Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 2

Ngay khi cô chuẩn bị về phòng ngủ nghỉ ngơi, Trương Lan Quyên bỗng giữ c.h.ặ.t t.a.y cô lại, nhỏ giọng thương lượng: "Diên Diên à, mấy anh của con đề rất bận, không chừng mấy tiếng nữa mới về nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Tuyết vào nhà ở, không bằng con đi đón con bé với mẹ đi. Nếu đến cả con cũng không đi, mẹ sợ con bé sẽ suy nghĩ lung tung."

Tô Diên ngẩn ra, theo bản năng hỏi: "Cô ta suy nghĩ lung tung cái gì?"

"Con bé sẽ… Con bé…"

Trương Lan Quyên ấp a ấp úng một lúc lâu mới chậm chạp trả lời: "Con bé lớn lên ở nông thôn, trước kia chịu bao nhiêu là khổ. Thật ra đứa nhỏ đó rất mẫn cảm tự ti, càng cần người nhà quan tâm hơn. Ôi con gái đáng thương của tôi ~ Chúng ta… chúng ta đều nợ con bé."

Nói đến đây vành mắt bà đỏ hoe, nước mắt trực trào.

Thấy cảnh này, sâu trong lòng Tô Diên lướt qua một chút chua chát, đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ khóc vì con cái, lại không phải vì cô.

Suy nghĩ một lát, cô cảm thấy có vài lời cần phải nói rõ ràng mới ổn.

Vì thế cô hít sâu một cái, đanh mặt nói: "Mẹ, câu cuối cùng mẹ nói sai rồi, con không nợ cô ta, con cũng là người bị hại. Đến tột cùng chuyện năm đó là như thế nào cũng chỉ có bác gái là biết chân tướng. Rốt cuộc chừng nào bác mới về thành?"

Trương Lan Quyên nghe xong, đầu tiên bà sửng sốt, ngay sau đó mặt lộ vẻ vô thố. Trước kia Tô Diên tuy lạnh lùng nhưng không cứng rắn, còn bây giờ lại có chút thay đổi, khiến bà cảm thấy xa lạ.

Bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do chồng bà quyết định, bao gồm vấn đề giáo dục con cái cũng do chồng bà tự quản lý.

Mấy hôm trước chồng bà đến Đông Bắc không có ở nhà, trước mắt gặp được vấn đề khó giải quyết thì có hơi luống cuống.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Lan Quyên trả lời: "Cha con đi tìm bác con rồi, có lẽ hai người họ sẽ trở về nhanh thôi. Đến lúc đó chắc chắn mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ! Diên Diên à, lời vừa rồi là mẹ nói sai, con đừng nghĩ nhiều nhé. Bất kể về sau có xảy ra chuyện gì con cũng là con gái ruột của mẹ, điều này mãi mãi không thay đổi."

Bà càng nói càng nhanh, ánh mắt chứa đầy sự chân thành. Tô Diên nhìn không khỏi động dung, nhưng lại tỉnh táo mà biết rằng: về sau trong cái nhà này sẽ không còn chỗ cho mình dung thân nữa.

Có lẽ do chột dạ, đến cuối cùng Trương Lan Quyên không cưỡng cầu Tô Diên đi đón người với bà nữa.

Ngồi xe buýt từ đại viện quân khu đến ga tàu hỏa, qua lại mất hai tiếng đồng hồ.

Trong hai tiếng này, Tô Diên viết một lá thư rất dài, định ngày mai đưa đến cục bưu điện.

Lúc sau cô ngồi bên mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, ngước mắt nhìn xa xăm…

Trong nửa tháng nay, cuộc sống của cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hóa ra cô không phải đứa con gái bị sinh non hại mẹ mình xuất huyết, mà chỉ là con gái nuôi không hề có huyết thống với cái nhà này, tục xưng tu hú chiếm tổ chim khách.

Nhắc đến điều này, ngoại trừ đau khổ ra, ít nhiều gì cô cũng có chút may mắn. May mắn rằng năm ấy mình không phải là người hại mẹ mình khó sinh xuất huyết nhiều suýt nữa c.h.ế.t đi.

Suy cho cùng từ ngần ấy năm nay, phàm là bạn bè thân thích, mỗi lần họ gặp cô đều sẽ lặp lại nhắc mãi chuyện này, cũng nói với cô phải hiểu chuyện hiếu thảo, phải liều mình trả giá vì người mẹ này của mình.

Đây là một tảng đá lớn luôn đè trên n.g.ự.c cô, hiện giờ những cảm giác tội lỗi kia cuối cùng cũng biến mất được.

Thời gian bất tri bất giác trôi đi, suy nghĩ bay xa bên ngoài cửa sổ bị tiếng cười đùa ngắt quãng. Tô Diên nhìn theo hướng âm thanh, là Trương Lan Quyên dẫn con gái ruột về rồi.

Chỉ thấy bà tươi cười xán lạn, một tay cầm giỏ xách một tay nắm cánh tay đối phương, cực kỳ thân mật.

Đó là thứ Tô Diên chưa từng được cảm thụ.

Giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu ra huyết thống là một thứ thật kỳ diệu. Hóa ra không phải mẹ không giỏi thể hiện sự yêu thương mà là bủn xỉn không dành tình yêu thương cho mình.

Theo tiếng bước chân càng gần của họ, Tô Diên đứng lên ra cửa chào đón.

Diện mạo của cô không tầm thường, cử chỉ ưu nhã, mặc bộ quân trang màu xanh lục, cao quý diễm lệ.

Triệu Tiểu Tuyết nhìn thấy cô đầu tiên, đáy lòng không khỏi sinh ra ghen ghét và sự hâm mộ vô bờ.

Đó là cảm xúc d.a.o động còn dư lại ở kiếp trước, dù đã trọng sinh trở về vẫn không thể nào mất sạch.

Nghĩ đến bản thân mới là con gái thực thụ của nhà họ Ngô, Triệu Tiểu Tuyết thẳng sống lưng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, chủ động tiến lên chào hỏi: "Diên Diên, chào chị ~"

"Chào cô." Tô Diên mỉm cười chào lại.

Một hành động vốn rất bình thường, ở trong mắt Triệu Tiểu Tuyết lại cảm thấy cô quá giỏi giả vờ, thích giả vờ tựa như kiếp trước.

Khiến người ta chán ghét không thôi!

Triệu Tiểu Tuyết đảo mắt, bắt đầu chơi chiêu: "Diên Diên à, chị vẫn xinh đẹp như trước kia, mỗi lần gặp chị em đều sẽ liên tưởng đến đóa sen trắng thuần khiết trong nước."

Tô Diên không trải qua trọng sinh, cũng không biết ý nghĩa của từ "đóa sen trắng" phổ biến trên internet ở thế kỷ sau, nhưng từ nhỏ dưới sự hun đúc của Phó Mặc Bạch, cô cũng biết quan sát vẻ mặt rất nhỏ của người khác, trực giác nói với cô rằng đây chẳng phải lời khen gì, còn mang theo ác ý nào đó.

*đóa sen trắng (bạch liên hoa) chỉ những người thích tỏ ra ngây thơ nhưng thực chất chẳng tốt lành gì.

Đối mặt với sự ác ý, trước giờ Tô Diên đều đối đầu trực diện. Vì thế cô cũng học bộ dạng mỉm cười của đối phương, chân thành trả lời: "Cô cũng rất giống đóa sen trắng, đứng ngay chỗ đó trông duyên dáng yêu kiều, rất đẹp."

Quả nhiên như phỏng đoán, Triệu Tiểu Tuyết nghe xong sắc mặt trở nên rất nhăn nhó.

Trương Lan Quyên chỉ cho rằng hai người họ tâng bốc lẫn nhau, thấy hai người chung sống hòa thuận, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Nụ cười trên mặt bà cũng càng xán lạn hơn: "Diên Diên, sau này Tiểu Tuyết sẽ là em gái con, hai con phải giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết yêu thương. Nếu gặp phải vấn đề gì thì nói với mẹ, biết không?"

Triệu Tiểu Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, Tô Diên cũng không có ý kiến.

Lúc sau ba người đi vào nhà chính, Trương Lan Quyên đặt hành lý sang một bên, bưng mâm đựng trái cây đưa đến trước mặt Triệu Tiểu Tuyết, mặt đầy từ ái: "Mệt nhọc cả chặng đường con cũng đói bụng rồi đúng không? Ăn một viên kẹo lót bụng trước đi, có kẹo sữa Đại Bạch Thỏ và sô-cô-la nhân rượu, đều chuẩn bị cho con cả."

Thân là người trọng sinh, Triệu Tiểu Tuyết chướng mắt mấy thứ này, nhưng vẫn cười hì hì nhận lấy.

Ngay sau đó lột một viên kẹo sữa ra đưa đến bên miệng Trương Lan Quyên khiến bà mặt mày hớn hở.

Đoán rằng bọn họ có nhiều lời muốn nói với nhau, Tô Diên lấy cớ đi vệ sinh rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng cô đi xa, trong lòng Triệu Tiểu Tuyết âm thầm đắc ý, ngoài mặt thoáng hiện vẻ lo lắng: "Mẹ, chúng ta nói chuyện vui vẻ như vậy, chị của con có giận không ạ?"

Trương Lan Quyên trố mắt một lúc, vội phủ nhận: "Không đâu, chị con không phải người keo kiệt như vậy."

Tuy ngoài miệng nói thế lại không thể không suy nghĩ sâu xa, có phải Tô Diên đã quá mức lạnh nhạt rồi nên mới khiến con gái ruột của bà cẩn thận như thế không?

Để trấn an cô ta, bà không hề thương lượng với bất kỳ ai, đưa Triệu Tiểu Tuyết đi vào một căn phòng trống ở lầu hai.

Nơi này là phòng của thằng ba nhà họ Tô, nó đang đi lính ở nơi khác, hơn nữa vẫn còn độc thân, không trở về ngay được.

Căn phòng rộng rãi sáng ngời, hướng ánh sáng rất tốt, Triệu Tiểu Tuyết đánh giá xung quanh, vô cùng hài lòng nơi này.

"Mẹ, mẹ tốt với con quá ~ con cảm ơn mẹ."

Trương Lan Quyên không để ý lắm xua xua tay, tỏ vẻ chỉ cần cô ta vui, dù có bất kỳ yêu cầu nào thì bà cũng thỏa mãn.

Nghe một câu hứa hẹn như thế, Triệu Tiểu Tuyết mi mắt cong cong, không khỏi nảy sinh lòng riêng, suy nghĩ sau này nên đòi thứ gì mới tốt đây?

Bình Luận (0)
Comment