Ngày chia tay, cả nhà họ Giang tiễn mấy người Tô Diên ra ga tàu.
Trên sân ga tấp nập người qua lại, Thẩm Như khóc đỏ mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Diên không buông.
Tô Diên xoa nhẹ tay bà, nhẹ giọng an ủi: "Mẹ, sang năm bọn con sẽ quay lại, mẹ hãy đợi thêm chút nữa, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi."
Thẩm Như lấy khăn tay lau khóe mắt, gật đầu, nói: "Khi nào cha con nghỉ phép, mẹ sẽ cùng ông ấy đến thăm các con. Nhớ viết thư thường xuyên, cũng gửi thêm vài bức ảnh về nhé."
"Vâng, con sẽ."
Tô Diên gật đầu liên tục, bịn rịn lên tàu.
Ba anh em nhà họ Giang đứng thẳng hàng, vẫy tay chào tạm biệt cô, đến khi tàu chạy họ mới miễn cưỡng rời mắt.
Thẩm Như đã khóc đến mức mặt đầy nước mắt, được Giang Phong Viễn ôm vào lòng, ba bước quay đầu một lần rời khỏi ga tàu, Giang Bắc đi theo sau, thỉnh thoảng nhìn cha mẹ, muốn nói rồi lại thôi.
Đến khi lên xe jeep, anh ấy mới có cơ hội nói chuyện với cha.
"Cha, Mạnh Sương nói cô ấy biết lỗi rồi, bọn con có thể không chuyển đi được không?"
Giang Phong Viễn mím chặt môi, không nói gì. Thẩm Như thì ngơ ngác hỏi: "Mạnh Sương sao thế? Các con định chuyển đi đâu?"
Không muốn để vợ bận tâm chuyện này, ông nháy mắt ra hiệu cho Giang Bắc, nói: "Các con vẫn nên chuyển ra ngoài, người trẻ tuổi cần có cuộc sống riêng, cứ sống mãi với người già như vậy sao được?"
Giang Bắc hiểu ngay ý ông, dù rất không muốn chuyển đi nhưng cũng không dám nói gì.
Thẩm Như nghe mà lơ mơ, đang định hỏi rõ là chuyện gì, đã bị Giang Phong Viễn chuyển sang chủ đề khác.
Ngày hôm sau.
Cả nhà Tô Diên đến thành phố Thanh Sơn an toàn, Khâu Dã lái xe đến đón, thoáng chốc choáng ngợp bởi năm sáu túi hàng lý lớn của họ.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Phó Mặc Bạch chật vật đến vậy, trên người treo đầy vài túi hành lý, trong lòng còn bế con, không còn dáng vẻ đĩnh đạc như tùng của thường ngày nữa. Cậu ta không nhịn được trêu chọc: "Ô, lúc đi chỉ mang hai túi hành lý, giờ về lại là năm sáu cái, xem ra chuyến đi Bắc Kinh lần này tốn không ít tiền đâu nhỉ?"
Phó Mặc Bạch đưa cho cậu ta hai túi hành lý, trả lời: "Không phải mua, đều là quà của gia đình Diên Diên tặng."
"..." Khâu Dã không khỏi nhướng mày, ngạc nhiên kêu lên: "Không hổ danh là gia đình giàu có, thật hào phóng!"
Lúc này, Tô Diên bế Nguyên Nguyên đi tới, mỉm cười cảm ơn Khâu Dã: "Cảm ơn anh đã đến đón chúng tôi, nếu không với số lượng đồ như thế này, thật khó mang về."
"Có gì đâu, chuyện nhỏ mà."
Khâu Dã cười tươi, dẫn đường về phía trước, nói rằng Dương Hiểu Hồng đang chờ ở nhà, đã chuẩn bị tiệc chào đón.
Nhắc đến Dương Hiểu Hồng, Tô Diên không khỏi hỏi về tiến độ học tập của cô ấy, Khâu Dã làm ra vẻ bí ẩn: "Một lát nữa em hỏi cô ấy đi, anh sợ nói sai cô ấy sẽ đánh anh mất."
"?"
Tô Diên rất tò mò câu cậu ta nói có ý gì. Kế đến, bọn họ về nhà mình tháo hành lý xuống rồi mới đến nhà Khâu Dã.
Chuyến đi Bắc Kinh lần này, cô đã mua cho Dương Hiểu Hồng một chiếc áo sơ mi hoa văn, là kiểu mẫu thịnh hành nhất ở Bắc Kinh.
Ngoài ra, còn mang theo nhiều đồ ăn đặc sản của Bắc Kinh.
Khi Dương Hiểu Hồng nhìn thấy họ, cô ấy khác hẳn tính cách hoạt bát thường ngày, chậm rãi bước tới chào hỏi, dáng vẻ nhìn sao cũng thấy lạ.
Tô Diên thấy vậy, hỏi điều mình đang thắc mắc: "Cô sao vậy? Sao đi bộ có vẻ kỳ lạ thế?"
Dương Hiểu Hồng và Khâu Dã nhìn nhìn nhau, mặt hơi đỏ, thông báo với họ: "Nói cho mọi người một tin vui, tôi có thai rồi!"
Nói xong, cô ấy lấy hai tay che mặt, rất ngại ngùng.
Tô Diên ngạc nhiên vô cùng, vui mừng cho cô ấy: "Bác sĩ nói thế nào? Được mấy tháng rồi?"
"Bé mới hai tháng thôi, bác sĩ bảo rất khỏe mạnh."
Vì có thai, nên việc dọn trà rót nước đều do Khâu Dã đảm nhiệm, Phó Mặc Bạch cũng vui mừng thay cho cậu ta.
Sau đó, Dương Hiểu Hồng dẫn Tô Diên vào phòng ngủ, lấy bài tập nghỉ hè của mình ra cho cô xem.
Nhìn chồng sách đó, Tô Diên vô cùng ngạc nhiên: "Cô đã có thai rồi mà vẫn có đủ năng lượng để viết hết chúng sao?"
"Tất nhiên rồi."
Dương Hiểu Hồng rất tự hào ngẩng cao đầu: "Tôi đã hứa với cô thì nhất định phải làm được! Hơn nữa, con mới hai tháng thôi, việc đọc sách không ảnh hưởng gì đến bé."
Về điểm này, Tô Diên hoàn toàn đồng ý: "Trong thời gian mang thai đọc nhiều sách rất có lợi cho thai nhi. Bình thường cô có thể đọc một số bài văn, cả hai mẹ con đều sẽ được lợi."
"Ừm! Từ ngày mai tôi sẽ thử."
Sau khi ăn cơm tại nhà Khâu Dã xong thì trời đã gần tối. Tô Diên và Phó Mặc Bạch mỗi người bế một đứa trẻ, đi dạo quanh khu đại viện, có người nhìn thấy họ trở về, sẽ dừng lại chào hỏi.
Tô Diên lịch sự mỉm cười, đáp lại lời chào.
Hiếm khi có dịp thư giãn như vậy, Phó Mặc Bạch nhắc đến chuyện trở về Bắc Kinh.
"Anh vừa nói chuyện với Khâu Dã, cậu ấy đã nộp đơn xin trở về Bắc Kinh cùng anh rồi. Nếu không có gì thay đổi, sau Tết Nguyên đán bọn anh sẽ phải đến Bắc Kinh báo cáo, em ở đây một mình chăm sóc hai đứa con có được không?"
Tưởng tượng ra cảnh đó, Tô Diên không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nhưng ánh mắt vẫn kiên định: "Không sao, còn có thím Quách giúp đỡ mà, em làm được."
Phó Mặc Bạch nhìn thấy sự quyết tâm của cô, không nói thêm gì nữa, tôn trọng quyết định của cô.
*
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, thoắt cái đã vào đông.
Đây là mùa đông cuối cùng ở Đông Bắc, tâm trạng của Tô Diên không giống như mọi khi, cảm thấy rất trân trọng những điều xung quanh.
Học sinh của cô vẫn ngây thơ hồn nhiên, thậm chí có người không có bất kỳ hy vọng nào về việc thi vào cấp ba, cho rằng ra ngoài làm việc còn hơn đi học.
Trước khi nghỉ đông, Tô Diên đã đi thăm nhà từng học sinh, hiểu rõ tình hình của từng em một.
Còn một học kỳ nữa, cô quyết định cố gắng thêm lần cuối, để có thể đưa nhiều học sinh đậu vào cấp ba hơn.
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, trường trung học thị trấn chính thức nghỉ đông.
Cô và Phó Mặc Bạch mang theo các con đi đến huyện thành, thăm Diệp Khiết, mang theo không ít quà tặng.
Diệp Khiết không ngờ họ sẽ đến, nụ cười nở rộ trên mặt.
"Mẹ làm cho bọn trẻ hai chiếc áo bông nhỏ, định gửi cho các con thì các con đã đến rồi."
Tô Diên bước lên phía trước, khoác tay Diệp Khiết, giọng nói thân thiết: "Con đến đây để đón mẹ về ăn Tết, lâu rồi không gặp, con nhớ mẹ lắm luôn."
Nghe những lời ngọt ngào này, Diệp Khiết cười không khép được miệng, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn: "Các con không về Bắc Kinh đón Tết sao?"
"Con đã bàn với cha mẹ rồi, bọn trẻ còn nhỏ, đi tàu trong mùa đông rất khổ, nên năm nay chúng con không về nữa."
Tô Diên nói xong, lấy một hộp quà trong đống quà tặng ra, là một đôi giày da nữ cô mua ở thành phố Thanh Sơn.
Thời buổi này một đôi giày da không hề rẻ, Diệp Khiết kiên quyết từ chối: "Con mua làm gì? Mau trả lại đi, mẹ không mang đâu."
Dự đoán trước bà sẽ từ chối, Tô Diên bịa chuyện rằng đôi giày này đã mua từ một tháng trước, bây giờ muốn trả cũng không trả được nữa.
Hơn nữa, cỡ giày này cũng chẳng ai khác mang được.
Diệp Khiết nhìn Tô Diên, ánh mắt đầy bất lực, cuối cùng bà cũng nhận đôi giày.
Hiện giờ, hai đứa nhỏ vừa mới biết đi, cần người lớn trông chừng liên tục.
Tô Diên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, cùng chúng chơi đùa, Diệp Khiết ngồi kế bên, hỏi thăm tình hình của cô ở Bắc Kinh.
Nghe nói cha mẹ Giang đều là những người tốt, đối xử với cô rất tốt, cuối cùng Diệp Khiết cũng yên tâm.
"Sau này con phải hiếu thảo với họ, còn về phía nhà họ Tô, gặp chuyện thì đừng bao giờ mềm lòng."
"Vâng, con hiểu rồi."
Tô Diên đồng ý, sau đó hỏi về tình hình của bà: "Mẹ và chú Ngô thế nào rồi?"