Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ

Chương 159

Địch An Lương nhìn một cái là biết cô ấy nghĩ sai rồi, thở dài nhắc nhở: “Em quên rồi à, em còn có một đứa em trai nữa. Anh thấy người ta thích A Vi thì phải, sao em lại nghĩ đến A Thiệu chứ?”

“!!!” Hứa Anh dừng bước, chìm vào suy tư.

“Vân Phi thích A Vi?”

“Nên là vậy.” Địch An Lương nói: “Cô ấy nói đến A Vi thì giọng điệu rõ ràng khác hẳn.”

Tâm tư của cô gái nhỏ còn chưa giấu giếm được tốt lắm, anh ta nhìn một cái là ra, không biết sao vợ mình lại chậm hiểu như vậy.

“Sao Vân Phi lại thích A Vi được chứ, bọn họ chẳng có gì liên quan cả, tuổi tác còn chênh nhau năm sáu tuổi cơ mà!” Hứa Anh nói.

TBC

“Chuyện tình cảm thì ai nói trước được.”

Địch An Lương bình tĩnh nói: “Năm sáu tuổi thì sao chứ, lại không phải mười lăm, mười sáu tuổi. Chỉ cần thích thì đều không thành vấn đề.”

Hứa Anh suy nghĩ một chút, thấy có lý. Lại suy nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi, hình như đúng là có chút không ổn.

Hứa Anh chủ quan cho rằng cô ấy có ý với A Thiệu nên vô thức bỏ qua, tưởng cô ấy coi A Vi như anh trai.

...

Cố Sương ở nhà liên tiếp nhận được hai kiện hàng gửi từ thành, một kiện là nhà họ Hứa gửi, còn một kiện...

Cố Sương nhìn tên, Triệu Vân Phi?

Không quen biết.

Đợi Hứa Thiệu về nhà, Cố Sương hỏi anh, Hứa Thiệu ngẩn người rồi trả lời: “Bạn, quen biết từ nhỏ, ở cùng một đại viện.”

Biểu cảm của Cố Sương lập tức thay đổi, cô nhướng mày, kéo dài giọng: “Thanh mai trúc mã à?”

Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của cô, Hứa Thiệu bình tĩnh trả lời: “Không giống em và Triệu Trường Vũ đâu.”

“...” Cố Sương bị nghẹn một chút, sơ suất rồi, quên mất tên họ Triệu kia.

“Mau xem xem người ta gửi cho anh cái gì.” Cô vội vàng chuyển chủ đề.

Hứa Thiệu cúi đầu nhìn kiện hàng, nói: “Có thể là gửi cho em đấy.”

Cố Sương không tin, nói: “Em và cô ấy không quen biết, sao lại gửi cho em được chứ.”

Hứa Thiệu mở kiện hàng ra, thấy đồ Triệu Vân Phi gửi đều là đồ dùng cho phụ nữ và trẻ em, quả nhiên không phải gửi cho anh.

Cố Sương thấu lại gần, xem ra đúng là gửi cho cô.

Có vẻ như đã chuẩn bị rất chu đáo, váy dành cho bà bầu, chất vải sờ vào rất thoải mái, còn có một bộ quần áo trẻ em màu xanh, cả nam và nữ đều mặc được, nhỏ nhỏ, đặc biệt đáng yêu.

Cố Sương nghe nói Triệu Vân Phi này quen biết Hứa Thiệu từ nhỏ, còn nghĩ đến cốt truyện của nguyên tác, phát hiện hình như cô ấy không có đất diễn, trong sách không xuất hiện.

“Hai bên phụ huynh quan hệ khá tốt, nhà cô ấy cũng thường xuyên tặng quà cho mẹ anh.” Hứa Thiệu vừa mở thư vừa nói.

Liếc mắt đưa cho cô, tiếp tục nói: “Nghe chị cả nói, bảo là chút quà nhỏ, không có gì, cô ấy đối xử với mọi người tốt thì thích tặng quà.”

Cố Sương nhận lấy thư nhìn một chút, nét chữ thanh tú, giọng văn chân thành, là sự quan tâm bình thường. Không nhắc đến Hứa Thiệu nhiều lắm, ngược lại khá quan tâm đến cô.

“Vậy tại sao cô ấy lại đối xử tốt với em như vậy? Mối quan hệ của hai người rất tốt, yêu ai yêu cả đường đi lối về?”

“Cũng tạm.” Hứa Thiệu từ từ nói: “Có một thời gian cô ấy thường xuyên tìm anh...”

“Tìm anh làm gì?” Cố Sương tò mò hỏi.

Hứa Thiệu nhìn cô, thong thả tiếp tục nói: “Tìm anh, hỏi thăm chuyện của anh trai anh.”

Bình Luận (0)
Comment