"Ai?" Giọng Tiêu Trình không tốt lắm.
Tường thúc đứng ngoài cửa nghe vậy, biết lúc này không nên quấy rầy chủ tử, nhưng lão vẫn nói: "Công tử, phu nhân cho mời, nói là có chuyện muốn bàn."
"Chuyện gì?" Tiêu Trình hỏi.
"Lão nô không biết."
"Được, ngươi đi trước đi, ta đến ngay." Nói rồi, hắn lại ôm Cù Cẩm vào lòng.
"Chàng, chàng làm gì vậy? Tổ mẫu đang gọi chàng kìa." Cù Cẩm lo lắng nói.
"Không vội, cứ để lão nhân gia đợi."
"Nhưng mà, lát nữa tổ mẫu trách tội ta thì sao? Ta không muốn tổ mẫu có ấn tượng xấu với ta, chàng cứ đi trước đi, được không?" Giọng nói mềm mại của Cù Cẩm vô cùng kiều mị, khiến người ta muốn bắt nạt.
Tiêu Trình quả nhiên lại làm vậy, hắn nắm lấy tay nàng, đặt lên một chỗ, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm.
Cù Cẩm sững người, vật trong tay nóng bỏng, dù cách lớp vải mỏng, nàng vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.
Nàng rút tay về, Tiêu Trình siết chặt tay nàng hơn, khàn giọng nói: "Cảm nhận được chưa?"
Hả?
"Đừng từ chối ta, được không?" Nói rồi hắn lại hôn xuống.
Cù Cẩm chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngây ngốc nhìn hàng mi dài của hắn.
"Công tử, có thể đi được chưa ạ?"
Giọng nói không đúng lúc lại vang lên.
Bị quấy rầy liên tục, Tiêu Trình thật sự muốn giết người, nếu không phải Tường thúc từ nhỏ đã chăm sóc hắn, hắn... Hắn đè nén lửa giận, nói với Cù Cẩm: "Nàng ngủ một lát đi, ta đi một lát rồi về."
Cù Cẩm nhìn hắn rời đi, thở phào nhẹ nhõm, người này thật sự có chút yêu nghiệt, suýt chút nữa thì nàng không kiềm chế được.
Nàng lắc đầu, ba tháng này biết làm sao bây giờ?
.
Tường thúc đi theo sau Tiêu Trình, vừa nhìn thấy hắn, Tường thúc biết ngay vì sao hắn lại sa sầm mặt mày, môi hắn lúc này còn đỏ hơn cả son của nữ nhân.
Cộng thêm vẻ mặt chưa hết ý xuân, cho dù là người chưa trải sự đời, cũng biết vừa rồi trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Trong một ngày mà Tường thúc được chứng kiến nhiều bộ mặt của chủ tử như vậy, thật sự là hiếm thấy, nhưng nhìn hắn không vui, chắc là giận lão, thôi thì lát nữa bảo lão bà làm mấy món hắn thích, chắc là hắn sẽ nguôi ngoai.
Nghĩ vậy, hai người đã đến viện của lão phu nhân, Tiêu Trình đi thẳng vào phòng, Kỳ Bạch đã tỉnh, ông ngồi trên xe lăn, để cho người đẩy ra.
Nhìn thấy đứa cháu trai đã hơn một năm không gặp, Kỳ Bạch rất nhớ hắn, nhưng trên mặt ông vẫn lạnh nhạt, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lại dời mắt đi chỗ khác.
Tiêu Trình bước tới, gọi: "Tổ phụ, người thấy đỡ hơn chưa ạ?" Vì Kỳ gia chỉ có một đứa cháu trai là hắn, nên từ nhỏ Tiêu Trình đã gọi Kỳ Bạch là tổ phụ.
Kỳ Bạch khẽ "ừ" một tiếng, nói: "Ngồi đi, lát nữa tổ mẫu con sẽ đến."
Tiêu Trình ngồi xuống, nha hoàn rót trà cho hắn, hắn nhấp một ngụm, lửa giận cũng nguôi ngoai phần nào.
Kỳ Bạch phẩy tay, đám người hầu lui xuống hết, người trong phủ trừ Tường thúc ra, không ai biết thân phận thật sự của Tiêu Trình.
"Ta vốn định để con nối nghiệp ta, hoàng đế con cũng không cần làm." Giọng Kỳ Bạch yếu ớt, trông ông rất mệt mỏi.
"Ta già rồi, lực bất tòng tâm, Kỳ gia này cũng cần người lo liệu." Giọng Kỳ Bạch có chút bất lực.
"Tổ phụ, người cũng biết, nếu con không ngồi lên ngôi vị kia, thì bây giờ con đã không còn ngồi đây uống trà với người nữa rồi."
Kỳ Bạch thở dài, cũng phải.
"Tổ phụ nên giữ gìn sức khỏe, nếu thật sự không thể, con sẽ tiếp quản."
"Ta cũng muốn sống thêm vài năm nữa, nhưng hai năm nay bệnh tình ngày càng nặng, chỉ sợ một ngày nào đó ta sẽ ngã xuống, không dậy nổi nữa. Giờ con đã về, nhân lúc con còn ở đây, ta muốn giao lại mọi chuyện cho con, nhưng như vậy thì con vất vả quá." Kỳ Bạch nói xong, ho khan một trận, tiếng ho yếu ớt.
Tiêu Trình rót trà đưa cho Kỳ Bạch, vươn tay xoa lưng cho ông.
"Tổ phụ, không có gì vất vả cả, người đã vất vả cả đời rồi, giờ là lúc nên nghỉ ngơi." Nghe Kỳ Bạch nói, Tiêu Trình bỗng thấy chua xót.
Lúc này hắn mới nhận ra, có lẽ bọn họ rất quan tâm hắn, chỉ là chưa bao giờ thể hiện ra mà thôi.
Kỳ Bạch quay đầu lại, trong mắt ông hiện lên tia yêu thương, nhưng rất nhanh đã biến mất. Ông cảm thấy Tiêu Trình hôm nay khác hẳn mọi khi, không còn lạnh lùng như trước, mà có phần ấm áp hơn.
Cũng chính lúc này đây, Kỳ Bạch mới nhận ra tình yêu thương của mình dành cho đứa cháu trai này lớn đến nhường nào, có lẽ là vì cảm thấy mình sắp phải chết, nên ông mới buông bỏ được mọi thứ. Đứa cháu trai mà ông luôn cố tình xa cách, thật ra đã phải sống rất khổ sở, mà tất cả những chuyện này đều không phải lỗi của nó.
Lỗi là do ông, là ông đã để con gái mình gả vào hoàng cung, từ đó không ngày nào được sống yên ổn. Thôi, chuyện cũ cũng qua rồi, ông cũng đã buông bỏ rồi, giờ ông chỉ muốn được ở bên cạnh đứa cháu trai này thêm vài ngày nữa.
Kỳ Bạch ôm lấy Tiêu Trình, cả người run lên, nghẹn ngào nói: "Là tổ phụ có lỗi với con, là tổ phụ có lỗi với con."
Tình cảm muộn màng này khiến Tiêu Trình sững người, cảm nhận được vai mình ướt đẫm nước mắt của Kỳ Bạch, trái tim hắn dần ấm áp, hốc mắt cay xè.
Lão phu nhân vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này, bà cũng xúc động, bước tới ôm lấy hai ông cháu.
Có đôi khi, buông bỏ cũng dễ dàng như vậy.
Một lúc sau, Kỳ Bạch uống thuốc xong, lại nằm xuống giường, lão phu nhân ngồi bên cạnh, nhìn Tiêu Trình, nói: "Trình nhi, tổ mẫu có chuyện muốn bàn với con, không biết ý con thế nào."
"Tổ mẫu cứ nói."
"Con bé mà tổ mẫu mang về tên là Vi Liễu, lai lịch của nó thì vừa rồi tổ mẫu cũng đã nói qua, tổ mẫu vẫn luôn muốn nhận nó làm cháu gái, nhưng nghĩ đến thân phận của con, nên vẫn chưa quyết định, giờ tổ mẫu muốn hỏi ý kiến của con." Lão phu nhân nhìn Tiêu Trình.
Tiêu Trình cúi đầu, nghĩ đến việc mình thường xuyên không có ở đây, nếu có người thay hắn chăm sóc hai lão nhân gia, thì quả là tốt, nếu hai người đã thích Vi Liễu, sau này gả nàng cho một người tốt, cũng là chuyện nên làm.
"Chuyện này tổ mẫu cứ quyết định là được." Tiêu Trình đáp.
Lão phu nhân nghe vậy, vui mừng nói: "Tốt lắm."
Vi Liễu lúc này đang đứng ngoài cửa, nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, nàng vừa mừng vừa tủi. Nàng bước đi trong vườn, thật ra nàng rất may mắn, khi sắp bị cha ruột bán vào thanh lâu, nàng đã gặp được quý nhân.
Mãi đến bây giờ nàng vẫn không dám tin đây là sự thật, ở phủ này, nàng được đối xử như tiểu thư, điều mà trước kia nàng không dám mơ. Nàng được sống một cuộc sống còn xa hoa hơn cả công chúa, Kỳ gia này thật sự rất giàu có.
Nàng đi dạo trong vườn, mọi thứ ở đây vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc là vì ngày nào nàng cũng nhìn thấy, xa lạ là vì nàng chưa từng thấy một khu vườn nào đẹp như vậy.
Cũng giống như tâm trạng của nàng lúc này, nàng vui vì được lão phu nhân yêu quý, muốn nhận làm cháu gái, đây là phúc phận mà nàng tu luyện mấy đời mới có được, nhưng nàng cũng có chút hụt hẫng, có lẽ con người khi đã có được thứ này, thì lại muốn có được nhiều hơn. Nàng rất mong chờ, tuy chỉ mới gặp vị công tử kia một lần, nhưng khí chất bất phàm, phong độ ngời ngời của hắn, đã khiến nàng vừa gặp đã thầm thương.
Nhất là nàng cảm giác vị công tử này tựa hồ cũng có ý với mình, bằng không sao lại nhìn chằm chằm nàng như vậy. Vừa rồi, chẳng lẽ hắn cân nhắc đến ý nguyện của lão phu nhân nên mới...
Công tử một thân huyền y cẩm bào cách đó không xa chậm rãi đi tới bên này, công tử dung mạo như ngọc, thân hình như ngọc thụ, chỉ đứng đó thôi đã thành một phong cảnh độc hữu.
Vi Liễu nhìn đến ngây người, cho đến khi vị công tử ở xa xa kia đi thẳng về phía này, cách nàng chỉ ba bước chân, tim nàng bỗng đập nhanh hơn, có lẽ đây là một cơ hội.
"Công tử." Vi Liễu khom người hành lễ.
Tiêu Trình dừng bước, nhìn về phía nàng, từ khoảng cách gần, hắn nhìn nàng thật kỹ, phảng phất như xuyên thấu qua nàng mà nhìn thấy một người khác.
Vi Liễu lại cảm nhận được ánh mắt như vậy, liền lớn mật nhìn lại Tiêu Trình, dưới ánh mắt chạm nhau, tim nàng không tự chủ được mà đập nhanh hơn, phảng phất như nghẹt thở.
"Có chuyện gì?" Tiêu Trình thản nhiên hỏi.
Tim Vi Liễu như nhảy lên tận cổ họng, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, nàng cố nén trái tim đang đập loạn, nói: "Nô tỳ..."
Nàng ấp úng nửa ngày mà không biết nên nói gì.
Tiêu Trình liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi nói."
Vi Liễu bị hai chữ "ngươi nói" này làm cho bừng tỉnh, nàng khẽ mở môi, lấy hết can đảm nói: "Công tử lớn lên... rất tuấn tú." Vi Liễu cố hết sức mới nói ra được câu này, vừa dứt lời, gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng, cúi gằm xuống.
Lời này đã đủ rõ ràng, Vi Liễu nghĩ nếu vị công tử trước mặt này thật sự có ý với mình, vậy thì trước khi lão phu nhân nhận nàng làm cháu gái, vẫn còn kịp.
Tiêu Trình không ngờ, hắn chỉ là nhìn nữ tử trước mặt nhiều hơn vài lần, hai nữ tử đã hiểu lầm rồi, là hắn l.ỗ mãng.
"Cô nương hiểu lầm rồi, ta chỉ là thấy cô nương rất giống một vị cố nhân của ta, chưa từng nghĩ trên đời này lại có người giống nhau đến thế, cho nên mới thấy kinh ngạc."
Trái tim Vi Liễu trong nháy mắt như chìm xuống, thì ra là vậy, ngược lại là nàng đa tình.
"Nô tỳ muốn nói, công tử lớn lên tuấn tú, có chút giống lão phu nhân, đều là người tốt." Vi Liễu vội vàng đổi giọng, để bản thân khỏi xấu hổ.
Tiêu Trình nói: "Về sau, cô nương cứ chăm sóc lão phu nhân cho tốt là được."
Hắn dừng một chút rồi lại nói: "Cả đời này ta chỉ cưới một người vợ." Vừa dứt lời, trong đầu hắn hiện lên hình bóng Cù Cẩm, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Sau đó, hắn không nói gì nữa, sải bước đi về phía sân của mình.
Vi Liễu đứng nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng đột nhiên không còn cảm thấy mất mát nữa, có lẽ hắn cự tuyệt nàng là đúng, nam tử như vậy mới khiến người ta ngưỡng mộ, chính bởi vì sự ngưỡng mộ này, càng khiến nàng khao khát có được tình yêu.
Hy vọng sau này nàng cũng có thể tìm được một nam tử giống như hắn, để cho mầm non tình cảm còn chưa kịp nảy nở này lặng lẽ lụi tàn!