Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 102

Những ngày sau đó.

Người nhà họ Giang đã quen mặt ở khu đại viện này, hàng xóm láng giềng cũng nhận ra khách nhà Phó Mặc Bạch thực sự là vị thủ trưởng Giang quyền cao chức trọng kia.

Lúc này, người hàng xóm từ chối nhận kẹo mừng hoàn toàn không bình tĩnh nổi. Anh ta đứng chờ trước cửa nhà Phó Mặc Bạch, muốn tìm anh để giải thích.

Chờ mãi mới gặp được anh, anh ta vội nói: "Mấy hôm trước tôi thật sự bị đau răng nên không nhận kẹo mừng, anh sẽ không để bụng chứ?"

Phó Mặc Bạch nhìn thẳng vào anh ta, hờ hững đáp: "Tôi không rảnh để nghĩ những chuyện đó, làm ơn tránh ra, tôi còn phải về nhà giặt tã."

Đối phương ngẩn ra, không ngờ người đàn ông thường ngày nghiêm nghị, về nhà lại phải làm việc này, không khỏi nuốt nước bọt, vội dạt ra: "Vậy anh mau đi đi, trẻ con không có tã dùng thì không được."

Phó Mặc Bạch bước thẳng qua anh ta, không nói thêm lời nào.

Mấy ngày nay, người nhà họ Giang đều ở lại ăn cơm tại nhà, cũng đã quen thuộc với Diệp Khiết. Thỉnh thoảng Giang Nam sẽ cùng bà đồng tâm hiệp lực mắng Tô Kiến Quốc không phải người.

Giang Phong Viễn đứng một bên nghe hết, tuy không tham gia nhưng cũng không ngăn cản, điều này khiến Giang Nam càng mắng hăng hơn.

Lo sợ mẹ Giang phát hiện điều bất thường, họ ở lại thêm hai ngày rồi lưu luyến rời khỏi thành phố Thanh Sơn, lên đường trở về nhà.

Trước khi chia tay, Giang Phong Viễn dặn dò Phó Mặc Bạch: "Phải ở cữ đủ 42 ngày mới được, tuyệt đối đừng để con bé dính nước lạnh. Có lẽ đầy tháng của hai đứa nhỏ cha sẽ không qua được, lúc đó Giang Đông sẽ đến giúp, có yêu cầu gì cứ nói với nó nhé."

Đối diện với người cha vợ mới nhậm chức, thái độ của Phó Mặc Bạch vẫn như cũ, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Vâng, con sẽ chú ý, mọi người lên đường bình an."

Giang Phong Viễn cố ý ho khan hai tiếng, lại nói: "Cha của cha và ông cụ Phó cũng là người quen cũ, con là một đứa trẻ rất tốt, cha rất mừng vì Diên Diên có thể gả cho con, hy vọng sau này hai đứa cũng có thể hạnh phúc."

Ông hạ thấp thái độ, Phó Mặc Bạch nghiêm túc hứa: "Cha yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Diên Diên và hai đứa bé, bọn con cũng sẽ rất hạnh phúc."

Nhận được lời cam đoan, Giang Phong Viễn dẫn mọi người yên tâm rời khỏi thành phố Thanh Sơn.

Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã đến ngày giao thừa.

Sáng sớm, Tô Diên cầm đôi câu đối vừa viết xong, nhờ Phó Mặc Bạch dán lên cửa chính bên ngoài.

Giang Nam giúp cầm hồ dán, khen ngợi: "Chữ của em gái anh đẹp thật, chữ như người, vô cùng dễ nhìn."

Phó Mặc Bạch nghiêng đầu nhìn anh ấy một cái, cảm thấy mình đã nhìn lầm người, không ngờ anh ấy lại là một kẻ nịnh nọt đến vậy.

Còn Tô Diên được khen đến đỏ mặt, dự định tối nay sẽ thêm một cái đùi gà cho Giang Nam.

Dán câu đối xong, hai người lại vào bếp nấu cơm. Diệp Khiết không phải làm gì, ngược lại có chút không quen: "Để mẹ giúp mấy đứa nhặt rau nhé, dù sao cũng rảnh rỗi mà."

Phó Mặc Bạch kịp thời ngăn cản: "Mẹ nuôi, mẹ nghỉ ngơi đi, thời gian này mẹ đã vất vả rồi, để con làm là được."

Giang Nam cũng phụ họa: "Nấu cơm là kỹ năng sinh tồn của nhà họ Giang, mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi."

Nghĩ đến những thắc mắc trước đây, Tô Diên nhân cơ hội này hỏi: "Anh và anh cả còn có chú, sao đều không tìm đối tượng? Nhìn cũng không xấu, chắc không khó để lấy vợ chứ?"

Giang Nam vừa cạo vảy cá vừa trả lời: "Anh thì cảm thấy nghiên cứu dễ hơn tìm đối tượng nên vẫn độc thân. Anh cả thì yêu cầu cao, nhất định phải tự do yêu đương, nhưng xung quanh anh ấy toàn là đàn ông, ngay cả muỗi cái cũng không gặp, muốn kết hôn, khó lắm ~ Còn về chú anh, chú từng ly hôn, có lẽ vì tổn thương tình cảm nên không muốn tìm nữa."

Tô Diên nghe chăm chú, đặc biệt tò mò về tổn thương tình cảm của Giang Phong Lĩnh. Giang Nam như là con giun trong bụng cô, lập tức kể chi tiết: "Hai mươi mấy năm trước, chú chúng ta lấy một người bạn học cấp hai, hai người yêu đương tự do. Sau đó người vợ cũ vì muốn ra nước ngoài nên đá chú chúng ta đi. Mấy năm trước, chú suýt nữa bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân đó, may mà ly hôn đã lâu, cuối cùng mới không sao."

Tô Diên không khỏi thở dài, cảm thấy cuộc đời thật vô thường.

Diệp Khiết cũng thở dài: "Con người trong đời không thể dự đoán được chuyện sau này, sống trong hiện tại mới là quan trọng nhất. Sống tốt hay xấu, chỉ xem bản thân có thể nghĩ thông hay không."

Tô Diên tán đồng gật đầu, hy vọng mọi người xung quanh mình đều có thể hạnh phúc.

Tết năm nay mang ý nghĩa đặc biệt, cô không chỉ tìm được người thân, còn có thêm hai đứa con đáng yêu.

Vì vậy, trong bữa cơm đoàn viên, cô dùng nước đường thay rượu chúc ba người ngồi đây, chúc họ trong năm mới có thể thực hiện được ước mơ, cũng lấy ra những món quà đã chuẩn bị trước, chia cho họ.

Cô tặng Diệp Khiết một chiếc áo bông màu đen, kiểu dáng đơn giản thanh lịch, kích cỡ vừa vặn. Lại tặng Giang Nam một chiếc bút máy, loại mới nhất của hãng Hero, Giang Nam rất thích, lập tức kẹp nó vào túi áo trước ngực.

Đến lượt Phó Mặc Bạch, Tô Diên lấy ra chiếc khăn quàng cổ tự tay đan, một mặt tỏ vẻ hiến vật báu hỏi: "Thích không? Em tự tay đan đấy."

Người đàn ông vô thức nhíu mày: "Em đan khi nào vậy?"

Đoán trước được phản ứng này của anh, cô nhẹ nhàng nói: "Anh nhăn mày làm gì? Nếu không thích thì em thu lại đây."

Phó Mặc Bạch vội ngăn động tác của cô, nắm chặt lấy chiếc khăn quàng cổ màu xanh không buông: "Anh thích lắm, cảm ơn vợ."

Thấy anh không truy hỏi thêm, Tô Diên thầm vui mừng.

Sợ các con bị tiếng pháo đánh thức, sau bữa cơm đoàn viên, cô sớm quay về phòng ngủ, đi cùng các con.

Diệp Khiết cũng rời đi theo, chỉ còn lại hai người đàn ông đối diện nhau trong phòng khách.

Sợ bầu không khí lúng túng, Phó Mặc Bạch bật đài phát thanh, bên trong vang lên khúc nhạc vui vẻ, Giang Nam nghe rất say sưa.

"Công việc bên đây của cậu thế nào rồi? Tôi nghe Diên Diên nói, cô ấy định sang năm mới về lại Bắc Kinh, cậu có dự định gì không?"

Phó Mặc Bạch đáp: "Em nghe theo cô ấy."

Giang Nam rất hài lòng với câu trả lời này, lại thêm vài phần thiện cảm với anh.

Sau đó, hai người trò chuyện rất nhiều, hầu như đều là về những chuyện hồi nhỏ của Tô Diên. Không biết từ lúc nào đã qua nửa đêm, năm 1975 chính thức bắt đầu...

*

Tại địa phương, trẻ con từ khi sinh ra bắt đầu tính, sau một tháng đều phải tổ chức tiệc đầy tháng. Không quan trọng mời nhiều hay ít người, chủ yếu là để lấy hên.

Tô Diên không định tổ chức lớn, chỉ muốn mời họ hàng và bạn bè đến ăn một bữa cơm đơn giản. Vào ngày tiệc đầy tháng, em họ của Phó Mặc Bạch là Hứa Khánh Dương không mời mà tới, còn mang theo không ít quà.

Tâm ý cầu hòa rất tha thiết.

Trước mặt mọi người, Tô Diên không tiện đuổi người đi, sắp xếp chỗ ngồi cho anh ta xong thì không quan tâm nữa.

Nhưng Phó Mặc Bạch không định giữ thể diện, hỏi thẳng: "Sao cậu biết hôm nay nhà tôi có chuyện vui?"

Hứa Khánh Dương cười gượng gạo, không dám nói thật là do cha anh ta phái đến làm người hòa giải.

"Chuyện vui lớn thế này, cả quân khu đều biết, em nghe nói cũng không lạ mà."

Phó Mặc Bạch thừa hiểu ý đồ của anh ta, trong lòng cười khẩy: "Những món quà đó, cậu mang về đi thôi. Tôi không thể giúp được gì cho các người đâu."

Hứa Khánh Dương ngẩn ra, trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, nghĩ đến lời dặn dò của cha, chỉ có thể căng da đầu lôi kéo: "Anh họ, chúng ta là người một nhà, dù gãy xương vẫn thì liền gân. Anh đừng nghĩ nhiều, em không có ý gì khác."

Phó Mặc Bạch chỉ coi anh ta nói một câu chuyện cười, hỏi càng trực tiếp: "Nếu tôi để cậu ở lại ăn cơm, có phải bước tiếp theo cậu sẽ thăm dò người nhà họ Giang đúng chứ?"

Bình Luận (0)
Comment