au đó, mọi người rời khỏi tiệm cơm, vẫy tay chào tạm biệt nhau. Tô Diên và Văn Yến cùng đi, vừa ra khỏi được hai trăm mét thì bị Trịnh Luân gọi lại.
"Các cậu đi đâu? Có lẽ chúng ta đi cùng đường."
Văn Yến không nghĩ nhiều, đáp: "Chúng tôi đến khu Đông Thành, cậu thì sao?"
"Trùng hợp thật, tôi cũng vậy, nhà tôi ở đó."
Đã nghe nói anh ta có hai căn tứ hợp viện, Văn Yến lập tức hào hứng, hỏi thăm địa chỉ cụ thể. Khi nghe rằng nhà anh ta chỉ cách nhà Tô Diên một con phố, cả hai đều rất ngạc nhiên.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc, Văn Yến đã tới đại viện quân khu. Sau khi tiễn cô ấy, Trịnh Luân không tự chủ được mà gãi gãi đường viền quần, cúi đầu nhìn xuống đất, hỏi: "Tại sao cậu lại dọn ra khỏi đại viện? Chẳng phải chồng cậu là quân nhân sao?"
Tô Diên coi anh ta như một người bạn thân thiết, thành thật trả lời: "Anh ấy có nhà bên ngoài, đi lại thuận tiện hơn nên chúng tôi không ở trong đại viện."
Nghe vậy, Trịnh Luân lại rơi vào im lặng. Tô Diên cũng không phải người thích nói chuyện, để tránh sự ngượng ngùng, cô không khỏi bước nhanh hơn.
Không biết đã đi bao lâu, cả hai tới đầu ngõ, cô dừng lại chào tạm biệt: "Lớp trưởng, tôi về đến nhà rồi, tạm biệt."
Trịnh Luân tuy có chút lưu luyến, nhưng không dám thể hiện, chỉ làm như không có gì: "Được, năm sau gặp lại ở trường."
Tô Diên nhẹ giọng đáp "được".
Vừa quay lại, cô đã đụng ngay vào Phó Mặc Bạch.
Người đàn ông nhìn cô, lại nhìn sang Trịnh Luân sau lưng cô, mặt mày không vui: "Anh định tới đón em, không ngờ em về nhanh thật."
Biết anh là người hay ghen, Tô Diên chủ động giải thích: "Lớp trưởng cũng sống ở đây, bọn em và Văn Yến cùng nhau về. Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
Trịnh Luân tò mò về anh, chủ động chào hỏi: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm nay trong buổi tụ họp, Giang Diên luôn nhắc đến anh."
Nghe thấy hai từ "Giang Diên," Phó Mặc Bạch khẽ nhướng mày một chút. Anh đưa tay phải ra, bắt tay chào hỏi vô cùng lịch sự, không hề tỏ ra ghen tuông, khiến Tô Diên phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Sau khi chia tay, cô nắm tay anh, mỉm cười khen ngợi: "Em tưởng hôm nay anh sẽ ghen chứ, hóa ra là em nghĩ nhiều rồi."
Phó Mặc Bạch dừng bước, quay đầu nhìn cô, cười khẩy: "Ai nói anh không ghen, chỉ là không thể hiện ra trước mặt người ngoài thôi. Anh hỏi em, sao anh ta biết em tên là Giang Diên?"
Chuyện đổi họ này, bên ngoài ít người biết. Trừ khi có ai đó đặc biệt quan tâm, mới biết bây giờ cô họ Giang.
Tô Diên thoáng ngập ngừng, không hiểu rõ nguyên do. Nhưng cô cố tỏ ra thản nhiên, dù không nghĩ ra lý do cũng phải cố gắng biện bạch: "Có lẽ cậu ấy nghe người khác nói thôi, với cả chuyện này không phải bí mật gì, mời cất tư duy thám tử của anh lại nào."
Phó Mặc Bạch tức đến bật cười, nhưng không dám dỗi cô, đành phải nhịn xuống cơn bực tức.
"Được rồi, em nói sao thì là vậy, nhưng sau này đừng gặp lại cậu ta nữa."
Tô Diên chớp mắt, muốn đồng ý với anh, nhưng nghĩ lại thấy không thực tế, không muốn lừa dối anh: "Thật không may, cậu ấy học ngành Luật ở Đại học Bắc Kinh, ngay sát bên ngành tiếng Trung của em, nên có thể sẽ thường xuyên gặp nhau."
"…"
Phó Mặc Bạch cảm thấy khó chịu, gần như xù lông: "Cậu ta cũng đậu Đại học Bắc Kinh à?"
"Đúng vậy, hôm nay em mới biết."
Tô Diên ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt vô tội.
Điều này khiến anh vừa giận vừa bất lực, mãi sau mới bật ra một câu: "Đi thôi, vào nhà rồi nói, Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên đang tìm em đấy."
Thấy chuyện này đã được bỏ qua, khóe môi Tô Diên cong lên, bước chân nhẹ nhàng bước vào sân, tạo nên sự tương phản rõ rệt với gương mặt lạnh lùng của Phó Mặc Bạch.
Tối hôm đó.
Người đàn ông dùng hết mọi thủ đoạn lấy lòng cô, Tô Diên mềm mại tựa vào người anh anh, lúc này mới chợt nhận ra rằng, hóa ra chuyện này vẫn chưa qua đi.
Nếu mỗi lần ghen đều phát điên thế này, ai mà chịu nổi chứ?
Thời gian trôi nhanh, đã đến ngày giao thừa.
Tô Diên thay đồ mới cho bọn trẻ, dẫn chúng ra cửa dán câu đối.
Thẩm Như cầm câu đối vừa mới viết xong, cười khen: "Trong nhà ta chữ của cha con đẹp nhất, mỗi năm đều là ông viết câu đối. Diên Diên, con viết thư pháp thế nào? Mẹ chưa thấy bao giờ."
Tô Diên không muốn nổi bật, khiêm tốn nói: "Tất nhiên là không đẹp bằng của cha, chỉ tạm được thôi."
Mấy người nói cười đi ra cửa, vừa lúc gặp Giang Bắc và Mạnh Sương đến chúc Tết.
Thẩm Như thấy họ, hồ hởi đón tiếp: "Hai con đến sớm thế, ăn sáng chưa? Trong nhà có bánh bao đấy."
Thấy bà ở nhà con gái mà vui vẻ như thế, Mạnh Sương cảm thấy không thoải mái, luôn cảm giác mình như người ngoài.
Vì vậy, chị ta lạnh nhạt nói: "Bọn con ăn ở quán rồi, nhà không có ai chăm sóc, nên ăn qua loa cho xong."
Thẩm Như không hiểu ý tứ của lời này, nhưng Tô Diên và Giang Bắc thì không phải đồ ngốc, họ nhíu mày, Giang Bắc vừa định nổi giận, Tô Diên đã hỏi trước: "Chị dâu, trước khi dọn đi, ai là người chăm sóc chị?"
Ở nhà họ Giang, ăn uống ở nhà ăn, việc dọn dẹp có người giúp việc, Mạnh Sương chưa từng làm việc ngày nào, nên chị ta bĩu môi, không muốn trả lời.
Giang Bắc mặt mày đen kịt, nghĩ đến hôm nay là giao thừa, nén giận không phát tác.
Tô Diên không hỏi thêm, cầm câu đối lên dán. Giang Bắc định giúp, nhưng cô ngăn lại: "Hai anh chị vào trong đi, việc này để em làm được rồi."
Chưa kịp nói, Mạnh Sương đã vào sân, còn kéo theo Thẩm Như: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ, mẹ đi theo con nhé."
Thẩm Như không hiểu gì, đi theo chị ta.
Hai người đến chỗ vắng người, Mạnh Sương nhìn xung quanh rồi hỏi: "Mẹ, mẹ định ở đây đến bao giờ? Con nhớ mẹ lắm."
Nghe chị ta nói ngọt ngào như vậy, Thẩm Như vui vẻ ra mặt, thật lòng nói: "Mẹ thích ở đây, có Nguyên Nguyên và Tiêu Tiêu, lại có con gái mẹ, rất vui."
Nghe ý này là muốn ở lâu, Mạnh Sương lo lắng, vội khuyên: "Ở đây dù sao cũng là nhà họ Phó, ở lâu không phải kế lâu dài, chi bằng mẹ đưa Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên về nhà chăm sóc, cũng để Diên Diên yên tâm học hành, thật là vẹn cả đôi đường!"
Thẩm Như nhìn chị ta chăm chú, đột nhiên hỏi: "Diên Diên không thấy con cái thì có thể yên tâm học hành sao? Mẹ thấy ý này không ổn."
Thấy bà đột nhiên trở nên thông minh, Mạnh Sương hoảng loạn: "Có gì đâu ạ? Chẳng lẽ mẹ không muốn bọn trẻ thân thiết với mẹ sao?"
"Không muốn, đều là người nhà, đều như nhau cả."
Thẩm Như không vui, thấy hôm nay con dâu thật kỳ lạ.
Cuộc nói chuyện của họ bị Giang Bắc đứng gần đó nghe thấy rõ ràng.
Anh ấy nắm chặt tay, nghiến răng, muốn lao lên đối chất ngay lập tức.
Nếu như trước đây còn chút tình cảm không thể rời bỏ, thì bây giờ, anh ấy chỉ muốn ly hôn.
Chỉ vì lần này, chị ta đã chạm vào giới hạn của anh ấy.
Sợ chị ta tiếp tục xúi giục, Giang Bắc từ góc khuất bước ra, mặt mày u ám tiến lại gần hai người.
Anh ấy vốn cao lớn vạm vỡ, dáng vẻ không cười rất đáng sợ. Mạnh Sương nghe tiếng động, nhìn về phía anh ấy, mặt mày tái nhợt. Chị ta vẫn ôm chút hy vọng, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Chẳng phải anh bảo sẽ ở bên ông nội sao? Sao lại đến đây rồi?"
Giang Bắc rất muốn lột bỏ lớp mặt nạ giả dối của chị ta, lạnh lùng nói: "Nếu anh không đến, sao biết em đang làm gì?"
Nói rồi, anh ấy bảo Thẩm Như: "Mẹ, Diên Diên đang tìm mẹ đấy, mẹ mau đi tìm cô ấy đi."
Thẩm Như tin ngay, không nán lại.
Khi người đã đi xa, Giang Bắc tiến thêm một bước, nhìn chằm chằm vào Mạnh Sương, lạnh lùng hỏi: "Hồi trẻ mẹ anh từng bị kích thích, nên đầu óc không như người bình thường. Sao em có thể lợi dụng bà ấy? Bà ấy là mẹ anh, là người thân nhất của anh! Em còn chút lương tâm nào không? Rốt cuộc em coi nhà họ Giang là gì?"
Mạnh Sương không tự chủ lùi một bước, mặt mày càng tái nhợt, vội vàng biện hộ: "Em không lợi dụng mẹ, chỉ là giúp mẹ nghĩ cách thôi. Anh đừng giận, em sai rồi có được không?"
Chị ta nghĩ chỉ cần nhận sai, chuyện này sẽ qua đi, nhưng tiếc là chị ta đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Thẩm Như trong lòng người nhà họ Giang.
Giang Bắc vẫn lạnh lùng, không lay chuyển: "Hôm nay là giao thừa, anh không muốn làm lớn chuyện. Chuyện của chúng ta để sau giao thừa rồi tính."
Mạnh Sương có cảm giác không lành, lo lắng hỏi: "Em đã nhận sai rồi, anh có ý gì? Chẳng lẽ không thể tha thứ cho em một lần sao?"
Thấy chị ta vẫn tự cho mình là đúng như thế, Giang Bắc càng thêm lạnh lùng.
"Mạnh Sương, chúng ta ly hôn đi."