Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 158

Năm 2000, mùng tám tháng Giêng.

Ông cụ Giang tổ chức lễ thọ chín mươi tuổi của ông ở nhà ăn cao cấp nhất tại Bắc Kinh.

Nhà ăn này là do Lý Thụ và Khương Nguyên mở, Tô Diên cũng có một chút cổ phần, bình thường kinh doanh rất tốt, để tổ chức lễ thọ cho ông cụ, hôm nay họ đặc biệt đóng cửa một ngày.

Sáng sớm, Tô Diên mặc một chiếc váy liền thân len đỏ, đến nhà ăn từ rất sớm cùng với Phó Mặc Bạch. Mặc dù đã ngoài bốn mươi, nhưng cô vẫn trông rất trẻ trung.

Cô trước hết tìm quản lý để nhắc nhở lần cuối các chi tiết của bữa tiệc thọ, dáng vẻ nghiêm túc của cô khiến Phó Mặc Bạch say mê sâu sắc. Anh lặng lẽ đứng bên cạnh cô, khóe miệng nở nụ cười, cho đến khi người quản lý rời đi, anh mới lên tiếng: "Em không cần quá căng thẳng, lát nữa ông nội nhìn thấy tâm ý của em chắc chắn sẽ rất vui."

Tô Diên thở phào nhẹ nhõm, vẫn hy vọng mọi việc sẽ hoàn hảo, để lại kỷ niệm đẹp cho mọi người.

Lúc này, Lý Thụ mặc bộ vest phẳng phiu bước tới, kính cẩn nói với cô: "Cô giáo, cổng vào đã được trang trí xong rồi, cô có muốn qua xem một chút không?"

Cậu ấy đã ngoài ba mươi tuổi, lại là một họa sĩ nổi tiếng, không còn là cậu trai lôi thôi lếch thếch năm xưa nữa.

Sau bao nhiêu năm, thấy cậu ấy vẫn chỉn chu như vậy, Tô Diên không khỏi mỉm cười: "Em làm việc cô rất yên tâm, không cần phải xem nữa."

Sau đó, cô đi kiểm tra một lần ở bếp mới yên tâm.

Khi mặt trời bên ngoài càng lên cao, mọi việc đã sẵn sàng. Khách đến dự tiệc mừng thọ trước tiên ký tên ở cổng rồi bước vào hội trường, trầm trồ trước sự xa hoa của nơi đây.

Dương Hiểu Hồng và Thẩm Tình phụ trách sổ ký tên, có khách sau khi ký tên xong thì hỏi nhỏ: "Giáo sư Giang đâu rồi? Con gái tôi rất hâm mộ cô ấy, muốn xin chữ ký."

Hiện giờ, Tô Diên không chỉ là giáo sư của Đại học Bắc Kinh mà còn là một nhà văn nổi tiếng, rất nhiều người trẻ tuổi ngưỡng mộ cô, thậm chí có người nỗ lực học tập chăm thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh chỉ để được gặp cô.

Dương Hiểu Hồng đã tập mãi thành quen, bình tĩnh trả lời: "Chắc là cô ấy đang ở trong hội trường, chi bằng chị để lại thông tin liên lạc, tôi sẽ xin chữ ký giúp chị, sau bữa tiệc sẽ đưa cho chị."

Người kia nghe vậy vui vẻ đồng ý, để lại số điện thoại của mình.

Nhìn theo họ rời đi, Thẩm Tình giãn cánh tay, cười trêu: "Thật không ngờ, trong số chúng ta, Diên Diên lại nổi tiếng nhất, đi đâu cũng gặp người hâm mộ."

Dương Hiểu Hồng gật đầu, phụ họa: "Còn chẳng phải sao, lúc nào con gái tôi cũng muốn ở nhà cô ấy, mỗi lần gặp cô ấy còn thân thiết hơn gặp tôi nữa."

Lúc hai người đang nói chuyện, Văn Yến dìu ông cụ Giang bước vào, muốn hỏi họ Tô Diên đang ở đâu.

Nhìn thấy người đến, Dương Hiểu Hồng và Thẩm Tình vội đứng dậy, đồng loạt chào hỏi ông cụ.

Giờ đây, dù ông cụ Giang đã chín mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn quắc thước như xưa, mắt không mờ tai không lãng, vô cùng phấn chấn, vừa vặn nghe được những lời nói vừa rồi, ông cụ cười nói: "Không chỉ con gái cháu mà con của hai nhà lớn cũng thường xuyên ở nhà con bé, bọn trẻ tụ tập với nhau rất vui."

Sợ ông đứng lâu sẽ mệt, Dương Hiểu Hồng nhanh chóng đến giúp đỡ: "Ông nội, chúng ta vào trong thôi. Xem Diên Diên đã chuẩn bị gì cho ông nhé."

Nói xong, cô ấy và Văn Yến dìu ông đi vào, chỉ thấy hội trường rộng lớn được trang trí đèn hoa rực rỡ, hai bên thảm đỏ là những bông hoa tươi được vận chuyển từ miền Nam, tươi tắn rực rỡ, tỏa hương thơm ngát.

Còn có màn trình diễn dương cầm yêu thích của ông cụ, giai điệu vang vọng khắp đại sảnh.

Mọi người nhìn thấy ông cụ, đồng loạt đứng dậy chào hỏi.

Tô Diên cũng nhanh chóng bước tới trước mặt ông, mỉm cười: "Cháu đang định bảo Mặc Bạch về nhà đón ông đây."

Ông cụ xua tay, không muốn phiền hà: "Chân tay ông vẫn còn khỏe, không cần các cháu đón đưa, mọi người ngồi xuống đi, chờ đủ người rồi chúng ta ăn cơm."

Tô Diên dìu ông ngồi vào chỗ, một lát sau, người nhà họ Giang lần lượt bước vào đại sảnh, do Giang Phong Viễn dẫn đầu, lần lượt cúi chào mừng thọ ông.

Tô Diên và Phó Mặc Bạch cũng không ngoại lệ, tặng món quà đã chuẩn bị từ lâu —— bộ cờ tướng bằng ngọc Hòa Điền mà ông cụ yêu thích.

Đến lượt thế hệ nhỏ nhất của nhà họ Giang, Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên dẫn theo các em nhỏ chúc thọ ông cụ, khí chất và ngoại hình xuất sắc của họ thu hút sự chú ý của nhiều người.

Có khách lần đầu gặp, nhỏ giọng bàn tán: "Đây là con của Tư lệnh Phó phải không? Đẹp quá đi ~"

"Cha mẹ nhà người ta đều đẹp, gen di truyền đặt ở đằng đó kia kìa, sao lại không đẹp cho được?"

"Tôi nghe nói hai đứa nhỏ đều rất giỏi, tốt nghiệp trường danh tiếng, còn định tiếp tục học tiến sĩ, thật là đáng ngưỡng mộ!"

Mọi người anh một lời tôi một lời, bàn tán sôi nổi.

Bên này, Tô Diên thông báo cho nhà bếp mang thức ăn lên, mỗi món đều là món yêu thích của ông cụ.

Trong lúc chờ thức ăn, Phó Mặc Bạch rót cho cô một ly nước lọc, khẽ dặn: "Em bận từ sáng tới giờ rồi, uống chút nước giải khát, nghỉ ngơi một chút đi nhé."

Tô Diên nhận lấy ly nước uống một ngụm nhỏ, chợt nhớ tới một việc, nghiêng đầu hỏi: "Đúng rồi, em đã bảo anh đưa ảnh thời thơ ấu, sao anh vẫn chưa đưa? Đừng nghĩ đến việc kéo dài thời gian, kéo dài cũng vô ích thôi."

Mấy ngày trước, một nhà xuất bản tìm đến Tô Diên, hy vọng cô viết một quyển tiểu sử về Phó Mặc Bạch, cô cảm thấy do mình chấp bút sẽ rất ý nghĩa, nên đồng ý.

Nhưng chồng cô không hợp tác, cần phải dạy dỗ một phen mới được.

Thấy cô nhìn mình không chớp mắt, Phó Mặc Bạch nuốt nước bọt, không dám lỗ mãng: "Tối nay anh sẽ đưa, nói là làm."

Nghe anh cam đoan, cuối cùng Tô Diên nở một nụ cười. Lúc này, Giang Bắc ngồi cùng bàn đột nhiên nói: "Ông nội thích nghe đàn dương cầm, cậu và Diên Diên hợp tấu một bài đi, hôm nay có máy quay, có thể ghi lại."

Những người khác cũng ủng hộ: "Đúng đó! Ngày vui thế này, hai người chơi một bản, ông nội nhất định sẽ vui lắm!"

Tô Diên và Phó Mặc Bạch nhìn nhau, sau đó tự nhiên hào phóng đứng dậy, cùng bước đến bên đàn dương cầm, ngồi xuống cạnh nhau.

Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, cô nhẹ nhàng chạm vào phím đàn, Phó Mặc Bạch nhanh chóng bắt nhịp, ngón tay của họ phối hợp nhịp nhàng trên từng phím đàn, như những lời tình tứ lãng mạn, thổ lộ tấm chân tình với nhau.

Hơn bốn mươi năm thấu hiểu đã khiến động tác và âm phổ của họ hòa quyện làm một, như sự cộng hưởng của tâm hồn, làm say lòng người.

Cho đến khi bản nhạc kết thúc, mọi người mới thoát khỏi giai điệu du dương, tiếp đến là những tràng pháo tay vang dội, vô cùng nồng nhiệt.

Tô Diên và Phó Mặc Bạch mỉm cười nhìn nhau, trong mắt họ đều ánh lên tình yêu sâu đậm...

Bình Luận (0)
Comment