Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 143

Người phụ nữ dẫn họ đi quanh sân trước và sau nhà, sau đó mang hai chiếc ghế nhỏ ra cho họ ngồi.

"Các vị thấy thế nào? Có phải rất tốt không? Dù căn nhà của tôi đã được xây nhiều năm, nhưng không có chỗ nào bị hỏng hóc cả, điều này có thể tiết kiệm không ít chi phí sửa chữa đấy."

Tô Diên gật đầu đồng tình, rồi hỏi người phụ nữ tại sao lại muốn bán căn nhà.

Người phụ nữ kéo một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh cô, cười tươi đáp: "Chồng tôi làm ở đơn vị, mới được chia nhà. Chúng tôi sắp dọn đi rồi, để nhà này trống cũng chẳng ích gì, chi bằng bán đi."

Nghe vậy, Tô Diên khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút nghi ngờ. Theo lý thuyết, nếu họ đã có nhà, đơn vị không thể nhanh chóng cấp nhà mới cho họ.

Không lâu sau, Phó Mặc Bạch đã thay cô hỏi ra suy nghĩ trong đầu: "Chồng chị làm ở đơn vị nào? Có vẻ phúc lợi rất cao."

Dường như người phụ nữ không muốn nói nhiều, chỉ đáp lời quanh co: "Nhà tôi tốt như vậy, hai người dự định trả bao nhiêu? Nếu quá ít thì không cần bàn nữa."

Cô ta nói vậy là muốn thao túng họ một chút.

Tô Diên khẽ cau mày, cảm thấy sự việc này còn phải cân nhắc thêm, nên cô đứng dậy, khéo léo nói: "Mua nhà là việc lớn, chi bằng chị cứ nói giá đi, để chúng tôi hiểu được tình hình rồi về nhà bàn bạc lại."

Phó Mặc Bạch cũng đứng dậy, không nói gì thêm.

Thấy không thể bắt chẹt được họ, chuyện này sắp ngâm nước nóng, người phụ nữ có chút nóng nảy: "Tôi không có ý đuổi hai người, chỉ là tôi chưa từng bán nhà, không biết giá thị trường hiện tại là bao nhiêu. Hai người ngồi lại đây, chúng ta cùng bàn tiếp."

Tô Diên vẫn đứng yên, chờ đợi giá cả từ cô ta.

Người phụ nữ thấy vậy đành phải nhượng bộ, giơ năm ngón tay lên, nói: "Ít nhất là năm nghìn, không bớt. Nếu không phải nhà này để không vô ích, tôi cũng không bán đâu."

Thực lòng mà nói, với một ngôi nhà rộng lớn gần khu bách hóa, giá năm nghìn tệ là quá rẻ. Tô Diên cố gắng kìm nén sự háo hức muốn mua, nhưng vẫn muốn về nhà cân nhắc kỹ hơn.

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi và anh ấy sẽ về bàn bạc, nếu quyết định mua, chúng tôi sẽ nhanh chóng báo cho chị biết."

Thấy giá cả không đả động được cô, người phụ nữ bực bội trong lòng, không khỏi nhìn lại trang phục của hai người, vẫn cho rằng họ không thiếu tiền.

"Em gái à, nói thật với chị đi, nhà này có vấn đề gì mà cô không muốn quyết định ngay tại chỗ thế?"

"..." Lần đầu tiên Tô Diên phải người bán nhà nôn nóng như vậy, càng cảm thấy không yên tâm, chắc chắn có điều gì đó không ổn.

May mà Phó Mặc Bạch có gương mặt lạnh lùng khá đáng sợ, anh chắn trước Tô Diên, giải thích với người phụ nữ: "Ngôi nhà này là do cha mẹ bỏ tiền ra mua cho chúng tôi, dù chúng tôi có thích cũng phải hỏi ý kiến của họ. Xin lỗi đã làm phiền chị lâu như vậy."

Trước hình tượng cao lớn của anh, người phụ nữ không dám quá hung hãn, chỉ không hài lòng tiễn họ ra ngoài.

Cậu bé không hiểu sao mẹ mình lại tức giận, đợi khi mọi người đi hết mới hỏi: "Mẹ, họ là ai vậy ạ? Tại sao mẹ lại không vui?"

Người phụ nữ giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn cậu bé một cái, hùng hổ nói: "Thần tài đã chạy mất, mẹ có vui được không? Nhà của ông ngoại mày, không biết bao giờ mới bán được! Thật không muốn chia cho hai chị em họ một xu!"

Bên kia, Tô Diên ngồi trên chiếc jeep, vẫn chưa hiểu tại sao người phụ nữ đó lại nôn nóng bán nhà như thế.

"Anh đoán... Chị ta có thể là gián điệp không? Chờ chúng ta tự đưa đầu vào rọ rồi bắt gọn một mẻ."

Phó Mặc Bạch khựng lại, sau đó cười lớn, hàm răng trắng đều đặn, Tô Diên lại thấy khó chịu: "Anh cười cái gì? Em nói sai sao?"

"Anh chỉ muốn nói là trí tưởng tượng của em phong phú quá. Nếu em viết một quyển tiểu thuyết về gián điệp, chắc chắn sẽ nổi tiếng."

Tô Diên chớp mắt, cảm thấy ý tưởng này khá hay, nên lặng lẽ ghi nhớ lại.

"Nói thật đi, anh đang cười gì?"

Phó Mặc Bạch cố gắng kìm nén nụ cười, trả lời: "Theo quan sát của anh, người phụ nữ đó chỉ là người bình thường, việc chị ta gấp rút bán nhà có thể do có lý do khác. Theo anh thấy thì, căn nhà này không nên mua, có thể gây ra rắc rối."

Bình Luận (0)
Comment