Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 104

Kể từ lần đầu tiên, những lần thứ hai, thứ ba tiếp tục nối dài.

Mấy ngày kế đó, hai người họ hàng đêm không ngủ, thường xuyên vận động, tận hưởng những phút giây gần gũi sau mười tháng xa cách.

Ban đầu, Tô Diên còn thấy thích thú, nhưng sau đó cô trốn thẳng sang phòng của thím Quách, không muốn ngủ chung với Phó Mặc Bạch nữa.

Thím Quách tưởng rằng họ đã cãi nhau, lựa lời khuyên nhủ: "Người ta vẫn nói, vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa. Hai cháu có gì hiểu lầm thì nói ra, đừng chiến tranh lạnh, rất tổn thương tình cảm."

Tô Diên nghe lời khuyên, thành tâm tiếp thu, chủ động tìm Phó Mặc Bạch nói chuyện.

"Quy định trước đây của chúng ta không còn hiệu lực. Từ hôm nay, mỗi tuần hai lần, mỗi lần một lần. Em đã già rồi, không chịu nổi nữa."

"…"

Người đàn ông rất muốn từ chối, nhưng lại sợ làm cô tức giận, đành phải đồng ý: "Nếu em chủ động thì không tính vào, phải không?"

Tô Diên trừng mắt nhìn anh, không tin mình sẽ là người chủ động, liền đáp: "Không tính, nhưng khả năng đó bằng không."

Phó Mặc Bạch chỉ cười, không đáp.

*

Thời gian trôi qua từng ngày.

Họ chuẩn bị hành lý lên thị trấn sinh sống, vì học sinh sắp khai giảng!

Những học sinh mà Tô Diên dạy đã lên lớp tám, chỉ còn một năm nữa là thi vào cấp ba.

Cô dự định trong thời gian rảnh sẽ dẫn dắt các em học sách giáo cấp ba, làm nền tảng cho kỳ thi đại học hai năm sau.

Hiện giờ, gia đình có thêm nhiều thành viên, Phó Mặc Bạch đã tìm một ngôi nhà mới ở thị trấn, rộng rãi hơn nhiều so với trước.

Khi Tô Diên chuyển đến, cô rất thích khu vườn lớn, đi dạo một vòng đã nghĩ ngay đến việc sẽ trồng gì trong vườn.

Thấy cô hài lòng, Phó Mặc Bạch cũng vui vẻ theo.

Ngày khai giảng, Tô Diên phát kẹo mừng cho mỗi học sinh. Khương Nguyên bỏ kẹo vào túi, không ăn ngay như mọi khi.

Sau giờ học, Tô Diên gọi cô nhóc vào văn phòng, quan tâm hỏi: "Hôm nay em sao vậy? Có chuyện gì ở nhà à?"

Khương Nguyên ngạc nhiên khi thấy cô giáo nhìn thấu tâm tư mình.

"Cha mẹ của chị Thẩm Tình không đồng ý cho chị ấy và anh trai em ở bên nhau, họ đòi tám trăm tệ tiền sính lễ, nhưng nhà em không có số tiền lớn như vậy, nên em muốn tiết kiệm tiền."

Liên tưởng đến câu chuyện mà Dương Hiểu Hồng kể, Tô Diên hỏi: "Anh trai em và Thẩm Tình đã gặp cha mẹ chị ấy rồi à?"

"Vâng, ngay buổi gặp mặt đầu tiên đã yêu cầu số tiền đó." Khương Nguyên thở dài, trách mình còn quá nhỏ, không thể giúp đỡ gia đình.

Nghe xong, Tô Diên hiểu ra ý của nhà họ Thẩm, cốt yếu là không muốn Thẩm Tình lấy một người nông dân, nên mới đòi sính lễ cao.

Cô vỗ vai Khương Nguyên, an ủi: "Em vẫn còn là trẻ con, chuyện của người lớn không cần em phải lo. Em chỉ cần học tốt, đó mới là nhiệm vụ của em."

Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, chiều hôm đó, Thẩm Tình đến trường, cũng vì chuyện sính lễ.

Gần đây cô ấy rất buồn, cần một người để giãi bày.

Tô Diên dẫn cô ấy đến công viên vắng người, ngồi trên ghế bên bờ sông, hỏi: "Chị đi đâu mà trông phong trần như vậy? Có vẻ gầy hơn một chút nữa."

Nghe những lời quan tâm này, mắt Thẩm Tình đỏ hoe, nắm lấy tay Tô Diên, nức nở: "Diên Diên, em nói chị phải làm sao đây? Cha mẹ chị đòi tám trăm tệ tiền sính lễ, không bớt một đồng. Chị lớn thế này rồi, còn chưa từng thấy năm trăm tệ chứ đừng nói đến tám trăm, bảo nhà họ Khương móc ngay số tiền đó ra, họ căn bản không làm được."

Nghe Thẩm Tình kể, Tô Diên hỏi: "Vậy chị có dự định gì không?"

Lúc này, Thẩm Tình hoàn toàn im lặng, cô ấy yêu cha mẹ, cũng yêu Khương Tùng, không biết phải chọn thế nào để không tổn thương ai.

Tô Diên nhìn thấy sự do dự của cô ấy, đề nghị: "Thực ra chị có thể nói chuyện với anh Khương, vì chị, em đoán anh ấy sẽ nghĩ ra cách giải quyết."

Thẩm Tình bực bội vò đầu, còn một chuyện nữa cần giải quyết: "Cha mẹ chị đã nhờ người quen để chị về thành phố, em bảo chị nên làm sao đây?"

Thanh niên xuống nông thôn đều muốn trở lại thành phố, nay có cơ hội tốt trước mắt, làm sao cô ấy không xiêu lòng?

Nhưng nếu trở về thành phố, thì cô ấy và Khương Tùng sẽ phải chia tay.

Tô Diên hiểu sự băn khoăn của cô ấy, mong cô ấy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, vì đây là chuyện quan trọng của cả đời, không ai có thể quyết định thay cô ấy cả.

Thẩm Tình tiếp tục than thở, ước gì Khương Tùng là người thành phố.

Một tuần sau.

Tô Diên nhận được thông báo, Thẩm Tình đã thu dọn hành lý, chuẩn bị về thành phố.

Đây là quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, Tô Diên tôn trọng. Cô và Dương Hiểu Hồng đến nhà ga, muốn tiễn cô ấy một đoạn đường.

Ngoài họ, Khương Tùng và Khương Nguyên cũng có mặt.

Khương Nguyên đỏ hoe vành mắt, lòng đầy thương nhớ. Nhưng vì gia đình đã dặn trước, cô nhóc không dám thể hiện cảm xúc tiêu cực, chỉ biết cắn môi, lặng lẽ đứng một bên.

Khương Tùng thì giữ vẻ bình tĩnh, xách hành lý giúp Thẩm Tình, như thể hai người chỉ tạm thời xa nhau.

Thẩm Tình lén nhìn anh ấy vài lần, muốn nói lại thôi.

Dương Hiểu Hồng không chịu nổi cảnh chia ly này, không kìm được mà rơi nước mắt: "Cô về thành phố, nhớ viết thư cho chúng tôi. Dù cô sống ở đâu, chúng ta mãi là bạn!"

"Ừ, tôi sẽ viết. Chúng ta phải giữ liên lạc nhé!" Thẩm Tình cũng khóc theo, bỗng chốc không chắc quyết định của mình là đúng hay sai.

Tô Diên lấy ra một bộ sách giáo khoa cấp ba tặng cô ấy, hy vọng cô ấy tiếp tục học tập.

Nhìn những cuốn sách đó, Thẩm Tình không nhịn được cười, trêu đùa: "Em vẫn muốn chị học à? Chị đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, hơn nữa, đại học công nông binh cũng dạy kiến thức mà."

Tô Diên mỉm cười, đáp: "Nhìn sách như thấy em, khi rảnh rỗi chị lật ra xem, đừng chỉ biết làm đẹp thôi."

"Được, chị sẽ xem! Chị cũng sẽ rất nhớ em!"

Thẩm Tình mở rộng vòng tay, ôm chặt cô một cái, sau đó lại ôm Dương Hiểu Hồng và Khương Nguyên.

Đến lượt Khương Tùng, cô ấy dần thu lại nụ cười, trong ánh mắt có chút buồn bã: "Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu gặp cô gái nào thích hợp, hãy sớm kết hôn nhé. Đừng kéo dài nữa, anh sẽ thành ông già độc thân đấy."

Khương Tùng nhìn cô ấy không chớp mắt, nhẹ nhàng dặn dò: "Em cũng vậy, lên đường cẩn thận. Có thời gian thì thường xuyên về thăm nhé."

Thẩm Tình cúi đầu, tránh ánh mắt của anh ấy, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừm". Cô ấy có quá nhiều điều muốn nói với anh, nhưng nói ra thì có ích gì? Chỉ làm người ta thêm buồn mà thôi.

Mấy người Tô Diên đứng yên lặng bên cạnh, không làm phiền khoảng thời gian cuối cùng của hai người.

Cho đến khi tiếng phát thanh trên sân ga vang lên, Thẩm Tình mới có phản ứng, chào tạm biệt từng người một.

Cuối cùng Khương Nguyên không kìm được, ôm lấy cô ấy một lần nữa nói: "Chị Tình, dù chị không thể trở thành chị dâu của em, nhưng chị mãi mãi là chị của em, nhất định phải nhớ đến em nhé!"

Thẩm Tình ôm chặt lấy cô nhóc, dùng sức gật đầu.

Mười phút sau, chuyến tàu đến thành phố Cáp Nhĩ Tân "lạch cạch lạch cạch" rời khỏi sân ga, cuối cùng Khương Nguyên bật khóc.

Trên đường về nhà, cô nhóc vẫn nức nở. Khương Tùng mặt mày căng thẳng, bất ngờ hỏi Tô Diên: "Những quyển sách giáo khoa cấp ba đó có thể tặng anh một bộ không? Anh cũng muốn xem qua."

Tô Diên hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đồng ý.

Dương Hiểu Hồng nhìn anh ấy, không hiểu nổi: "Vừa rồi anh điềm tĩnh quá, chẳng lẽ không buồn chút nào sao?"

Khương Tùng quay đầu đối diện với ánh mắt của cô ấy, hỏi lại: "Thế cô muốn tôi làm gì bây giờ? Kéo cô ấy lại không cho đi sao? So với thôn Bạch Vân, Cáp Nhĩ Tân mới là nhà của cô ấy."

Nếu có thể trở về thành phố, ai lại muốn ở lại nông thôn làm ruộng? Ngay cả người ngốc cũng hiểu điều đó. Dương Hiểu Hồng mím môi, không nói thêm lời nào.

Bình Luận (0)
Comment