"Phương Đức Thắng từng làm chuyện xấu gì hở?"
Dương Hiểu Hồng im lặng một thoáng, kéo Tô Diên sang một bên rồi nói khẽ: "Nói cho cô cũng được, nhưng cô không thể nói với người khác là tôi kể với cô."
"Được, tôi không nói."
Hai người nhìn nhau, cho nhau sự tin tưởng.
Kế đóa là một câu chuyện xưa khiến người ta đau khổ.
Sáu năm về trước, cô gái xinh đẹp nhất trong thôn tên Khương Tuyết, là chị họ của Khương Tùng, lúc ấy người đến cửa cầu hôn cực kỳ nhiều.
Nhưng ước muốn lớn nhất của Khương Tuyết là được thi vào đoàn văn nghệ, làm một nữ quân nhân ưu tú.
Sau đó không biết tại sao cô ấy và Phương Đức Thắng trở thành người yêu, điều này khiến mọi người mở to mắt, nhất là người nhà họ Khương, họ hoàn toàn không chấp nhận được.
Khi đó Phương Đức Thắng là một tên du thủ du thực ăn không ngồi rồi, ngoài điều kiện gia đình không tệ ra thì chỗ nào cũng không ổn.
Có lẽ toàn bộ tâm tư đều dành cho người yêu, Khương Tuyết không nhắc đến chuyện thi vào đoàn văn nghệ trong quân đội nữa. Đại liên hoan Quân đội năm sau Khương Tuyết không đăng ký tham gia, Phương Nhị Nha lại thành công được chọn vào đoàn, điều này đả kích rất lớn đối với Khương Tuyết, cả ngày cô ấy rầu rĩ không vui.
Chẳng mấy chốc trong thôn đồn rằng Phương Đức Thắng có tư tình với một góa phụ, Khương Tuyết hay tin đã làm loạn một trận, nhất thời lẩn quẩn trong lòng mà tự sát.
Cha mẹ Khương Tuyết không chịu nổi cú sốc, ngày nào cũng qua nhà họ Phương làm ầm làm ĩ, cán bộ thôn khuyên bảo không có hiệu quả, cuối cùng tra rõ việc góa phụ chỉ là lời đồn, ngược lại chụp mũ tiểu nhân không có mắt nhìn cho Khương Tuyết.
Điều này khiến cha mẹ Khương tức giận bệnh nặng một hồi, dọn đến thôn kế bên không còn về nữa.
Đến tận bây giờ hai nhà Phương Khương vẫn đối nghịch nhau, xem như kết thù đến chết.
Vả lại không phải tất cả thôn dân đều tin kết quả điều tra này, thế nên năm nay Phương Đức Thắng đã hai mươi sáu tuổi mà còn chưa cưới được vợ.
Tô Diên nghe xong toàn bộ chuyện xưa, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao hôm lên thị trấn vẻ mặt Khương Tùng lại phẫn nộ và ẩn nhẫn đến vậy.
Nếu đổi lại là cô, có lẽ đã có ý định đánh c.h.ế.t đối phương luôn rồi.
"Cô Phương Nhị Nha kia và Phương Đức Thắng có quan hệ thế nào?"
"Anh em ruột. Từ sau khi Phương Nhị Nha rời đi đã năm năm không về thôn. Người nhà họ Phương cũng không oán trách, hình như vẫn thường xuyên trao đổi thư từ."
Tô Diên khẽ nhíu mày, không hiểu sao cảm thấy chuyện này dường như có liên quan gì với nhau, nhưng nhất thời không hiểu rõ được.
Chiều tối, cô trở về nhà họ Khương.
Khương Tùng đang ngồi trong sân phụ đạo cho em gái làm bài tập. Anh ấy không đi học được mấy năm, cũng mù mờ với khá nhiều câu.
Nhưng để giữ gìn uy nghiêm của một người anh, anh ấy chỉ biết không hiểu cũng giả vờ hiểu.
"Anh à, rốt cuộc anh làm được không vậy? Đã mười phút rồi mà anh còn chưa giải được câu này nữa."
Khương Nguyên bất mãn bĩu môi.
Khương Tùng sờ sờ mũi, cười xấu hổ, thoáng nhìn thấy Tô Diên thì lập tức đứng dậy cầu cứu: "Đồng chí Tô, cô về đúng lúc quá! Mau lại xem câu này giúp tôi với, khó quá rồi."
Tô Diên cười đi về phía họ, ngồi bên cạnh Khương Nguyên.
Trong gió đêm có mùi hoa nhài thoang thoảng.
Cô cầm lấy quyển sách, dịu dàng hỏi: "Em không hiểu đề nào?"
Khương Nguyên là một người thích cái đẹp, cô bé nhìn gương mặt cực kỳ xinh đẹp của cô, không còn dáng vẻ bất mãn như vừa rồi mà dịu ngoan cực kỳ.
Cô bé vội chỉ vào một tờ đề, nói: "Chị, mấy cái này em đều không hiểu, chị giảng cho em nghe được không?"
"??"
Nhìn mấy câu hỏi đó, Tô Diên không kiềm được hỏi: "Em đi học không nghiêm túc nghe giảng bài à?"
Để thể hiện bản thân trước mặt chị gái xinh đẹp, Khương Nguyên nhanh chóng giải thích: "Thầy dạy toán của bọn em đột nhiên bị bệnh, tạm thời không ai dạy, mọi người đều tự học nên em không biết cũng bình thường ạ."
Tô Diên im lặng, nhẹ giọng an ủi: "Sau này có câu nào không hiểu em có thể đến hỏi chị, lúc nào chị cũng rảnh."
Thấy cô vừa đẹp người vừa đẹp nết, cái gì cũng biết làm, Khương Nguyên bỗng đảo mắt đề nghị: "Chị ơi, chị thông minh như thế, hay là chị đến lớp chúng em làm giáo viên dạy toán đi ạ!"
Giáo viên dạy toán?
Trước giờ Tô Diên chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng bây giờ cô lại có chút ý tưởng: "Trường của em đang tuyển giáo viên à?"
"Đúng vậy ạ, tuyển giáo viên dạy toán và ngữ văn ấy."
Khương Nguyên trả lời đúng sự thật, cũng xúi giục: "Hay là chị cũng đi thử đi ạ, lỡ đâu có thể lên làm, sau này chị sẽ không cần phải làm việc đồng áng để kiếm điểm công nữa."
Mấy lời này đánh thẳng vào nội tâm, nói trúng ngay lòng mình. Tô Diên cũng nghĩ thế, nên mới nóng lòng muốn thử.
Khương Tùng ngồi cạnh nghe được cuộc nói chuyện của họ, tỏ vẻ ý kiến này không tệ.
Ngày hôm sau, trường cấp hai trên thị trấn.
Khương Nguyên dẫn Tô Diên đến thẳng văn phòng hiệu trưởng.
Đừng thấy tuổi tác Khương Nguyên không lớn nhưng lại rất to gan, đấu đá lung tung, ở đâu cũng dám đến.
Lần đầu tiên tìm việc, Tô Diên đi theo sau cô bé, trong lòng có chút thấp thỏm.
Vài phút sau họ gõ cửa văn phòng, người đến mở cửa đúng là hiệu trưởng. Ông ấy đeo một cặp kính đen, khí chất nho nhã, nhìn thấy họ thì khó hiểu.
"Chào ông, xin hỏi trường học đang tuyển giáo viên dạy toán đúng không ạ? Tôi đến đây ứng tuyển."
"Mời vào."
Thời đại này, không phải ai cũng có thể làm giáo viên, cũng không phải ai đều sẵn sàng làm.
Hiệu trưởng đánh giá Tô Diên, dò hỏi vài tình huống cơ bản như tuổi tác, bằng cấp và bối cảnh gia đình.
Tô Diên ngồi thẳng sống lưng trả lời từng câu một, hào phóng thỏa đáng.
Nghe nói cô từng gửi rất nhiều văn chương lên tờ nhật báo ở Bắc Kinh, trong mắt hiệu trưởng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhiều thêm vài phần thưởng thức.
"Đồng chí Tô, tôi thấy tuổi tác cô không cao, cô cảm thấy bản thân có thể dạy tốt cho những đứa trẻ này không?"
Tô Diên rũ mắt im lặng một lúc rồi lại nâng lên, kiên định trả lời: "Tôi nghĩ mình làm được."
Hiệu trưởng cười hòa ái, lấy hai phần đề thi ra muốn kiểm tra năng lực của cô.
Hai tiếng sau, Tô Diên bước ra khỏi văn phòng, lòng bàn tay hơi nóng lên, dây thần kinh căng chặt cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Mọi thứ đã trần ai lạc định, cô chỉ cần trở về chờ thông báo là được.
Khương Nguyên thấy biểu hiện của cô vừa rồi thì khen không dứt miệng, đã bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng cô làm giáo viên của mình.
"Chị ơi, chờ thông báo chỉ là một quy trình mà thôi, chị đừng lo lắng nhé."
"Ừm, chị không lo."
Tô Diên cười với cô bé, tâm thái rất vững vàng.
Khương Nguyên còn phải ở lại trường tiếp tục học, Tô Diên và Khương Tùng bắt đầu về thôn.
Ngồi trên xe ngựa xóc nảy, Khương Tùng sợ cô lo lắng nên lên tiếng an ủi: "Không làm được giáo viên thì để tôi hỏi người trong thôn có công việc nào cần học thức hay không cho cô nhé? Như là kế toán Trương sắp sinh rồi, có lẽ ủy ban thôn sẽ tìm một người thay cô ấy tính toán sổ sách. Cô giỏi toán như vậy chắc chắn có thể làm được."
Tô Diên nghe xong vội từ chối ý tốt của anh ấy.
"Người có học thức trong thôn không chỉ có mình tôi, vị trí đó có lẽ sẽ không được, anh vẫn đừng nên hỏi. Dù không kiếm điểm công tôi cũng có thể nuôi sống bản thân."
Khương Tùng biết bình thường cô rất hay viết viết vẽ vẽ, còn thường xuyên gửi bài cho báo xã, nghĩ một hồi thì không hỏi gì nữa.
Xe ngựa lảo đảo lắc lư đi vào cửa thôn, có người phát hiện bọn họ, lập tức hưng phấn hô lên: "Tùng Tử, cậu làm gì đó? Báo tin lớn cho cậu hay nè, Nhị Nha nhà ông Phương về rồi! Diện mạo cũng xinh hơn nữa đó!"
Nghe thấy ba chữ "nhà ông Phương", nụ cười ấm áp trên gương mặt Khương Tùng thoáng hiện lên vẻ tàn bạo. Tô Diên hơi nhíu mày, cũng rất bất ngờ.