Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 4

Suốt quãng đường, Nhiếp Minh Hàm sợ đánh thức Sở Phàn nên luôn ngồi ngay ngắn, không cử động nhiều. Chỉ khi Sở Phàn giả vờ trở mình trong lúc ngủ mơ, Nhiếp Minh Hàm mới hơi điều chỉnh tư thế theo.

"Nhiếp tổng..." Tài xế Trịnh đang dừng đèn đỏ ở ngã tư thì đột nhiên nhớ ra điều gì, định hỏi Nhiếp Minh Hàm thì bị anh ra hiệu im lặng.

Ông Trịnh nhìn chàng trai đã ngủ gục trên vai Nhiếp Minh Hàm thì càng thêm kinh ngạc.

Ông cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó nhìn Nhiếp Minh Hàm lặng lẽ ra hiệu một hướng.

Nhiếp Minh Hàm ở thành phố A có hai nơi ở cố định, một là căn hộ trong nội thành, thuận tiện cho công việc, chỗ còn lại là biệt thự ven biển cách đó khá xa.

Khi nghỉ ngơi, Nhiếp Minh Hàm đương nhiên thích đến biệt thự hơn, nhưng thấy chàng trai đang ngủ, anh không định nói nhiều với cậu. Vốn định theo thường lệ bảo ông Trịnh đưa họ đến căn hộ gần nhất trong nội thành, thấy ông hỏi, anh mới tiện thể ra hiệu.

Ông Trịnh hiểu ý gật đầu, quay đầu xe, nhịn không được cười thầm.

Ông lặng lẽ giảm âm lượng nhạc trong xe, chuyển từ nhạc piano cổ điển mà Nhiếp Minh Hàm hay nghe sang loại nhạc cũng nhẹ nhàng nhưng lãng mạn và gợi cảm hơn.

Nhiếp Minh Hàm rất quen thuộc với những bản nhạc piano đó, sao có thể không nhận ra sự thay đổi, biểu cảm vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng tai lại bất giác nóng lên.

Ông Trịnh còn tưởng rằng tính toán của mình hoàn toàn không bị phát hiện, âm thầm vui sướng.

Cũng không thể trách ông Trịnh tích cực tác hợp như vậy.

Nhiếp Minh Hàm vừa cao to đẹp trai vừa giàu có, năng lực xuất chúng, nhân phẩm cũng tốt, chính trực và lịch sự, ổn trọng tự giữ, trong mắt ông quả thực là một Alpha cực phẩm.

Nhưng cũng không biết có phải vì bận rộn công việc, tính cách lại quá lạnh nhạt và khô khan nên bao nhiêu năm vẫn luôn độc thân không cưới, ông Trịnh lái xe cho anh bao nhiêu năm nhìn mà sốt ruột, đương nhiên ước gì giúp anh se duyên.

Sở Phàn nghe tiếng nhạc vẫn nhẹ nhàng nhưng khiến không khí trong xe trở nên ái muội hơn không ít, nói với 0430 rằng bác tài già này không tệ, rất có tiền đồ, cậu rất thưởng thức.

0430:......

Nếu ông bác này biết mình thật ra đang giúp đưa Boss Alpha cực phẩm của nhà ông vào miệng sói thì sẽ nghĩ như thế nào?

Khi ông Trịnh lái xe đến bờ biển thì đã khuya tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng biển vỗ bờ.

Sở Phàn vốn rất muốn tiếp tục gối đầu lên vai trai đẹp giả vờ ngủ, nhưng thứ nhất việc này không thực tế lắm, thứ hai trời cũng đã rất muộn, cậu không muốn làm Nhiếp Minh Hàm mệt mỏi cả ngày không được nghỉ ngơi.

Vì thế cậu rất biết điều, khi sắp đến nơi thì "vừa tỉnh" khỏi cơn buồn ngủ.

Câuh lại ưm ư cọ hai cái vào hõm vai Nhiếp Minh Hàm, cọ đến vành tai Nhiếp Minh Hàm đỏ bừng cả người lại cứng đờ, mới tiếc nuối mà giả vờ như vừa nhận ra mình đang dựa vào Nhiếp Minh Hàm mà kinh ngạc và ngượng ngùng, bật người ra.

"Thực xin lỗi, tôi......" Sở Phàn cúi đầu, vặn vẹo vạt áo bệnh nhân muốn xin lỗi.

"Không có gì." Nhiếp Minh Hàm không giỏi chung sống với Omega, tai hơi đỏ lên, nhưng biểu cảm vẫn không chút thay đổi.

Anh nhìn chàng trai đang lo lắng bất an, ra vẻ không sao cả mà trấn an: "Cậu không cần phải căng thẳng như vậy."

"Vâng......" Sở Phàn lúc này mới lộ ra vẻ yên tâm hơn, ngoan ngoãn gật đầu.

0430 cạn lời, ngẩng đầu nhìn trời.

Vì đã khuya, Nhiếp Minh Hàm đưa Sở Phàn vào nhà xong, nghĩ cậu vừa rồi đã ngủ trên xe nên muốn cậu nghỉ ngơi sớm, nên cũng không hỏi nhiều chuyện khác.

Biết thân thể chàng trai hiện tại hồi phục gần như có thể tắm rửa bình thường, Nhiếp Minh Hàm liền đưa cậu đến trước phòng tắm, "Đây là phòng tắm. Không còn sớm nữa, cậu tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét trông càng thêm lạnh lùng rõ ràng, nhưng lại hiện lên vài phần ấm áp.

Trước đó đã biết người này đẹp trai, hiện tại mặt đối mặt càng cẩn thận nhìn, phát hiện người này toàn thân không tìm ra điểm xấu, quả thực là lớn lên theo đúng gu thẩm mỹ của cậu.

Sở Phàn âm thầm thưởng thức, trên mặt lại cứng đờ gật đầu.

"Cảm ơn anh."

Sở Phàn đi vào phòng tắm, xối nước ấm thoải mái một lát, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Sở Phàn tắt vòi hoa sen, ngập ngừng hỏi: "Anh ơi, sao vậy?"

"Cậu có quần áo để thay không?" Nhiếp Minh Hàm nói.

Sở Phàn cười thầm, người này vậy mà giờ mới nhớ ra.

Nhiếp Minh Hàm luôn luôn thận trọng, bất quá có lẽ chưa từng tiếp đãi ai ở nhà mình, lại còn là một Omega, nên không khỏi có chút bối rối.

Sở Phàn giả vờ có chút luống cuống, không nói gì.

Nhiếp Minh Hàm ở bên ngoài cũng im lặng một lát, cuối cùng vẫn ho một tiếng, nói: "Cái đó, đồ lót thì có đồ mới. Áo ngủ nếu cậu không ngại...... mặc của tôi đi."

Đây có lẽ là đêm khó quên nhất trong cuộc đời của Nhiếp đại tổng tài, cứu một Omega, đưa cậu về nhà, thậm chí cho mượn cả áo ngủ, một vật phẩm cực kỳ riêng tư.

Nhiếp Minh Hàm sau khi Sở Phàn hé mở cửa một khe hở thì quay mặt đi chỗ khác, đưa áo ngủ vào.

Nghĩ đến omega kia có lẽ chỉ quấn khăn tắm đứng trong phòng tắm, trên mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng vành tai lại đỏ ửng.

Nhiếp Minh Hàm đã đoán sai.

Sở Phàn đâu chỉ quấn khăn tắm, cậu ta trần truồng đi ra luôn.

Sở Phàn cũng không phải người dễ xấu hổ, dựa vào việc Nhiếp Minh Hàm không dám nhìn mình, cậu ta đường hoàng đứng đó nhìn chằm chằm vành tai ửng đỏ của Nhiếp Minh Hàm cười một tiếng, mới nhận lấy áo ngủ rồi đóng cửa phòng tắm lại.

Sở Phàn dựa vào cửa, nhìn chiếc áo ngủ của Nhiếp Minh Hàm, kiểu dáng quả nhiên có chút nghiêm túc, nhưng chất liệu thượng thừa, xúc cảm cực tốt.

Sở Phàn đưa áo ngủ của Nhiếp Minh Hàm lên mũi ngửi, ngửi thấy một chút hơi thở dễ chịu mà Nhiếp Minh Hàm đã tỏa ra khi ôm cậu.

Khóe miệng không khỏi cong lên.

Căn biệt thự ven biển này khi Nhiếp Minh Hàm không ở thì vẫn thường xuyên có người đến dọn dẹp định kỳ, cho nên tuy rằng nơi này đã một thời gian không có người ở, nhưng vẫn rất rộng rãi sạch sẽ.

Nhiếp Minh Hàm cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi trắng lên, thu dọn sơ qua rồi đi đến cửa phòng khách nhìn vào trong.

Vì Nhiếp Minh Hàm hoàn toàn không ngờ sẽ đột nhiên dẫn người đến đây, phòng khách hoàn toàn không có chuẩn bị gì, trống trơn.

Nhiếp Minh Hàm đành phải ôm chăn, đi ra sofa bên ngoài.

Vừa ôm chăn đến sofa, anh nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, nghiêng đầu nhìn chàng trai đã lau khô người, từ phòng tắm bước ra.

Mái tóc ướt càng làm chàng trai thêm tuấn mỹ, tuy chiều cao có vẻ cao hơn Omega bình thường một chút, nhưng vẻ mặt ngây thơ cùng khuôn mặt tái nhợt yếu ớt vẫn khiến cậu trông đặc biệt đáng thương, dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ của một Alpha.

Trên người cậu tạm thời vẫn mặc áo ngủ của Nhiếp Minh Hàm.

"Cậu..." Nhiếp Minh Hàm nhìn thấy vành tai mình nóng lên, không tự nhiên dời mắt đi chỗ khác. "Tắm xong rồi sao?"

Cha mẹ Nhiếp Minh Hàm dạy dỗ anh rất tốt, anh hiểu khi nói chuyện với người khác thì nhìn vào mắt họ là lịch sự, nhưng hiện tại anh không thể nhìn lâu hơn.

Một Nhiếp Minh Hàm độc thân nhiều năm, thanh tâm quả dục, tự chủ cực cao lại lần đầu tiên bắt đầu lo lắng mình sẽ trở nên lúng túng.

"Vâng." Chàng trai đáp, dường như không hề nhận ra không khí ái muội, vừa trả lời vừa tiến lại gần hơn.

Nhiếp Minh Hàm cảm nhận được người kia đến gần, bất động thanh sắc quay người lại trải chăn lên sofa.

"Phòng khách không có gì chuẩn bị..." Anh do dự một chút rồi nói: "Nếu cậu không ngại thì vào phòng ngủ của tôi ngủ đi."

Vốn dĩ việc một Omega ngủ trên giường của một Alpha là điều rất kiêng kỵ.

Nhưng rốt cuộc Omega này đã bằng lòng ở chung phòng với mình, một Alpha độc thân, còn mặc áo ngủ của mình... Cho nên anh cũng không nghĩ phải ngại ngùng nhiều như vậy, việc để cậu ấy nghỉ ngơi sớm là quan trọng hơn.

Sở Phàn thừa lúc Nhiếp Minh Hàm quay lưng về phía mình thì không chút kiêng kỵ thưởng thức vành tai ửng đỏ của Nhiếp Minh Hàm vì không khí ái muội, cùng đường cong cổ tay và eo mông đặc biệt đẹp khi anh cúi người trải chăn, ánh mắt cậu sâu hơn.

"Đương nhiên không ngại." Biểu cảm của Sở Phàn lúc này đặc biệt tà khí, vẻ yếu ớt ban đầu đã biến thành vài phần mạnh mẽ, quyến rũ.

Nhưng thật ra ngữ khí của Sở Phàn được kiểm soát rất tốt, ngây thơ vô hại, Nhiếp Minh Hàm lại không biết có phải vì vừa suýt chút nữa trở thành trò cười cho thiên hạ, chột dạ trở nên đặc biệt mẫn cảm nên theo bản năng cảm nhận được điều gì đó, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Đúng lúc 0430 lo lắng đến nghẹn thở rằng ký chủ đang đi quá giới hạn sẽ bị lật xe, biểu cảm trên mặt Sở Phàn lập tức chuyển sang vẻ mặt khác: nhỏ yếu, đáng thương và bất lực.

"Anh tốt như vậy, sao tôi lại để ý chứ?" Cậu ngập ngừng nói.

"Nhưng mà, anh đã cưu mang tôi rồi, tôi đã rất cảm kích, sao có thể để anh ngủ sofa chứ? Tôi ngủ sofa là được rồi."

Diễn xuất của Sở Phàn thật sự quá giỏi, Nhiếp Minh Hàm hoàn toàn không hề nghi ngờ mà bị lừa gạt.

Anh nhìn chàng trai với vẻ thánh thiện chu đáo, yếu ớt đáng thương, nhịn không được hạ giọng, nói: "Như vậy không được. Cậu là Omega, vẫn còn là người bệnh."

Sở Phàn biết một Alpha có tính cách như Nhiếp Minh Hàm không thể chấp nhận để một Omega trông ốm yếu như mình ngủ sofa, còn mình thì ngủ giường.

Nhưng Sở Phàn cũng không muốn một cơ hội tốt như vậy mà lại để miếng thịt đến miệng chạy mất vào sofa, dù sao sau này nếu Nhiếp Minh Hàm dọn dẹp sạch sẽ thì cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn vào phòng khách.

Sở Phàn nhỏ giọng nói: "Hôm nay tôi đã làm phiền anh quá nhiều rồi. Tôi thật sự không thể làm phiền anh thêm nữa."

Nhiếp Minh Hàm nhìn vẻ áy náy của Sở Phàn thì trấn an: "Cậu không cần như vậy. Tôi không sao, tôi là Alp..."

"Anh." Sở Phàn đột nhiên dùng ngón tay tái nhợt nắm lấy vạt áo Nhiếp Minh Hàm.

Nhiếp Minh Hàm dừng lại, anh thấy khóe mắt Omega đáng thương kia thậm chí hơi đỏ lên, phối hợp với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng thêm đáng thương.

"Làm ơn, tôi thật sự không muốn một người tốt như anh vì tôi mà ngủ sofa, xin đừng làm tôi thêm áy náy, được không?"

Không có Alpha có xu hướng tính dục bình thường nào có thể chống lại hoàn cảnh như vậy.

Nhiếp Minh Hàm nhìn vẻ mặt của chàng trai thì có chút rối loạn, lòng lập tức mềm nhũn.

Không ngờ Omega này lại khó xử như vậy, nghĩ mình quá cố chấp với nguyên tắc mà quên mất cảm thông cho tâm trạng đối phương, Nhiếp Minh Hàm nhịn không được dịu giọng hơn, ôn tồn nói: "Cậu, đừng buồn, tôi không ngủ sofa."

Sở Phàn lúc này mới yên tâm hơn, mặt giãn ra "Vâng" một tiếng, rồi định đi về phía sofa.

Nhưng Nhiếp Minh Hàm sao có thể để một Omega đang bệnh ngủ sofa?

Anh nhịn không được vẫn ngăn Sở Phàn lại. "Từ từ."

"Anh?" Sở Phàn có chút hoang mang nhìn anh.

Nhiếp Minh Hàm do dự, thật sự không còn cách nào khác, đành phải cắn răng khó khăn mở miệng: "... Đêm nay, cậu ngủ cùng tôi một giường trước đã?"

Vừa nói ra, mặt Nhiếp Minh Hàm liền đỏ lên, cảm thấy đề nghị của mình quá đáng, ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Giường rất lớn, giữa có thể kê gối. Nếu cậu ngại thì tôi vẫn..."

"Được." Cuối cùng Sở Phàn cũng nghe được câu trả lời mình muốn nghe, sao có thể để Nhiếp Minh Hàm đổi ý, cười thầm rồi lập tức trả lời.

Nhiếp Minh Hàm đang định rút lại lời nói thì không ngờ chàng trai lại đồng ý nhanh như vậy, ngây người.

Sở Phàn nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của Nhiếp Minh Hàm, làm ra vẻ rất tin tưởng đối phương, hơn nữa tuy rất nhút nhát thẹn thùng nhưng cũng rất muốn để đối phương nghỉ ngơi sớm.

"Anh là người tốt, tôi, tôi sẽ không để ý. Anh mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Lời tác giả: Cảm ơn đã đọc truyện.
Bình Luận (0)
Comment