Nghe tiếng cô, Khương Nguyên ngẩng đầu lên, mệt mỏi đáp: "Không có, không ai làm khó dễ em cả. Chỉ là... chúng em bán cả ngày, chỉ bán được bốn quả dưa hấu, lần này xem như xong đời."
Cô nhóc và Lý Thụ không có nhiều tiền tiết kiệm, nếu lần này lỗ vốn, căn bản không còn khả năng làm ăn nữa.
Tô Diên hiểu khó khăn của họ, vỗ vai cô nhóc an ủi: "Chúng ta về nhà ăn cơm trước đã, đừng lo lắng, tục ngữ có câu ba cây chụm lại nên hòn núi cao, với trí thông minh của ba chúng ta, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách tốt thôi."
Khương Nguyên nghe vậy thì nở nụ cười, vẻ lo lắng trên mặt dần tan biến.
Hai đứa trẻ cũng bắt chước, tự động đưa tay nhỏ nắm lấy cô nhóc, bắt chước giọng mẹ, ngẩng đầu an ủi: "Chị giỏi, cùng anh nhiều nhiều tiền, các chị đều giỏi!"
Nghe những lời nói non nớt của chúng, Khương Nguyên cảm động không kìm được, ôm từng đứa hôn mấy cái.
Buổi tối, dưới giàn nho trong sân, Tô Diên vừa quạt mát vừa ăn dưa hấu, rất băn khoăn nói: "Dưa hấu này ngọt mà? Sao lại chỉ bán được bốn quả? Có lẽ ngày mai buôn bán sẽ khá hơn."
Khương Nguyên và Lý Thụ nghe cô khen ngợi thì cảm động đến mức sắp khóc. Khương Nguyên gật đầu lia lịa đồng ý: "Em cũng thấy dưa hấu bọn em chọn không có vấn đề gì, chỉ là không hiểu sao lại bán chậm."
Nói xong, cô nhóc thở dài một tiếng, Lý Thụ cũng thở dài theo. Hai đứa trẻ nhìn họ, lập tức bỏ miếng dưa hấu trong tay xuống, bắt chước thở dài.
Tô Diên thấy cảnh này thì bật cười: "Mấy em làm gì vậy? Thở dài nhiều sẽ làm vận may chạy mất đấy. Cười lên nhiều mới thu hút vận may đến với mình."
Nói rồi, cô lấy mấy tờ giấy viết sẵn trên ghế đá bên cạnh, đưa cho hai người: "Đây là bản phân tích, các em về suy nghĩ và làm theo. Dù chỉ là buôn bán nhỏ, chúng ta cũng phải phân tích kỹ lưỡng."
Họ cầm lấy tờ giấy, đọc lướt qua từng dòng một. Sau khi Khương Nguyên xem xong thì ngạc nhiên kêu lên: "Cô ơi, cô nói thật chứ? Chúng ta chỉ làm kinh doanh nhỏ thôi, không cần phải rầm rộ như vậy chứ?"
Tô Diên không đồng tình với quan điểm của cô nhóc: "Dù là kinh doanh lớn hay nhỏ, đều phải nghiêm túc. Chẳng lẽ em muốn thua lỗ?"
Nghe đến hai chữ "thua lỗ", Khương Nguyên không khỏi giật mình, ngoan ngoãn cất kỹ mấy tờ giấy, quyết tâm dù tối nay không ngủ cũng phải viết xong.
Lý Thụ cũng có cùng suy nghĩ, cẩn thận cất giấy vào, dự định tối nay sẽ đèn sáng nghiên cứu.
Đêm đó, không chỉ hai người họ ngủ không ngon, mà Tô Diên cũng trở mình liên tục, suy nghĩ cách bán dưa hấu.
Phó Mặc Bạch thấy cô mãi không ngủ, cuối cùng không thể chịu nổi, ôm cô vào lòng, cằm tì vào cổ cô, nhẹ giọng hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy? Nói cho anh nghe được không?"
Tô Diên thả lỏng toàn thân dựa vào n.g.ự.c anh, đáp: "Em đang nghĩ về dưa hấu... những quả dưa hấu to tròn."
Cô mãi không thể hiểu tại sao những quả dưa ngọt ngào như vậy lại không ai hỏi đến.
Phó Mặc Bạch chưa từng làm kinh doanh, đương nhiên không hiểu gì về buôn bán. Nhưng anh từng làm điệp viên, trải qua vô số nhiệm vụ, có sự nhạy bén đặc biệt.
Vì thế, anh giúp cô phân tích: "Em xem, chỗ họ chọn bán hàng là đầu ngõ nhà chúng ta, mà ở đây toàn là công nhân nhà máy, em có nhớ không, mỗi năm nhà máy phát gì cho công nhân?"
Tô Diên giật mình trong lòng anh, bất ngờ nhớ ra rằng nhà máy phát dưa hấu và nước ngọt cho công nhân mỗi khi hè đến, tức là cư dân ở đây không thiếu dưa hấu để ăn.
Cô nhíu mày rồi lại thả lỏng, cảm giác như vừa được khai sáng.
Để cảm ơn sự giúp đỡ của chồng, Tô Diên nắm lấy tay anh, hôn nhẹ lên mu bàn tay, giọng nói rất ngọt ngào: "Cảm ơn anh nhiều lắm. Khi nào bán hết dưa hấu, em sẽ mời anh ăn kem."
Phó Mặc Bạch không hứng thú với kem, anh cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, rồi tiếp tục hôn xuống, cảm thấy cô ngọt ngào hơn kem rất nhiều...