Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 43

Sau khi tạm biệt Nhiếp Minh Hàm, Sở Phàn cùng mẹ con Thiệu gia cùng nhau trở lại xe.

Bà Thiệu nhìn Sở Phàn, thấy sắc mặt cậu đã trở lại bình thường, nhưng nghĩ đến sau này Sở Phàn còn phải sinh con cho Thiệu Tử Dương, để ngừa vạn nhất vẫn hỏi lại, "Cậu hiện tại cảm giác thế nào? Về đến nhà có cần gọi bác sĩ riêng của Tiểu Dương đến khám không?"

Sở Phàn nói: "Không cần đâu ạ, chỉ là do thời tiết chuyển lạnh không giữ ấm cẩn thận, hơi đau bụng một chút thôi."

"Vẫn là nên để bác sĩ đến xem cho  thì hơn." Bà Thiệu nói, vẻ mặt rõ ràng có chút không hài lòng, "Sở Phàn, sau này cậu còn phải nối dõi tông đường cho Tiểu Dương, cậu nhất định phải coi trọng sức khỏe của mình. Nếu không, ảnh hưởng đến bản thân là một chuyện, ảnh hưởng đến hậu duệ của Tiểu Dương thì biết làm sao? Đó chính là người thừa kế công ty sau này."

0430 thật sự muốn nôn ra vì tam quan kỳ lạ của mẹ con Thiệu gia, âm thầm cầu nguyện ký chủ nhất định phải ngược chết đám cặn bã này.

Sở Phàn cũng âm thầm khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nhẫn nhịn chịu đựng, nhỏ nhẹ trả lời: "Vâng, tôi hiểu rồi ạ."

"Đúng rồi, kỳ động dục của cậu vẫn chưa đến sao?" Thiệu mẫu nhớ ra lại hỏi cậu.

Sở Phàn "Ừ" một tiếng.

"Sao lại lâu như vậy?" Thiệu mẫu không hài lòng nói.

"Bác sĩ nói việc hồi phục sau phẫu thuật cần một khoảng thời gian khá dài." Sở Phàn xoắn ngón tay nói, "Tuy thế, gần đây chắc là sắp đến rồi, trước đó đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thời gian đại khái là khoảng thời gian hôn lễ của tôi và Thiệu tổng."

Thiệu mẫu lúc này mới yên tâm, bà ta tiếp đó cũng không kiêng dè gì, trước mặt Sở Phàn trực tiếp hỏi Thiệu Tử Dương: "Hai đứa trước đây đã từng ở chung chưa?"

"Trước đây con cũng muốn, nhưng quên mất có thành hay không." Thiệu Tử Dương nói, lại nghi hoặc nhìn Sở Phàn, ra hiệu cho cậu nói cho hắn ta biết đáp án.

Bà Thiệu cũng có chút thấp thỏm nhìn về phía Sở Phàn.

Sở Phàn giả bộ bộ dạng thẹn thùng, nói: "Chỉ thiếu chút nữa thôi, nhưng vẫn chưa có."

Thiệu Tử Dương lúc này mới hiểu ra, nhìn Sở Phàn có chút tiếc nuối, bà Thiệu thì thở phào nhẹ nhõm.

Bà Thiệu cau mày, mắng Thiệu Tử Dương: "Chẳng phải đã nói bảo con đợi đến kỳ động dục của cậu ấy rồi tính sao? Tối nay con về biệt thự, tuyệt đối không được chạm vào cậu ấy, nghe rõ chưa!"

Thiệu Tử Dương có chút mất kiên nhẫn, nhíu mày, "Biết rồi!"

0430 thấy vậy, lúc này mới bớt giận, cười thầm, bà Thiệu tuy cũng là cặn bã, nhưng cuối cùng cũng nói ra vài lời còn nghe được.

Bà Thiệu dặn dò Thiệu Tử Dương vài câu rồi cũng để tài xế đưa bà ta về, Sở Phàn và Thiệu Tử Dương hai người ngồi trong xe chuẩn bị về biệt thự.

Sở Phàn đang nhắm mắt dựa vào xe nghỉ ngơi, Thiệu Tử Dương đột nhiên hỏi: "Sở Phàn, cậu cảm thấy Nhiếp Minh Hàm là người như thế nào?"

0430 vốn đang lo lắng đề phòng vì chuyện Sở Phàn và Nhiếp Minh Hàm "vụng trộm" trong nhà vệ sinh, nghe Thiệu Tử Dương đột nhiên hỏi Sở Phàn như vậy thì lập tức lo lắng.

"Xong rồi, Thiệu Tử Dương sẽ không nghi ngờ hai người chứ?" 0430 vội vàng kêu lên.

Sở Phàn không để bụng nói: "Đừng khẩn trương, Thiệu Tử Dương chắc chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Dù sao tôi tốt xấu gì cũng là thế thân của Nhiếp Minh Hàm, hôm nay lại là lần đầu gặp mặt, hắn ta khó tránh khỏi có chút tò mò."

Sở Phàn trấn an 0430 xong, lại ôn nhu nói với Thiệu Tử Dương: "Tôi cảm thấy anh Minh Hàm là một người rất ưu nhã, lịch thiệp, tuy rằng nhìn có vẻ hơi lạnh lùng, không dễ tiếp cận."

Sở Phàn vừa nói, vừa nghĩ đến Nhiếp Minh Hàm trong nhà vệ sinh tây trang cởi một nửa, khóe mắt ửng hồng vừa run rẩy kiềm chế thanh âm vừa ôn nhu phối hợp với cậu, dáng vẻ mê người.

Cậu âm thầm nheo mắt. Ai có thể nghĩ đến “ưu nhã thân sĩ”, “lạnh lùng xa cách” Nhiếp Minh Hàm lại có một mặt như vậy chứ?

Thiệu Tử Dương vốn chỉ là thuận miệng hỏi, câu trả lời của Sở Phàn không khác biệt so với ấn tượng của đa số người về Nhiếp Minh Hàm, hắn ta cũng lười nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu và đồng ý.

0430 vẫn còn sợ hãi nói: "Ký chủ, gan của cậu cũng lớn quá đi. Cậu có biết nếu hai người bị Thiệu Tử Dương bắt tại trận thì sẽ khủng khiếp thế nào không?"

Sở Phàn không để bụng: "Thiệu Tử Dương sẽ không phát hiện. Cho dù phát hiện, hắn ta cũng không làm gì được tôi và Nhiếp Minh Hàm."

Tuy vậy, Sở Phàn thật sự rất may mắn, giả thiết ABO trong quyển sách này không giống với đa số giả thiết trong tiểu thuyết, cái gọi là ABO nói trắng ra chỉ là một môi giới dùng để triển khai cốt truyện, tác dụng của tin tức tố không mạnh như vậy.

Trừ phi quá quen thuộc với đối phương và nồng độ tin tức tố đủ cao, người khác căn bản không thể thông qua mùi tin tức tố để phán đoán nó đến từ ai.

Mà Nhiếp Minh Hàm lạnh lùng tự kiềm chế, trừ Sở Phàn, những người khác bao gồm Thiệu Tử Dương căn bản không biết mùi tin tức tố của anh là như thế nào. Nếu không với việc cậu và Nhiếp Minh Hàm tiếp xúc thường xuyên như vậy, việc trên người dính mùi tin tức tố của Nhiếp Minh Hàm đã sớm tố cáo cậu rồi.

Sau khi bác sĩ riêng đến, Sở Phàn chỉ đơn giản nói là do uống đồ lạnh nên bị đau bụng, bác sĩ nghe xong thậm chí còn chưa kê đơn thuốc mà chỉ dặn cậu chú ý ăn uống rồi rời đi.

Dưới lệnh cấm nghiêm ngặt của bà Thiệu, Sở Phàn cũng dễ dàng tránh được Thiệu Tử Dương đang mơ ước cậu, thoải mái dựa vào giường.

Nhớ tới Nhiếp Minh Hàm, cậu thật ra vẫn có chút băn khoăn, tuy rằng luôn xuất phát từ hứng thú mới khiến người kia làm ra rất nhiều chuyện khác người, cũng biết người kia tuy ngoài miệng nói không cần nhưng trong lòng vẫn sẽ thích,  nhưng hôm nay vẫn có chút quá đáng.

Hơn nữa…

Điều Sở Phàn băn khoăn nhất là lúc đó do nhất thời nổi hứng nên không dùng bao cao su, cũng nhất thời không khống chế được, tuy rằng có bàn tay vàng thêm vào có thể khiến cơ thể Nhiếp Minh Hàm không bị bất kỳ ảnh hưởng nào, nhưng người sạch sẽ như Nhiếp Minh Hàm mà chỉ qua loa rửa sạch rồi trở về, nhất định là vô cùng khó chịu.

Sở Phàn nghĩ đến đây, bảo 0430 mở góc nhìn của thượng đế nhìn Nhiếp Minh Hàm, trước khi 0430 chuẩn bị mở, Sở Phàn lại nói: "Ngươi về trước tránh một chút."

0430 nhớ lại những thao tác trước đó của Sở Phàn, không nhịn được khuyên nhủ: "Cậu, cậu còn muốn làm gì? Hôm nay lúc Nhiếp Minh Hàm ra khỏi nhà vệ sinh tôi thấy anh ấy suýt chút nữa đi không nổi…"

Sở Phàn bất đắc dĩ nói: "Không muốn làm gì, nhưng nhìn thời gian này, anh ấy chắc vừa về đến nhà. Khụ, tôi ở trong nhà vệ sinh không mang bao, cậu cảm thấy anh ấy vừa về đến nhà sẽ làm gì…"

0430: "…" Được rồi, tôi rút lui.

Nhiếp Minh Hàm về đến nhà, đến cả mèo con Tiểu Bạch mềm mại kêu meo meo chào đón cũng không buồn để ý nhiều, trực tiếp mặt đỏ bừng vội vàng đi vào phòng tắm.

Nhiếp Minh Hàm tắm rất lâu mới tắt vòi hoa sen.

Nhớ lại chuyện cùng Sở Phàn trong nhà vệ sinh, anh vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, lòng vẫn còn hoảng sợ.

Anh không ngờ người luôn bảo thủ như mình lại có thể cùng Sở Phàn làm ra chuyện như vậy, nhưng anh không thể không thừa nhận, trong trạng thái căng thẳng cao độ đó, anh lại đặc biệt có cảm giác. Thậm chí, anh còn có một loại khoái ý trả thù Thiệu Tử Dương, kẻ đã làm tổn thương người yêu anh, khiến anh và người yêu hiện tại phải chia lìa.

Sở Phàn thấy Nhiếp Minh Hàm mặt đỏ bừng vô cùng cố gắng tự vệ sinh cho mình, sau đó nhìn người kia vì rửa ráy quá lâu mà có chút khó chịu bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt cậu hơi tối lại.

Sở Phàn cầm điện thoại, gọi cho Nhiếp Minh Hàm.

Nhiếp Minh Hàm vừa ra khỏi phòng tắm, liền thấy điện thoại.

Anh cầm điện thoại lên, thấy là Sở Phàn gọi, vành tai hơi ửng đỏ.

Nhiếp Minh Hàm và Sở Phàn vừa mới làm chuyện mờ ám như vậy trong nhà vệ sinh, thật sự có chút không dám đối mặt với cậu, nhưng vẫn điều chỉnh lại tinh thần, nghe điện thoại.

“Tiểu Phàn.” Nhiếp Minh Hàm ôn tồn nói.

“Anh, cảm giác có khỏe hơn không?” Sở Phàn cũng hạ giọng thật nhẹ nhàng.

Nhiếp Minh Hàm biết Sở Phàn đang lo lắng điều gì, mặt lại đỏ lên, anh khẽ hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Khá hơn rồi.”

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm, khóe miệng cong lên, lại có lẽ vì tối nay đã lăn lộn quá nhiều nên cậu cũng không nói thêm gì khiến anh xấu hổ, chỉ quan tâm nói: “Vậy em yên tâm rồi. Anh tối nay nên nghỉ ngơi sớm nhé, biết không?”

Nhiếp Minh Hàm nghe vậy trong lòng ấm áp, “Ừ” một tiếng.

Dù là Sở Phàn trước đây hay Sở Phàn hiện tại, đều có một điểm giống nhau, đó chính là, đều đặc biệt ôn nhu với anh.

Hai người lại nói chuyện vài câu, Nhiếp Minh Hàm nghĩ ngợi rồi nói với Sở Phàn: “Tiểu Phàn, anh muốn bàn với em một chuyện.”

“Ừ, anh cứ nói.” Sở Phàn nói.

Nhiếp Minh Hàm dừng lại một chút rồi mới nói: “Tiểu Phàn, tối nay anh đã nhận lời với mẹ của Thiệu Tử Dương là sẽ giới thiệu nhà thiết kế lễ phục cho em và Thiệu Tử Dương. Thật ra cũng không phải thật lòng muốn giúp hai người, cũng không hoàn toàn là vì khách sáo.”

Sở Phàn cười, cậu đương nhiên biết Nhiếp Minh Hàm nghĩ gì, cũng không ngạc nhiên, bất quá vẫn nhướn mày hỏi: “Ồ, vậy anh là vì sao?”

Nhiếp Minh Hàm hít một hơi thật sâu, nói: “Tiểu Phàn, anh không muốn Thiệu Tử Dương cùng em mặc lễ phục cưới có ý nghĩa đặc biệt, cho nên anh muốn nhờ nhà thiết kế mà anh giới thiệu làm một vài động tác nhỏ khó bị phát hiện.”

Nhiếp Minh Hàm càng nói càng có chút xấu hổ, chính anh cũng cảm thấy mình tính toán chi li cả những việc nhỏ nhặt như vậy là quá trẻ con, cho dù Sở Phàn có thể chấp nhận việc anh ghen tuông, anh cũng không nên được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy.

Anh lập tức bổ sung: “Tiểu Phàn, nếu em cảm thấy không ổn thì thôi, anh, anh cũng cảm thấy chuyện này không cần thiết.”

Sở Phàn nghe Nhiếp Minh Hàm nói vậy thì không nhịn được bật cười, thở dài: “Em chẳng phải đã nói rồi sao, việc anh ghen vì em chỉ khiến em càng thích anh hơn thôi mà?”

“Còn về việc cần thiết hay không…” Sở Phàn đột nhiên nói: “Anh, còn nhớ những con thú nhồi bông chúng ta nhận được rất lâu trước đây không?”

Nhiếp Minh Hàm đương nhiên nhớ, anh “Ừ” một tiếng.

“Khi đó, chúng ta vốn có thể dễ dàng mua được nhiều hơn, tốt hơn, nhưng chúng ta vẫn kiên trì chơi trò chơi để giành lấy. Hai người ở bên nhau, vốn dĩ là phải làm rất nhiều việc vốn không cần thiết. Những cái gọi là không cần thiết đó, có lẽ mới chính là nơi lãng mạn.”

“Anh, những con thú nhồi bông đó, những chiếc vòng cổ của chúng ta, những động tác nhỏ anh làm trên lễ phục cưới… đều là bằng chứng cho sự lãng mạn của chúng ta.” Sở Phàn kể lại từ trước, ôn tồn cười nói.

Nhiếp Minh Hàm lặng lẽ nghe Sở Phàn nói, lúc này mới chợt tỉnh ngộ, anh dường như trước đây luôn cố gắng dồn thời gian và sức lực vào những việc hữu ích, mà rất nhiều việc anh cho là không cần thiết đều bị anh bỏ qua, có lẽ chính vì vậy mà anh luôn bị nói là khô khan, không hiểu lãng mạn.

Mãi đến sau này, anh gặp được Sở Phàn, mọi thứ mới thay đổi. Anh bắt đầu không để ý thời gian và sức lực, không để ý được mất, tất cả những gì anh dốc lòng làm đều chỉ là muốn Sở Phàn và anh ở bên nhau vui vẻ và hạnh phúc hơn.

Anh nhìn những con thú nhồi bông sặc sỡ được bày biện trong phòng khách vốn bài trí trang trọng nhưng đơn điệu, ánh mắt khẽ lay động.

Chính là người này, đã cho anh sự lãng mạn, dạy anh thế nào là lãng mạn.
Bình Luận (0)
Comment