Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 128

Nhiệt độ dần tăng lên, Tô Diên thở gấp.

Ánh mắt người đàn ông chuyên chú, mỗi cú chạm đều sâu đến tận cùng.

Mưa gió qua đi, Tô Diên kiệt sức nhắm mắt lại chỉ muốn ngủ. Phó Mặc Bạch hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đi lấy nước ấm rửa mặt như thường lệ.

Ngày hôm sau.

Tô Diên dậy rất muộn, khi cô tỉnh hẳn, mới nhớ ra còn phải đi học.

Vội vàng mặc đồ ra khỏi phòng, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.

Thẩm Như thấy cô vội vã như vậy, cười an ủi: "Con chậm một chút không cần gấp, lát nữa Mặc Bạch sẽ lái xe đưa con đi học."

Tô Diên đi tới bồn rửa mặt, vừa rửa vừa hỏi: "Anh ấy đâu? Làm gì rồi ạ?"

"Đang rèn luyện thân thể với ông con chưa về. Không thể không nói, thằng bé thật hiếu thảo, hơn đứt anh con."

Thấy anh vẫn còn sức khỏe để tập thể dục, Tô Diên rất khâm phục thể lực tốt của anh.

Khi cô ăn sáng xong, ba người họ cũng trở về. Phó Mặc Bạch mỉm cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Tô Diên đưa túi xách của mình cho anh, nhỏ giọng nói: "Hôm nay ngoại lệ ngồi xe lần nữa, mai không được lái xe."

Anh gật đầu đồng ý, hỏi bằng giọng chỉ hai người nghe: "Eo còn đau không? Để anh giúp em xoa bóp nhé?"

Thấy anh nghiêm túc nói năng lưu manh như vậy, Tô Diên lập tức đỏ mặt, lườm anh một cái, bực dọc nói: "Nhanh đi, sắp trễ học rồi."

Phó Mặc Bạch thật lòng muốn xoa bóp, không chút ý nghĩ nào khác. Anh cười khẽ, mở cửa xe, không dám chậm trễ.

Chẳng mấy chốc, hai người lái xe tới trước cửa tiệm đàn, Tô Diên kiên quyết xuống xe tại đây, không để anh đưa đến cổng trường.

Cô nghĩ làm vậy đã rất kín đáo, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người.

Có bạn học hôm qua tận mắt thấy cô được người đón, ghé lại hỏi: "Người đón cậu là đối tượng của cậu à? Nhìn thật bảnh bao."

Tô Diên chưa từng có ý định giấu diếm tình trạng hôn nhân, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, anh ấy là chồng tôi."

"Cậu đã kết hôn rồi?!"

Cô ăn mặc rất thời thượng, khiến mọi người đều nghĩ cô còn độc thân.

Tô Diên nhân cơ hội này công khai: "Tôi đã kết hôn nhiều năm rồi, con năm nay cũng đã ba tuổi."

Mọi người nghe xong, kinh ngạc vô cùng. Những chàng trai yêu mến cô từ cái nhìn đầu tiên không còn dám tơ tưởng nữa.

Thấy cô thu hút hết mọi ánh nhìn, Tô Tiểu Tuyết bĩu môi, vừa ghen tị vừa tự an ủi mình: Dù bây giờ có vinh quang đến mấy thì sao? Cô cũng chỉ lấy được một kẻ yểu mệnh, dù bây giờ người đó chưa chết, nhưng sớm muộn gì cũng c.h.ế.t thôi, chẳng có gì đáng để tự hào. Đến lúc đó, cô trở thành góa phụ, sẽ mang tiếng sát chồng, ai còn dám thích cô nữa?

Lúc này, cô bạn bên cạnh lên tiếng cắt ngang suy nghĩ này: "Tiểu Tuyết, cậu đang nghĩ gì thế? Biểu cảm quá dữ tợn rồi. Có phải bị bệnh không?"

Tô Tiểu Tuyết hoàn hồn, miễn cưỡng nở nụ cười cười: "Không nghĩ gì cả, tôi dữ tợn chỗ nào? Đừng dùng từ ngữ lung tung, sẽ rất thiếu văn hóa."

Cô bạn bị cô ta mắng một câu, lập tức nổi cáu, phản bác ngay: "Tôi nào có dùng từ lung tung, biểu cảm của cậu thật sự rất dữ tợn, chẳng lẽ phải dùng từ mặt mày khả ố mới có văn hóa? Đúng là người xấu hay gây chuyện."

"..." Tô Tiểu Tuyết tức muốn chết, rất muốn trở mặt, nhưng không rõ lai lịch đối phương, đành nhịn nhục.

Thấy cô ta quay đi không nói nữa, cô bạn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không ngờ có những người khó tính như vậy, sau này vẫn nên tránh xa một chút thì hơn."

Tô Tiểu Tuyết: "..."

Ở bên kia, Tô Diên ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, lấy sách ra chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng.

Những người khác cũng không nói chuyện nữa, sâu trong nội tâm đầy sự khát khao với kiến thức.

Cứ thế, thời gian từng ngày trôi qua, mỗi ngày đều đong đầy niềm vui, muôn màu muôn vẻ.

Chẳng mấy chốc đã đến tháng năm. Trong khoảng thời gian này, quyển sổ tay học tập mà Tô Diên từng xuất bản đột ngột trở thành một hiện tượng nhờ vào những phản hồi tích cực từ người dùng!

Nhà xuất bản đã in thêm một đợt, cũng muốn mời cô tiếp tục cộng tác. Vì lý do này, vào một ngày chủ nhật, mẹ Chu đã đặc biệt đến nhà cô để trao đổi.

Bình Luận (0)
Comment