Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 23

Thẩm Tình ngồi bên cạnh Tô Diên, nhìn cái túi kia, khá là hâm mộ: "Nếu có ai đối xử với tôi tốt như vậy, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh."

Sợ cô ấy hiểu lầm, Tô Diên lại nhấn mạnh mối quan hệ của mình và Khương Tùng lần nữa.

"Dì Diệp là em gái của mẹ nuôi tôi, tính ra thì bà ấy là dì nhỏ của tôi, Khương Tùng là anh họ tôi, bọn họ đối xử với tôi rất tốt, tôi rất cảm kích họ. Dù thế nào đi nữa tôi sẽ không quên ân tình của họ."

Thẩm Tình sững sờ bởi sự nghiêm túc của cô, cô ấy cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật ra thì… Tôi chỉ tùy tiện nói một tí mà thôi, cô có người yêu rồi, sao có thể thích Khương Tùng được chứ? Tôi… Thật sự không đoán được tâm tư của anh ấy nên mới suy nghĩ miên man như vậy."

Mười tám mười chín tuổi, đúng là độ tuổi ngây thơ về tình yêu, Tô Diên có thể hiểu được. Cô móc một quả trứng luộc từ trong bọc ra cho đối phương, không tiếp tục đề tài này nữa.

"Trứng luộc dì làm ăn rất ngon. Cô thử đi."

Quả trứng kia ở ngay trước mắt, Thẩm Tình Thật ngại ngùng sờ sờ chóp mũi, nói: "Tô Diên à cô tốt quá đi! Nếu có thể, chúng ta làm bạn cả đời được không? Tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô, còn tốt hơn cả Khương Tùng hoặc những người khác!"

Nhìn dáng vẻ thề son sắt của cô ấy, Tô Diên khẽ gật đầu, cũng nhét trứng luộc vào lòng bàn tay cô ấy.

Sau đó hai người nhìn nhau cười.

Sợ mọi người nhàm chán, nữ chủ nhiệm bật nhạc đệm lên để họ biểu diễn [Nước hồ Hồng sóng đánh sóng], Xem như lần luyện tập cuối cùng.

Trước các hành khách trên xe, Tô Diên xấu hổ vô cùng, thầm may bản thân chỉ cần hơi há mồm là được, tựa như làm thế sẽ bớt thẹn thùng hơn một tí.

Hành khách trên xe nghe được giai điệu êm tai, không kiềm được ngâm nga theo đó, nhất thời tiếng ca vang vọng cả xe.

Gió thu thổi đến, bất tri bất giác thời gian từ từ trôi đi. Lúc đến thành phố Thanh Sơn, sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ.

Trước khi xuống xe có rất nhiều hành khách cổ vũ cho họ phải biểu hiện thật tốt, bầu không khí rất ấm áp.

Đợi mọi người rời đi hết, nữ chủ nhiệm mới dẫn họ xuống xe,

Đại liên hoan Quân đội được tiến hành trong cung văn hóa ở trung tâm thành phố, từ bến xe tới đó mất nửa tiếng đi xe buýt.

Dương Hiểu Hồng chưa từng ngồi xe lâu như vậy, nghe nói còn chưa đến nơi, sắc mặt cô ấy tái nhợt, không tự chủ được nôn khan.

Đây là phản ứng say xe, Tô Diên vội đưa bình nước cho cô ấy, quan tâm nói: "Cô uống chút nước trước đã, ngồi hóng gió coi đỡ hơn không."

Nữ chủ nhiệm nhìn đồng hồ đeo tay, đáy mắt lướt qua vẻ nôn nóng, vốn định đi ăn sáng trước nhưng tạm thời quyết định thay đổi kế hoạch.

"Sáng sớm cô ấy không ăn cơm, chắc là không nôn ra được gì. Chi bằng chúng ta ngồi xe buýt đến cung văn hóa trước rồi tìm một quán ăn sáng sau."

Dương Hiểu Hồng cố nhịn cảm giác buồn nôn, gật đầu, rất sợ ăn sáng xong lại nôn, sẽ lãng phí.

Mười phút sau, nhóm người lên xe buýt.

Trong xe có rất nhiều người, Tô Diên nhường vị trí sát cửa sổ cho Dương Hiểu Hồng, bản thân đỡ lưng ghế đứng ở bên cạnh.

Cô nhìn khung cảnh thành phố ngoài cửa xe, không khỏi suy nghĩ đến buổi diễn hôm nay. Đúng lúc này một bóng người mặc quân trang màu xanh lục xuất hiện trên đường phố đối diện, lạnh lùng, cao lớn, hoàn toàn không hợp với bầu không khí nhộn nhịp quanh mình.

Tô Diên giật mình, bất giác mở to mắt, chưa đợi cô kịp thấy rõ thì khung cảnh đã không ngừng lùi về phía sau, bóng người màu xanh lục kia cũng biến mất.

Cô bỏ qua suy nghĩ không thực tế trong lòng, lại kéo suy nghĩ đến buổi diễn. Nếu màn trình diễn hôm nay không tệ, trưởng thôn hứa hẹn sẽ tính cho mỗi người hai mươi điểm công.

Tuy không quá nhiều, nhưng chân châu chấu cũng là thịt…

Bỗng dưng xe phanh gấp.

Chỉ nghe một tiếng "ui da", Thẩm Tình không đứng vững, suýt nữa té ngã, may thay người bán vé phản ứng nhanh kịp thời kéo cô ấy lại, không xảy ra bi kịch.

"Cô gái à, cô không sao chứ? Sao không chịu nắm chặt lưng ghế vậy?"

Hình như chân bị trẹo rồi, Thẩm Tình đau đến mức méo miệng, dỗi lại anh ta: "Là bác tài đột nhiên phanh gấp nên tôi mới té, sao lại trách tôi?"

Tô Diên chen qua đám người đi đến bên cạnh cô ấy, hỏi: "Bị thương ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?"

Nghĩ rằng còn có buổi diễn, sợ trì hoãn chính sự, Thẩm Tình xua tay: "Tôi không sao, không cần đi viện đâu."

Lúc này nữ chủ nhiệm cũng đến gần bọn họ, nếu mày hỏi: "Thật sự không sao đó chứ? Nếu bị thương cũng đừng ra vẻ."

"Thật sự không sao, mọi người yên tâm đi."

Nói rồi cô ấy còn giật giật mắt cá chân bị thương để chứng minh mình rất ổn.

Hóng gió một lúc, phản ứng say xe của Dương Hiểu Hồng đỡ hơn nhiều, cô ấy bèn nhường chỗ ngồi cho Thẩm Tình.

Nửa tiếng sau bọn họ xuống xe ở trạm dừng chân gần cung văn hóa, Tô Diên đỡ Thẩm Tình chậm chậm bước đi, hỏi cô ấy có đau không.

Thẩm Tình thử dùng sức đi một đoạn đường ngắn, cuối cùng cũng khôi phục nụ cười trên mặt: "Ể? Hình như không đau vậy nữa."

Mấy người khác nghe vậy đều thở phào một hơi.

Sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, nữ chủ nhiệm nhanh chóng tìm một tiệm cơm, trả ba tệ hai hào mua mười sáu cái bánh bao.

Mỗi người hai cái cũng đủ no rồi.

Vì say xe nên Dương Hiểu Hồng ăn không được nhiều lắm, cô ấy tái mặt ngồi ở một bên, trông có phần tiều tụy.

Tô Diên lại gọi một bát cháo đặt trước mặt cô ấy, khuyên cô ấy ăn nhiều một tí.

Dương Hiểu Hồng cười cảm kích, ăn từng miếng nhỏ, thoáng chốc ấm bụng.

Đối diện tiệm cơm này là cung văn hóa công nhân, trừ bọn họ ra còn có rất nhiều thực khách cũng là người đến tham gia diễn xuất.

Trùng hợp, Phương Nhị Nha và chiến hữu cũng ăn cơm ở chỗ này. Thẩm Tình nhìn thấy cô ta lại thấy tức, nhưng lấy đại cục làm trọng, không đi trêu chọc cô ta.

Ngược lại là nữ chủ nhiệm có lòng tác hợp hai bên, quơ quơ tay chào hỏi cô ta.

"Nhị Nha, cô tới đây khi nào đó?"

Ở trước công chúng bị người khác gọi "Nhị Nha", Phương Nhị Nha tức giận cực kỳ, làm bộ không nghe thấy, lười để ý đến họ.

Tiếc rằng nữ chủ nhiệm là người thẳng tính, hoàn toàn không nhìn ra được, còn cười ha hả tiến lên lôi kéo làm quen: "Nhị Nha, cô không nghe tôi gọi à? Hôm nay cô diễn tiết mục gì đó?"

Người đã đứng trước mặt, lại không để ý nữa thì không hay, Phương Nhị Nha ngẩng đầu lên, bộ dạng chẳng có ý cười.

"Tiết mục được bảo mật, đến lúc đó cô sẽ biết."

Mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, nữ chủ nhiệm bỗng nhận ra đối phương đang đối đãi có lệ với mình, căn bản không để mình vào mắt.

Thân là cán bộ thôn công tác vài thập niên, cô ấy cũng có tôn nghiêm. Vì thế không nói gì nữa, dẫn bọn Tô Diên rời đi.

Mùi thuốc s.ú.n.g tàn lưu trong không khí, các chiến hữu của Phương Nhị Nha hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Có người thấy Tô Diên và Thẩm Tình xinh đẹp, lại thấy họ sắp rời đi nên chủ động đến gần hỏi: "Mọi người là bạn của Phương Nhu à?"

"Không dám nhận, tôi không có loại bạn bè như cô ta."

Thẩm Tình cười khẩy một tiếng, để người đứng đây thấy rất xấu hổ.

Phương Nhị Nha thấy thế không nhịn được nữa, cô ta thẹn quá hóa giận: "Cô có ý gì? Bớt ở đây hủy hoại danh dự của tôi đi."

Thẩm Tình bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, chẳng lẽ hai ta là bạn?"

Bình Luận (0)
Comment