặng, Sở Phàn ôm không nổi, chỉ có thể cố gắng nói ra.

Anh tuy trông rất gầy, nhưng cũng là một Alpha cao hơn 1m8……

Sở Phàn ôm Nhiếp Minh Hàm, cười nói: “Anh không tin sức lực của em sao? Lát nữa em nhất định phải chứng minh cho anh thấy.”

Nhiếp Minh Hàm nghe vậy thì mặt đỏ tới mang tai.

Tiểu Bạch dính đầy kim tuyến, nghiêng đầu nhìn hai người chủ nhân vừa mới còn đang trấn an mình cùng nhau đi vào phòng ngủ.

Sở Phàn ôm Nhiếp Minh Hàm vững vàng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt anh xuống giường.

Cậu nâng mặt Nhiếp Minh Hàm khiến người vốn đang đỏ mặt cúi đầu không thể không ngẩng lên nhìn mình.

Nhìn người đàn ông ngày thường lạnh lùng trầm ổn, giờ phút này khuôn mặt đỏ bừng như một cô vợ nhỏ đang xấu hổ đối diện với mình, Sở Phàn khẽ cười hôn lên trán anh, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Anh, em có thể đến mở quà được không?”

Tim Nhiếp Minh Hàm đập mạnh, nhưng dường như đột nhiên không còn căng thẳng như vậy nữa. Anh như muốn tan chảy trong sự dịu dàng này của Sở Phàn, chỉ còn lại bản năng đáp lại.

Anh đỏ mặt, đối diện với Sở Phàn, cuối cùng run rẩy nhắm mắt lại, chủ động hôn lên môi Sở Phàn.
Bình Luận (0)
Comment