Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 156

Thấy cô không giống như đang nói dối, một bạn học giải thích: "Sáng nay có mấy đồng chí công an đến trường bắt Tô Tiểu Tuyết đi! Lý do là gì thì công an và nhà trường đều không nói. Bọn mình tưởng cậu biết gì đó."

Nghe xong, Tô Diên cau mày, cũng không rõ chân tướng sự việc vì trong tiểu thuyết không có đoạn này.

Trong sự suy đoán lung tung của mọi người, thời gian dần trôi, Tô Tiểu Tuyết chưa bao giờ quay lại trường.

Cho đến một ngày, Tô Diên nhận được điện thoại của Diệp Khiết, mới biết được Tô Tiểu Tuyết phạm phải chuyện gì.

Hóa ra, cô ta đã trộm không ít đồ cổ và tiền bạc của nhà họ Tô, dùng để mua nhà và tiêu xài hoang phí bên ngoài, tiền đều đã tiêu hết. Khi Tô Kiến Quốc phát hiện ra thì đã quá muộn, ông ta tức giận đến mức đột quỵ, phải nhập viện.

Ba anh em nhà họ Tô sau khi biết chuyện đã không màng đến sự ngăn cản của Trương Lan Quyên, quyết định báo công an, vì vậy Tô Tiểu Tuyết mới bị bắt.

Qua điện thoại, Tô Diên sững sờ, không ngờ nhà họ Tô lại xảy ra chuyện như vậy.

"Cô ta sẽ phải ngồi tù sao? Nếu trả lại những thứ đã lấy, chắc nhà họ Tô sẽ không truy cứu nữa chứ?"

Người ta thường nói, quan tòa cũng khó xử lý chuyện nhà. Họ là anh em ruột thịt, với tính cách của Trương Lan Quyên, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Diệp Khiết lại không nghĩ như vậy: "Ba anh em nhà họ Tô hận Tô Tiểu Tuyết đến mức sôi máu, cho rằng nếu không phải tại nó thì nhà họ Tô sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng không thể sa sút đến thế. Bây giờ Tô Kiến Quốc bị đột quỵ, chúng nó quyết tâm đưa Tô Tiểu Tuyết vào tù, dù Trương Lan Quyên có cầu xin cũng vô ích. Hơn nữa, hiện tại bên ngoài đang chỉnh đốn xã hội, chuyện này không dễ giải quyết đâu."

Tô Diên nghe xong không khỏi thổn thức, im lặng một lúc, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

"Mẹ nuôi, khi nào mẹ đến Bắc Kinh thế? Con nhớ mẹ rồi."

Diệp Khiết nhìn ra suy nghĩ của cô, không nói thêm về chuyện nhà họ Tô nữa.

"Tháng sau mẹ sẽ đến, trước tiên báo cho con một tin vui, mẹ và Phong Lĩnh sắp đi lĩnh chứng rồi."

"?!" Tô Diên lại lần nữa bị sốc, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.

"Là cái giấy mà con nghĩ đến sao? Mẹ không lừa con chứ?"

Nghe phản ứng của cô, Diệp Khiết cười to, cười xong mới nói: "Yên tâm đi, là giấy chứng nhận kết hôn! Mẹ không lừa con đâu."

Bà và Giang Phong Lĩnh đã yêu nhau khá lâu, hai người luôn sống xa nhau nhưng tình cảm không hề phai nhạt, ngược lại ngày càng mặn nồng.

Mấy ngày trước, Giang Phong Lĩnh đích thân đến Đông Bắc cầu hôn, Diệp Khiết không còn do dự nữa mà đồng ý.

Tô Diên vui mừng vì hai người có được kết quả tốt đẹp.

Mùa hè năm 1981.

Giang Bắc và Văn Yến, Giang Phong Lĩnh và Diệp Khiết, trong lời chúc phúc của mọi người, đã tổ chức một đám cưới long trọng.

Ông cụ Giang ngồi ở vị trí chủ tọa, cười không ngậm được miệng.

Tô Diên là người nhà gái cũng là người nhà trai, trong đám cưới bận rộn không ngừng. Phó Mặc Bạch luôn ở bên cô, giúp cô chia sẻ công việc lặt vặt.

Khương Tùng và Khương Nguyên cũng không rảnh rỗi, chịu trách nhiệm tiếp đãi họ hàng bạn bè từ Đông Bắc. Thẩm Tình đã làm hòa với Khương Tùng, hôm nay cũng có mặt.

Cô ấy ăn mặc hợp thời, tính cách không khác gì so với hồi xuống nông thôn.

Đợi Tô Diên bận rộn xong, cô ấy tự nhiên ngồi vào bàn của họ, nâng ly rượu chúc mừng mọi người.

Những người khác thấy vậy cũng lần lượt nâng ly, tất cả tình cảm đều gói gọn trong ly rượu.

Uống xong, Khương Nguyên nháy mắt với Thẩm Tình, đùa hỏi: "Chị Tình, chị và anh em cũng lớn tuổi rồi, định khi nào kết hôn?"

Thẩm Tình đã được phân công công tác, ở lại Bắc Kinh. Cô ấy lấy tay che mặt, giả vờ không quan tâm, đáp: "Chị còn trẻ, không vội, hẹn hò mấy năm rồi tính tiếp."

Nghe vậy, Khương Tùng lập tức hoảng hốt. Anh ấy quay đầu lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, thấp giọng xác nhận: "Thật sự phải đợi thêm vài năm nữa sao? Đợi khi con cái của người ta vào đại học, thì con chúng ta mới biết đi mua nước tương đấy."

Trước mặt mọi người, Thẩm Tình trừng mắt nhìn anh ấy, khẽ mắng một câu "Đồ ngốc."

Tô Diên đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà cười khẽ, bỗng cảm thấy thời gian dường như không mang đi điều gì. Bọn họ vẫn còn trẻ, vẫn rất tốt, tương lai vẫn còn rộng mở...

Bình Luận (0)
Comment