Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 136

Trương Lan Quyên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng khó chịu. Bà ta không mù, tất nhiên có thể thấy Tô Diên xuất sắc như thế nào. So với Tô Tiểu Tuyết, quả thật là một trời một vực.

Hiện giờ, ngay cả chào hỏi, bà ta cũng không đủ can đảm.

Khi chương trình đạt đến cao trào, lại vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt. Lúc này Thẩm Như mới chợt nhớ ra rằng bà có hẹn với Dương Huyền Lâm, ông ấy vẫn đang giữ chỗ cho bà!

"Làm sao bây giờ? Em quên mất giáo sư Dương rồi."

Thấy bà lo lắng, dù Giang Phong Viễn có ghen vẫn dịu dàng an ủi: "Đừng lo, khi buổi biểu diễn kết thúc, anh sẽ đi tìm anh ta với em, em có thể xin lỗi."

"Ừm ừm."

Thẩm Như không còn tâm trạng để xem biểu diễn nữa, bà coi chuyện này là rất quan trọng. Khó khăn lắm mới đợi được đến khi biểu diễn kết thúc, bà vội dặn dò Phó Mặc Bạch vài câu, rồi kéo tay Giang Phong Viễn đi về phía trước sân khấu.

Buổi biểu diễn này, Diệp Khiết xem mà vô cùng mãn nguyện, bà nói với Phó Mặc Bạch: "Diên Diên biểu diễn thật xuất sắc, con bé đã nghĩ đến chuyện làm gì sau khi tốt nghiệp chưa? Hay sẽ đến đơn vị được nhà nước phân công?"

Về vấn đề này, Phó Mặc Bạch cũng không biết câu trả lời, anh và Tô Diên chưa từng thảo luận qua.

Diệp Khiết khuyên họ nên nhanh chóng nghĩ về tương lai, đừng để đến khi tốt nghiệp mới bắt đầu lập kế hoạch.

Phó Mặc Bạch chân thành lắng nghe, dáng vẻ cao lớn của anh thu hút sự chú ý của nhiều người. Hôm nay anh không mặc quân phục, mọi người đều tò mò hỏi anh là sinh viên của khoa nào.

Cùng lúc đó, Tô Diên đang ngồi trong hậu trường tháo lớp trang điểm.

Cô dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi lớp phấn và son môi trên mặt, rồi trò chuyện với những người xung quanh.

"Kỳ nghỉ hè này, các cậu định làm gì?"

Cô gái đang ngồi tháo trang điểm cùng cô trả lời: "Tất nhiên là về quê rồi, thật ghen tị với những người ở Bắc Kinh như các cậu, không cần phải đi tàu hỏa mười mấy tiếng, ra khỏi cổng trường là về đến nhà ngay."

Tô Diên bị chọc cười, tiếp tục hỏi những câu hỏi khác.

Nhất thời, câu hỏi và câu trả lời đều rất sôi nổi, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Phó Mặc Bạch đứng chờ bên ngoài hậu trường, kiên nhẫn đợi. Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, khiến anh cảnh giác.

Anh nhanh chóng quay đầu lại, đối diện với gương mặt tươi cười của Tô Tiểu Tuyết.

"Anh đang đợi Diên Diên đúng không? Cô ta và Trịnh Luân biểu diễn rất xuất sắc! Không hổ là bạn cũ, chắc chắn là ăn ý hơn người khác."

Phó Mặc Bạch quay đầu đi, bình thản không nói gì, chỉ coi lời cô ta nói như gió thoảng qua tai.

Thấy anh không phản ứng, Tô Tiểu Tuyết tức giận giậm chân, giọng nói lên cao: "Anh không ghen sao? Nếu một ngày nào đó, cô ta muốn rời xa anh, anh sẽ làm gì?"

Đối mặt với sự đeo bám không ngừng này, Phó Mặc Bạch không khỏi nhíu mày, lần nữa quay đầu lại nhìn cô ta, trả lời: "Cô phải tự ti đến mức nào mà cứ bám riết vào cuộc sống của người khác như thế? Tôi khuyên cô nên tránh xa chúng tôi ra, nếu không lần sau, tôi sẽ để cô biết cảm giác bị trường đại học ghi vào hồ sơ kỷ luật là thế nào."

"…"

Tô Tiểu Tuyết bị khiếp sợ bởi khí thế uy nghiêm của anh, giọng điệu yếu đi vài phần so với ban nãy: "Tôi đâu có phạm lỗi, anh lấy tư cách gì để nhà trường ghi kỷ luật tôi, anh đang lạm dụng quyền lực, tôi có thể tố cáo anh!"

Phó Mặc Bạch cười khẩy, chuẩn bị đáp trả thì tay phải bị ai đó nắm lấy, anh quay đầu lại, chỉ thấy Tô Diên cười tủm tỉm với anh, sau đó quay sang Tô Tiểu Tuyết, lạnh lùng nói: "Cô vẫn dây dưa không chịu bỏ à? Nếu cô còn dám quấy rầy gia đình tôi, đừng trách tôi vạch trần việc làm của cô."

Tô Tiểu Tuyết hơi sững sờ, không hiểu ý cô: "Việc làm gì? Tôi là người ngay thẳng, không sợ cô bịa đặt."

Thấy cô ta ngoan cố không nhận ra, Tô Diên im lặng một lúc, rồi bất ngờ nghiêng người xuống, nói nhỏ: "Những việc thiếu đạo đức mà cô đã làm gần đây, cô không sợ người khác biết sao? Bắt tôi một hai phải nói rõ thì cô mới thừa nhận đúng không?"

Tô Tiểu Tuyết nghe xong sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn cô, khiếp sợ tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment