Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ

Chương 96

Lưu Đại Đầu ngồi trên giường cúi đầu, vẻ mặt u ám, báo ứng gì chứ, anh ta không tin.

Mặc dù không có ấn tượng nhưng Lưu Đại Đầu chắc chắn, là đàn ông đánh anh ta.

Phụ nữ không có gan đó, cũng không có sức lực đó, đánh anh ta ngất xỉu rồi ném vào sân.

Chỉ là rốt cuộc là ai làm, Lưu Đại Đầu vẫn chưa có manh mối.

...

“Là tôi đánh, tên Lưu Đại Đầu đó chẳng ra gì.” Người đàn ông nói chuyện tên là Phó Dũng.

Trước đó, tiểu đội trưởng đội dân quân đã bảo anh ta để mắt đến Lưu Đại Đầu.

Phó Dũng biết Lưu Đại Đầu, là người đội bên cạnh, thường chơi với Nhị Cẩu trong đội của họ.

Cha mẹ Nhị Cẩu mất sớm, được anh chị dâu nuôi lớn, đến khi trưởng thành thì chia gia sản, để lại nhà cũ cho Nhị Cẩu.

Nhị Cẩu không nên thân, đi làm thì ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng.

Lưu Đại Đầu cũng chẳng hơn gì, trong nhà còn có một bà nội.

Còn có cả những người ở các đội lân cận, tóm lại đều là những kẻ vô công rồi nghề, chỉ biết ăn chơi.

Phó Dũng khinh thường những người này, chưa bao giờ qua lại với họ.

Vì nhà Nhị Cẩu chỉ có một mình hắn ta, khá tiện nên những người này đặc biệt thích đến nhà Nhị Cẩu đánh bài uống rượu.

Nghe lời tiểu đội trưởng, khi Lưu Đại Đầu đến đội của họ, Phó Dũng đặc biệt chú ý.

TBC

Lưu Đại Đầu đến tìm Nhị Cẩu để đi qua nhà hắn ta, chiều hôm đó, Phó Dũng thấy Lưu Đại Đầu lại đến tìm Nhị Cẩu.

Nghĩ đến lời dặn của tiểu đội trưởng, Phó Dũng không rõ lắm tại sao lại phải để mắt đến Lưu Đại Đầu, có chút tò mò, liền chạy đến nhà Nhị Cẩu ngồi xổm ở góc tường.

Sau đó nghe thấy đám người kia vô tư khoác lác, nói năng tục tĩu, đặc biệt là Lưu Đại Đầu.

“He he, các anh không biết đâu, hôm đó tôi suýt nữa là thành công rồi, cô thanh niên trí thức kia trơn tuột lắm, sờ vào thích lắm...”

“Anh may mắn thật đấy, có chuyện tốt như vậy cũng không gọi anh em, không có nghĩa khí!”

“Ôi, cũng là tình cờ gặp cô ta đi một mình, nếu các anh ở đó thì tốt rồi. Nếu không phải ả Cố Sương kia đột nhiên xuất hiện, một mình tôi không chế ngự được hai người, cả hai ả đều không chạy thoát được.”

Nghĩ đến đó, Lưu Đại Đầu có chút hối hận.

“Nói khoác! Anh có gan đó à? Nhà họ Cố sẽ không tha cho anh đâu!” Một người không tin.

“Xì, cô ta đã là người của tôi rồi, còn làm gì được tôi, cùng lắm thì tôi chịu thiệt cưới cô ta thôi!” Lưu Đại Đầu vừa dịch răng vừa nói, vẻ mặt đắc ý.

“Anh thôi đi, nghe nói cô ta đang quen với thanh niên trí thức trong thành phố, sao có thể coi trọng loại người như chúng ta.”

“Người thành phố thì sao? Đại Đầu nói đúng, người đã là của chúng ta rồi, cô ta có vui hay không cũng không do cô ta quyết định.”

“Đúng vậy.” Lưu Đại Đầu nheo mắt, có chút tiếc nuối: “Tiếc là phụ nữ trong đội chúng ta không dễ động vào, hảo không dễ dàng có một cô thanh niên trí thức tính tình nhu mì, lại có thanh niên trí thức khác chạy ra cản trở...”

Lưu Đại Đầu nhớ lại chuyện chỉ nói vài câu với cô thanh niên trí thức, tên họ Tiết đã chạy ra cản trở, còn muốn đánh anh ta, tâm trạng rất khó chịu.

“Nói đến thì, trong đội chúng ta có một cô thanh niên trí thức khá xinh, thỉnh thoảng thấy cô ta đi một mình...”

Bình Luận (0)
Comment