0430 nghe Sở Phàn cúi người ghé tai Nhiếp Minh Hàm nói những lời dâm cực kì, trong lòng sớm đã gần như không còn chút gợn sóng nào.
Từ khi Sở Phàn bắt đầu chinh phục Nhiếp Minh Hàm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, 0430 đã nhận rõ và chấp nhận bản chất cầm thú của ký chủ giả vờ thỏ con đáng thương này khi tán tỉnh đàn ông.
Nó tự giác làm ngơ trước những gì Sở Phàn đang làm, chỉ nhắc nhở: "Sáng mai họ sẽ biết cậu đã trốn khỏi bệnh viện, đến lúc đó bệnh viện chắc chắn sẽ thông báo cho trợ lý của Thiệu Tử Dương, thiện cảm mà cậu vừa mới tạo dựng được ở Thiệu Tử Dương chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Cậu tính sao đây?"
"Chẳng phải tôi đã nói là sẽ không bỏ trốn sao?" Sở Phàn ngắm nhìn khuôn mặt Nhiếp Minh Hàm đang ngủ say rất đẹp, không chút để ý cười nói: "Ra ngoài hóng gió một chút thôi, trước bình minh tôi sẽ trở về..."
0430 nghe vậy thì rất bất ngờ: "Tôi còn tưởng cậu sẽ nói chuyện với Nhiếp Minh Hàm ngay bây giờ, rồi nhờ anh ta giải cứu cậu."
"Đến việc ngủ sofa còn không muốn làm phiền người khác thì sao có thể phiền một người chỉ mới gặp một lần tốn công đến cứu mình?" Sở Phàn nói.
"Nói cũng phải."
"Huống chi, đối phó với loại người như Thiệu Tử Dương thì còn chưa cần đến cục cưng đáng yêu tự mình ra tay, nhiều nhất là mượn anh ấy để thể hiện tình cảm, thêm chút gia vị thôi." Sở Phàn cười nhạo.
0430 nhìn dáng vẻ của Sở Phàn thì lè lưỡi.
Tuy rằng thiết lập nhân vật Thiệu Tử Dương trong cuốn sách này có chút một lời khó nói hết, nhưng dù sao cũng là một bá đạo tổng tài, không phải không có chút năng lực nào, sao ở chỗ ký chủ lại hoàn toàn giống như sắp bị treo lên đánh vậy?
Sở Phàn ngáp một cái rồi nằm xuống.
Khi nằm bên cạnh Nhiếp Minh Hàm, hương vị tươi mát dễ chịu lập tức vây quanh hơi thở cậu, không chỉ có hương thơm dầu gội và sữa tắm mà còn có mùi pheromone đặc trưng của Alpha.
Có lẽ việc biến thành Omega mang lại điều tốt đẹp nhất cho Sở Phàn chính là điều này, cậu có thể cảm nhận sâu sắc hơn loại pheromone đặc biệt dễ chịu đối với Omega trên người Nhiếp Minh Hàm.
Mùi pheromone ở thế giới này không giống như trong đa số tiểu thuyết có thể dùng hương vị cụ thể nào đó để hình dung, nhưng có thể dùng cảm giác để hình dung.
Pheromone trên người Nhiếp Minh Hàm có lẽ do tự thân anh luôn kiểm soát rất tốt nên khác với pheromone của đa số Alpha tùy ý phát tán, cho người ta cảm giác công kích, áp bức, mà là bình tĩnh tự chủ, mạnh mẽ mà không liều lĩnh.
Khi anh thả lỏng, hoặc khi nảy sinh ý muốn bảo vệ ai đó, pheromone sẽ tự nhiên bao phủ người bên cạnh, khiến người ta cảm thấy như được bảo vệ, an tâm, tĩnh lặng.
Sở Phàn nhắm mắt ngửi mùi hương đó, không khỏi giãn mày.
"Đêm nay, ta chắc cũng sẽ có một giấc mơ đẹp." Cậu lầm bầm, rồi cười nói với 0430: "Ngủ ngon, sáng mai nhớ đánh thức ta."
May mắn là trước đó Sở Phàn đã biết cửa hàng hệ thống còn có công năng bàn tay vàng dịch chuyển tức thời, vì giống như công năng góc nhìn của Thượng Đế đều thuộc về công năng phụ trợ cần thiết, cho nên có thể cung cấp trước.
Nói cách khác, với điều kiện Sở Phàn không vi phạm logic và mọi thứ đều có thể giải thích được, cậu có thể dịch chuyển tức thời từ đây về bệnh viện, như vậy cậu có thể an tâm ngủ đến bình minh rồi đi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phàn bị 0430 gọi dậy.
Sở Phàn ngồi trên giường, vén chăn lên nhìn xuống, thở dài: "Tôi thật sự rất hối hận đã nhờ cậu gọi tôi dậy."
0430 nhìn Sở Phàn, "..."
Nó là một hệ thống thuần khiết! Vì sao lại phải làm ô uế mắt nó!
"Giấc mơ tối qua không khỏi quá đẹp." Sở Phàn liếc nhìn Nhiếp Minh Hàm, nhớ lại trong giấc mơ người kia bị vén áo ngủ, khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ quyến rũ khó tả, cười nhớ lại rồi đứng dậy, nhẹ nhàng huýt sáo đi về phía nhà vệ sinh.
Đó là mộng xuân đi... 0430 thầm oán trong lòng.
Thay đồ bệnh nhân xong, Sở Phàn tìm giấy bút, để lại mấy lời nhắn bày tỏ lòng cảm kích và áy náy với Nhiếp Minh Hàm.
Trước khi đi, cậu lại học dáng vẻ Nhiếp Minh Hàm giúp mình chỉnh chăn tối qua, nhẹ nhàng kéo góc chăn cho Nhiếp Minh Hàm.
Vì Nhiếp Minh Hàm không có thói quen ngủ nướng, rèm cửa được chọn loại nửa che ánh sáng, ánh nắng sớm nhàn nhạt xuyên qua chiếu lên hai người, khung cảnh trông thật ấm áp và đẹp đẽ.
0430 nhìn thấy thì không khỏi thở dài: "Lần sau hai người gặp nhau không biết là khi nào."
Vì Sở Phàn quyết định đi theo con đường gián tiếp cứu nước, vừa chinh phục bạch nguyệt quang vừa ngược tra, 0430 cũng rất quan tâm đến tiến độ của hai người.
Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm, nhếch môi, chắc chắn nói: "Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."
Trở lại bệnh viện, Sở Phàn dưới sự giúp đỡ của 0430 đã khôi phục lại phòng bệnh như cũ, nằm lại giường bệnh.
Buổi sáng nhân viên y tế đến kiểm tra cho Sở Phàn, phát hiện chỗ vết mổ của cậu lại có dấu hiệu bị rách.
"Chuyện này là sao?" Cô y tá cau mày hỏi, "Cậu có ra ngoài đi lại không?"
"Xin lỗi, tôi bất cẩn bị ngã." Sở Phàn giải thích.
Y tá lúc này mới hiểu ra, ân cần dặn dò: "Nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt. Loại phẫu thuật này ảnh hưởng rất lớn đến cậu sau này, bây giờ là giai đoạn then chốt. Hơn nữa vết thương do phẫu thuật của cậu bị rách ra, e là phải kéo dài thời gian xuất viện."
Sở Phàn gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Vâng, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."
Đợi y tá rời đi, 0430 thở dài: "Sớm biết vậy thì trước đó đã mở chức năng tự lành cho cậu rồi. Vốn dĩ ở bệnh viện đã khá lâu, nếu lại trì hoãn thêm một thời gian nữa thì không biết khi nào mới có thể lấy được giá trị hảo cảm và hối hận của Thiệu Tử Dương."
Sở Phàn lại không để tâm nói: "Tạm thời ta còn chưa cần gặp Thiệu Tử Dương."
0430 nói: "Vậy giá trị hảo cảm thì sao? Nếu cậu cứ chần chừ không gặp hắn thì độ hảo cảm sẽ luôn trì trệ. Điều này rất bất lợi cho cậu, dù sao rất nhiều chức năng trong cửa hàng hệ thống đều yêu cầu đổi bằng giá trị hảo cảm và hối hận."
Sở Phàn cười nói: "Ai nói lấy được độ hảo cảm nhất định phải gặp mặt?"
Trợ lý của Thiệu Tử Dương, Từ Tuấn, nhận được thông báo từ bệnh viện thì nhanh chóng chạy đến, sau khi biết Sở Phàn vì bất cẩn bị ngã nên phải kéo dài thời gian xuất viện thì sắc mặt anh ta trở nên âm trầm.
Từ Tuấn là người biết nhìn mặt.
Tuy Sở Phàn có ngoại hình rất hợp khẩu vị của Thiệu Tử Dương, nhưng lúc trước khi Từ Tuấn đến nhà Sở Phàn giúp Thiệu Tử Dương trao đổi chuyện hợp đồng hôn nhân, anh ta thấy Sở Phàn khóc lóc thì biết Sở Phàn sớm muộn gì cũng bị Thiệu Tử Dương chán ghét.
Hơn nữa Sở Phàn xuất thân thấp kém, không có chút quyền lên tiếng nào, anh ta càng không cần phải có thái độ tốt với Sở Phàn.
Từ Tuấn đứng trong phòng bệnh, không hề che giấu sự khó chịu của mình, giọng điệu không tốt nói: "Tôi nghe người bệnh viện nói, vì cậu tối hôm qua bất cẩn bị ngã nên phải kéo dài thời gian xuất viện? Tốt nhất là cậu nên chú ý một chút. Thiệu tổng không có nhiều kiên nhẫn đâu. Đừng ảnh hưởng đến hôn lễ của hai người."
0430 nhìn dáng vẻ vênh váo của Từ Tuấn, nói: "Từ Tuấn người này rất hai mặt, trong nguyên tác hắn không ít lần gây khó dễ cho Sở Phàn, cũng là một yếu tố chính trong cốt truyện ngược cẩu huyết."
Sở Phàn tỏ vẻ đã hiểu, cười lạnh: "Sớm muộn gì cũng thu dọn thứ này, nhưng không phải bây giờ."
"Xin lỗi, còn đặc biệt làm ngài đến đây một chuyến." Sở Phàn giả vờ rất áy náy cúi đầu xin lỗi, lại mang theo một tia khát khao nói: "Hy vọng sẽ không ảnh hưởng gì. Tôi cũng rất muốn sớm xuất viện để gặp Thiệu tổng."
Từ Tuấn nhìn cậu ta, có chút bất ngờ.
Từ Tuấn biết trước đó Thiệu Tử Dương đã đến gặp Sở Phàn một lần, ấn tượng cũng coi như được, nhưng theo tính cách của Sở Phàn, Từ Tuấn biết Thiệu Tử Dương sẽ không thích lâu, nhiều nhất là bị khuôn mặt xuất chúng kia tạm thời mê hoặc, nên không để trong lòng.
Nhưng bây giờ Từ Tuấn có chút không chắc, nhìn dáng vẻ của Sở Phàn lúc này, đừng nói Thiệu Tử Dương, ngay cả anh ta cũng không khỏi có chút bị hấp dẫn, có lẽ trước đây anh ta đã nhìn lầm.
Vẻ mặt Từ Tuấn hòa hoãn hơn, nói: "Cậu biết là tốt rồi. Vậy cậu cứ tĩnh dưỡng cho tốt, tôi về trước."
"Đợi một chút, Từ tiên sinh." Sở Phàn gọi anh ta lại.
"Ừ?" Không giống lần trước ở nhà Sở Phàn khi kiêu ngạo hống hách, lần này Từ Tuấn hơi kiên nhẫn hơn một chút, nhìn về phía cậu.
Sở Phàn giả vờ rất ngượng ngùng, nói: "Tôi, tôi có thể biết sở thích của Thiệu tổng không? Dù sao sau này chúng tôi sẽ kết hôn..."
Vẻ mặt Từ Tuấn càng thêm hòa hoãn, trong mắt lộ ra chút tinh quang.
Xem ra, Sở Phàn này cũng rất biết cách, không chừng sau này thậm chí có thể lay chuyển vị trí của Nhiếp Minh Hàm trong lòng Thiệu Tử Dương.
Tiếp theo, Từ Tuấn kiên nhẫn chia sẻ với Sở Phàn các loại sở thích của Thiệu Tử Dương, đều là những điều anh ta để ý khi đi theo Thiệu Tử Dương, chi tiết hơn nhiều so với thông tin Sở Phàn có thể lấy được từ hệ thống.
Sở Phàn một bên tỏ vẻ nghiêm túc như muốn ghi chép lại tất cả, một bên tùy ý nghe và nói chuyện với 0430, cười nhạo: "Ồ. Thì ra tên cặn bã kia sợ bóng tối, ghét sâu bọ, còn không thích ăn cay?"
0430: "..." Đột nhiên có chút muốn thắp nến cho tra công là chuyện gì?
Mà Từ Tuấn đương nhiên không cảm nhận được suy nghĩ thật sự của Sở Phàn, giới thiệu rất nghiêm túc, thậm chí còn ân cần nói với Sở Phàn rằng sau này sẽ giúp cậu hỏi thêm Thiệu Tử Dương.
0430 đến lúc này mới hiểu ra, Sở Phàn sắp lợi dụng Từ Tuấn để từ xa lấy thêm một đợt giá trị hảo cảm.
Nhìn Sở Phàn vẻ ngoài nghiêm túc nhưng bên trong không hề để tâm, cuối cùng với Từ Tuấn bị Sở Phàn lừa gạt đến mức thái độ thay đổi 180 độ, hận không thể đi theo làm tùy tùng, 0430 không khỏi vui mừng.
Dưới tác dụng thôi miên của 0430, Nhiếp Minh Hàm vậy mà ngủ đến gần trưa mới dậy.
Anh nghỉ ngơi một đêm ngon giấc, mệt mỏi tích tụ gần đây tan biến không ít, tỉnh táo ngồi dậy, nhưng khi nhìn thấy thời gian trên đồng hồ đầu giường thì ngây người.
Tối qua anh vốn cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ không chỉ ngủ một giấc ngon lành mà còn ngủ đến giờ này, điều mà trước đây hoàn toàn không thể xảy ra.
Ngay cả khi trước đó lo lắng đánh thức chàng trai bên cạnh mà tắt đồng hồ báo thức, đồng hồ sinh học luôn nghiêm cẩn tự giác của Nhiếp Minh Hàm cũng không thể để anh ngủ muộn như vậy.
Đúng rồi, chàng trai kia...
Nhiếp Minh Hàm nghĩ đến người đó, lập tức nghiêng đầu nhìn sang, bên giường đã trống không, ngay cả chiếc gối kê giữa hai người cũng đã được đặt lại chỗ cũ.
Nhiếp Minh Hàm có chút hoảng hốt, nhất thời có chút không phân biệt được đêm qua là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ đẹp, cho đến khi anh xuống giường, đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà có một tờ giấy ghi chú.