Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Trọng Sinh

Chương 25


"Không, không có gì, là thoại bản giết thời gian lúc bình thường thôi." Cù Cẩm ấp úng nói.

Tiêu Trình đi tới, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt nàng: "Sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"

"Ta, ta trang điểm." Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay hắn khiến nàng run lên, nghĩ đến quyển sách vừa rồi, mặt nàng lại nóng lên.

Tiêu Trình mỉm cười, nắm tay nàng đi về phía bàn, trên bàn bày hai chén ngọc bích, hắn cầm hai chén lên, đưa một chén cho nàng. Nàng nhận lấy chén, nhìn hắn, đôi mắt đen sâu của hắn cũng đang nhìn nàng.

Tim nàng đập nhanh lên, cánh tay hai người quấn quýt, giống như hai dây leo quấn vào nhau.

Hắn đặt chén rượu xuống, gỡ phượng trâm trên đầu nàng xuống, rồi đột nhiên bế nàng lên, tắt hết đèn trong phòng, sau đó đi về phía chiếc giường hỉ rộng lớn.

Bóng tối đột ngột ập đến khiến nàng có chút căng thẳng, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất gần của hai người, Cù Cẩm cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng hắn đặt nàng xuống giường, ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, không thể giúp nàng nhìn rõ mặt hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả trên mặt nàng, hơi thở càng ngày càng gần, nàng bất động, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn dùng đầu lưỡi li.ếm nhẹ lên môi trên của nàng, nhẹ nhàng phác họa dọc theo đường cong đôi môi, rồi lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn.

Hơi thở càng ngày càng nóng bỏng phả trên mặt nàng, Cù Cẩm cảm thấy toàn thân tê dại, môi lưỡi hắn mạnh mẽ chiếm lấy môi nàng, dây dưa quấn quýt, khuấy đảo lưỡi nàng.

Mắt nàng mờ đi, trong miệng tràn ngập hơi thở của hắn, toàn thân nàng căng cứng, cảm giác tê dại lan ra từ đầu lưỡi, lan đến tứ chi.

Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, cố ý phả hơi thở nóng bỏng vào tai nàng.

Toàn thân nàng run rẩy, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, hắn áp sát tai nàng, khàn giọng nói: "Được không?"

Giọng nói trầm ấm như có ma lực, đánh thẳng vào tim nàng.

Hắn lại hôn lên môi nàng, không còn là nụ hôn nhẹ nhàng, mà giống như muốn nuốt trọn nàng vào bụng, bá đạo và mạnh mẽ.

Nàng như rơi vào tấm lưới tình do hắn dệt nên, mọi giác quan đều như được phóng đại, đầu óc quay cuồng, nàng quên mất mình đang ở đâu, quên mất tất cả.

.

Tiêu Trình từ phía sau ôm chặt nàng vào lòng, Cù Cẩm cảm nhận được cơ thể nóng bỏng phía sau, nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra, trong lòng nàng bỗng có chút hoảng hốt.

Tiêu Trình khẽ cắn vành tai nàng, giọng nói khàn khàn: "Nàng có đau không?"

Cù Cẩm khẽ ừ một tiếng, Tiêu Trình xoay người nàng lại, hôn nhẹ lên trán nàng, nụ hôn nhẹ nhàng dọc theo mắt, mũi, vành tai, cuối cùng dừng lại trên môi nàng, một lúc lâu sau hắn mới kiềm chế buông nàng ra, lại ôm chặt nàng vào lòng.

Nàng vô thức ôm lấy eo hắn, bỗng nhiên sờ thấy một vết sẹo dài, giống như... giống như bị roi quất, nàng vội vàng rụt tay lại.

Tiêu Trình sững người, tay hắn vô thức nắm chặt, một lúc sau, hắn đứng dậy mặc áo vào, rồi lại ôm nàng vào lòng.

Cù Cẩm yên lặng nằm trong lòng hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, nàng nghĩ nếu có một ngày hắn không còn để ý đến những vết sẹo này nữa, nói cho nàng biết lai lịch của chúng, có phải đó chính là ngày hắn buông bỏ mọi thứ hay không.

Nàng khẽ cong môi, hy vọng ngày đó đến sớm hơn, nàng mơ màng nghĩ, mí mắt nặng trĩu, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm khuya thanh vắng, Tiêu Trình lặng lẽ ôm nàng, cảm nhận nhịp thở đều đều của nàng, trái tim hắn chưa bao giờ bình yên đến vậy, nàng nói đúng, quá khứ hãy để nó trôi qua đi!

.

Sáng sớm hôm sau, Cù Cẩm khẽ mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, trước mắt là gương mặt tuấn mỹ như ngọc, đường quai hàm sắc nét, đôi mắt đen lánh ẩn chứa vài phần dịu dàng.

Tiêu Trình khẽ nói: "Nàng ngủ ngon không?"

Cù Cẩm khẽ ừ một tiếng, còn chưa thích ứng, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

Tiêu Trình lại đưa tay kéo nàng lại, ôm chặt nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng.

Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu hun hút, đè nén d.ục v.ọng đang dâng lên trong lòng.

Giọng nói lanh lảnh của An công công vang lên bên ngoài: "Hoàng thượng, nên dậy rồi ạ, còn phải đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu."

Hai người sửa soạn xong, cùng nhau ngồi kiệu đến Từ Ninh cung.

.

Trong Từ Ninh cung, Thái hoàng thái hậu mặc cẩm bào màu tím sậm, thần thái rạng rỡ ngồi trên ghế chủ vị, bên trái là ma ma đang đứng hầu hạ, bên phải là Dư Thao, phía dưới là các phi tần và công chúa của tiên đế.

Lúc này, thái giám canh giữ bên ngoài hô lớn: "Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm."

Cù Cẩm sóng bước bên phải Tiêu Trình, hôm nay nàng búi tóc cao, cài trâm phượng, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, mặc trên người là y phục màu vàng nhạt, trông nàng như một đóa hoa đang e ấp, đứng bên cạnh Tiêu Trình càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm.

Thái hoàng thái hậu nhìn từ xa, cảm thấy hai người rất xứng đôi.

Tiêu Trình vừa đến gần, mọi người vội vàng hành lễ, sau đó Tiêu Trình và Cù Cẩm cùng thỉnh an Thái hoàng thái hậu.

Cù Cẩm dâng trà cho Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu ban thưởng cho nàng mấy món đồ quý giá, Cù Cẩm liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trình, nghe mọi người nói chuyện phiếm.

Thái hoàng thái hậu nhấc chén trà bên cạnh lên, thổi nhẹ, nhấp một ngụm, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Hoàng thượng, hiện giờ thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, hoàng thượng đang tuổi xuân xanh, cũng nên nạp thêm phi tần, cho hậu cung thêm phần sinh khí."

Tiêu Trình im lặng không nói, với năng lực của hắn, hắn không cần lấy lòng các đại thần trong triều, mà hắn cũng không cần nhiều nữ nhân như vậy.

Dư Thao đứng bên cạnh Thái hoàng thái hậu nghe vậy, nhịn không được nhìn Tiêu Trình, trái tim nàng đập thình thịch.

Thái hoàng thái hậu thấy Tiêu Trình không nói gì, biết hắn là người lạnh lùng, hơn nữa quan hệ giữa hai bà cháu bọn họ nhiều năm qua cũng không được thân thiết, liền nhìn sang Cù Cẩm, nói: "Hoàng hậu, sau này hậu cung giao cho con quản lý, ta già rồi, cũng nên nghỉ ngơi rồi."

Cù Cẩm nghe vậy, lập tức hiểu ý, Thái hoàng thái hậu đây là muốn nàng vất vả vì Hoàng thượng tuyển tú, nàng là Hoàng hậu, sao có thể từ chối.

"Hoàng tổ mẫu, chuyện này con tự có chủ trương, người không cần phải nhọc lòng, sau này cũng không cần nhắc lại nữa." Giọng điệu của Tiêu Trình tuy nhạt nhẽo nhưng lại mang theo sự kiên định không thể lay chuyển.

"Cho dù hoàng thượng không muốn, cũng nên nghĩ đến chuyện hoàng tự."

"Hoàng tự sẽ có." Tiêu Trình thản nhiên nói.

Mọi người đều kinh ngạc, cảm thấy vị hoàng đế bây giờ đã không còn là vị thái tử năm xưa nữa rồi, hắn nắm trong tay quyền lực tối cao, lời nói ra đều mang theo uy quyền, không ai dám phản bác nửa lời.

Ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng chỉ biết thở dài, không nói gì nữa, Dư Thao lại bất giác dậm chân, trong mắt ẩn chứa sự ghen ghét với Cù Cẩm, càng không chiếm được thì càng muốn có được.

Cù Cẩm từ Từ Ninh cung trở về, cả người ngẩn ngơ.

Tiêu Trình đưa tay khẽ v.uốt ve gương mặt nàng: "Sao vậy? Nàng không thoải mái sao?"

Nàng hơi hoàn hồn, do dự một lúc lâu, mới dè dặt hỏi: "Chàng về sau thật sự sẽ không tuyển tú sao?"

Tiêu Trình nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều, khẽ nói: "Chỉ cần nàng là đủ rồi."

Giọng nói trầm thấp như rót mật vào tai nàng, câu nói này giống như một vò rượu mạnh, khiến người ta say mê.

Nàng nhón chân, hôn nhẹ lên môi hắn. Tiêu Trình từ bị động chuyển sang chủ động, môi lưỡi dây dưa, hắn ôm nàng đi về phía giường...

Trong Từ Ninh cung, Dư Thao nhẹ nhàng xoa vai cho Thái hoàng thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, con có mấy lời, không biết có nên nói hay không."

Thái hoàng thái hậu khẽ nhắm mắt lại, nói: "Trước mặt ta, con còn phải e dè điều gì, cứ nói thẳng đi."

"Mấy hôm trước con nghe người ta đồn, nói hoàng thượng vì vị tân hậu kia mà xây một tòa nhà rất lớn ở ngoài cung, chắc hẳn vị tân hậu kia là người có dung mạo khuynh quốc khuynh thành."

Thái hoàng thái hậu mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn nàng: "Sao ta chưa từng nghe hoàng thượng nhắc đến chuyện này?"

Dư Thao nói: "Hoàng tổ mẫu, con vốn tưởng rằng, tuy hoàng hậu xinh đẹp, nhưng cũng không phải là người có thể mê hoặc quân vương. Nhưng vừa rồi, con lại cảm thấy, cho dù hoàng hậu không nói, nhưng cũng có bản lĩnh để người khác làm thay nàng, hoàng đế thời nào chẳng tam cung lục viện, vậy mà vừa rồi hoàng thượng lại không màng đến chuyện hoàng tự, cự tuyệt đề nghị của người." Nói đến đây, đã không cần nói thêm gì nữa.

Thái hoàng thái hậu trầm ngâm suy nghĩ. 

 
Bình Luận (0)
Comment