Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 109

"Sao hai người lại ly hôn?"

Trong ấn tượng của Tô Diên, tình cảm của hai người rất tốt, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, dù khi đó Trương Lan Quyên có gây rắc rối, Văn Yến cũng không nghĩ đến chuyện ly hôn.

Nhưng bây giờ...

Cô không thể không nghĩ nhiều: "Là vì mình sao?"

Thấy cô tự nhận mọi trách nhiệm lên mình, Văn Yến vội ngắt lời: "Không liên quan đến cậu, đừng đoán mò, bọn mình là vì quan điểm sống khác biệt, dù có ở chung thế nào cũng không thể giải quyết, nên mới quyết định ly hôn."

Ví dụ như chuyện nhà họ Tô làm, Văn Yến cho rằng Tô Kiến Quốc bị chèn ép đủ điều là đáng tội, nhưng Tô Ái Quân lại nghĩ rằng, tình cảm của mọi người dành cho Tô Diên là thật, không thể vì sai lầm của Tô Diễm Ninh mà làm liên lụy đến họ, như thế quá vô tình.

Những người khác nhau không thể sống cùng nhau, ly hôn là điều tất yếu.

Tô Diên không rõ nội tình, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi cô ấy: "Nếu cậu muốn ra ngoài thư giãn, lúc nào mình cũng có thể đi cùng. Hoặc, chúng ta ăn một bữa ngon, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn."

Văn Yến bị chọc cười, ôm lấy cánh tay cô làm nũng: "Đây là cậu nói đấy nhé! Mình muốn đến Tân Thị ngắm biển, chỉ hai chúng ta thôi được không?"

Tân Thị không xa đây lắm, Tô Diên gật đầu đồng ý: "Tất nhiên là được, chúng ta sẽ không dẫn ai đi cùng."

Nói xong, hai người còn móc ngoéo đóng dấu, đặt kế hoạch vào cuối tuần sau.

Sau khi rời khỏi nhà họ Văn, Tô Diên giấu đi nụ cười, vẫn cảm thấy có chút tự trách. Phó Mặc Bạch nhìn thấy tâm trạng cô không tốt, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói ra nỗi lòng.

"Em cứ cảm thấy Văn Yến ly hôn là do em. Nếu không có chuyện này, có lẽ họ sẽ không ly hôn."

Phó Mặc Bạch có thể hiểu được suy nghĩ của Tô Diên nhưng anh không đồng ý: "Chuyện của họ không liên quan gì đến em. Cốt lõi vấn đề là hai người họ có quan điểm khác nhau. Dù bây giờ họ không ly hôn, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn thôi. Có lẽ ly hôn sớm sẽ tốt cho cả hai."

Tô Diên nghe xong im lặng, Phó Mặc Bạch biết rằng cô nhất thời chưa thể chấp nhận điều này, vì thế nắm lấy tay cô, chuyển chủ đề: "Đi thôi, anh dẫn em đến một nơi thú vị, chắc chắn em sẽ thích."

"Chúng ta đi đâu đấy?"

Cô bước đi theo anh, lòng đầy tò mò, nhưng anh lại không trả lời, trông rất bí ẩn.

Nửa giờ sau, hai người đứng trước cửa nhà mình, Tô Diên bất đắc dĩ cười khẽ: "Đây là nơi anh nói sẽ dẫn em đến sao?"

Phó Mặc Bạch dùng chìa khóa mở cửa tứ hợp viện, đẩy cửa cho cô vào.

Ngay sau đó, Tô Diên bước vào sân, ngắm nhìn những cảnh vật quen thuộc, tâm hồn cảm thấy vô cùng thư thái: "Rốt cuộc anh muốn cho em xem điều gì? Bọn trẻ vẫn đang chờ em về đấy."

Phó Mặc Bạch mỉm cười, kéo cô vào một căn buồng, mà cảnh tượng trước mắt khiến cô ngạc nhiên thốt lên: "Đây chẳng phải là chiếc đàn dương cầm nhà anh sao? Sao nó lại ở đây?"

Khi ông cụ Phó còn sống, Phó Mặc Bạch có một chiếc đàn dương cầm, đó là món đồ chơi lớn của anh và Tô Diên. Sau khi ông nội qua đời, anh chuyển ra khỏi quân khu, mà chiếc đàn dương cầm cũng biến mất theo.

Tô Diên không ngờ mình lại có cơ hội nhìn thấy nó thêm lần nữa. Cô ngồi xuống trước đàn dương cầm, gương mặt rạng rỡ, cẩn thận mở nắp đàn, nhẹ nhàng vuốt ve những phím trắng đen.

Phó Mặc Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, nhướng mày hỏi: "Em muốn chơi một bản nhạc cùng anh không? Đã lâu rồi chúng ta không hợp tác."

Mắt Tô Diên sáng lên, lập tức hào hứng: "Được! Nhưng, anh còn nhớ những nhạc phổ đó không? Nhỡ xấu mặt thì toi đấy."

Anh khẽ cười, đặt tay lên các phím đàn, ngay giây sau, giai điệu du dương vang lên, lan tỏa khắp căn phòng.

Tô Diên bắt nhịp theo tiết tấu của anh, nụ cười tươi nở trên môi. Một bản nhạc đẹp như dòng suối nhỏ chảy trong lòng núi, đọng lại trong tim họ, để lại dư âm sâu sắc.

Khi bản nhạc kết thúc, hai người nhìn nhau cười, Tô Diên giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Chơi tốt lắm, xem ra anh vẫn chưa quên."

Phó Mặc Bạch nhẹ nhàng đóng nắp đàn, nhớ lại quá khứ: "Hồi đó ngày nào em cũng đến nhà anh chơi, ban đầu anh nghĩ em thích chơi với anh, sau đó mới phát hiện ra em chỉ để ý đến cây đàn dương cầm này. Anh học chơi đàn thật ra cũng có phần công lao của em đấy."

"Em có công lao gì chứ?" Tô Diên chống tay lên ghế, ngước nhìn anh.

Anh đưa ngón tay, khẽ vuốt nhẹ mũi cô, trêu đùa: "Vì em quá ngốc, lúc đó anh nghĩ, nếu còn không chơi giỏi bằng một cô bé ngốc như em thì có vẻ rất mất mặt."

"..."

Tô Diên nghe xong, tức giận véo vào eo anh một cái, phản bác: "Anh lại dám chê em ngốc! Thế sao anh lại cưới em?"

Sợ cô giận thật, Phó Mặc Bạch nắm lấy bàn tay đang quấy rối eo anh của cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Vì em là bảo vật vô giá của anh, cả đời này anh chỉ nhận định mỗi mình em, người khác không thể so sánh được."

Trong căn phòng sáng sủa, hai người ngồi sát nhau, Tô Diên như muốn chìm đắm trong đôi mắt dịu dàng của anh, khẽ ho một tiếng, mặt đỏ lên: "Anh làm gì vậy? Sao hôm nay lại sến sẩm thế?"

"Em không thích sao?"

Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh, trở nên mất tự nhiên: "Thật ra em rất thích, ai mà không thích nghe những lời ngọt ngào chứ? Điều này còn ngọt hơn cả kẹo nữa."

"Vậy tốt rồi, sau này anh sẽ nói nhiều hơn."

"Ừm, nhưng không được lặp lại."

"Được, tuyệt đối không lặp lại."

*

Khi hai người trở về nhà họ Giang, đã gần chạng vạng tối.

Thẩm Như nhìn thấy Tô Diên, lập tức kéo tay cô đi lên lầu, cười nói: "Con gái, mẹ đã mua cho con rất nhiều hoa! Đi nào, mẹ sẽ dẫn con đi xem!"

Tô Diên vui vẻ đi theo mẹ lên lầu, nghĩ rằng đó là những chậu hoa cảnh. Nhưng khi cửa phòng ngủ mở ra, cô mới nhận ra mình đã sai lầm lớn.

Trước mắt cô, trên cửa sổ, trên giường, dưới đất, khắp nơi đều là những bông hoa đỏ, làm cho căn phòng trở nên đặc biệt vui tươi như một phòng tân hôn.

Những bông hoa này được làm bằng vải đỏ, thủ công tinh xảo, sống động như thật, vừa nhìn đã biết giá cả không hề rẻ, thậm chí còn đắt hơn cả hoa thật.

Cô không khỏi mở to đôi mắt, vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

"Mẹ, con cảm ơn mẹ! Chúng đẹp quá!"

Thẩm Như thấy cô thích, trên mặt nở nụ cười tươi.

"Chúng không cần tưới nước, muốn để bao lâu cũng được. Nếu ngày nào đó con không thích nữa, mẹ sẽ mua một đợt khác cho con."

Lúc này, Giang Phong Viễn bước vào, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nở nụ cười vui mừng. Sau đó, ông nói với Tô Diên: "Sáng mai nhà mình sẽ có vài vị khách, đều là bạn của mẹ con. Con giúp mẹ tiếp đón họ, tiện thể cũng có thể làm quen với một số người nhé."

Tô Diên không do đouwj đồng ý, muốn dùng hành động thực tế để đáp lại tình yêu thương này.

Ngày hôm sau, cô dậy sớm, dọn dẹp phòng khách một lượt, chưa kịp vào bếp nấu ăn thì đã bị thím giúp việc ngăn lại.

"Cháu cứ lo việc của mình đi, ở đây có thím lo rồi."

Nhận ra sự bất an của thím giúp việc, Tô Diên thu tay lại, không ép buộc nữa.

Đến mười giờ sáng, nhà bắt đầu đón tiếp một vài vị khách, họ nhìn Tô Diên với ánh mắt đầy tò mò.

Người này hỏi một câu, người kia hỏi một câu, hỏi rất nhiều.

Tô Diên lần lượt trả lời, rất kiên nhẫn.

Có người thấy vậy, khen ngợi: "Tiểu Như, con gái của chị thật xuất sắc, chị thật có phúc."

Thẩm Như nghe vậy rất vui, gật đầu đồng ý: "Diên Diên là một đứa trẻ ngoan, cả nhà chúng tôi đều yêu quý con bé!"

Đúng lúc này, một người phụ nữ ngồi bên cạnh bất ngờ xen vào: "Hai người có làm giám định chưa? Nếu không phải người cùng nhà thì thật xấu hổ."

Thẩm Như khựng lại, mắt lập tức đỏ hoe, bác bỏ khả năng này: "Chồng tôi nói nó là con gái tôi thì chắc chắn là thế! Anh ấy không lừa tôi đâu! Hơn nữa, Diên Diên và tôi trông rất giống nhau, sao có thể không phải con ruột của tôi chứ?"

Bình Luận (0)
Comment