36
"Ở đây, tôi từng bị đầu gấu chặn đường." Anh ấy lại cười, "Lúc đó cô ấy tình cờ đi qua, dùng một cốc trà sữa để đổi lấy sự an toàn cho tôi."
"Nhưng cô ấy căn bản không biết vệ sĩ nhà tôi đang ở con hẻm bên cạnh."
"Ngốc nghếch, nhưng đáng yêu."
37
"Chính là cái đình này." Anh ấy dừng bước. "Lần đầu tiên tôi 'cãi nhau' với cô ấy. Thực ra không phải cãi nhau, là cô ấy muốn hỏi rõ suy nghĩ của tôi."
"Lúc đó nhà tôi gặp chút chuyện, cơ bản tất cả bạn bè đều bắt đầu xa lánh tôi."
Anh ấy cụp mắt xuống, lại cười tự giễu, "Tôi đã đánh giá thấp quyết tâm và phẩm chất của cô ấy, tôi cứ tưởng mình gặp một cô gái giống bọn họ, cuối cùng tôi biết mình đã sai."
Mắt anh ấy đã đỏ hoe.
"Tôi cứ tưởng, tôi cứ tưởng... nhưng tôi đã sai."
"Tôi đã sai."
Giọng anh ấy cũng run lên.
"Cô ấy là người sống tình cảm, cô ấy thậm chí nguyện ý dốc hết sức mình giúp tôi, chỉ vì tôi từng giúp cô ấy một chút... Vậy mà quen biết nhau lâu như vậy tôi lại không hề nhận ra."
"Lúc cô ấy đưa thẻ ngân hàng cho tôi, tôi đã không kìm được mà khóc."
"Không chỉ vì cảm động, mà còn vì sự nghi ngờ ác ý lúc trước của tôi mà áy náy tự trách. Cô ấy vất vả lắm mới trả hết nợ, đồ đạc trong nhà còn cũ nát... vậy mà ngày nào cũng dặn tôi ăn uống đàng hoàng, bảo trọng bản thân, cô ấy nói cô ấy có thể chăm sóc tôi."
"Hai mươi nghìn tệ đó cô ấy mua gì không được chứ? Cô ấy có thể mua một chiếc giường thoải mái, hoặc đổi cái đèn sáng hơn, để bản thân sống thoải mái hơn một chút."
"Cô ấy đã sống khổ sở bao nhiêu năm... Cô ấy đã mất mát bao nhiêu thứ, khi có được tia sáng đầu tiên, phản ứng đầu tiên của cô ấy lại là dâng trọn vẹn tia sáng đó cho tôi, một kẻ sa cơ lỡ vận."
"Cô ấy dùng cả tấm chân tình đối đãi với tôi, vậy mà tôi lại nghi ngờ cô ấy... Sự xa lánh lúc đó của tôi đã làm tổn thương bản thân mình, cũng làm tổn thương cô ấy..."